Ầm ầm....
Mặt đất rung chuyển, vô số tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, càng ngày càng gần, càng ngày càng vang!
Từ Tử Thanh không cần tiếp tục tra xét nữa, lập tức xoay người nhìn sang hướng thanh âm vang lên, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ. Các tu sĩ nhà họ Vương phản ứng mau lẹ, mắt thấy nguy hiểm sắp tới gần, bọn họ cũng không còn tâm trạng mà chậm rãi chờ thiếu chủ nhà mình rèn luyện nữa, đều cùng một lúc nâng kiếm giết yêu thú trước mặt. Vương Hưng thì bước một bước xa, chém đứt đầu của con yêu thú trước mặt Vương Anh Ngộ, lại kéo hắn ra phía sau, bảo hộ chặt chẽ. Rất nhanh, Vương Anh Ngộ đã được ba tu sĩ nhà họ Vương vây xung quanh, Vương Hưng nhanh chóng nói: “Ba vị đạo hữu, mau mau đứng dậy, có nguy hiểm!”
Không cần ông nói thì Từ Tử Thanh và Niên Hoằng Trí, Vương Tuấn đã dàn trận sẵn sàng đón kẻ địch rồi. Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn sóng vai đứng chung với nhau, nói: “Đại ca, phải cẩn thận đó.”
Niên Hoằng Trí nhỏ giọng trả lời: “Đệ yên tâm, hai ta tùy cơ ứng biến, chạy trốn không khó.”
Các tu sĩ khác thì sợ hãi không thôi, còn hai người họ thì có chút kích động. Chỉ cần qua trận chiến này, mối nguy lớn trong lòng sẽ được loại trừ, tâm tình của huynh đệ bọn họ cũng sẽ tiến thêm một bước nữa!
Ngay lúc này, tiếng bước chân kia đã tới gần ngay trước mắt. Mọi người lúc này mới thấy, thứ đang tới gần là vô số bóng ảnh màu đen xám, hoặc trên hoặc dưới, đều đang chạy như bay đến gần chỗ học. Những cây rừng ngăn cản bước chân của chúng đều bị hai cánh tay dài đánh đổ dễ dàng. Trong vô số bóng xám đó có một bóng sáng màu vàng kim, rực rỡ chói mắt, những hòn đá dưới chân nó đều bị đạp thành bột mịn. Bóng ảnh vàng kim đó tỏa ra sát khí kinh thiên, uy áp to lớn, và yêu khí nồng đậm như chạm được vào nó vậy, tất cả đều khiến người nhìn hoảng sợ lo lắng không thôi!
Yêu thú cấp ba, Kim cương cự viên!
Vương Hưng kinh hãi: “Sao ở đây lại có đàn vượn?”
Chẳng lẽ là do họ giết một con Thiết bì cự viên bình thường thì đã đưa tới hành động mạnh mẽ của đàn vượn như thế sao!
Bầy đàn của yêu thú rất khổng lồ, trong tình hình bình thường nếu có một con trong tộc bị giết ở ngoài, cũng không đưa đến sự trả thù của cả bầy đàn. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn*, trừ phi con yêu thú bị giết có tiềm lực lớn lao, thân phận tôn quý, nếu không thì sẽ không gặp trả thù. Con Thiết bì cự viên bị giết trước đó, từ tư chất đến tướng mạo đều rất bình thường, tự nhiên là mọi người xem thường. Nhưng bây giờ thấy nhiều cự vượn như vậy, Vương Hưng kinh hoảng, âm thầm tự trách, có lẽ lúc trước đoán lầm rồi nên mới đưa đến phiền toái như bây giờ. Ông lại không biết không phải ông phán đoán sai, con Thiết bì cự viên kia đúng là bình thượng, bầy vượn sẽ không dùng toàn lực trả thù cho nó. Mà là vì nhà họ Vương của ông mướn đến mấy tên lòng dạ khó lường, vì báo thù có thể hại chết cả con của tộc trưởng nên mới có tình hình như bây giờ.
Hai mắt Kim cương cự viên phát ra ánh sáng đỏ rực như máu, yêu khí quanh thân cuồng loạn, gần như điên cuồng thét dài: “Tiên tu —— Chết đi!!!”
Thiết bì cự viên đạp từng bước rung trời chuyển đất, theo sự chỉ huy của Kim cương cự viên hung hăng tiến đến gần! Hơn mười cái đuôi dài hóa thành bóng roi, cái sau nối cái trước đánh về phía các tu sĩ!
