Vương Anh Ngộ ngủ một đêm, sáng thức dậy đã lấy lại tinh thần. Ngày hôm qua được biểu hiện bản lĩnh bản thân, cho nên hôm nay hắn muốn đi sâu vào trong núi nữa. Vương Hưng thấy thiếu chủ nhà mình tinh thần phấn chấn, vả lại bên mình người đông thế mạnh, cũng chưa chắc gặp chuyện không may, liền ưng thuận ý kiến thiếu chủ nhà mình, gật đầu đồng ý. Chuyện này cũng rất hợp tâm ý của Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn, lập tức ăn nhịp với nhau, quyết định chuyện đi sâu vào trong núi.
Từ Tử Thanh được người nhờ vả, giúp đỡ lược trận, Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thì âm thầm quan sát để ý bốn phía. Theo đường núi đi về phía trước, Vương Anh Ngộ tay cầm Như Ý, mặt mày bừng sáng. Hắn cũng nhìn xung quanh, sưu tầm dấu vết của yêu thú, định giết chết thêm mấy con yêu thú để lộ rõ công lực bản thân. Nhưng có thể là do yêu thú trong núi biết được có một sát thần đã tới, nên sớm trốn tránh không mà đoàn người đi hơn vài dặm đường cũng không thấy bất cứ bóng dáng gì của yêu thú cả.
Vương Anh Ngộ từ phấn chấn hăng hái đến uể oải ủ rũ, cũng chỉ hơn nửa canh giờ mà thôi. Rõ ràng là muốn làm một trận oanh oanh liệt liệt, ai ngờ lại bị hất một bát nước lạnh như thế, sao có thể khiến người khác không chán ngán thất vọng được cơ chứ! Đây cũng là vì hôm qua quá mức thuận lợi, nên hôm nay chỉ mới gặp được chút khó khăn thì đã chịu không nổi rồi.
Vương Hưng thấy thiếu chủ nhà mình như vậy, cũng cảm giác rất không ổn. Cái gọi là lịch lãm, rèn luyện không chỉ riêng mỗi lực lượng không thôi, quan trọng nhất vẫn là tâm tình. Thân là gia chủ, nếu dễ dàng bị thứ bên ngoài ảnh hưởng, thì quả thật là không ổn chút nào. Lão cũng không thể lên tiếng nhắc nhở, nếu không thiếu chủ sẽ không nhớ kỹ, cũng là thất bại.
Vương Anh Ngộ hoàn toàn không biết Vương Hưng đang buồn rầu vì biểu hiện lúc này của hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi thôi, sao có thể không có khuyết điểm cơ chứ? Vì hưng phấn mà sinh ra đắc ý, vì đắc ý mà chịu quấy rầy, vì bị quấy rầy mà cảm thấy ủ rũ, vì ủ rũ mà trở nên cáu kỉnh, đều là tình cảm bình thường của con người.
Lại đi thêm nửa canh giờ, càng lúc càng vào sâu trong núi, dấu chân của yêu thú thì có thấy, nhưng bóng dáng thì lại không. Vương Anh Ngộ da mặt kéo căng, tâm trạng vô cùng bực bội, cũng may tính tình chịu được tức giận, nóng vội, không có kêu khó chịu, điều này khiến Vương Hưng vừa có chút lo lắng, lại vừa có chút vui mừng.
Đột nhiên, Niên Hoằng Trí đi đến bên cạnh Từ Tử Thanh, thấp giọng nói với hắn: “Từ đạo hữu, Vương thiếu chủ nếu cứ tiếp tục như vậy thì lần lịch lãm này coi như bị hủy phân nửa rồi.”
Từ Tử Thanh cũng nhìn ra vấn đề, gật gật đầu: “Không biết Niên đạo hữu có cách gì không?”
Niên Hoằng Trí chính là chờ câu này của hắn, lập tức đáp: “Tại hạ và nhị đệ tính đi dẫn một ít yêu thú đến, Từ đạo hữu nhạy bén linh hoạt, liền ở lại bảo vệ thiếu chủ, như thế nào?”
Từ Tử Thanh lập tức hiểu rõ: “Niên đạo hữu muốn dùng cách này cổ vũ thiếu chủ.”
Niên Hoằng Trí đáp: “Đúng vậy, càng đi sâu vào trong thì càng có thể gặp yêu thú cấp cao, không thể một mình tiến vào được. Không biết Từ đạo hữu cảm thấy có chỗ nào không ổn không?”
