Vượn con đang một mình chơi đùa, bỗng nhiên nhìn thấy quả đào lộc cộc lăn đến, liền nhảy dựng dậy. Quả đào chín quá thường rụng từ trên cây xuống, đàn cự vượn trưởng thành chỉ nhìn lướt qua, không mấy để ý. Cự vượn con thấy vậy liền nhảy nhảy đuổi theo, vất vả nhặt trái đào lên cắn ăn, lại thấy đằng trước rơi xuống thêm một quả. Vì vậy đuổi a đuổi, liền chạy đến cây đào cành lá rũ xuống, ngồi phịch xuống.
Niên Hoằng Trí nắm chuẩn cơ hội, không chút tiếng động nhảy xuống, lập tức thu cự vượn con vào túi trữ vậy, lại cực kỳ nhẹ nhàng nhảy lại lên cây, vội vã lùi về sau chạy nhanh đi. Thành công!
Đàn cự vượn trưởng thành bên dưới không hề phát giác, Niên Hoằng Trí lùi lại một đoạn xa mới sử dụng thần hành phù, ngắn ngủi mấy giây đã chạy ra xa vài dặm. Chạy qua một ngọn núi gã mới dám dừng lại, đổ cự vượn con từ túi trữ vật ra.
Mặc dù đã qua không bao lâu, nhưng túi trữ vật không thể để vật còn sống, cự vượn con kia bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, gần như sắp chết. Niên Hoằng Trí nắm chặt nó, cầm linh kiếm xẹt qua cổ họng. Lập tức máu tươi phun ra, cự vượn con còn chưa phát ra tiếng nào thì đã mất mạng rồi.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Niên Hoằng Trí liền xé ngực cự vượn con, móc tim ra, lại đổ máu trong tim vào một bình nhỏ, bỏ vào túi trữ vật. Sau đó ném ra một tấm bạo viêm phù, nổ tung xác cự vượn con thành từng mảnh nhỏ. Gã âm thầm than thở, đáng tiếc không có pháp
khí bùa chú mang tính mộc, bằng không dùng chúng tiễn cự vượn con đi một đoạn đường thì ván cờ này càng thêm xảo diệu.
Làm xong này đó, Niên Hoằng Trí bình tĩnh trở lại, ngự phong bay về.
------------------
Trong sơn cốc.
Kim cương cự viên dẫn dắt những con cự vượn khác khiêng mấy con mồi máu chảy đầm đìa trở về, ném thẳng xuống đất, mặt đất liền vang lên một tiếng động lớn. Mùi máu tươi xộc vào múi, khiến cho các cự vượn con đều quên chơi đùa, chảy nước miếng nhào vào đống thịt.
Hơn mười con cự vượn con quây quanh một con ngựa hoang hai đầu, sử dụng cả miệng và móng vuốt, hưởng thụ thịt tươi đầy máu. Những con cự vượn trưởng thành thì đứng một bên, cũng không vội vàng ăn uống.
Kim cương cự viên nhìn đám vượn con, nụ cười trên mặt lại vô cùng dữ tợn. Một lát sau, nó bỗng nhiên biến sắc, cổ họng phát ra tiếng người khàn khàn: “Viên thập cửu đâu rồi?”
Có mấy con vượn con ngẩng đầu lên, tê tê nói một hơi dài. Kim cương cự viên nói: “Không có đứa nào nhìn thấy nó sao?” Đám vượn con gật đầu lia lịa.
Kim cương cự viên lại hỏi Thiết bì cự viên canh gác, liền nghe hai con cự vượn nói có quả đào chín rụng xuống, Viên thập cửu chạy theo nhặt, sau đó không thấy nó nữa, chỉ nghĩ là một mình nó chạy ra ngoài chơi đùa.
Sơn cốc cũng khá lớn, thường xuyên có cự vượn con chạy trốn xung quanh, cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng trong lòng Kim cương cự viên lại sinh ra bất an.
