Thiểm Yến Lĩnh nằm ở chính Tây, đã có từ lâu đời, ở trong đều là những cây cổ thụ gần trăm tuổi, ngàn tuổi, cành lá sum sê, màu xanh um tươi tốt trải dài. Hình dạng ngọn núi này giống như miệng đập nước (Yến), từ phía trên nhìn xuống thì trông rất chật hẹp, cho nên mới có tên như vậy.
Trong núi u ám lại sâu thăm thẳm, có vô số yêu thú sống trong núi, có điều linh khí cũng rất đậm, cho nên mới thường xuyên thấy tu sĩ đi vào trong núi, hoặc là đi lịch lãm, hoặc là đi tìm tài nguyên, tiêu diệt yêu thú.
Buổi trưa một ngày nọ, phía chân trời xuất hiện vô số vệt sáng đủ màu đột nhiên bay tới, rơi xuống mặt đất, hiện thành mười mấy vị tu sĩ. Chính là đoàn người Từ Tử Thanh.
Vương Anh Ngộ dẫn ba người con dòng thứ cung kính đứng một bên chờ. Tu sĩ được thuê đến bảo vệ các đệ tử có tổng cộng chín người, lại thêm sáu tu sĩ khác của nhà họ Vương, tu vi đều ở Luyện khí tầng sáu đến tầng bảy.
Trong các tu sĩ nhà họ Vương có một ông lão, tên Vương Hưng, là một vị quản sự rất được tín nhiệm của Vương Khang Đức. Ông thấy mọi người đã đến trước núi, liền bước lên trước nói: “Các vị đạo hữu, gia chủ từng nói, sau khi vào núi sẽ tách ra. Sáu người hộ tống thiếu chủ Anh Ngộ, còn ba vị thiếu gia thì mỗi người có ba người đi theo bảo vệ.”
Lời của ông vừa dứt thì có hai người trong các tu sĩ nhà họ Vương bước ra, đứng sau lưng Vương Anh Ngộ, ba người còn lại thì chia nhau đứng sau ba người con vợ kế.
Tu sĩ nhà họ Vương đã chia sắn, Vương Hưng cũng đứng sau lưng Vương Anh Ngộ, lại nói: “Các vị đạo hữu, mời...”
Chín vị tu sĩ được thuê đến liền đứng nhìn nhau. Theo nguyên tắc thì người có tu vi cao nhất sẽ quyết định trước. Cho nên ba vị có tu vi Luyện khí tầng tám là Niên Hoằng Trí, Vương Tuấn và Từ Tử Thanh được quyền chọn trước. Nếu đã là tu vi cao nhất thì nên đi theo che chở người có thân vị cao nhất, vừa lúc số người cũng đủ, nên không cần nhiều lời nữa.
Niên Hoằng Trí liền cười nói: “Từ đạo hữu, xem ra không cần phải ước định nữa, chúng ta cũng phải kết bạn hành động rồi.”
Từ Tử Thanh cũng cười: “Niên đạo hữu, Vương đạo hữu, mời.”
Vương Tuấn thì quay đầu lại ra dấu với Nguyễn Nguyên Lượng. Bây giờ bọn họ hai người đấu một người, lại không hề có sơ hở gì, đúng là cơ hội tốt.
Tỷ muội Quỷ Âm Dương cười “khanh khách” hai tiếng, lựa chọn đứa con thứ tuổi nhỏ nhất, duyên dáng bước qua. Hành động này khiến cho đứa con thứ nhỏ nhất đó sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám nói.
Trong bốn người còn lại thì có ba người quen biết nhau, họ cũng rất nhanh tách ra một người, kết thành nhóm với Nguyễn Nguyên Lượng. Vì thế chỉ trong một đoạn thời gian ngắn tất cả đã được sắp xếp thích hợp. Sau đó mọi người chào tạm biệt nhau, chia ra bốn phương hướng, đi vào trong Thiểm Yến Lĩnh.