“Ba ba ba —— “
Mặt đất bị đập ra vài vết nứt, cây cối ngã đổ, cát bay đá chạy. Đòn tấn công của bầy vượn giống như sóng to gió lớn, mang theo khí thế và thù hận chưa từng có từ trước đến nay, không hề sợ hãi không hề do dự!
Nếu chỉ có một con Thiết bì cự viên thì các tu sĩ sẽ không sợ hãi, nhưng đây không chỉ có một con, mà là hơn mười con thậm chí là càng nhiều con trong bầy đàn đang phát điên nữa, đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, các tu sĩ sao có thể không tâm hoảng ý loạn được chứ? Các tu sĩ cũng không hiểu vì sao Kim cương cự viên lại hận bọn họ như vậy? Nhưng bây giờ cũng không phải lúc tìm câu trả lời, Thiết bì cự viên cong hai cánh tay như cái bánh xe, đang lăn đến gần họ rồi ——
Trong lòng bàn tay Từ Tử Thanh chợt lóe lên ánh sáng xanh, cương mộc ngàn năm phút chốc đã xuất hiện trong lòng bàn tay, vừa lúc có một cái đuôi dài đang quét lên, hắn dùng cương mộc ngăn lại, “thương thương” hai tiếng, tay cầm cương mộc ngăn cản có chút tê liệt.
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn một cầm đao, một cầm kiếm, đều chiến đấu với đàn vượn, còn Vương Anh Ngộ lúc này đã mất hết toàn bộ hăng hái lúc ban đầu, sắc mặt trắng bệch, được ba tu sĩ nhà họ Vương bảo vệ ở chính giữa. Thế tấn công của đàn vượn rất mãnh liệt, Vương Anh Ngộ là một liên lụy, không bao lâu thì đã có một tu sĩ nhà họ Vương tu vi yếu bị móng vuốt của cự vượn cào trúng, ngã ầm trên mặt đất. Sau đó lại bị hai con cự vượn khác cùng một lúc nhấc chân đạp xuống ngực của tu sĩ này, phút chốc xương ngực gãy, đau nôn ra ngụm máu! Một con cự vượn khác nhào tới, hai tay nắm lấy cổ tu sĩ, lập tức một cái đầu người bị nó mạnh mẽ kéo ra, nâng lên cao nhe răng cười nhạo báng con người.
Mùi máu tươi nồng đậm xộc vào mũi, Từ Tử Thanh tự nhiên nhìn thấy động tác của cự vượn hung mãnh kia, trong mắt lập tức hiện ra không đành lòng. Đáng tiếc hắn thân mình còn chưa lo xong, đã bị ba con cự vượn bao vậy, không có cách phân thân, căn bản là không thể cứu giúp. Thở dài, Từ Tử Thanh nhún chân nhảy lên không trung, sau đó dựng thẳng một ngón tay, chỉ về phía con cự vượn càn rỡ kia: “Đốt!”
Con cự vượn kia tay cầm đầu người cười khinh thường, bị một luồng sáng xanh đâm thẳng mi tâm. Thoáng chốc đã bị Mộc hoa chỉ xuyên thủng đầu, cự vượn run run cánh tay, lại không thể chống cự ngã xuống đất. Cứ như vậy mà chết!
Mộc hoa chỉ cần linh lực không ít, không thể sử dụng thường xuyên, nhưng con cự vượn kia hung ác như vậy, không giết thì không thể an ủi linh hồn của vị tu sĩ đã chết kia.
Từ Tử Thanh đáp xuống đứng vững trên mặt đất, nâng cương mộc ngàn năm lên, vung tay tiếp tục quấn lấy chiến đấu với mấy con cự vượn. Hắn buộc trái tim mình phải mạnh mẽ hơn, nghĩ: Vân huynh từng nói ‘Yêu thú thương người, giết được thì giết, đừng nên thương hại’, bây giờ nhìn thấy tận mắt, cảm thấy rất đúng. Yêu thú cùng con người hận thù sâu tựa biển, lúc nãy đã vào thế ngươi chết ta sống rồi!