Kim cương cự viên hiện giờ đã tu luyện được ngàn năm, mười năm trước mới được đến một đứa con trai duy nhất, nên rất cưng chìu che chở. Bây giờ Viên thập cửu lại tự nhiên biến mất, nó thật sự là không thể yên tâm được. Trong lòng bất an, tâm trạng của nó cũng không ổn định, càng lúc càng cảm thấy không ổn, lập tức nói: “Dẫn theo mười tên thủ hạ tốt, theo ta ra ngoài tìm nó!”
Mười con Thiết bì cự viên nhanh chóng lên tiếng đáp lại, đi theo Kim cương cự viên trèo lên vách đá, vài cái nhoáng lên thì đã biến mất vô tung. Kim cương cự viên dẫn đầu, đi thẳng về phía trước theo trực giác. Vượt qua một ngọn núi, trong lòng nó lại càng thêm bất an, cái mũi bỗng ngửi được mùi máu nhè nhẹ. Mùi máu này... rõ ràng mang theo mùi đặc biệt của tộc cự viên chúng nó!
Chạy nhanh hơn về phía trước, trong lòng Kim cương cự viên bây giờ đã kinh đào hãi lãng, hận không thể sinh thêm hai cái chân nữa! Mùi máu càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng nó dừng lại ở một sườn núi, rồi hai mắt như muốn nứt ra!
Ngay trong bụi cỏ cách đó không xa, là xác của một con cự vượn con bị chia năm xẻ bảy, máu vượn đỏ tươi còn chưa khô cạn, trái tim bị người đào ra, đúng là chết không nhắm mắt. Đó là đứa con trai mà nó đã chờ đợi trăm năm!
Kim cương cự viên phát ra một tiếng thét dài thê lương, toàn bộ thân hình như một khối nham thạch, hung hăng phóng đến gần. Nó dừng lại trước xác chết bị nổ tung, cẩn thận nâng thân xác con non lên, trong mắt phóng ra hồng quang. Sau đó, yêu khí điên cuồng phóng ra ngoài: “Tiên tu chết tiệt! Ta muốn ngươi phải đề mạng cho con ta ——”
Trước xác chết của vượn con, có một mùi hương rất nhẹ, mặc dù bị mùi của phù chú che giấu thuộc tính nhưng vẫn có thể nhận ra, là mùi linh khí của tiên tu.
------
Từ Tử Thanh ngồi khoanh chân trên mặt cỏ, trong Thiểm Yến Lĩnh có rất nhiều cây cối, nên mộc khí cũng nồng đậm, hắn ngồi trong này không nhập định tu hành cũng cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.
Vương Anh Ngộ và các tiên tu nhà họ Vương tụ lại một chỗ, tự giác lưu ý tình hình bốn phía. Hai huynh đệ Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn rời đi đã có nửa canh giờ, đi cũng quá lâu rồi. Vương Anh Ngộ vừa có phần chờ mong, lại cũng có phần vội vàng xao động.
Qua thêm mười lăm phút, Từ Tử Thanh bỗng mở to mắt nói: “Đến rồi!”
Bụi tro hắn thả ra mang về tin tức của hai huynh đệ, có linh lực tiên tu hỗn loạn với vài luồng yêu khí đang tiến đến gần, cách nơi này không đủ nửa dặm.
Vương Anh Ngộ lập tức đứng dậy, một luồng sáng nhạt chớp động trong lòng bàn tay, thoáng chốc đã cầm chặt thanh Như Ý. Các tu sĩ còn lại cũng đều chuẩn bị sẵn sàng lược trận cho hắn.
Từ Tử Thanh lại nói: “Có năm con yêu thú cấp một đang tới gần.”
Vương Anh Ngộ nghe vậy, trong lòng lại sinh ra hào khí: “Cứ để chúng tới đây đi!”
Vương Hưng thấy Vương Anh Ngộ lên tinh thần, cũng an tâm nói: “Thiếu chủ cứ mạnh tay mà chém giết, chúng tôi nhất định sẽ không để yêu thú thoát đâu.”