Từ Tử Thanh đi bên trái, cùng với năm người khác đi xung quanh đẩy Vương Anh Ngộ đi bên trong. Bọn họ đường núi bên phải, đi dọc theo hướng cỏ mọc bên đường núi, từng bước leo lên trên. Hai bên đường thấp thoáng cây rừng, núi đá lởm chởm, thoạt nhìn có vẻ quái dị.
Chỗ này vẫn là bên ngoài Thiểm Yến Lĩnh, không ngửi được mùi yêu khí gì cả, trên đường cũng chỉ có dấu chân của thú hoang dã, nhưng cũng chỉ là thú hoang bình thường thôi, không đến nỗi tạo thành nguy hiểm gì cả.
Nếu Vương Anh Ngộ đến là vì lịch lãm thì các tu sĩ bảo vệ chỉ cần đứng quan sát thôi, trừ phi khi Vương Anh Ngộ gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng thì họ không cần thiết phải ra tay. Nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của hai từ “lịch lãm”.
Vương Hưng sở dĩ đi theo Vương Anh Ngộ cũng là có ý muốn đốc xúc. Vương Anh Ngộ cũng hiểu được điều này, cho nên ngay từ đầu đã cầm chặt thanh Như Ý, cũng phóng linh lực ra ngoài, kết thành một tầng mỏng bám trên cơ thể. Hành động này của hắn không tiêu hao linh lực, lại có thể cảnh giác bốn phía. Vương Hưng thấy vậy, trong mắt cũng hiện lên vẻ vừa lòng.
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn đi chung với nhau, nhìn Từ Tử Thanh và một tu sĩ nữa đi bên sườn quan sát phòng bị, hai người liền truyền âm với nhau.
Vương Tuấn nói: “Đại ca, đúng là được đến không tốn chút sức nào cả. Xem ra ông trời cũng ra ám chỉ, khiến chúng ta có thể đạt được mong muốn.”
Niên Hoằng Trí cười cười: “Chúng ta chỉ có hai ngày hành động trong núi này thôi, huynh và đệ liên thủ, mấy người này không đủ gây sợ hãi. Nhưng Từ Tử Thanh phải chết, Vương Anh Ngộ lại không thể gặp chuyện không may, nếu không liên lụy đến Vương gia thì phiền toái lớn.”
Vương Tuấn nói: “Đại ca yên tâm, đệ hiểu mà. Sau này chúng ta Trúc cơ còn cần dùng đến Song văn thảo của Vương gia, nhiệm vụ lần này không thể qua loa được.”
Hai người thương nghị một lúc, vẫn quyết tâm hành động tùy theo hoàn cảnh. Trong núi có rất nhiều yêu thú, chỉ cần chọc giận một con trong số chúng, với tính tình của Từ Tử Thanh, tự nhiên là sẽ không chỉ lo riêng bản thân mình, sau đó bọn họ lại dẫn dụ hắn đi xa... Cho dù sau có làm như thế nào cũng đều thuận lợi.
Đi rồi nửa canh giờ thì đám người Từ Tử Thanh đã đến giữa sườn núi, nhưng vẫn chỉ gặp qua mấy con chim trĩ thỏ hoang linh tinh thôi, không hề thấy một con có yêu khí nào cả.
Mọi người dừng lại trước, Vương Hưng nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ chúng ta đã đi vào địa bàn của sơn đại vương nào không?”
Yêu thú thường dùng bản năng để phân chia cao thấp. Yêu thú cấp cao có sức uy hiếp và khả năng khống chế rất mạnh với yêu thú cấp thấp, nếu có yêu thú cấp cao nào chiếm giữ ngọn núi nào đó, thì trong ngọn núi đó, ngoại trừ yêu thú nó chấp nhận ra thì không có con yêu thú nào dám đi vào. Hơn nữa càng đến gần vị trí của nó thì càng không có yêu thú dám tới gần. Ở đây nếu thực sự có đại yêu thú thì chuyện rửa sạch yêu thú khác cũng không hẳn không thể.
Vừa nghe ở đây có thể có yêu thú chiếm núi xưng vương, sắc mặt Vương Anh Ngộ lập tức thay đổi: “Vậy, vậy phải làm như thế nào đây?”
