Từ lúc bắt đầu tu hành lại, Từ Tử Thanh đã gặp hồn phách của người áo trắng này, sau đó chịu ân huệ người nọ, cảm ân đức người nọ, sùng bái hâm mộ kính nể người nọ, có chuyện gì đều muốn nghe qua ý kiến của người nọ thì trong lòng mới cảm thấy an ổn. Từ Tử Thanh ở thế giới này chỉ cô linh linh một người, sau khi quen biết Vân Liệt thì hoàn toàn cho rằng y là người thân cận nhất, không chỉ là bạn tốt, mà còn lại chí thân, chỉ hy vọng trên con đường tu tiên từ giờ về sau đều có y làm bạn, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp trời đất, cùng nhau trải qua nguy hiểm khó khăn. 

Cũng chính vì xem Vân Liệt là người vô cùng quan trọng, Từ Tử Thanh mặc dù thấy y có rất nhiều bản lĩnh, cũng rất tò mò về y, nhưng lại chưa từng hỏi bất cứ điều gì. Hắn e sợ mình không chút để ý sẽ gợi ra chuyện cũ thương tâm của Vân Liệt, lại e sợ một khi hỏi ra, quan hệ giữa hai người sẽ không còn hòa thuận như bây giờ nữa, sẽ xảy ra biến cố gì đó. Nhưng lúc này, hắn lại bật thốt ra khỏi miệng.

Có lẽ chính là vì lần đầu cảm nhận được dự triệu của tu sĩ, khiến cho tâm tình hắn khó mà an ổn, cũng khiến cho hắn không còn lý trí như ngày xưa, những cảm xúc lắng đọng lại cũng nhanh chóng dâng trào ra. Chỉ vừa nói ra, dù lập tức hối hận, cũng đã muộn.

Vân Liệt cũng không dự đoán được Từ Tử Thanh bỗng nhiên sẽ hỏi như vậy, ánh mắt hơi hơi nâng lên, vẻ mặt lạnh lùng.

Từ Tử Thanh và y bốn mắt nhìn nhau, không biết tại sao lại không muốn né tránh.

Vân Liệt không nói.

Từ Tử Thanh trong lòng lại càng thêm bất an. Hắn thấy Vân Liệt bất động như núi, lại liếc nhìn khuôn mặt lạnh như băng không vui không giận của y, quả thật không thể đoán được ý nghĩ của y, hắn cũng bắt đầu lo lắng. Thầm nghĩ, chẳng lẽ Vân huynh giận rồi?

Không khí bỗng trở nên ngưng trệ. Ngay lúc Từ Tử Thanh sắp chỗng đỡ không nổi thì Vân Liệt lại mở miệng. Y nói: “Ngô nãi thủ đồ của Tiểu Trúc Phong thuộc Ngũ Lăng Tiên Môn.” (nãi: là; thủ đồ: đồ đệ đầu, thứ nhất.)

Từ Tử Thanh ngẩn ra: “Ngũ Lăng Tiên Môn…. Là môn phái của

Vân huynh sao?”

Vân Liệt gật đầu. Từ Tử Thanh thấy Vân Liệt cũng không bất mãn, liền thử hỏi tiếp: “Vậy Ngũ Lăng Tiên Môn ở nơi nào?”

Vân Liệt nói: “Đại thế giới Khuynh Vẫn.”

Từ Tử Thanh giật mình. Thì ra Vân Liệt là người của đại thế giới, khó trách lại uyên bác như vậy. Suy nghĩ một lúc, hắn lại hiếu kỳ hỏi: “Tu vi của Vân huynh là….”

Sắc mặt Vân Liệt vẫn như cũ lãnh đạm: “Hóa nguyên kỳ hậu kỳ đỉnh núi.”

… Thật lợi hại! Từ Tử Thanh nhớ rõ, trong tiểu thế giới này, tu vi của Huyết Ma vốn là Hóa nguyên hậu kỳ, lại có thể ở một phương trong thế giới nhấc lên tinh phong huyết vũ, mỗi người nghe tên đã sợ mất mật. Khó trách Vân Liệt nghe tên Huyết Ma thì đã không có cảm giác sợ hãi gì cả. Nhưng hắn lại nhớ, trong Tán tu minh còn có một vị Kim Đan chân nhân.

