Lúc Từ Tử Thanh và Vương Anh Ngộ nói chuyện với nhau đều thông qua truyền âm, nhưng trên mặt cũng khó mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Bên kia, Vương Khang Đức tiếp đãi Quỷ Âm Dương tỷ muội đến sứt đầu mẻ trán, nên cũng không lưu tâm để ý các nàng đang chú ý bên này. Vì thế một cơn gió đột nhiên thổi qua, hai bên phải trái Từ Tử Thanh xuất hiện bóng hình xinh đẹp, các nàng cười dài nói: “Công tử buồn phiền chuyện gì vậy, có thể chia sẻ một hai câu với tỷ muội thiếp không?”

Sắc mặt Vương Anh Ngộ lập tức trắng bệch, trong lòng hối hận không ngừng. Sớm biết hai vị độc phụ này mẫn tuệ như thế, thì đã không vì muốn lôi kéo Từ Tử Thanh mà nói những lời đó rồi. Từ Tử Thanh cũng nhận ra được quỷ dị. Hai nữ tu này mặc dù cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại không có vui vẻ. Mà trên nửa khuôn mặt màu sắc sặc sỡ của vị nữ tu ngồi bên phải giống như đang có gì đó động đậy, thật sự là khiến người sợ hãi. Vương Anh Ngộ nhìn thấy, bối rối không thôi, môi rung rung, một chữ cũng không nói ra được.

Từ Tử Thanh thì cười ôn hòa, nói: “Hai vị đạo hữu hữu lễ.” Lại nói, “Không phải chuyện buồn phiền gì, chỉ là đang nói chuyện phiếm với nhau thôi. Nếu hai vị không ngại thì cùng tham gia đi.”

Quỷ Âm Dương thấy Từ Tử Thanh nói như vậy, cảm giác rất thú vị, liền liếc nhìn nhau, cười rộ lên, một người túm lấy tay trái Từ Tử Thanh, một người ôm lấy tay phải của hắn, dựa vào gần nói: “Tự nhiên là không ngại, công tử rất dịu dàng, tỷ muội thiếp thân thật sự vui vẻ.”

Vương Anh Ngộ như được đại xá, lập tức đứng lên: “Nếu… nếu các vị tiền bối đã nhất kiến như cố, vãn bối cũng không dám quấy rầy, mời tự nhiên! – Nói xong, lập tức đi nhường chỗ cho Quỷ Âm Dương.”

Vương Khang Đức vẫn luôn để ý bên này, thấy Vương Anh Ngộ đi qua, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Phụ tử họ Vương gặp Quỷ Âm Dương cuốn lấy Từ Tử Thanh, tuy nói rất xin lỗi hắn, nhưng lại yên lòng hơn.

Quỷ Dương Quỷ Âm song song ngồi xuống, nghiêng đầu nói chuyện với Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh thấy bộ dạng chật vật của Vương Anh Ngộ, có chút buồn cười, sau đó thu hồi tầm mắt, gật gật đầu tỏ thiện ý với hai tỷ muội. Hai tỷ muội thấy thế thì càng cảm thấy kỳ dị, đừng xem tướng mạo hai nàng trông trẻ tuổi, kỳ thực cả hai đã hơn bốn mươi tuổi rồi. Nổi danh cũng có hơn hai mươi năm, nữ tử không nói, chỉ nói riêng nam tử thì chưa thấy người nào đối đãi ôn hòa hiền dịu như vậy với các nàng cả, trong lòng sao có thể không cảm thấy kỳ quái chứ? Lớp da mặt của Quỷ Âm động đậy, nũng nịu nói: “Công tử không sợ chúng ta sao?”

Từ Tử Thanh ngẩn ra: “Sợ cái gì?”

Quỷ Âm nâng một ngón tay dài mảnh lên, chỉ vào mặt mình, nói:

“Công tử xem này.”