Vừa dứt lời thì các tu sĩ đã thấy bóng hình Vương Tuấn. Chỉ thấy gã cỡi gió bay đến, vừa bay vừa ngoái đầu nhìn phía sau. Phía sau gã có vài con yêu thú động tác linh hoạt, đang đuổi theo gần sát gã. Vương Tuấn nhìn thấy đám người Vương Anh Ngộ, lập tức mở miệng nói: “Vương thiếu chủ, mau ra tay!”
Vương Anh Ngộ lập tức nâng tay quăng thanh Như Ý ra, với uy lực của ngôi sao thứ nhất đã nhanh chóng đẩy ngã một con yêu thú cấp một! Các tu sĩ khác cũng lập tức bọc xung quanh, đẩy năm con yêu thú vào chính giữa. Vương Anh Ngộ chống lại một con yêu thú, bốn người khác chia nhau quấn lấy một con, không để chúng chạy trốn, cũng không để chúng nó tấn công một người một thú đang đối chiến kia.
Con yêu thú Từ Tử Thanh đang quấn lấy là một con Huyết lân báo, cả người được bao bọc bởi một tầng lân giáp màu máu, quanh thân quỷ khí dày đặc, động tác cực nhanh! Nhưng điều này cũng không làm khó hắn được bao, Huyết lân báo cho dù nhanh cỡ nào thì cũng chỉ mới có tu vi cấp một mà thôi, tu vi có hạn, nó mau, Từ Tử Thanh càng mau hơn! Chỉ thấy bóng xanh lung lay, cùng với bóng đỏ dây dưa với nhau, bắt cào cắn xé, không gì là không dùng. Nhưng bóng xanh chợt lóe lên, lập tức di chuyển, hoàn toàn không dính đòn của bóng đỏ kia.
Bên Từ Tử Thanh không hề cố sức, nhưng bên Vương Anh Ngộ lại là càng đấu càng kịch liệt. Vương Anh Ngộ đang cùng một con Xích nha lang đối chiến với nhau, con lang kia có ưu điểm về thân hình lớn và tốc độ mau, răng nanh cũng nhọn, có vẻ rất lợi hại. Một người một lang tu vi sàn sàn nhau, thậm chí tu vi của Xích nha lang còn cao hơn chút nữa, nhưng do Vương Anh Ngộ đã có chút kinh nghiệm, nên cũng không rơi xuống hạ phong. Nhưng thời gian chiến đấu sẽ kéo dài hơn chút nữa.
Ước chừng qua hai nén hương, Niên Hoằng Trí đã trở lại. Vương Tuấn thấy gã, lập tức mở miệng nói: “Đại ca đã về rồi!”
Niên Hoằng Trí nói: “May mà né được đám yêu cầm kia, đám súc sinh đó lực lượng không lớn nhưng cũng chẳng dễ chọc.”
Đây cũng là lời giải thích vì sao gã lại không cùng Vương Tuấn đồng thời trở về, các tu sĩ quấn lấy yêu thú cũng thoải mái chú ý xung quanh, lúc này nghe Niên Hoằng Trí nói vậy cũng gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Niên Hoằng Trí làm bộ chú ý xung quanh, sau đó lân la đến bên cạnh Từ Tử Thanh, vung tay cuốn Huyết lân báo lên, cười nói: “Cừ thật, cái đầu không nhỏ!”
Từ Tử Thanh dừng lại chút, cũng cười nói: “Niên đạo hữu vất vả rồi.”
Niên Hoằng Trí sóng vai đứng chung với Từ Tử Thanh, cùng quấn lấy Huyết lân báo, vừa nói: “Chỉ là chạy chân chút thôi, có cái gì vất vả chứ!”
Hai người vừa nói vừa cười, Huyết lân báo tuy rằng linh trí yếu ớt, nhưng trực giác lại rất mạnh. Nó thấy Từ Tử Thanh và Niên Hoằng Trí nhàn nhã như vậy, trong lòng bỗng tức giận, cổ họng phát ra hai tiếng ồ ồ, động tác cũng nhanh hơn! Niên Hoằng Trí giống như lảo đảo tránh thoát, hiện ra sơ hở, thì bị Huyết lân báo cào một phát, trên cánh tay hiện lên ba vết cào.
Từ Tử Thanh cả kinh: “Niên đạo hữu!”
