Cái đuôi dài bị luồng sáng đen của thanh Như Ý quét qua, phút chốc rụt trở về, sau đó một bóng hình cao hơn hai trượng như một pho tượng đột nhiên hiện ra.

“Rầm rầm -- “

Hai chân sau to khỏe đạp mạnh lên mặt đất, khiến cho mặt đất vang lên tiếng ầm ầm. Lúc này mọi người mới nhận ra, thì ra con yêu thú đang mai phục bọn họ là một con Thiết bì cự viên, hai mắt đỏ đậm, màu lông đen bụi, hai cánh tay dài rũ xuống ngang đầu gối. Đằng sau con vượn to lớn này là một cái đuôi dài và thô to như đùi người, giống như một loại binh khí hạng nặng, chỉ cần bị nó quét qua thì da bong thịt tróc, máu chảy không ngừng!

Như Ý đánh lùi cái đuôi dài kia, nhưng lại không làm bị thương nó, ngược lại còn chọc tức con Thiết bì cự viên kia, khiến nó liều lĩnh xông ra đứng chặn trước mặt, trong đôi mắt tức giận kia cũng lộ ra vẻ phẫn nộ và tham lam.

Vương Anh Ngộ đánh ra một đòn phản kích thắng lợi, cũng coi như là tranh thủ cho hắn một cơ hội thở dốc, lập tức lùi về sau vài bước, nâng tay thu hồi Như Ý,

Lúc nãy hắn đã dùng toàn lực đánh ra đòn đó, nhưng lại không gây bất cứ thương tổn gì cho Thiết bì cự viên, quả thật là nản lòng mà!

Vương Anh Ngộ kinh ngạc hỏi: “Đây là yêu thú gì vậy?”

Vương Hưng kiến thức rộng rãi, lập tức trả lời: “Đây đúng là yêu thú cấp hai, tên là “Thiết bì cự viên”, nếu đã lên cấp, màu lông sẽ chuyền thành màu vàng. Thiếu chủ xem, màu lông của nó vẫn là màu đen xám, ngay cả một cây lông vàng cũng không có, tu vi chỉ ở cấp hai tiền kỳ thôi, không nguy hiểm lắm.”

Vương Anh Ngộ gật gật đầu: “Thì ra là thế. Ta bây giờ thấp hơn nó hai cảnh giới, cũng chưa chắc là đánh không thắng.”

Vương Hưng nghe vậy liền nói: “Nếu đã như vậy thì chúng thuộc hạ sẽ lược trận cho thiếu chủ.”

Vương Anh Ngộ hít một hơi, lại cầm Như Ý trong tay, lần nữa nhảy vào cuộc chiến, cùng con Thiết bì cự viên kia giằng co. Ba gã tu sĩ nhà họ Vương cũng tản ra bốn phía, không gây trở ngại cho Vương Anh Ngộ và Thiết bì cự viên giằng co nhau.

Niên Hoằng Trí bỗng nói với Từ Tử Thanh: “Từ đạo hữu, dù sao tu vi của Vương thiếu chủ cùng Thiết bì cự viên cũng chênh lệch nhau, hai ta cũng nên chuẩn bị một chút thì hơn.”

Từ Tử Thanh cũng cảm thấy có lý, liền hỏi: “Ý của Niên đạo hữu là?”

Niên Hoằng Trí nói: “Các chiêu thức của tại hạ và nhị đệ đại đa số là tấn công, nhưng có một trận kỳ, có thể bày ra mê vụ trận. Nếu Thiết bì cự viên cố ý chạy trốn, tự nhiên là sẽ rơi vào trận pháp. Nhưng trận pháp này lại không chịu được va chạm, không biết Từ đạo hữu có cách nào không?”

Từ Tử Thanh suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Có một cách có thể dùng, nếu va chạm vào nhau, cách này có thể ngăn lại một chút. Đến lúc đó đạo hữu biến hóa trận kỳ, chắc cũng không đáng lo ngại gì.”

Niên Hoằng Trí liếc nhìn Vương Tuấn một cái, nở nụ cười nói:

“Vậy thì tốt rồi.”

Vương Tuấn nhận được ám chỉ, từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ bảy lá cờ lớn như bàn tay, có cán xanh hoa văn trắng, linh quang tỏa ra rực rỡ.

Niên Hoằng Trí ôm quyền nói: “Huynh đệ tại hạ đi trước bày trận, xin mời Từ đạo hữu nhanh chóng ra tay.”

Từ Tử Thanh đáp: “Mời hai vị đạo hữu.”