Từ Tử Thanh liền quay qua nhìn. Chỉ thấy làn da của Quỷ Âm động đậy càng thêm dữ dội, không bao lâu những cái chân đầy lông chui ra, sau đó toàn bộ cơ thể dần dần hiện ra, lộ ra hình dạng là một con nhện đáng sợ. Thì ra đồ án trên mặt hai nàng không phải là vẽ lên, mà là một đôi nhện âm dương hai nàng đang nuôi kia, cho nên mới trông có vẻ quỷ dị khiến người sợ hãi. Từ Tử Thanh thấy thế, trong lòng cảm thán thế giới thật sự rất lớn, không chuyện gì là không có. Hắn cười nói: “Thật độc đáo, thú sủng của đạo hữu tuy thoạt nhìn dọa người một chút, nhưng có thể như hình với bóng với nó, cũng là rất tuyệt.”

Quỷ Âm nghe vậy, lại nhìn kỹ vẻ mặt Từ Tử Thanh, thấy hai mắt hắn sáng tỏ, nói chuyện cũng rất thành khẩn, cũng không giống hạng người hoa ngôn xảo ngữ. Nhưng hai nàng vẫn không tin.

“Công tử và thiếp thân ngồi gần như vậy, không sợ thiếp thân bảo nó cắn công tử một cái sao?”

Từ Tử Thanh nghe nàng hỏi như vậy, cũng hiểu rõ phần nào tâm tình của nàng. Liền nghiêm mặt nói: “Đạo hữu cứ để nó cắn ta một cái cũng không sao, đối với ta không trở ngại gì cả.”

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Quỷ Dương nhạt dần, biến thành cười lạnh.

“Ngươi bất quá chỉ là quỷ ngôn xảo biện thôi, nam nhi thiên hạ đều là kẻ bạc tình, ngươi làm ra vẻ ta đây thì nghĩ hai tỷ muội ta có thể tha cho ngươi sao?”

Từ Tử Thanh thở dài: “Nếu ta yêu thích một người, tâm tâm niệm niệm cũng chỉ là người đó, cắn hay không cắn thì cũng chỉ có mình người đó thôi. Trong thiên hạ nếu đã có rất nhiều kẻ hoa tâm lạm tình, thì tự nhiên cũng có người cuồng dại chung tình, tỷ muội đạo hữu đừng….”

Hắn nói đến thì bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy mình giao thiển ngôn thậm, chỉ cười một tiếng bỏ qua, cũng không thèm để ý nhện âm đang muốn cắn người trên mặt Quỷ Âm nữa.

Quỷ Dương Quỷ Âm vốn là đến tìm phiền toái, cũng có ý nghĩ muốn cắn cái gã trẻ tuổi không biết xấu hổ này một cái. Bây giờ lắng nghe lời hắn nói, có thể là vì giọng nói rất chân thành tha thiết, trong lòng hai nàng bỗng không nói nên lời. Muốn tin trên đời này cũng không phải người đàn ông nào đều là bạc tình hoa tâm, nhưng những chuyện chứng kiến từ trước lại khiến cho hai nàng giữ vững quyết tâm, không dám dễ tin người khác. Lúc này hai nàng làm sao còn tâm tư nói chuyện với Từ Tử Thanh nữa chứ? Ngồi yên một chỗ thầm thì to nhỏ với nhau. Từ Tử Thanh cảm thấy hai tỷ muội này có chút đáng thương, nhưng dù sao cũng không hiểu biết tất cả mọi chuyện của hai nàng, nên cũng không chủ động nói chuyện với hai người nữa.

Ngay lúc này, ngoài cửa lại có người đến, là ba tu sĩ lạ mặt, hai nam một nữ, tuổi tác đều rất lớn. Thoáng nhìn qua thì tu vi đều ở Luyện khí tầng bảy. Ba người này đều trông có vẻ kêu căng, phụ tử Vương Khang Đức chủ động đến tiếp đón cũng chỉ tùy ý ứng phó vài câu, rồi tìm chỗ ngồi xuống, căn bản không có trò chuyện với đám người Từ Tử Thanh, không biết là vì lảng tránh hay là vì xem thường nữa. Từ Tử Thanh thấy thế cũng không chủ động đi khiến người ta phiền chán, tiếp tục ngồi chờ.

