Tim của cự vượn bị một thương đâm thủng qua, máu trào ra ngoài, chảy xuôi xuống. Vương Anh Ngộ thu tay lại, trường thương cũng theo đó mà bị rút ra khỏi cơ thể, hóa thành Như Ý bay trở về tay hắn. Sau đó máu tươi bắn tung tóe, cơ thể to lớn vạm vỡ thoáng chốc ngã ầm ầm xuống, khiến bụi đất bay lên. Hai mắt Thiết bì cự viên trợn tròn, đồng nghĩa nó đã chết!
Nét cười trên mặt Vương Anh Ngộ lại càng thêm tươi rói: “Thật lợi hại, đúng là khó giết!”
Vương Hưng và các tu sĩ nhà họ Vương thấy thế, cũng vui sướng ngợi khen: “Thiếu chủ lợi hại!”
Vương Anh Ngộ khiêm tốn nói: “Nếu không có Từ tiền bối dùng lưới dây leo cột nó lại thì ta cũng không thể giết chết nó được.”
“Vương thiếu chủ không cần coi thường bản thân, có thể tùy cơ ứng biến, với tu vi Luyện khí tầng ba đã diệt được yêu thú cấp cao hơn, cũng là chuyện bất phàm. Tại hạ chỉ vừa hay gặp dịp, ra tay cản trở một chút thôi.” Từ Tử Thanh cười ôn hòa, nói tiếp: “Cũng ít nhiều nhờ Niên đạo hữu nhắc nhở, lại bày ra pháp trận chặn đường. Cho dù tại hạ không chặn được, cự vượn cũng không thể chạy thoát.”
Vương Anh Ngộ nghe vậy, nhanh chóng nói lời cảm ơn với Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn: “Nhờ hai vị tiền bối suy nghĩ chu đáo.”
Hai người Niên Hoằng Trí khách khí đáp: “Từ đạo hữu ra sức nhiều hơn.”
Trong phút chốc, bầu không khí giữa các tu sĩ bỗng trở nên hòa hợp, vì là do Vương Anh Ngộ tiêu diệt cự vượn, xác chết của cự vượn nên từ hắn tự mình quyết định chia cho ai. Hỏi huynh đệ Niên Hoằng Trí cùng với Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh không kể công, hai người còn lại đều có tính toán khác, nên đều từ chối, vì vậy nguyên cả xác chết thuộc về Vương Anh Ngộ.
Lúc này phải xử lý sơ qua xác chết. Thứ đáng giá nhất trên người Thiết bì cự viên là lớp da như sắt thép và yêu đan trong bụng, lớp thiết bì có thể làm tài liệu luyện khí, còn tác dụng của yêu đan thì rất nhiều, đâu đâu cũng có thể dùng. Về máu thịt, gân cốt dưới lớp da, thịt có thể làm thức ăn, chất lượng coi như tươi ngon, gân cốt có thể dùng để ngâm rượu, luyện khí, luyện đan, không thể lãng phí được.
Việc xử lý xác chết cự vượn, Vương Anh Ngộ đường đường là thiếu chủ, tự nhiên là không thuần thục rồi, ba vị tu sĩ nhà họ Vương liền bắt tay dạy hắn cách xử lý, cũng coi như là chui rèn kinh nghiệm. Rất nhanh thì đã xử lý xong xuôi, xác chết cự vượn xử lý xong được Vương Anh Ngộ bỏ vào túi trữ vậy, coi như là việc lớn đã thành. Đồng thời Từ Tử Thanh biến lưới dây leo trở lại thành dây leo, rơi xuống mặt đất, huynh đệ Niên Hoằng Trí cũng thu hồi trận kỳ, đứng một bên chờ đợi.
Sau khi thu thập xong xuôi, tinh thần Vương Anh Ngộ cũng tốt lên, lần đầu tiên ra tay đã thành công, nên hắn cũng có chút đắc ý, tin tưởng cũng nhiều hơn, còn sợ hãi lúc mới đối chiến khi nãy đã sớm bị hắn quăng đi nơi nào rồi: “Các vị tiền bối, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước chứ?”
Tất cả mọi người đều cười đồng ý, chuyện của Vương Anh Ngộ thuận lợi, bọn họ cũng sẽ được nhiều thêm một phần tiền công.