Không phải là hắn nhát gan, nhưng tu vi của hắn chỉ là Luyện khí tầng ba thôi, cho dù có dũng khí cũng không dám đi khiêu chiến yêu thú mạnh mẽ cường đại khác. Cho dù có đi thì cũng chỉ trở thành thức ăn trong bụng nó thôi, chết một cách vô nghĩa.
Một tu sĩ Vương gia nhịn không được nói: “Có thể ở Thiểm Yến lĩnh chiếm núi xưng vương....”
Người còn lại nói tiếp: “Vậy thì tu vi của sơn đại vương đó hẳn phải là cấp bốn.”
Yêu thú cấp bốn tương đương với tu sĩ Trúc cơ, mà tu vi của tất cả mọi người ở đây cao nhất cũng chỉ là Luyện khí tầng tám thôi. Nếu chọc giận sơn đại vương kia thì bọn họ một người cũng trốn không thoát!
Từ Tử Thanh cũng nhíu mày, nhưng hắn không hoảng sợ. Hắn từng có kinh nghiệm đối mặt với Huyết Ma có tu vi Hóa nguyên kỳ, cũng kiến thức qua khí thế tận trời của yêu thú trên biển, cho nên hắn cũng không dễ dàng bị dọa sợ. Hơn nữa với tình huống trước mắt, cho dù bị dọa sợ thì có thể làm được gì chứ? Sống hay chết, đều do ý của con yêu thú kia. Chẳng bằng bình tĩnh tìm ra một con đường sống.
Nghĩ chắc chắn, Từ Tử Thanh bước qua bên cạnh vài bước, cúi người ngắt lấy một nhánh cỏ, sau đó bấm tay bắn ra, bắn rơi một phiến lá trên cây cao. Lúc này hắn đã quan sát xung quanh, trên ngọn núi này, nhìn thấy nhiều nhất chính là loại cỏ và loại cây này, cho nên hắn muốn lợi dụng chúng nó thám thính một ít tin tức. Chỉ thấy hắn khép hai tay lại, ép phiến lá và nhánh cỏ giữa lòng bàn tay, xoay một vòng. Sau đó vận chuyển linh lực, lòng bàn tay liền nổi lên một tầng sáng xanh. Từ Tử Thanh lại mở tay ra, chỉ thấy nhánh cỏ và phiến lá đã biến thành bột phấn, sau đó hắn thổi nhẹ một cái -----
Bột phấn từ từ bay đi, tản ra bốn phía tám hướng, càng bay càng xa. Từ Tử Thanh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy xung quanh yên tĩnh không hề có tiếng động nào cả, thật lâu sau, đôi lông mày đang nhíu của hắn mới dần dần giãn ra. Liền nói: “Các vị đạo hữu, phía trước nửa dặm, có yêu thú mai phục.”
Mọi người còn chưa có thần thức, bằng không chỉ cần dùng thần thức lướt qua, mọi thứ trong phạm vi mười dặm đều hiện ra trước mắt, cũng không cần phải lo lắng như thế. Lúc này lại nghe Từ Tử Thanh nói như thế, ai nấy đều nhìn qua: “Từ đạo hữu, thật chứ?”
Lại có người hỏi: “Sao đạo hữu biết được?”
Từ Tử Thanh cười nói: “Chỉ là một bí quyết nhỏ thôi. Trong núi nhiều cây cối, tại hạ lại tu hành công pháp thuộc tính mộc, cho nên mới có khả năng này.” Còn nói: “Nếu phía trước có yêu thú ẩn nấp thì núi này chắc là không có yêu thú xưng vương rồi nhỉ?”
Vương Hưng nói: “Nói như thế, lúc nãy chúng ta chưa phát hiện được yêu khí, chính là vì có yêu thú đang săn mồi, rào lại một phạm vi nhất định, khiến cho các yêu thú khác tránh lui. Không biết Từ đạo hữu biết cấp bậc của con yêu thú kia không?”
Từ Tử Thanh tập trung thám thính tiếp, sau đó trả lời: “Là yêu thú cấp hai, chúng ta không phải sợ.”