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thật sự cầm mấy lá cờ, miệng lẩm bẩm gì đó, thỉnh thoảng còn phóng lá cờ đến những vị trí khác nhau. Ngay lập tức trên lá cờ tỏa ra một tầng sương trắng, như có như không, đây chính là pháp trận đã bày ra thành công, chỉ là chưa khởi động thôi. Chờ khi cần dùng, chỉ cần đưa chút linh lực vào thì có thể ngay lập tức được đến tác dụng.

Từ Tử Thanh thấy hai huynh đệ họ ra sức, tự nhiên cũng không tiếc rẻ sức lực, an toàn của Vương Anh Ngộ có vài tu sĩ nhà họ Vương bảo vệ, vậy thì hắn sẽ không để Thiết bì cự viên chạy thoát, coi như giúp Vương Anh Ngộ lịch lãm nhiều hơn. Hắn úp hai tay lại với nhau, giữa ngón tay tỏa ra ánh sáng xanh óng ánh, rồi nhanh chóng lớn dần thành mười sợi dây leo. Những sợi dây leo đó tỏa ra ánh xanh biếc, óng ánh đáng yêu, Từ Tử Thanh trong lòng vừa động, những sợi dây leo liền dài thêm, sau đó dần dần đan thành một tấm lưới lớn. Tấm lưới màu xanh biếc ấy ngay lập tức bay lên giữa không trung, rồi mở rộng ra bốn phía, hình thành một tấm lưới hình vuông, treo ở phía trước pháp trận, chặn lại đường lui của Thiết bì cự viên.

Sát ngay sau đó, trong lòng bàn tay của Từ Tử Thanh lại sinh ra vài sợi dây leo, lại đan thành một tấm lưới lớn, chặn mặt bên trái Thiết bì cự viên. Tiếp theo đó thì bên mặt phải cũng treo một tấm lưới xanh lớn. Ngoài đường lùi sau lưng Vương Anh Ngộ ra thì ba phương hướng còn lại đều có lưới lớn chặn đường, đồng thời phía sau còn có pháp trận chưa khởi động như hổ rình mồi nữa, quả thật chặn đứng toàn bộ đường lui của Thiết bì cự viên.

Từ Tử Thanh thở ra một hơi, lau lau mồ hôi trên trán. Mặc dù tu vi hiện giờ của hắn không tồi, như liên tục thúc giục nhiều cây sinh trưởng như vậy, còn phải đan chúng thành lưới lớn, quả thật cũng mất không ít linh lực.

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn nhìn không bỏ sót chi tiết nào cả, cả hai đều nở nụ cười, cũng nhanh chóng bố trí cho xong pháp trận, nhưng cũng chưa đưa bao nhiêu linh lực vào đó, tự nhiên là không tiêu hao bao nhiêu rồi.

Lại nói về phía Vương Anh Ngộ đang đối phó với Thiết bì cự viên, trên thanh Như Ý lóe lên một tầng sáng đen, lấp lánh rực rỡ, trông rất có uy thế. Thanh Như Ý này gọi là “Bát tinh Như Ý”, là pháp khí trung phẩm, có hình dạng như linh chi, cái đầu hình mây. Trên đám mây có tám ngôi sao kì lại, mỗi một ngôi sao đều có một tác dụng, cho nên được gọi như vậy.

Tu vi của Vương Anh Ngộ không cao, chỉ có thể sử dụng được ba ngôi sao thôi, nhưng như vậy thì uy lực cũng rất lớn rồi.

Ngôi sao thứ nhất, Ý như tinh cương!

Tầng sáng đen bóng bao phủ toàn bộ thanh Như Ý, hình thành một lớp vỏ cứng rắn, lúc trước chặn lại cái đuôi của Thiết bì cự viên chính là nhờ tác dụng của ngôi sao thứ nhất. Bây giờ khởi động ngôi sao thứ nhất, cũng là dùng để làm vũ khí, trực tiếp đối đầu với Thiết bì cự viên. Thiết bì cự viên đã sớm tức giận đến điên rồ, chỉ thấy hai lỗ mũi nó phun ra hai luồng khí trắng, cúi đầu nhìn xuống tu sĩ nhỏ yếu bên dưới, hai cánh tay gồng lên, dùng sức nện mạnh xuống --

“Bang bang!”

Bụi đất bay lên, sức mạnh của Thiết bì cự viên cực lớn, một cú đấm xuống, hoàn toàn có thể nện ra hai cái hố to!