Thiết bì cự viên vừa chết, mùi máu cũng theo gió bay đi xa. Các yêu thú trong núi ở gần đó đều biết, nhưng do Thiểm Yến Lĩnh thường xuyên có tu sĩ đi vào, nên các yêu thú cũng đã sớm tập mãi thành thói quen. Chỉ có những con đang đói bụng hoặc là thích ăn thịt người là có tính toán xem xét, để lấp đầy bụng....
Trong hàng người cũng có nhiều người là thường cùng yêu thú chém giết nhau, nên rất rõ tập tính của yêu thú, xử lý xác chết cự vượn cũng rất nhanh. Bằng không một ít yêu thú nghe mùi máu chạy đến, chỉ sợ phải đại chiến một hồi. Vì thế mọi người đều đi tiếp, trên đường đúng là gặp được một ít yêu thú đi săn nghe mùi máu chạy đến, nhưng tu vi đều ở cấp một, cũng không đáng nhắc tới. Yêu thú cấp một tuy nói đã mở linh trí, nhưng cũng vô cùng ngu dốt, bằng không tại sao ngửi được mùi nguy hiểm lại vẫn cố tình đến tìm chuyện với những tu sĩ có tu vi cao này chứ?
Vương Anh Ngộ vì trận đầu chiến thắng một con Thiết bì cự viên cấp hai, vì vậy lúc nhìn những yêu thú cấp một, cảm giác trong lòng giờ phút này quả thật có khác biệt lớn. Chẳng những không sợ hãi mà còn thẳng tiến lên trên nữa. Lực lượng của yêu thú cấp một tương đương với Vương Anh Ngộ, cứ như vậy trải qua mấy trận chiến kịch liệt, cũng đã nhanh chóng tôi luyện kỹ xảo chiến đấu của Vương Anh Ngộ trở nên quen thuộc.
Cứ như vậy, bầu trời dần dần trở nên tối đen. Vương Hưng ở sườn núi tìm một khu đất trống giữa rừng cây, dùng lửa thiêu rụi cỏ dại, lập tức trở thành chỗ nghỉ lại được cây cối bao quanh.
Thiểm Yến Lĩnh là sào huyệt của yêu thú, yêu khí nồng nặc, đặc biệt là đến ban đêm, lại càng thêm nguy hiểm. Có rất nhiều yêu thú quen ngày ngủ đêm thức, ở trong bóng tối ẩn nấp tìm cơ hội săn mồi. Các tu sĩ cũng hiểu được phải ở trong Thiểm Yến Lĩnh nghỉ ngơi hai ngày, cũng đều không phải là người không chịu được khổ gì, họ đều rất thoải mái ngồi bệt trên đất. Ở giữa đốt lên một đống lửa, ánh lửa sáng ngời, coi như chiếu sáng xung quanh một chút.
Vương Anh Ngộ một ngày chém giết, tổng cộng giết được sáu con yêu thú cấp một, một con yêu thú cấp hai, có thể nói là thu hoạch tràn đầy. Nhưng cũng cực kỳ mệt mỏi, rốt cuộc là tu vi có hạn, mặc dù có Bát Tinh Như Ý trợ giúp, tiêu hao linh lực cũng rất nhiều.
Vương Hưng đã sớm có chuẩn bị, từ túi trữ vật lấy ra một bình nhỏ, đưa qua: “Thiếu chủ hôm nay tiêu hao quá lớn, khó tránh căn cơ bị lung lay, vẫn là dùng linh đan cho thỏa đáng.”
Vương Anh Ngộ tự nhiên là nhanh chóng tiếp nhận, mở nắp đổ một viên linh đan ra, bỏ vào trong miệng nuốt xuống. Sau đó khoanh chân nhập định, linh khí lượn lờ quanh thân, bổ sung linh lực đã hao mòn ngày hôm nay.
Vương Hưng lại lấy ra một bình, nhìn về phía các tu sĩ: “Các vị hôm nay đã vất vả rồi, không biết có cần...”
Vương Tuấn nghe vậy thì âm thầm hờn giận, thầm nghĩ lão già này sao nhiều chuyện vậy! Trước khi cố chủ cũng không có hậu đãi như vậy, đan dược đều là tu sĩ tự mình chuẩn bị. Kỳ thật nếu nhiệm vụ này không có Từ Tử Thanh, Vương Hưng làm như vậy, Vương Tuấn chắc chắn sẽ khen một câu nhà họ Vương thật phúc hậu. Cố tình bọn họ khó khăn lắm với tiêu hao phân nửa linh lực của Từ Tử Thanh, nghĩ chắc đêm nay hắn cũng không thể nhanh chóng bổ sung đầy đủ, kết quả lại xảy ra chuyện này, khiến gã cảm thấy thật xui xẻo.