“Vân huynh, ở Ngũ Lăng Tiên Môn có Kim đan chân nhân không?”

Vân Liệt mặt trầm như mặt nước: “Sư môn của ngô, chỉ Kim đan chân nhân phía trên mới được thu đồ đệ.”

Đôi môi Từ Tử Thanh khẽ nhếch lên, trong lòng đã tràn đầy kinh ngạc không thể che lấp. Nếu chỉ Kim đan chân nhân phía trên mới được thu đồ đệ thì sư tôn của Vân Liệt ít nhất là một vị Kim đan chân nhân. Còn chuyện Vân Liệt nói y là đệ tử đầu của Tiểu Trúc Phong, cũng coi như nói, còn có những phong đầu khác nữa?

Nói đến đây, Từ Tử Thanh không khỏi khát khao. Trong tiểu thế giới Hạo Thiên này, chỉ từng nghe nói qua Tán tu minh có Kim đan chân nhân, trong dòng họ Từ của hắn, cao nhất bất quá là tu sĩ Trúc Cơ thôi, các thế gia khác cũng không ngoại lệ. Còn về phần các tông phái lớn khác, cũng ít có truyền thuyết về Kim đan chân nhân truyền lưu ra ngoài…. Nhưng hôm nay hắn lại nghe lời nói của Vân Liệt, thì trong Ngũ Lăng Tiên Môn sẽ có bao nhiêu Kim đan chân nhân đây!

Khó trách người đều đều muốn vượt qua Thăng Long Môn, đi vào đại thế giới. Tiểu thế giới đem ra so sánh với đại thế giới quả thật giống như đom đóm và ánh trăng, đâu chỉ là khác nhau một trời một vực thôi đâu. Mà hành động việc làm của người tiểu thế giới, rất nhiều lúc sao không phải giống như ếch ngồi đáy giếng chứ?

Từ Tử Thanh có lòng hướng đến, lúc nhìn lại Vân Liệt thì vẻ mặt cũng khó tránh có chút phức tạp. Nếu đạt đến Hóa nguyên hậu kỳ đỉnh núi thì đã có phong tư như Vân huynh, vậy thì Kim đan chân nhân và trên cao nữa sẽ có loại uy nghi nào chứ….

Vân Liệt lúc này lại nói: “Ba năm sau, Thăng Long Môn lại mở ra, nếu ngươi Trúc Cơ, có thể vào Ngũ Lăng Tiên Môn của ta.”

Từ Tử Thanh chấn động, đồng tử chợt co rút lại!

“Vân huynh, ý của huynh là Ngũ Lăng Tiên Môn cũng ở trước cửa Thăng Long Môn thu đồ đệ?”

Vân Liệt gật gật đầu. Từ Tử Thanh lập tức mừng như điên! Nếu có thể vào Ngũ Lăng Tiên Môn, hắn chẳng phải sẽ trở thành người cùng sư môn với bạn tốt sao?

Từ Tử Thanh đối những chuyện Vân Liệt từng trải qua rất hứng thú, chính là vì đủ loại nguyên nhân mà không muốn hỏi rõ. Cho dù là bây giờ nỗi lòng không an ổn, hắn vẫn như cũ cẩn thận. Nhưng nếu đi vào Tiên Môn, lại hỏi thăm chuyện lúc còn sống của bạn tốt, tự nhiên là dễ dàng hơn rồi. Chỉ không biết Vân huynh năm xưa có sự tích gì? Liệu có làm chuyện oanh oanh liệt liệt, khiến người người rung động kính ngưỡng không nữa….