Vương Anh Ngộ theo phản xạ nhảy lên, lùi về sau ước chừng hơn một mét rưỡi mới miễn cưỡng tránh thoát dư âm của động đất! Hắn vô cùng hoảng sợ, thấy rõ uy lực của một đòn thiết quyền này, hắn làm sao còn dám dùng Như Ý ngăn chặn nữa chứ! Cho dù có một tầng bên ngoài cực kỳ cứng rắn hộ thể thì cũng không thể đối diện ngay mặt được!

Trên mặt Thiết bì cự viên lộ ra một nụ cười để lộ hàm răng, thú tính trong mắt càng đậm đặc hơn. Sau một đòn vừa nãy, nó cũng không nâng hai cánh tay lên nữa, mà đột nhiên cúi người, hai chân cong lại, một tay chống đất, một tay dùng sức vung ra -- “Ba!”

Cánh tay kia đột nhiên dài thêm vài thước, mắt thấy sẽ quét trúng Vương Anh Ngộ! Vương Anh Ngộ may mắn tránh được một kiếp ban nãy, lúc này bỗng luống cuống tay chân, chỉ phải dùng pháp khí đổi lấy cơ hội sống, run tay đánh ra Như Ý lần nữa, ngay mặt chặn lại thiết quyền của cự viên.

“Ca ca –”

Liền nghe được một tiếng thanh thúy vang lên, lớp vỏ cứng rắn trên thanh Như Ý vỡ ra, trên “đụn mây” cũng nứt ra vài đường, chính là do sức mạnh của cự vượn tạo ra. Bây giờ không thể trực tiếp đón đỡ nữa, nếu không, đụn mây vỡ ra, pháp khí cũng coi như vứt bỏ. Vương Anh Ngộ tránh được một kiếp, thấy thanh Như Ý bị hủy nặng như vậy, vô cùng đau lòng.

Thiết bì cự viên cũng không dễ đối phó, nếu hắn đã chọn nó để tích lũy kinh nghiệm, trong tình huống không nguy hiểm sinh mệnh, thì không thể dừng lại được, thanh Như Ý này cũng phải sử dụng. Phóng ra một ngự phong thuật bay lên cao, Vương Anh Ngộ khẽ cắn môi, khởi động một ngôi sao khác trên thanh Như Ý.

Ngôi sao thứ hai, Ý như liệt hỏa!

Da cự vượn cứng như sắt thép, lớp da có thuộc tính kim, mà hỏa có thể khắc kim, có thể dùng thử một chút! Trên ngôi sao thứ hai chợt lóe lên ánh sáng đỏ, lập tức một ngọn lửa bao vây toàn bộ thanh Như Ý, khiến cho nó thoáng chốc từ đen thẫm biến thành đỏ bừng, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng nóng rực lên. Vương Anh Ngộ cầm thanh Như Ý trong tay, lại luyến tiếc sử dụng, miệng lẩm bẩm vài câu, bỗng nhiên phun một luồng linh lực lên thanh Như Ý, rồi giơ nó lên cao --

“Xoát xoát!”

Một cột lửa từ đụn mây bắn nhanh ra, nhắm thẳng vào người Thiết bì cự viên!

Hơi nóng cuồn cuộn, đánh trúng ngay giữa ngực cự vượn. Thiết bì cự viên lập tức phát ra một tiếng rống to, lớn đến nỗi màng nhĩ ong ong đau đớn! Quả nhiên trong tình hình tu vi kém hơn không bao nhiêu, hỏa có thể khắc kim, tuyệt đối không sai.

Vì bị lửa nóng đốt bỏng, Thiết bì cự viên chạy nhanh lùi lại, hai tay liên tục đấm ngực, nhanh chóng dập tắt lửa đang cháy. Lúc này nó đã lùi ra xa vài mét, không hề ham chiến, muốn xoay người chạy trốn.

Ngay lúc này Niên Hoằng Trí quát lớn: “Từ đạo hữu, ra tay mau!”

Từ Tử Thanh cũng phát hiện ra Thiết bì cự viên có ý muốn chạy trốn, liền nâng tay phải lên, nhẹ nhàng hướng bên phải phất một cái. Tấm lưới màu xanh biếc đằng sau Thiết bì cự viên lập tức nghe theo chỉ huy, nhanh chóng di chuyển về phía trước, ngăn cản đường chạy trốn của cự vượn. Thấy vậy, nó xoay về phía bên trái muốn bỏ chạy, nhưng bên trái đã có lưới lớn chặn đường, muốn xoay qua bên phải, bên phải cũng có lưới lớn giăng ngang. Cự vượn không thể bay lên trời, chỉ có thể tìm đường trốn trên mặt đất, ba phía đều bị chặn, chỉ có con đường đằng sau tên tu sĩ Luyện khí tầng ba nhỏ nhoi này là có thể đi được thôi...