Yêu thú cấp hai tương đương với tu sĩ Luyện khí tầng năm đến tầng bảy, chỉ là không biết tu vi của con yêu thú này cấp hai tiền kỳ, trung kỳ hay là hậu kỳ, không thể xác định rõ ràng được.
Từ Tử Thanh nói xong, Niên Hoằng Trí nhìn về phía Vương Hưng, hỏi: “Đạo hữu nghĩ như thế nào?”
Vương Hưng cũng không trả lời, mà liếc nhìn Vương Anh Ngộ: “Lão phu đi theo chỉ là đốc xúc thôi, chuyện này còn cần thiếu chủ tự mình quyết định.”
Vương Anh Ngộ nghe nói không phải là yêu thú cấp bốn, thì bình tĩnh lại: “Nếu vãn bối đến đây lịch lãm, thì không thể vừa gặp khó khăn đã lùi bước được. Yêu thú cấp hai tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn không gây nguy hiểm đến tính mạng vãn bối, không bằng cứ đi tiếp, cũng là để vãn bối kiến thức một phen.”
Những lời này của hắn rất có lý, mọi người cũng không phản đối, tu sĩ nhà họ Vương cũng lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử. Với nhiệm vụ lịch lãm như thế này, nếu người được bảo vệ không thể thuận lợi giết chết yêu thú, người trông cửa có thể ra tay. Mà xác chết yêu thú bị giết sẽ thuộc về người ra tay giết con yêu thú đó. Cho nên, chỉ cần không gây nguy hiểm đến tính mạng của người được bảo vệ, thì trên đường gặp phải con mồi gì, người trông cửa cũng có thể ra tay, thu lấy cho mình.
Đám người quyết định đi tiếp lên núi, tìm con yêu thú kia gây phiền phức. Nếu không phải yêu thú ăn thịt người, thì là con người săn yêu thú, không hề có chuyện gặp may hay không gặp may cả.
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn bước theo mọi người, hai người vừa mới thấy Từ Tử Thanh ra tay, trong lòng cũng có chút tính toán khác.
Vương Tuấn truyền âm, nói: “Thuật pháp của Từ Tử Thanh quả thật rất kỳ diệu, đại ca có thể nhìn ra cái gì không?”
Niên Hoằng Trí cũng thận trọng nói: “Hắn là tu sĩ thuộc tính mộc, theo lý thuyết thì sức công kích không mạnh. Tuy thuật pháp sắc bén, nhưng tu vi cũng chỉ mới Luyện khí tầng tám thôi. Huynh và đệ cẩn thận làm việc chút, cũng không cần quá lo lắng, nếu không sẽ mất bình tĩnh, làm hỏng việc.”
Vương Tuấn nghiêm túc gật gật đầu: “Tiếp theo nếu gặp phải yêu thú khó đối phó, trước tiên dẫn dắt Từ Tử Thanh ra tay trước, tận lực tiêu hao linh lực của hắn, tiện cho huynh đệ ta xuống tay.”
Niên Hoằng Trí cũng gật đầu đồng ý: “Cứ như vậy đi.”
Từ Tử Thanh không hề phát giác, vì hắn không duy trì thuật pháp nữa, nên bột phấn lá cây cũng bay theo gió, không dò hỏi giùm hắn nữa.
Qua chừng một phút, đường núi trở nên trống trải, đá và cây đan xen nhau, bóng ảnh thấp thoáng, khiến mọi người khó mà nhận ra động tĩnh gì. Đột nhiên, một luồng yêu khí đập vào mặt, mùi tanh xộc vào mũi. Tiếng xé gió vang lên, một cái đuôi như cây roi dài hung hăng quét ngang qua ---
Cái quét qua này như nặng ngàn cân, nếu bị đập trúng, nhất định sẽ gãy xương mà chết!
Vì là lịch lãm, cho nên Vương Anh Ngộ đi trước, cái quét này đúng là nhắm về phía hắn. Tình thế nguy cấp, hắn không thể tránh, chỉ có thể nâng thanh Như Ý lên, quát một tiếng: “Xem chiêu!”
Thanh Như Ý lập tức hóa thành một luồng sáng đen, cuốn theo tiếng gió gào thét, đánh về phía cái đuôi đang quét tới!