Rất nhanh một canh giờ đã qua, nước trà cũng đã thay đổi vài lần, nhưng vẫn không có người đến nữa. Vương Khang Đức cũng không vội, nhưng ba tu sĩ mới tới kia đã vội vàng xao động, gã tu sĩ có thân hình mập mạp trước tiên lên tiếng: “Vương gia chủ, chúng tôi đợi đã lâu, còn phải đợi đến khi nào nữa đây?”

Vì tu vi của Vương Khang Đức là Luyện khí tầng tám, cho nên thái độ ba người dù ngạo mạn chút, nhưng cũng đã khắc chế bản thân lại rồi. Vương Khang Đức là một vị gia chủ, ba người kia cũng không phải là tu sĩ khó dây vào như Quỷ Âm Dương tỷ muội, hắn tự nhiên là sẽ không ăn nói khép nép, chỉ cười nói: “Cũng phải chờ đủ số người đã, bây giờ mới chỉ có sáu người, làm phiền các vị chờ thêm chút nữa. Nếu vài vị thật sự chờ không được thì….”

Ngụ ý không nói cũng đã rõ rồi. Tu sĩ có thân hình mập mạp tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, nhưng lập tức phát hiện tu vi của vị gia chủ này thì im lặng không dám nói nữa. Đây cũng không phải là gia tộc nhỏ mà gã thường tới, không thể tùy tiện tác uy tác phúc. Từ Tử Thanh thấy thế, thầm than trong lòng, tội gì phải làm như thế chứ. Ba vị tu sĩ kia thấy không lấy được lợi ích gì, thái độ đều thu liễm lại, tu sĩ béo kia cũng không dám than phiền nữa, cúi đầu uống trà, không nói lời nào.

Lại một lát sau, cửa mở ra, có ba nam tu bước vào, một thoạt nhìn ổn trọng, một ánh mắt bất định một khí chất có hơi lỗ mãng, tu vi đều ở Luyện khí tầng bảy, tầng tám. Sau khi ba người họ bước mắt, ánh mắt đều lơ đãng xẹt qua người Từ Tử Thanh, sau đó cùng Vương Khang Đức chào hỏi. Vẻ mặt Vương Khang Đức rạng rỡ, thái độ hoàn toàn khác với ba tu sĩ vừa rồi kia.

“Thì ra vài vị đây cũng là ngoại minh Tán tu minh, thất nghênh thất nghênh!” Sau đó vội vàng nói, “Vừa mới cũng có một vị cùng trong ngoại minh đến, không biết vài vị có quen biết không….”

Ông còn chưa nói xong thì người thoạt nhìn lỗ mãng như giật mình mở miệng: “Là hắn?”

Hai người còn lại đều nhìn qua, nói: “Đúng là có quen biết, không làm phiền gia chủ chiêu đãi nữa.” Nói xong, ba người đều bước đến chỗ Từ Tử Thanh.

Người thoạt nhìn lỗ mãng kia đã bước đến, vội vã nói: “Hảo tiểu tử, một năm trước ngươi giúp huynh đệ ta một ân lớn, ngươi còn nhớ rõ không?”

Từ Tử Thanh không ngờ người này lại nhiệt tình như vậy, vội vàng đứng dậy chắp tay nói: “Vài vị là….”

Ba người liếc nhau, người trông lớn tuổi nhất liền cười đáp: “Một năm trước, đạo hữu nhường túi trữ vật cho ba huynh đệ chúng tôi, sau chúng tôi ra làm nhiệm vụ, thu hoạch khá nhiều, cũng nhờ phúc đạo hữu.”

Từ Tử Thanh nghe đến đây cũng đã nhớ ra, cười nói: “Thì ra là thế, tại hạ tên là Từ Tử Thanh, cũng là người của ngoại minh.”

Ba người cũng tự giới thiệu: “Chúng tôi kết làm anh em khác họ, đại ca Niên Hoằng Trí, đứng thứ hai là Vương Tuấn, nhỏ nhất là Nguyễn Nguyên Lượng.”