Vương Anh Ngộ thấy Thiết bì cự viên sợ hỏa chạy trốn, lại thấy nó không chỗ có thể trốn, trong lòng vui mừng. Nếu có thể khiến cho cự vượn lưu lại, thì chính là có thể giết chết một địch thủ cao hơn hai bậc, cho dù là có người lược trận, nhưng cũng coi như là thu hoạch lớn trong lần lịch lãm này rồi!

Lúc này hắn nắm chặt cơ hội, lại lần nữa nâng Như Ý lên, đụn mây phun ra lửa, bay thẳng về phía Thiết bì cự viên!

Luồng lửa nóng đến kinh người, bắn thẳng về phía trước khiến bốn phía đều là lửa đỏ!

Thiết bì cự viên thấy không thể trốn được, trên mặt hiện lên hận ý. Nó không ngu ngốc, cơ thể to lớn kia lại rất linh hoạt lăn một vòng, né tránh luồng lửa, khiến cho lửa bắn thẳng về tấm lưới đằng sau nó.

“Không tốt!” Mọi người kinh hô.

Thiết bì cự viên cũng rất giảo hoạt, biết hỏa có thể khắc mộc, nên đã dẫn lửa đến đốt tấm lưới đằng sau. Chỉ cần lửa đốt sạch tấm lưới, thì nó không chỉ có thể tránh thoát lần tấn công này, lại có thể xin chút lửa đốt ra một đường lui cho nó!

Con yêu thú cấp hai này lại thông minh như vậy, xem ra lần này để nó chạy thoát rồi!

Niên Hoằng Trí hơi tức giận, pháp trận gã bày ra chỉ làm bộ làm dáng mà thôi, ý chính là muốn khiến Từ Tử Thanh tiêu hao linh lực. Lại không lường được con cự vượn này lại gian xảo như vậy, chẳng lẽ thật phải khởi động pháp trận sao? Như vậy thì gã cũng tiêu hao không ít linh lực, kế hoạch này coi như đi tong. Nhưng nếu không khởi động pháp trận, thì chẳng phải nói rõ cho Từ Tử Thanh, những lời lúc trước của gã đều là dối trá cả hay sao? Cũng khó tránh khỏi rút dây động rừng...

Gã đang do dự thì nghe Vương Tuấn kế bên vội vàng nhắc nhở: “Đại ca, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, đừng hành động theo tình cảm!”

Niên Hoằng Trí gật mạnh đầu, đè nén sự không kiên nhẫn, quyết định ra tay, thì bỗng thấy Từ Tử Thanh hơi hơi mỉm cười, không hề có chút bất an. Trong lòng gã vừa động, ngừng tay lại.

Chỉ thấy lửa nóng hừng hực cuốn lấy tấm lưới bằng dây leo, thoáng chốc đã biến nó thành một tấm lưới lửa. Nhưng tấm lưới vốn nên bị đốt thành tro bụi, lại không ngờ sau khi lửa lan ra khắp tấm lưới thì một lúc lửa đã nhỏ bớt, rồi tắt ngúm. Mọi người lúc này mới nhận ra, thì ra tấm lưới trong suốt óng ánh kia là ẩm ướt trơn bóng, lửa có lớn như thế nào thì cũng không thể đốt trụi lưới bằng dây leo, chỉ có nước tức giận tắt ngúm thôi.

Lưới bằng dây leo không bị đốt trụi, đối với Vương Anh Ngộ mà nói là vui mừng.

Từ Tử Thanh lại lần nữa dựng thẳng ngón tay, khiến ba tấm lưới tiến lên bao vây, hoàn toàn nhốt Thiết bì cự viên vào trong, khiến nó không thể động đậy, cũng không thể dùng sức.

Vương Anh Ngộ tự nhiên là không vuột mất cơ hội này, liền thì thầm: “Đệ tam tinh, Ý như sấm thương!”

Thanh Như Ý nhanh chóng biến đổi hình dạng, hóa thành một cây trường thương phong cách cổ xưa, sấm sét quấn quanh thân trường thương, Vương Anh Ngộ cầm chặt dùng sức đâm tới —— Chợt nghe một tiếng “phập” đâm vào da thịt, trường thương “chi chi” xuyên qua Thiết bì cự viên, đâm thẳng qua tim nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play