Từ Tử Thanh cười nói: “Niên đạo hữu làm rất tốt, cũng không chỗ nào không ổn. Nhưng chuyện này còn phải nói với Vương quản sự nữa, chờ ông ấy đồng ý mới tốt.”
Niên Hoằng Trí thấy hắn gật đầu đồng ý, thầm nghĩ, quả nhiên không ngoài dự đoán. Lập tức nói: “Tự nhiên là phải thế.” Nói xong liền xoay người đi đến bên cạnh Vương Hưng, thầm thì với lão một lúc.
Vương Hưng một lòng suy nghĩ cho Vương Anh Ngộ, tuy là muốn mài mài tâm tính của thiếu chủ, nhưng ông cũng biết không thể một lần là xong được. Bây giờ Vương Anh Ngộ đang trong ranh giới sắp bùng nổ, dẫn một ít yêu thú đến cho thiếu chủ xả bớt cơn tức cũng có thể cho thiếu chủ lĩnh ngộ gì đó. Nghĩ vậy, ông lập tức vui vẻ nói: “Đạo hữu suy nghĩ chu đáo, Vương gia nhất định sẽ hậu tạ.”
Niên Hoằng Trí lấy được hảo cảm từ Vương Hưng, nghĩ đến tương lại, không khỏi tự đắc. Nhưng trên mặt không hiện cảm xúc, chỉ ôm quyền nói: “Vậy tại hạ và nhị đệ đi đây, chư vị thư thả.”
Vương Hưng cùng các tu sĩ còn lại cũng ôm quyền nói: “Mời!”
Vì thế hai huynh đệ ngự phong bay lên, nhắm thẳng vào sâu trong núi. Vương Hưng thấp giọng nói chuyện hai huynh đệ cho Vương Anh Ngộ nghe, Vương Anh Ngộ nghe xong thì giật mình, cũng không tiếp tục đi về phía trước nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ.
Lại nói Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn bay đi vài dặm, dõi mắt nhìn về phía xa, tìm kiếm xung quanh.
Niên Hoằng Trí nói: “Vốn tưởng tìm một cơ hội chịu chút thương rồi thoát thân, không ngờ lại có cơ hội này, thật sự là trời cũng giúp ta!”
Vương Tuấn thì nói: “Đại ca, vẫn theo kế hoạch tối hôm qua chứ?”
Kế sách hai người thương lượng chính là, thừa dịp trong trận chiến với yêu thú làm mình bị thương nhẹ, lại mượn cớ đuổi theo yêu thú chạy trốn. Sau đó tìm con non của một con yêu thú cấp ba giết chết nó, nhân lúc tranh đấu với con yêu thú khác thì tìm cơ hội lau máu của con non lên người Từ Tử Thanh, đến lúc đó yêu thú tìm đến trả thù, hai người họ có thể giả ý tương trợ Từ Tử Thanh, bảo người nhà họ Vương đi trước. Sau đó muốn kéo chân Từ Tử Thanh như thế nào cũng là chuyện dễ dàng.
Tuy rằng kế hoạch này rất được, nhưng vẫn còn chỗ sơ hở, nếu vận khí không tốt, cũng khó mà thành công. Hơn nữa bọn họ thân là người trông cửa, mặc dù là nói đuổi giết yêu thú, cũng coi như là rời khỏi vị trí, chỉ sợ nhà họ Vương sẽ có phê bình kín đáo.... Nhưng lúc này lại khác, được đến cả lòng cảm ơn của người nhà họ Vương, quả thật là thiên y vô phùng. Chẳng qua thời gian không nhiều, bọn họ bây giờ phải tìm được con non của yêu thú cấp ba mới được.
Niên Hoằng Trí nói: “Đúng vậy. Nhị đệ, núi này không cao, nhanh chóng bay qua đi!”
Hai huynh đệ nhanh chóng bay về phía trước, xuyên qua vô số rừng cây rậm rạp. Nhưng vận khí không may, chỉ thấy được yêu thú cấp một cấp hai đang bắt giết nhau thôi, yêu thú cấp ba ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy nữa.
Vương Tuấn vội vàng nói: “Đại ca, bây giờ phải làm sao đây?”
Nếu đi quá xa, trở về trễ, mọi người sẽ nghi ngờ. Niên Hoằng Trí cũng lo lắng, lại không trả lời, chỉ tăng tốc bay nhanh về phía trước. Lại qua một khu rừng, bỗng nhiên cảm thấy phía trước có yêu khí nồng đậm, gã lập tức vui vẻ, trong lòng cũng cả kinh.