Từ Tử Thanh liền cùng ba người hàn huyên vài câu.

Đợi tất cả đều ngồi xuống, Niên Hoằng Trí nói: “Có thể ở đây gặp được đạo hữu cũng coi như là có duyên. Nếu đón được nhiệm vụ này, không bằng Từ đạo hữu đi chung với chúng tôi, cũng dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau.”

Vương Tuấn cũng cười nói: “Đúng vậy, đạo hữu tuổi trễ tài cao, chắc sẽ không xem thường huynh đệ chúng tôi đâu nhỉ?”

Còn Nguyễn Nguyên Lượng thì lại cười hắc hắc, nghe lời hai ca ca. Bọn họ đã nói đến như vậy, Từ Tử Thanh cũng không tốt cự tuyệt. Vả lại ba huynh đệ người ta lấy nhiệt tình kết giao, hắn cũng không phải không có ấn tượng tốt với bọn họ, liền khẽ cười: “Ba vị xem trọng tại hạ, đến lúc đó phải giúp đỡ nhau rồi.”

Nguyễn Nguyên Lượng thấy Từ Tử Thanh đồng ý, ánh mắt sáng lên, thái độ lại càng thêm thân thiết, lôi kéo Từ Tử Thanh nói chuyện trên trời dưới đất, bộ dáng trông như gặp lại hận vãn vậy. Còn Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thì không lên tiếng, lắng nghe hai người nói chuyện, trên môi cũng giương lên một nụ cười nhạt. Từ Tử Thanh này, quả nhiên là rất dễ làm quen, thật dễ dàng dụ hoặc….

Ở chung với nhau một hồi lâu, Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn cũng từ từ gia nhập vào cuộc nói chuyện, lời nói cũng mơ hồ xuôi theo lời của Từ Tử Thanh, tự nhiên là rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác. Không bao lâu thì không khí giữa mấy người đã trở nên hòa hợp. Từ Tử Thanh tâm tư thuần thiện, lại có ấn tượng tốt với ba người, sao có thể nghĩ rằng bọn họ đang rắp tâm hại người chứ? Chỉ cảm thấy nhiệm vụ lần này có thể gặp gỡ ba huynh đệ này thật sự rất vui sướng.

Đợi thêm nửa canh giờ cũng không thấy ai đến nữa, Vương Khang Đức liền đốt một nén hương. Đồng thời trên bảng nhiệm vụ trong các dòng họ, Tán tu minh, vải viết nhiệm vụ bỗng dưng tự cháy. Nhiệm vụ này đã được hủy bỏ.

Sau đó Vương Khang Đức liền nói: “Tu vi của các vị đạo hữu đều rất cao thâm, tuy là hơn một người, nhưng Vương mỗ vẫn hy vọng các vị đều có thể lưu lại, không biết ý mọi người như thế nào?”

Những người đến đây đều có ý nhận nhiệm vụ này, vốn dư ra một người khiến ai cũng chần chờ, nhưng nếu Vương Khang Đức đã nói như thế, mọi người tự nhiên là không có dị nghị gì đó. Đều gật đầu nói: “Như thế rất tốt.”

Vương Khang Đức nghe vậy thì thả lỏng, bộ tộc họ Vương có thể sừng sững cho đến bây giờ đều là vì gia chủ các đời đều là người khéo léo, không đắc tội người không thể đắc tội. Lúc phải mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng nếu vẫn nằm trong phạm vi cho phép, bọn họ thường thường lựa chọn nhường nhịn.

Vương Khang Đức lại nói: “Bốn nhi tử của Vương mỗ lần đầu đi lịch lãm, nếu không ai trọng thương, mỗi vị đạo hữu đều nhận được mười viên linh châu làm thù lao. Nếu lần này có thể bình yên vô sự…. Vương mỗ còn quà tặng khác!”

Phàm là người hiểu biết nhà họ Vương thì đều hiểu quà tặng này là thứ gì. Cho nên các tu sĩ đều rất vui mừng, cùng nói: “Chắc chắn sẽ không phụ sự phó thác của gia chủ!”