Vì có ý tưởng này, tâm tình gợn sóng của Từ Tử Thanh bỗng nhiên lắng đọng lại, tất cả gợn sóng cũng đã tan biến. Cũng phải, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không liên quan đến hắn, hắn cuối cùng vẫn cần phải lấy tu hành làm trên hết. Những chuyện còn lại chỉ mình hắn cũng chưa chắc làm được gì, tất cả cứ “binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn” thôi. Đã nghĩ rõ, Từ Tử Thanh liền phát hiện đạo tâm lại được mài, tâm tình cũng trầm lắng thông suốt hơn rất nhiều.

Vân Liệt nói: “Có thể lúc nào cũng tự suy xét, không sai.”

Từ Tử Thanh gật gật đầu: “Lại phải đa tạ Vân huynh chỉ điểm nữa rồi.”

Vân Liệt nói: “Bế quan, không cần nhiều lời.”

Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Vâng, Vân huynh.”

Vân Liệt trở lại nhẫn trữ vật, Từ Tử Thanh nhắm mắt nhập định. Lần này tâm tình không lay không động, hơi thở bình thản, rất nhanh thì đã đi vào một khoảng không yên tĩnh thanh minh.

***

Một năm sau.

Ở bên ngoài một phòng ốc trên sườn núi Linh Khiếu sơn, có một tiểu đồng hoạt bát đang cắt tỉa chăm sóc quét tước vườn hoa, đằng sau tiểu đồng là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, cánh tay nhỏ dài cầm một cái chổi sắt nặng, dọn dẹp đá núi.

Trong căn nhà nhỏ có một tĩnh thấy, dùng cấm chế ngăn cách thế giới bên ngoài ầm ĩ. Trong tĩnh thất, có một thiếu niên tuấn nhã mười tám, mười chín tuổi đang ngồi ngay ngắn. Lưng thiếu niên thẳng thắn, ngồi im trên bồ đoàn, xung quanh thiếu niên được bao phủ bởi một tầng sáng xanh mỏng manh, nếu đứng từ xa nhìn thì giống như một màng nước màu xanh, nếu đến gần xem xét thì sẽ thấy nó là do vô số dòng khí tụ tập lại mà thành. Vì sao nói là dòng khí?

Ở trong “màng nước” hoàn toàn không yên tĩnh như khi đứng bên ngoài nhìn vào, mà phảng phất như có vô số con rắn nhỏ đang di chuyển động đậy. Rắn nhỏ nhiều vô số kể, đầu ngậm đuôi, bơi đến càng gần nhau thì sẽ kết nối lại với nhau hình thành “màng nước”. Biến hóa liên tục không ngừng, lúc thì hợp lúc thì chia, nhưng không bao giờ thoát khỏi phạm vi quanh thân thiếu niên, cuối cùng an ổn lại, thoạt nhìn cũng trơn phẳng. Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Đột nhiên, thiếu niên dựng thẳng hai ngón tay, chỉ xuống mặt đất…….

Sưu!

Chỉ nghe một tiếng nổ đùng vang lên, một luồng sáng xanh từ đầu ngón tay bắn ra, đánh thẳng xuống mặt đất, hình thành một lỗ nhỏ to bằng ngón tay. Lỗ thủng rất tròn, miệng lỗ cũng bóng loáng, giống như không mang theo bất kỳ khói lửa nào cả. Nhưng nó lại có thể đánh xuyên qua mặt đất, uy lực có thể nói là kinh người!

Thiếu niên mở mắt ra, nhìn lỗ nhỏ, vẻ mặt cũng thả lỏng. Lập tức, thiếu niên vận chuyển linh lực, lại chỉ xuống mặt đất hai lần, hai tiếng “xuy xuy” vang lên, ở gần lỗ nhỏ lại xuất hiện thêm hai lỗ nhỏ nữa. Độ lớn nhỏ, sâu cạn hoàn toàn không khác lỗ nhỏ đầu tiên là mấy. Thiếu niên thấy thế mới thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Mộc chỉ hoa này cuối cùng cũng luyện được vài phần thành thục rồi.”