Niên Hoằng Trí kêu “tê” một tiếng: “Súc sinh!” Còn nói, “Lúc nãy né tránh yêu cầm mất chút sức, lại bị con súc sinh này cào thương, thật dọa người mà.”
Từ Tử Thanh chưa kịp mở miệng nói thì bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một con Liệt ma ngưu nhào tới.
Vương Tuấn hô lên: “Đại ca cẩn thận!”
Niên Hoằng Trí một cước đá văng Huyết lân báo, sau đó nắm lấy cái sừng của Liệt ma ngưu, vung lên quăng về phía sau, máu trào ra từ vết thương càng thêm nhiều. Lúc này Vương Tuấn chạy tới, cuốn lấy Liệt ma ngưu, áy náy nói: “Từ đạo hữu, thật không phải. Lúc nãy tại hạ thấy đại ca bị thương, trong lúc nhất thời để nó thừa cơ.... Đạo hữu không việc gì chứ?”
Từ Tử Thanh lắc đầu nói: “Không sao.”
Tuy hắn không phải là không thể tránh khỏi Liệt ma ngưu, nhưng thấy Niên Hoằng Trí giúp đỡ như vậy, hắn cũng cảm kích vài phần. Hai người vội vàng khách sáo vào câu, thì đã thấy con Huyết lân báo lăn một vòng trên đất, lại nhào tới. Từ Tử Thanh muốn ngăn lại nó, thì một thanh phi kiếm từ xa bay tới, đâm xuyên qua con Huyết lân báo kia! Máu tươi văng khắp nơi, Từ Tử Thanh đối diện Huyết lân báo, không kịp phòng bị nên bị máu tươi bắn tới.
Từ Tử Thanh ngẩn ra, liền nghe Niên Hoằng Trí nói: “Con súc sinh này làm tại hạ bị thương, không thể dễ dàng bỏ qua được. Tại hạ giết nó, sẽ dẫn thêm một con bù lại.”
Thì ra là Niên Hoằng Trí giết chết Huyết lân báo. Từ Tử Thanh gật đầu nhè nhẹ, Huyết lân báo hại người, người bị hại có sát tâm, hắn cũng không lời nào có thể nói. Chỉ đành nâng tay áo lên lau mặt, nên không thấy Niên Hoằng Trí đang bỏ một cái bình vào túi trữ vật. Lúc này Vương Tuấn và Niên Hoằng Trí nhìn nhau, đều nở nụ cười nhạt. Chuyện đã thành công phân nửa.
Tuy rằng mùi máu khó ngửi, Từ Tử Thanh trong lòng cũng không thích, nhưng cũng không thể như vậy đi thay quần áo. Huyết lân báo mà hắn phải cuốn lấy đã chết, lại thấy Niên Hoằng Trí giúp đỡ Vương Tuấn, mình hắn không có chuyện gì, liền dựa vào một cây cổ thụ nhìn các tu sĩ ra tay, âm thầm thể ngộ một chút.
Không bao lâu, Vương Anh Ngộ cuối cùng cũng giết chết Xích nha lang, sau đó Vương Hưng đứng cách hắn gần như nhảy lên, đưa yêu thú mà mình đang cuốn lấy cho Vương Anh Ngộ. Vương Anh Ngộ liền đánh với con yêu thú kia, đổi sang thuật pháp của ngôi sao thứ hai, lần nữa bắt đầu cuộc chiến mới.
Bất tri bất giác qua một khoảng thời gian dài, Vương Anh Ngộ mặc dù ngẫu nhiên phải dùng đan dược trợ lực, nhưng càng đánh lại càng hăng, hoàn toàn không hề sợ hãi. Vương Hưng thấy vậy thì rất vui mừng, tầm mắt thủy chung đặt trên người thiếu chủ ông.
Đúng lúc này, ánh mắt Từ Tử Thanh trầm lại. Với linh giác của vạn mộc, hắn tựa hồ cảm nhận được, một luồng hơi thở vô cùng nguy hiểm đang đến gần. Trái tim của hắn cũng đột ngột đập mạnh một cái báo động điều gì đó.…