Đã quyết định xong. Ngoài con thứ dòng chính Vương Anh Ngộ ra, còn ba đứa con thứ dòng thứ đi theo nữa. Những đứa con dòng thứ cũng không may mắn như con dòng chính, con dòng chính tu vi phải đến Luyện khí tầng ba mới được xuất hành, còn con dòng thứ chỉ cần trưởng thành, chờ tu vi của con dòng chính từ từ tăng lên, lúc này dù tu vi bọn họ cao thấp như thế nào cũng phải đi theo hộ tống.

Sau khi Vương Khang Đức dặn dò nhắc nhở xong, Vương Anh Ngộ đi đầu, dẫn những người con thứ hành lễ với các tu sĩ. Sau đó đi ra ngoài cửa, đứng trong một sân trống trải. Vì có phần đông tu sĩ theo sau, Vương Anh Ngộ cũng có ý muốn biểu hiện, liền ở trong túi trữ vật lấy ra một thanh như ý, vung lên, trong miệng thì thầm: “Khởi!”

Thanh như ý kia bay lên giữa không trung, thoáng chốc đã phóng lớn mấy chục lần, phảng phất như một con thuyền lá nhỏ vậy. Vương Anh Ngộ hít một hơi thật sâu, nhún người nhảy lên, hai chân đáp xuống, đã đứng vững vàng trên thuyền nhỏ. Sau khi đứng vững, tay áo tung bay, trông có vẻ rất rắn rỏi. Ba người con thứ cũng nhún người nhảy lên, nhưng tu vi của họ là rất thấp, đều ở Luyện khí tầng một, muốn nhảy lên giữa không trung thì không thể thoải mái như Vương Anh Ngộ được, đều là có chút khó khăn. Chờ bốn đệ tử nhà họ Vương đứng trên thanh như ý, liền đến phiên các vị tu sĩ bảo vệ thi triển thủ đoạn!

Ba tu sĩ bị Vương Khang Đức áp chế vì muốn tìm về mặt mũi, lập tức biểu hiện thực lực của mình, đều vội vàng lấy pháp khí của mình ra. Chỉ thấy ba thanh phi kiếm ở phía sau bọn họ thoát ra, “sưu” một tiếng bay lên giữa không trung. Ba tu sĩ đều ho nhẹ một tiếng, trông vô cùng đứng đắn bước lên phi kếm. Coi như bọn họ có chút lực lượng, vì muốn thể hiện khí chất thoát tục của mình, họ đều đặt hai tay sau, từng bước một bước lên không trung, rồi mới đứng lên phi kiếm. Đám người

Vương Anh Ngộ nhìn thấy đều rất giật mình. Gã tu sĩ béo kia cười ha ha, nữ tu vuốt vuốt tóc, còn gã tu sĩ gầy thì vuốt râu, đều trông rất đắc ý.

Quỷ Âm Dương tỷ muội cũng cười rộ, Quỷ Âm nâng bàn tay trắng nõn như ngọc lên, tháo một một viên ngọc hình hoa trên trâm cài xuống, ném vào không trung. Viên ngọc châu hình hoa kia lập tức tỏa ra mùi hương thơm ngát, giống như một đóa hoa tươi thật sự vậy, thoạt nhìn xinh đẹp đáng yêu. Nhưng nếu so sánh độ lớn bé thì nó lớn hơn hoa bình thường gấp nhiều lần. Hai tỷ muội nắm tay, váy áo tung bay, thân hình lóe lên, chớp mắt đã ngồi vào nhụy áo. Từ xa thoáng nhìn qua, không nhìn rõ dung mạo thì hai nàng đều có vẻ như lăng ba tiên tử, vô cùng xinh đẹp.