“Nhị đệ, dừng lại!” Gã nhanh chóng lên tiếng, “Chúng ta tra xét chỗ này đã!”
Vương Tuấn cũng cảm nhận được, lập tức nói nhỏ: “Yêu khí thật nồng đậm!”
Cũng không biết phía trước có bao nhiêu yêu thú tụ tập lại thành một quần thể lớn như thế nào mà có thể phát ra yêu khí khiến người ta sợ hãi thế nữa!
Niên Hoằng Trí kéo Vương Tuấn, hai người thu lại thuật ngự phong, nhanh chóng đáp xuống. Gã nói: “Mau lấy hai tấm liễm tức phù ra dùng!”
Vương Tuấn nghe lời làm theo, từ trong lòng rút ra hai lá bùa, vỗ vào người mình và Niên Hoằng Trí. Bùa tiêu tán, linh khí tụ tập xung quanh hai người cũng dần dần biến mất. Sau đó, hai người cùng gạt bụi cây qua, chậm rãi bước về phía trước. Đi được không xa thì chợt thấy trước mắt rộng mở sáng chói, là một sơn cốc.
Sơn cốc rất trống trải, bốn phía có núi bao quanh, ba mặt núi thấp, trên vách núi có vô số cây đào núi đâm rễ mọc lên xung quanh, trên cành có không ít quả đào đã chín một nửa, cách từ xa cũng ngửi được mùi đào thơm ngát. Một mặt còn lại là một ngọn núi cao tách riêng ra, sừng sững một gốc. Ngọn núi riêng này cao chót vót, ở giữa có một sơn huyệt, nước suối từ trong sơn huyệt đổ thẳng xuống dưới đầm nước bên dưới, hình thành một thác nước hùng vĩ. Cảnh tượng trước mặt quả thật rất xinh đẹp, nhưng nó lại có dã thú, nếu nó là một sơn cốc không chủ, thì đúng là khiến người lưu luyến không muốn rời đi, hận không thể ẩn cư mãi nơi này.
Rất tiếc nó lại không phải là sơn cốc không chủ. Trong sơn cốc tỏa ra yêu khí nồng đậm, có một đàn vượn hoặc ngồi, hoặc nằm, hoặc đánh nhau, hoặc vui đùa ầm ĩ, trông có vẻ sinh động lại ồn ào. Sơn cốc này không phải là tiên cảnh, mà là một yêu cảnh.
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn không dám thở mạnh, đều trốn đằng sau bụi rậm, giương mắt cẩn thận nhìn xuống bên dưới. Đàn vượn bên dưới đều có hình thể cao lớn, lớp lông màu xám đậm, có vài con lớp lông đã chuyển từ xám sang màu vàng kim, đều có vẻ yêu diễm dữ tợn, hung hãn đáng sợ.
Cả sơn cốc này đều là Thiết bì cự viên!
Niên Hoằng Trí hít một ngụm khí lạnh, cùng Vương Tuấn bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vận khí thật không tốt.
Chính lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng thét dài chói tai, âm thanh vang vọng khắp nơi, cả sơn cốc cũng rung động không ngừng. Hai người đều sợ hãi không thôi, chỉ thấy một con cự vượn vô cùng hùng tráng từ trong đầm nước vọt lên, bộ lông màu vàng kim chói lóa, không hề có một sợi lông khác màu nào cả. Khuôn mặt cũng vô cùng hung tợn, hai mắt bắn ra tinh quang, đỏ tươi ác độc.
Là Kim cương cự viên, yêu thú cấp ba!
Cũng là thể tiến giai của yêu thú Thiết bì cự viên cấp hai!
Khí thế của Kim cương cự viên vượt xa cả Thiết bì cự viên, chỉ xem hơi thở trên người nó, có thể đoán ra tu vi hẳn là tương đương với tu sĩ Luyện khí tầng chín, thậm chí là gần với Luyện khí tầng mười nữa. Nhưng đây cũng không phải là điều khiến người hoảng sợ.
Càng khiến người thêm e ngại chính là, sau khi Kim cương cự viên thét dài một tiếng, trong huyệt động phía trên thác nước truyền ra một tiếng thét đáp lại tràn ngập yêu khí hơn nữa! Gấp mấy lần Kim cương cự viên! Mà lợi hại hơn yêu thú cấp ba thì là gì chứ?