Từ Tử Thanh ở Giao dịch đường mua được rất nhiều bí quyết thuật pháp thuộc tính mộc, trong đó còn một chỉ quyết rất bình thường, gọi là “Mộc hoa chỉ”. “Mộc hoa chỉ” tổng cộng có ba thức, chỉ là thuật pháp công kích thuộc tính mộc bình thường nhất thôi. Chính là tụ tập mộc khí dẫn đến đầu ngón tay, sau đó bắn ra, có thể bắn thương người. Phẩm cấp của công pháp này là bất nhập lưu, cho nên có thể dễ dàng mua được. Lực công kích coi như không sai, với tán tu mà nói là một công pháp rất tốt. Từ Tử Thanh chọn pháp quyết này cũng là do hắn là tán tu thuộc tính mộc, cũng là vì muốn gia tăng năng lực bảo vệ bản thân mình.

Chiêu thức vừa rồi là thức thứ nhất trong “Mộc hoa chỉ”, tên là “Nhập mộc tam phân”, là một chiêu thức đơn giản, cũng là tinh hoa của “Mộc hoa chỉ”. Hai thức còn lại là “Mộc xuyên bách bộ” và “Mộc thỉ lưu tinh”, bất quá chỉ là lấy chiêu thứ nhất làm cơ sở để tạo ra biến chiêu, một ít tiểu xảo nhỏ mà thôi. Tu sĩ thuộc tính mộc ngưng tụ mộc khí không khó, dẫn đến đầu ngón tay bắn ra ngoài cũng không khó, khó chính là làm sao để mộc khí ôn hòa có thể bắn thương người.

Từ Tử Thanh lúc đầu tu luyện Mộc hoa chỉ, ngưng tụ được mộc khí bắn ra đánh lên mặt đất chỉ như gió mát thổi qua, hoàn toàn không để lại dấu vết gì cả. Đừng nói là bắn thương người, chỉ sợ khiến người ta đau đớn cũng không thể được nữa là. Hắn liên tục thử nhiều lần, đều là như thế, khiến hắn đau đầu không thôi. Ít nhất là tốn hết mấy ngày, Từ Tử Thanh mới chầm chậm lĩnh ngộ ra, hắn không phải là làm sai, mà là chưa luyện được tinh túy của nó. Lúc hắn ngưng tụ mộc khí phóng thích linh lực quá ít, tuy nói là ngưng tụ thành hình được, nhưng lại rất rời rác, tự nhiên là vừa chạm vào thì tan biến rồi.

Phải làm sao mới có thể kết dính lại mà không rời rạc đây? Cái này lại dễ dàng, chỉ cần phóng thích linh lực nhiều một chút, áp súc chặt lại nữa là được. Nhưng lại có điểm khó khăn mới, phóng thích linh lực đúng là dễ dàng, nhưng nếu muốn phóng thích nhiều hơn thì lại tốn thời gian lâu hơn. Phải tiêu tốn vài giây mới có thể đánh ra một đòn, nếu dùng để đối địch với người khác chẳng phải là quá chậm chạp rồi sao?!

Sau đó Từ Tử Thanh cố gắng để ra chiêu nhanh hơn, kình đạo cũng mạnh, nhưng lúc bắn ra nhắm vào là phía đông chính diện, kết quả lại bị lệch, bắn về phía đông nam. Nhắm không chính xác như vậy đối với thực chiến chỉ sợ đánh không trúng kẻ địch, ngược lại còn khiến bản thân mình bị thương nữa!

Từ Tử Thanh cuối cùng cũng hiểu, nếu muốn luyện cho tốt một chiêu này, không chỉ phải phóng thích đủ lượng mộc khí, còn phải nhanh phải chuẩn nữa, mới coi như là có chút thành tựu.

Ước chừng dùng nửa năm, Từ Tử Thanh mới khống chế hoàn hảo lực độ, tốc độ, chuẩn xác. Bây giờ trong lòng hắn vừa nghĩ thì ngón tay đã có thể bắn ra luồng sáng xanh sắc bén, không trượt phát nào trong phạm vi trăm mét. Như thế hắn cuối cùng cũng đã có được thêm một số thủ đoạn công kích rồi.