Ba người Niên Hoằng Trí nhìn Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh làm thế “mời”. Ba huynh đệ không từ chối, đều thể hiện ra bản lĩnh của mình. Chỉ nghe một tiếng kêu réo rắt vang lên, leng leng keng keng, một đôi đao kiếm bắn lên, đâm thẳng lên bầu trời. Sắc đao đỏ đậm, hình dạng kiếm nhu hòa như nước, kiếm đao hợp nhất, hóa thành một con giao long cuộn người giữa đám mây mù. Đao là của Niên Hoằng Trí, kiếm là pháp khí của Vương Tuấn, đều đoạt được trong một lần thực hiện nhiệm vụ trong một năm nay, vì tu vi của hai người rất cao nên dùng nó. Đao kiếm tương giao có thể hóa thành hư ảnh của giao long, tuy hao phí khá nhiều linh lực, nhưng uy lực cũng rất mạnh.

Họ lấy hai pháp khí này ra, một là biểu hiện thực lực của mình, hai là tranh thủ tín nhiệm của Từ Tử Thanh. Chỉ thấy giao long kia cúi người xuống, đầu đưa đến trước ba huynh đệ. Lúc đến gần mọi người mới phát hiện, con giao long này không phải vật thật, chỉ là ảo ảnh mà thôi. Nhưng như thế cũng đã đủ thấy lực lượng của pháp khí như thế nào rồi.

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thản nhiên đạp lên, trông rất hăm hở. Ba người họ đều đè xuống nổi bật mà mọi người lúc nãy mới biểu hiện. Nguyễn Nguyên Lượng trong một năm này cũng đoạt được một thanh phi kiếm, phẩm chất hơi thấp, nhưng lại phù hợp với thuộc tính của mình, cũng rất lợi hại. Lúc này gã cũng không lấy ra, mà cùng hai huynh trưởng cùng nhau ngồi lên đầu rồng. Người của nhà họ Vương đều hiện ra vẻ hâm mộ, cho dù là Vương Khang Đức cũng khó tránh phải than thở vài tiếng.

Niên Hoằng Trí vẫn chưa bảo giao long ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Tử Thanh, cười nói: “Từ đạo hữu nếu không ngại thì đi cùng chúng tôi đi?”

Từ Tử Thanh cười cười, lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của các đạo hữu, chỉ là….”

Hắn đã nghe được một tiếng xé gió, xem ra không thể tiếp nhận phần thịnh tình này rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó một bóng đen lao xuống, hung hăng nắm lấy Từ Tử Thanh!

Niên Hoằng Trí kinh hô “Cẩn thận!” Lại không ra tay.

Tất cả mọi người có mặt đều hoảng sợ. Lại không ngờ bóng đen kia bắt được Từ Tử Thanh, cũng không gây tổn thương gì cho hắn, ngược lại cúi đầu cọ cọ mặt hắn, trông rất là thân thiết.

Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt ve đầu ưng: “Trọng Hoa, sao ngươi lại xuống đây?”

Lúc này mọi người mới biết được, thì ra không phải là tập kích. Còn đám người Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thì đều xẹt qua vẻ tiếc nuối trong mắt.

Trọng Hoa ngẩng đầu lên, nhìn về phía giao long kêu lên mấy tiếng. Từ Tử Thanh lúc này mới hiểu nguyên do, không khỏi buồn cười: “Thân thể của ngươi còn nhỏ, sao có thể chở ta được chứ?”

Trọng Hoa dùng móng vuốt kẹp chặt hai vai Từ Tử Thanh, vỗ vỗ hai cách, đã cắp hắn bay lên cao. Vì vậy mọi người liền được thấy cảnh một con thần ưng tuấn tú giương cánh bay cao, dưới móng vuốt là một tu sĩ thiếu niên trong mắt tràn ngập ý cười, thanh sam phần phật, dung mạo tuấn nhã, trông có vẻ thong dong và ôn hòa.

Chợt nghe Quỷ Âm nói: “Thì ra ngươi cũng có thú sủng.”

Từ Tử Thanh trong lòng vừa động, Trọng Hoa đã cắp hắn bay đến bên cạnh các tu sĩ khác, cười nói: “Trọng Hoa tuy là cầm điểu, nhưng lại người nhà của tại hạ.”