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn ít nhiều gì cũng đoán được, chủ nhân chân chính của sơn cốc này là ai? Là yêu thú cấp bốn tương đương với tu sĩ Trúc cơ, Huyền cương cự viên!
Hai tu sĩ cơ hồ sợ đến ngã ngồi xuống đất, nhiều cự viên như vậy, nếu là kinh động chúng nó, đừng nói là đào tẩu, chỉ sợ là phải rơi vào kết cục chết không toàn thây!
Nhưng nhiều cự vượn như vậy.... Tầm mắt bọn họ chầm chậm dừng
lại trên một hang động nhỏ dưới vách núi. Bên ngoài hang động có mấy con cự vượn con đang chơi đùa với nhau. Trong lòng Niên Hoằng Trí vô luận như thế nào cũng kiềm nén không được một ý niệm trong đầu. Trộm một con cự vượn con... giá họa cho Từ Tử Thanh... đến lúc đó toàn bộ cự vượn trong sơn cốc đều sẽ coi hắn là kẻ thù, Từ Tử Thanh nhất định sẽ chết!
Vương Tuấn cả kinh nói: “Đại ca muốn....”
Niên Hoằng Trí nheo mắt lại nói: “Là cơ hội tốt.”
Vương Tuấn lại do dự: “Nhưng phiêu lưu cũng quá cao rồi.”
Niên Hoằng Trí thấp giọng đáp: “Những năm gần đây, chúng ta gặp nguy hiểm ít lắm sao? Nếu tiếp tục sợ hãi rụt rè, thì sao có thể diệt trừ cây đinh trong mắt chứ!”
Bọn họ đã có chấp niệm với Từ Tử Thanh, lúc đầu chỉ là nhất thời hứng khởi, sau đó tâm tâm niệm niệm một năm, đã sớm thành tâm ma. Từ Tử Thanh một ngày không chết, bọn họ một ngày sẽ không an tâm, cũng không thể đột phá.
Vương Tuấn im lặng, rồi nói: “Theo kế hoạch của đại ca, chúng ta phải làm sao mới được?”
Trong đầu Niên Hoằng Trí xẹt qua một ý tưởng: “Đệ về trước, dẫn theo mấy con yêu thú cấp một cho thiếu chủ nhà họ Vương luyện tập. Ta tìm kiếm thời cơ bắt lấy một con cự vượn con rồi đuổi theo sau. Nếu có người hỏi thì cứ nói ta đi phía sau đệ là được.”
Vương Tuấn gật gật đầu, cúi người chậm rãi lùi về sau, sau đó chạy liên tục một đoạn dài, cách khá xa mới dám ngự phong bay về. Lúc nãy trên đường gã tìm được ổ của yêu thú cấp một, cấp hai, dẫn dụ mấy con yêu thú ngu đần chạy nhanh về phía đoàn người Vương Anh Ngộ.
Còn Niên Hoằng Trí thì quay đầu lại, từ từ trượt xuống phía dưới sơn cốc. Gã hít thở thật nhẹ, di chuyển nhẹ nhàng để đám cự vượn trưởng thành không thể nhìn thấy. Niên Hoằng Trí coi như là ngày nào cũng ở bên ngoài đi lại, lên núi xuống núi không tốn nhiều sức lực. Trốn sau một gốc cây đào núi hơi cao, Niên Hoằng Trí vươn tay hai mấy quả đào. Đột nhiên, sơn cốc phát ra tiếng rầm rầm rung động cả mặt đất. Hơn mười con Kim cương cự viên dẫn dắt các con cự vượn trưởng thành leo lên một mặt núi thấp, nhanh chóng biến mất sau núi.
Niên Hoằng Trí lập tức hiểu được, chúng muốn đi săn mồi. Huyền cương cự viên trong sơn động kia không xuất hiện, có lẽ là đang tu luyện. Quả thật là hợp ý gã mà.
Niên Hoằng Trí trượt xuống chút nữa để nhìn kỹ hơn, chỉ thấy mấy con cự vượn ở xa xa trông chừng đám vượn con chơi đùa thôi. Chỉ là cự vượn cấp hai, tu vi thấp, linh trí cũng có hạn....
Tìm một cơ hội, Niên Hoằng Trí ném mấy quả đào núi xuống, đào lăn xuống dừng lại bên chân của một con vượn con còn rất nhỏ, chơi một mình.