Nửa năm còn lại, Từ Tử Thanh không chỉ không ngừng tập luyện thức thứ nhất của Mộc hoa chỉ cho thành thạo, còn nghiền ngẫm luyện tập hai thức còn lại, cũng có chút lĩnh ngộ, nhưng không thuần thục bằng thức thứ nhất thôi. Sau đó lại luyện thêm vài thủ thuật che mắt, cũng dung nhập thêm vài hạt giống mới vào đan điền, dùng khí ất mộc thúc đẩy sinh trưởng, diễn sinh ra rất nhiều biến hóa.

Lại vì bị uy áp của hơn mười tu sĩ áp bức, Từ Tử Thanh mạnh mẽ kháng cự một lúc lâu, lúc nhập định thì phát giác huyệt khiếu trên kinh mạch thứ mười lăm, kinh mạch thứ mười sáu đã lung lay sắp đổ, có dấu hiệu buông lỏng. Đây là vui mừng ngoài ý muốn, Từ Tử Thanh vừa tu luyện thuật pháp nhỏ, vừa tích tụ linh lực đánh sâu vào từng huyệt khiếu, một năm trôi qua cũng coi như có thu hoạch. Bây giờ chỉ còn lại gần mười huyệt khiếu thì hắn sẽ đả thông hoàn toàn hai kinh mạch này, sau đó, hắn có thể đột phá lên Luyện khí tầng chín!

Nói ngắn lại, lần bế quan này thu được lợi ích không ít, tu vi của Từ Tử Thanh chẳng nhưng tăng lên cao, thủ đoạn bảo mệnh cũng nhiều một ít. Sau này cho dù trải qua tình huống nào thì trong lòng đều có chút an tâm bình tĩnh ứng đối hơn.

Luyện Mộc hoa chỉ nửa canh giờ, đột nhiên Từ Tử Thanh nhạy cảm phát hiện có chút lười biếng mệt mỏi. Hắn tĩnh tâm lại, biết lần bế quan này đã chấm dứt, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì phải đi tăng cường tâm tình, mới có thể nước chảy thành sông. Cho nên hắn cũng không ép buộc mình tiếp tục tu hành nữa, đứng dậy bước ra tĩnh thất.

Mới vừa bước ra cửa thì hắn đã nghe được một tiếng chim ưng rít gào, một hư ảnh màu đen vàng kim nhanh chóng bắn ra, như ánh sao xẹt ngang qua, trong giây lát đã bay đến trước mặt! Từ Tử Thanh không né cũng không tránh, cười ôn hòa, vươn cánh tay phải ra, cong lại một chút. Quả nhiên, phút chốc thì cánh tay chìm xuống chút, bị hai móng vuột sắc bén quặp lại.

Trên cánh tay Từ Tử Thanh là một con hùng ưng có hình thể hùng vĩ, cao gần ba thước, cả người phủ một tầng lông vũ màu đen, mà trên tầng lông vũ màu đen lại phủ thêm một tầng lông màu vàng kim, rực rỡ lấp lánh, vô cùng chói mắt. Con hùng ưng này chính là Trọng Hoa.

Từ Tử Thanh lúc đầu lấy mười viên Thú linh hoàn ra thử thử Trọng Hoa có nghe lời hay không. Trọng Hoa cũng chưa từng khiến hắn thất vọng, sau đó hắn giao số Thú linh hoàn còn lại cho tiểu đồng Thanh Phong, lại để Diệu Nguyệt đi theo bảo vệ dạy dỗ, dặn hai ngày giao cho Trọng Hoa một viên, mới quay về bế quan tiếp.

Giờ hắn và Trọng Hoa đã có một năm không gặp, vóc người của Trọng Hoa lại càng thêm to lớn nặng nề, thân thể cũng trở nên uy vũ hùng tráng, đã có vài phần khí thế của bá chủ trên không. Trọng Hoa cũng rất nhớ Từ Tử Thanh, vừa đáp xuống đã lấy lòng a dua hắn. Nó nghiêng đầu cọ cọ cánh tay Từ Tử Thanh vài cái, sau đó bỗng vỗ cánh bay lên đậu xuống một cành cây. Rồi hé miệng phun ra một vật thể không xác định, có vẻ giống một khối không khí, phút chốc đã bắn trúng một cây thấp ở xa xa.