Quỷ Âm xoa xoa nơi ký sinh của nhện âm trên mặt, khóe miệng khẽ giương lên, cũng không nói câu châm chọc nào cả.

Các tu sĩ đều đã ở giữa không trung, cũng đã đến lúc khởi hành rồi. Vương Khang Đức ở xa xa ôm quyền, nói: “Khuyển tử phó thác cho các vị rồi, mời!”

Các tu sĩ đều tự lên tiếng trả lời, lập tức các loại pháp khí phát ra ánh sáng chói chang, trong chớp mắt hóa thành từng vệt sáng, bay thẳng về phương xa. Trọng Hoa ngẩng cao đầu, phát ra một tiếng kêu dài, cũng cắp Từ Tử Thanh bay nhanh đi. Phía sau Vương Khang Đức lại xuất hiện mấy vệt sáng, đó là các tu sĩ cấp cao của nhà họ Vương đi theo.

——

Đầu vai bị móng vuốt sắc nhọn bắt lấy, nhưng móng vuốt lại rất cẩn thận, không hề gây tổn thương gì cho hắn cả. Từ Tử Thanh thân ở trên trời cao, lần đầu bay đi mà không sử dụng linh lực của mình. Cúi đầu nhìn xuống, bỗng dưng có một cảm giác lâng lâng.

Trên mặt đất vạn vật sinh sôi, đa dạng dồi dào, từ trên trời cao nhìn xuống, lại cảm thấy nó thật nhỏ bé, lúc quan sát, cảm giác rất bao la hùng vĩ. Từ Tử Thanh hít vào một hơi sâu, gió lạnh đập vào mặt, tóc dài cũng theo gió tung bay múa lượn, thỉnh thoảng lại thổi ngược ra trước. Nhưng chẳng biết vì sao, lại cho hắn một cảm giác vui sướng, một loại khí thế phấn chấn bừng bừng, khiến hắn thần thanh khí sảng. Đây chỉ là một tiểu thế giới mà cũng đã rộng lớn bao la như thế rồi….

Lại nghĩ đến nhiều năm về trước, lúc hắn vừa bước chân vào thế giới tu tiên, gặp qua các tu sĩ Luyện khí kỳ cao giai sử dụng pháp khí bay lượn trên trời cao, hắn cũng có lòng hướng đến, nhìn thấy các loại pháp thuật rực rỡ, hắn cũng từng quyết định khổ tu không dám lười biếng. Hắn khi đó cũng từng nghĩ, phải ở trong vườn Bách Thảo chăm sóc gieo trồng linh thảo cẩn thận, sau đó cắm rễ ở nhà họ Từ, tích lũy tu vi….

Không ngờ rằng mới không được bao lần, hành trình đến bí cảnh lần đầu lại khiến hắn bị nhà họ Từ vứt bỏ, còn hắn thì nhân họa đắc phúc, được đến nhẫn trữ vật, quen biết Vân huynh, còn được Trọng Hoa nhận chủ. Bây giờ hắn mặc dù có chút gút mắt với Tán tu minh, nhưng cũng tính là tự do, bên người lại có một hồn một chim làm bạn, không có cảm giác cô độc trong dị thế này nữa. Cho dù sau này có gặp nhiều ít khó khăn gian nguy, hắn cũng không sợ hãi.

Nghĩ đến đây, bất tri bất giác, quanh thân Từ Tử Thanh hiện lên một tầng sáng xanh cực mỏng, rất nhanh thì bị hấp thu, biến mất trong thế giới nhỏ trong cơ thể. Vì hành động của Trọng Hoa mà bay lên trời cao, lại vì trời cao mà sinh ra thể ngộ. Bất quá chỉ mấy giây ngắn ngủi, tâm tình của Từ Tử Thanh lại lần nữa được củng cố…. Trước kia có lẽ có rất nhiều suy nghĩ không thể kĩ càng suy xét, quấn lấy tâm tình, nhưng ngay lúc này, lại bị hắn cởi bỏ toàn bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play