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn lúc này cũng dùng rất nhiều phương pháp, tu vi của hai người đều ở Luyện khí tầng tám, giết Thiết bì cự vượn tu vi yếu hơn cũng không phải chuyện khó gì. Lúc này cũng không phải lúc cho họ ra tay, nhưng hai người vừa đánh với cự vượn, vừa chậm rãi đi về phía Từ Tử Thanh
Nhà họ Vương có tổng cộng ba tu sĩ, chết một người. Tu sĩ có tu vi yếu còn lại lúc này càng thêm cẩn thận, Vương Hưng cũng nhíu mày, tấm thân già nua của ông có chết cũng không sao, như thiếu chủ còn trẻ, tiền đồ vô lượng, sao có thể chôn thân ở đây được cơ chứ! Nhưng bây giờ họ đã bị đàn vượn bao vây, phải làm sao mới được đây? Ông vừa cẩn thận bảo vệ Vương Anh Ngộ, vừa tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng cự vượn hung ác, mỗi một con đều có tu vi ngang ngang lão, cho dù lão cố gắng như thế nào thì trên người Vương Anh Ngộ cũng có không ít vết thương.
Mọi người lúc này vốn đã được chỗ này hỏng chỗ khác, nhưng ngay sau đó, lại là họa vô đơn chí! Con Kim cương cự vượn vốn đang quan sát kia hét lớn một tiếng, bay lên trời, nhảy xuống tham gia cuộc chiến! Nó không tham gia không phải là giữ lại sức mạnh, mà là đang ngửi mùi máu tìm thủ phạm đã giết con của nó!
Tình hình chiến đấu ác liệt, nhưng năm giác quan của yêu thú lại rất nhạy, có khả năng dùng huyết thống truy tìm huyết thống, không bao lâu thì nó đã ngửi được mùi máu con mình trên người một gã tiên tu. Kim cương cự vượn thoáng chốc huyết khí sôi trào, trong đầu tràn ngập cừu hận. Kẻ đã chặt đứt huyết mạch ta —— Phải giết! Giết! Giết!
Người Kim cương cự vượn nhìn chằm chằm không phải ai khác, chính là Từ Tử Thanh. Hai bàn chân nó giẫm mạnh, nhún người nhảy đến trước mặt thiếu niên thanh sam, mặt đối mặt với hắn. Trong hai đôi mắt vượn tràn ngập lệ khí, móng vuốt vung lên, đánh về phía cương mộc trong tay thiếu niên.
“Tiên tu, nạp mệnh!” Nó quát lớn một tiếng, tung ra một quyền!
Từ Tử Thanh cuống quýt né tránh lùi lại, không biết vì sao con cự vượn này lại có ác ý nồng đậm như vậy với hắn, nhưng hắn cũng không thể khoanh tay chịu chết được. Kim cương cự vượn có sức mạnh vô cùng lớn, một tay liền nắm được cương mộc, lại hoàn toàn không bị thương, có thể thấy lớp da màu vàng kim cứng có thể sánh bằng pháp khí, cực kỳ đáng sợ. Nếu một quyền này đập trúng người, sợ rằng hắn đã lập tức mất mạng xuống địa ngục rồi!
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thấy vậy đều âm thầm vui mừng. Kim cương cự vượn quả thật coi Từ Tử Thanh là kẻ thù, không uổng phí họ cẩn thận tính kế lâu ngày.
Một quyền kia mang theo sức gió mạnh mẽ, trên quyền còn ẩn chứa yêu khí nóng rực, phảng phất như một quả cầu lửa, tốc độ vô cùng nhanh! Từ Tử Thanh căn bản là không thể ngay mặt đón đỡ, dưới hai chân hắn xuất hiện hai phiến lá xanh ngọc, cấp tốc chuyển hướng, lùi lại gần hơn một trượng mới khó khăn né tránh được. Dù vậy nơi quyền phong lướt qua, cây cỏ đều cháy đen, có thể thấy yêu khí trên quyền mãnh liệt như thế nào!
Niên Hoằng Trí thấy Từ Tử Thanh bị Kim cương cự viên quấn lấy, lúc này cùng Vương Tuấn ra tay, nâng vũ khí lên chém xuống, giết chết hai con Thiết bì cự viên đang quấn lấy hai người. Nhân lúc Kim cương cự viên và Từ Tử Thanh đang ác chiến với nhau, các cự vượn khác đều tập trung công kích các tu sĩ còn lại, sau khi chết hai con, lại thêm hai con mới đến, nhưng đều bị Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn giết chết!