Rắc rắc…….

Chỉ nghe một tiếng gãy giòn vang vang lên, cái cây thấp mập cỡ chân người phút chốc đã bị đánh gãy! Chỉ thấy tán cây đổ xuống, cành lá gãy, chỉ để lại một gốc cây thấp gồ ghề.

Từ Tử Thanh kinh ngạc, lập tức khóe mắt, đuôi lông mày đều hiện lên vẻ vui mừng. Hắn vẫy vẫy tay gọi Trọng Hoa, Trọng Hoa lập tức bay tới, vươn móng bắt lấy tay hắn. Hắn hỏi: “Trọng Hoa, đây là thần thông thiên phú của ngươi sao?”

Trọng Hoa nhỏ giọng kêu mấy tiếng, giống như trả lời. Từ Tử Thanh lại thêm kinh ngạc, hắn rõ ràng vẫn nghe được Trọng Hoa đang kêu gào, nhưng lại giống như hiểu được một chút tiếng kêu của nó đang biểu hiện điều gì. Trọng Hoa như là đang nói, đây đúng là một thần thông nhỏ, nhưng chỉ là một thần thông thiên phú cấp thấp thôi. Hắn thất thanh hỏi: “Trọng Hoa, nãy ngươi vừa nói về tiểu thần thông mới thi triển đúng không?”

Mắt Trọng Hoa mở to, gật gật đầu. Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, trong lòng lại càng thêm vui vẻ. Trọng Hoa có thể phun ra gió, nói cách khác thiên phú của nó có liên quan đến phong.

Thượng cổ có chim đại bàng cánh vàng kim, là yêu thú cổ trời sinh, thân hình khổng lồ, có thể ngự gió lốc bay cao hơn chín ngàn dặm. Đôi cánh như đám mây trên trời, lúc vỗ cánh bay lượn thì nhanh như sấm sét, trong chớp mắt đã có thể đi được trăm vạn dặm! Thiên phú của nó chính là điều khiển gió!

Phụ thân của Trọng Hoa có một chút huyết mạch của đại bằng, tu luyện chỉ mới hai trăm năm thì tu vi đã co hơn mẫu thân huyền ưng của Trọng Hoa tu luyện năm trăm năm rồi. Mà trong cơ thể Trọng Hoa từ nhỏ đã không có thú đan, Từ Tử Thanh vốn tưởng rằng nó không kế thừa huyết mạch đại bằng của phụ thân. Bây giờ xem ra, cũng không phải là không có kế thừa, mà là thời điểm chưa đến, huyết mạch đã bị ẩn nấp ở bên trong.

Bây giờ Trọng Hoa có thể phun gió ra, Từ Tử Thanh cũng không khỏi có chút mong đợi. Nếu Trọng Hoa cứ tiếp tục tu luyện thêm thì có phải hay không sẽ có một ngày…. Nó có thể kích phát huyết mạch đại bằng trong máu? Nếu có thể thức tỉnh được huyết mạch đó, đối với Trọng Hoa có thể nói là cực kỳ có lợi!

Cảm xúc kích động quay cuồng không ngừng trong lòng, Từ Tử Thanh khó khăn lắm mới kiềm chế được, lấy lại bình tĩnh, vuốt ve đầu của Trọng Hoa khen ngợi. Trọng Hoa cúi đầu kêu một tiếng, cũng rất vui vẻ. Một người một ưng thân thân thiết thiết một lúc, Từ Tử Thanh mới quay đầu nhìn hai người Thanh Phong, Diệu Nguyệt đã đứng trang nghiêm đằng sau, nói: “Bế qua một năm, hai người chăm sóc Trọng Hoa vất vả rồi.”

Thanh Phong, Diệu Nguyệt thụ sủng nhược kinh, đều cúi đầu:

“Không dám nhận hai chữ “vất vả”!”