Lúc này Niên Hoằng Trí ngược lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Ban ngày đệ còn nhắc ta, sao bây giờ đến lượt chính đệ thiếu kiên nhẫn vậy?”
Vương Tuấn thở dài: “Đệ vốn tưởng thời cơ cũng không khó tìm....
Sao nghĩ đến Vương gia gây thêm rắc rối cơ chứ.”
Niên Hoằng Trí lại nói: “Bất quả là bổ linh đan hạ phẩm thôi, cho dù có ăn, lại có bao nhiêu tác dụng với chúng ta chứ? Nhị đệ, đệ nghĩ quá nhiều rồi.”
Mắt Vương Tuấn lại sáng ngời, lập tức bình tĩnh lại. Bổ linh đan tuy nói có thể nhanh chóng khôi phục linh lực cho tu sĩ, nhưng cũng có hạn chế. Tu sĩ dưới Luyện khí tầng năm, chỉ có thể dùng bổ linh đan hạ phẩm. Nếu vô ý dùng trung phẩm, thượng phẩm, thì sẽ có nguy cơ bị nổ tan xác. Đan dược Vương Hưng chuẩn bị cho Vương Anh Ngộ, phẩm chất tự nhiên là hạ phẩm, còn Từ Tử Thanh có tu vi Luyện khí tầng tám, cấp bậc kém quá lớn, đan dược hạ phẩm dù hắn ăn nhiều, cũng không có tác dụng lớn.
Bất quá cũng không được khinh thường, Vương Tuấn lấy lại tinh thần, âm thanh càng nhỏ, nói: “Chỉ còn lại một ngày thôi, đại ca, cho dù là phải mạo hiểm, cũng không thể kéo dài thêm nữa.”
Niên Hoằng Trí cũng có ý tương tự, nói: “Yên tâm, ta đã có kế hoạch.”
Hai người thương lượng xong, cũng không quan tâm chuyện khác nữa, trước tươi cười nói: “Đạo hữu có lòng, còn đa tạ Vương gia chủ khẳng khái nữa.”
Vương Hưng thấy hai người nhận, cũng vui sướng, đưa bình qua, lại nhìn Từ Tử Thanh: “Vị đạo hữu này...?”
Từ Tử Thanh cũng cười tiếp nhận, nhưng chưa ăn, chỉ giống hai người trước đổ ra ba viên, thu lại, rồi nói: “Đa tạ Vương đạo hữu.”
Mọi người chỉ nghĩ hắn muốn đến lúc nhập định sẽ ăn, lại không nghĩ đến bản thân hắn là đan linh căn, nếu dùng bổ linh đan chứa nhiều tạp chất như vậy, ngược lại lại có hại cho cơ thể hắn.
Mệt nhọc nửa ngày, chờ Vương Anh Ngộ dùng bổ linh đan khôi phục lại linh lực xong, liền lấy thịt Thiết bì cự viên nướng lên làm thức ăn cho các tu sĩ dùng. Thịt vượn vào miệng thơm ngát, mùi vị không tầm thường, đoàn người hai chừng hai cái chân vượn mới coi như no bụng. Sau đó chia ca gác đêm, trừ Vương Anh Ngộ ra thì có sáu tu sĩ, hai người một ca, chia làm ba ca, mỗi canh giờ thay phiên một lần. Người canh gác không được nhập định tu hành, phải chuyên tâm theo dõi, ngừa yêu thú đột kích ban đêm, khiến mọi người bối rối, không kịp phòng bọ. Ba tu sĩ Luyện khí tầng tám chia nhau ra mỗi người kết bạn với một tu sĩ Luyện khí tầng bảy canh gác, Từ Tử Thanh được phân vào ca thứ hai. Cứ thế thay phiên nhau, những người không cần canh gác thì địa phương sạch sẽ, bày cấm chế chuyên tâm phục hồi linh lực.
Lúc nửa đêm, Từ Tử Thanh tự nhiên từ nhập định tỉnh lại. Ban ngày hắn tổn hao hơn bảy phần linh lực, lúc này tu hành được một canh giờ, cũng chỉ khôi phục được hai phần thôi. Mở mắt ra thì Từ Tử Thanh thấy Niên Hoằng Trí và tu sĩ nhà họ Vương gật đầu với hắn, hắn cũng gật đầu chào lại, hai người kia liền tìm chỗ ngồi xuống khoanh chân nhập định, nhìn sang đống lửa thì đã thấy Vương Hưng đang khều khều củi đốt. Từ Tử Thanh đi qua, ngồi xuống đối diện ông.