Hai người nhanh chóng bay về phía Vương Anh Ngộ, bọn họ vì tu vi yếu nhất, nên bị năm con cự vượn bao vây ở giữa. Vương Hưng và một tu sĩ nhà họ Vương khác đã trọng thương, thanh Như Ý trong tay Vương Anh Ngộ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng cũng chỉ có thể ngẫu nhiên ép một con cự vượn lùi lại vài bước, muốn giết chết toàn bộ cự vượn thì hoàn toàn không thể. Vương Hưng chống đỡ một hơi bảo vệ Vương Anh Ngộ, trong mắt cũng đã có tuyệt vọng, không ngờ lúc này Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn lại đến viện trợ, trong lòng mừng như điên.
Niên Hoằng Trí nói: “An toàn của Vương thiếu chủ là nhất, mấy con cự vượn này không thể làm khó chúng tôi, Vương quản sự, ông mau đưa thiếu chủ đi đi, chúng tôi chặn sau!”
Vương Tuấn cũng nói: “Chúng tôi sẽ đuổi theo sau!”
Dứt lời hai người đều dẫn năm con cự vượn ra xa, không để chúng nó dây dưa với tu sĩ nhà họ Vương nữa. Vương Hưng thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, ông chưa từng nghĩ đến vài tu sĩ được thuê lại chịu giúp đỡ như vậy. Biết bọn họ được thuê đến chẳng qua là lược trận, vào lúc sống chết cũng không cần trượng nghĩa. Không khỏi lớn tiếng nói: “Ba vị đạo hữu, Vương gia ghi nhớ ân đức các vị, thỉnh các vị sau đó nhớ đến Vương gia, chắc chắn sẽ có hậu báo!”
Dứt lời, ông liền lắc mình, kẹp Vương Anh Ngộ dưới nách, cùng một tu sĩ khác nhanh chóng rời đi. Phút chốc trên chiến trường chỉ còn lại năm con Thiết bì cự viên, một con Kim cương cự viên và ba tiên tu, đều đang giao chiến với nhau.
Thiết bì cự viên rốt cuộc tu vi không cao, chỉ là số lượng nhiều, mới khiến Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn tiêu hao chút sức lực, nhưng chờ các tu sĩ nhà họ Vương đi xa, hai người liền đại triển thuật pháp, ra tay càng thêm tàn nhẫn!
Vương Tuấn cầm phi kiếm, hóa thân thành một luồng sáng vàng kim, nhảy người chém xuống —— ánh đao lóe lên, mạnh mẽ bổ đầu của một con cự vượn thành hai! Cự vượn không chút cơ hội chống đỡ đã ngã xuống, yêu đan cũng lăn ra. Sau đó lại quét ngang, lại thêm một con cự vượn bị chém ngang người ngã xuống, thân thể bị chia làm hai phần!
Cuối cùng chỉ còn lại hai con cự vượn, chúng thấy hai huynh đệ kẻ thù hung hãn như vậy, nhưng không lùi về sau, ngược lại càng kích phát hung tính của chúng. Một con ngay mặt nhào qua, một con thì nhảy lên trên, hai nắm đấm lần lượt thay đổi, tốc độ cực nhanh, khiến cho trước mặt chúng nó xuất hiện vô số tàn ảnh của nắm đấm!
Hai nắm đấm vô cùng lợi hại, nhưng sự chênh lệch cấp bậc là không thể nghịch được, lại thêm hai kiện pháp khí tốt tương trợ. Hai huynh đệ phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, một người múa đao không hề lộ ra chút kẽ hở, một người thì xoay người ngồi xổm xuống, dùng sức chém đứt hai chân cự vượn. Cự vượn bị chém chân lập tức đau đến hét ầm một tiếng, đao của Niên Hoằng Trí cũng đã vung lên, ngay tức khắc chém rơi hai cái đầu!
Lúc này mười con Thiết bì cự viên đã chết hết, Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn liền cùng một lúc đánh về phía Từ Tử Thanh, hô: “Từ đạo hữu, chúng ta đến giúp ngươi!”
Từ Tử Thanh đang đấu với Kim cương cự viên, càng đấu càng kịch liệt. Tu vi Kim cương cự viên cao hơn hắn, tính tình lại thô bạo, khiến hắn trong lúc nhất thời dừng lại ở hạ phong. Lúc này nghe vậy, trong lòng cũng thả lỏng một chút, nói: “Cảm...”
Chữ “ơn” còn chưa nói ra thì hắn đã cảm thấy sau lưng có tiếng gió gào thét sắc bén, lại mang theo sát khí mà đến!