Vương Hưng cười cười nhìn hắn: “Từ đạo hữu, thể lực khôi phục như thế nào rồi?”
Từ Tử Thanh cười đáp: “Bây giờ đã khôi phục một nửa linh lực, đợi đến ngày mai thì có thể hồi phục được bảy, tám phần rồi.” Ngừng một chút, lại nói: “Đa tạ Vương gia chủ hậu tặng, bằng không chỉ sợ không khôi phục nhanh như vậy.”
Vương Hưng suy nghĩ một lúc: “Đạo hữu một lần ăn hết ba viên luôn à?”
Từ Tử Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Vương Hưng nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, bổ linh đan hạ phẩm một lần ăn nhiều mấy viên mới có tác dụng với tu sĩ cấp cao, mà linh lực trong cơ thể càng nhiều thì khôi phục lại càng nhanh.
Hai người cũng không quá quen thuộc, cho nên chỉ nói vài câu, sau đó chuyên tâm quan sát canh gác. Từ Tử Thanh lại giống như buổi sáng thả ra bụi lá cây, mượn gió khuếch tán bốn phía. Đây là mượn dùng năng lực hòa hợp với mọi vật của thuộc tính mộc, khi tiếp xúc với yêu khí yếu ớt trong gió, có thể truyền lại vị trí, tình hình quần thể của yêu thú, để tu sĩ phòng bị. Thuật này chính là do Từ Tử Thanh lợi dụng yêu khí xung quanh Trọng Hoa càng ngày càng nồng đậm để luyện thành. Trong đó lấy “Vạn mộc chủng tâm đại pháp” làm gốc, sau đó dung hợp bí quyết “Độn mộc liễm tức quyết”, mới có được tiểu thuật pháp như thế này. Tác dụng khác không lớn lắm, nhưng có thể lợi dụng gió đưa bụi lá cây đi xa, không bị yêu thú phát hiện, cũng có thể đúng lúc nắm bắt hành tung của yêu thú, nhanh chóng truyền lại thông tin cho Từ Tử Thanh.
Vương Hưng cũng rất dụng tâm, ông từ trong lòng lấy ra vài lá bùa, dùng lửa đốt cháy rồi quăng ra ngoài. Từ Tử Thanh liền thấy lá bùa hóa thành vài cái bóng đen, trước sau nối liền nhau phân tán xung quanh, ẩn nấp dưới bóng cây dưới ánh trăng, trong giây lát đã biến mất.
Hai người đều chuẩn bị sẵn sàng, liền nhìn nhau cười, phát hiện thuật pháp của đối phương cũng không tồi. Sau đó không nói gì nữa, chuyên tâm phòng bị. Chuẩn bị đề phòng như vậy quả nhiên không dư thừa, qua không bao lâu, bụi cỏ cây đã truyền tin về cho Từ Tử Thanh. Thì ra có một đám có yêu khí nhỏ yếu thừa dịp mây đen che ánh trắng bay đến, kết thành đàn, nhanh chóng bay đến gần. Từ Tử Thanh cử động, thì thấy vài bóng đen chạy vội đến, chít chít nói một đống với Vương Hưng.
Sắc mặt của Vương Hưng vẫn không đổi, chỉ nhìn thiếu niên thanh sam đối diện: “Từ đạo hữu, có một đàn ong yêu đang bay tới, mặc dù sức mạnh không cao, nhưng lại rất nhiều, có chút phiền toái. Đạo hữu vẫn cần khôi phục linh lực, không bằng giao cho lão phu xử lý đi.”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “Vương đạo hữu cứ tự nhiên.”
Vương Hưng liền quay đầu đi, vừa vặn một đám mây đen phát ra tiếng “ong ong” nhanh chóng đến gần, ông nâng tay lên, một thanh phi kiếm lửa đỏ chém ra một tấm lưới lửa, bay đến đối diện. Chỉ nghe vô số tiếng lộp bộp, vô số xác ong rơi xuống đất, nhanh chóng hóa giải tình thế nguy hiểm.
Tiếp sau đó thì không chuyện gì xảy ra nữa, được một lúc thì Từ Tử Thanh giao ca, tiếp tục nhập định, lúc mở mắt ra thì đã là sáng sớm ngày thứ hai.