Từ Tử Thanh cười nói: “Hai người phụ trách đốc xúc Trọng Hoa tu luyện, nói nói chuyện một năm qua cho ta nghe xem.”

Thanh Phong và Diệu Nguyệt liếc nhìn nhau, vẫn là Thanh Phong bước lên một bước cung kính bẩm báo: “Tiên trưởng phân phó chúng tôi chăm sóc Trọng Hoa đại nhân, hai người chúng tôi không dám chậm trễ, theo lời dặn của tiên trưởng, cách một ngày đưa một viên linh đan….”

Cũng là Trọng Hoa ngưỡng mộ chủ nhân Từ Tử Thanh, mặc dù bản năng loài thú thúc giục mãnh liệt, cũng cố gắng khắc chế, cho dù rất tham Thú linh hoàn, cũng nghe theo phân phó của hai phó tỳ trông giữ. Nhưng dù sao tính tình của nó cũng cao ngạo, ngoại trừ Từ Tử Thanh ra thì chỉ có Vân Liệt là khiến nó kính sợ e ngại thôi, còn những người khác thì nhìn cũng chẳng nhìn một cái.

Mười viên Thú linh hoàn đầu tiên dùng hết, trên người Trọng Hoa đã phủ một tầng yêu khí dày đặc, khiến cho yêu lực của nó tăng mạnh, không chỉ móng vuốt và mỏ chim sắc bén cứng rắn hơn, lông vũ bên ngoài cũng trở nên sáng bóng, thoạt nhìn giống như từng mảnh dao, vô cùng sắc bén!

Trọng Hoa luyện thể không dám lười biếng, không chỉ mỗi ngày đậu trên cành cây to lớn tu hành, còn bay vào trong núi rừng dùng nham thạch, đất đai, cây cối trên núi tu luyện kỹ thuật vật lộn, rất là chăm chỉ. Sau đó Thú linh hoàn sửa thành hai ngày một viên, lòng tham của Trọng Hoa đối với Thú linh hoàn dần dần được kiềm chế, cũng đã hiểu được lời Từ Tử Thanh dạy nó chứa nhiều đạo lý.

Mười bình tổng cộng có trăm viên Thú linh hoàn, dùng xong thì đã qua nửa năm. Trong nửa năm qua, thân hình của Trọng Hoa từng bước lớn dần, cũng thu hoạch được một lợi ích, có thể tự chủ hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.

Con người, nếu có linh căn trời ban, liền có thể tu hành, được trời đất khéo léo tạo thành, được trời ưu ái, là kẻ đứng đầu vạn linh, cũng khiến vạn linh ghen tị.

Loài thú đành xếp dưới con người, cũng là một trong vạn linh ghen tị nhân loại. Được chia làm ba loại: cầm thú bình thường, yêu thú và linh thú. Bất quá một khí chúng nó mở linh trí, cũng đạt đến điểm ưu ái trời ban cho. Chính là có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa. Nhưng không phải loài cầm thú nào cũng biết hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, cần phải ngộ đạo, cũng cần có tư chất, lại càng cần loài thú ở trong hỗn độn khôn cùng sinh ra một tia thanh tỉnh, đạt đến cơ hội đó.

Trọng Hoa lúc trước vẫn luôn không đạt được cơ hội này, chính là vì nó tuy mở linh trí, nhưng khí lực cũng chỉ mạnh hơn cầm thú bình thường một chút thôi. Điều đáng tiếc hơn chính là, nó cố tình lại có một chút huyết mạch thượng cổ. Ai cũng biết, có được huyết mạch thượng cổ cũng tương đương với đạt được tiềm lực lớn mạnh, nhưng với loài thú mà nói, tiềm lực càng mạnh thì lại càng khó câu thông với trời đất. Không thể câu thông với trời đất thì sao có thể hấp thu tinh hoa trời đất chứ?

Vì vậy Trọng Hoa mới trưởng thành thong thả như vậy. Mà trong khoảng thời gian này, nó mượn dùng Thú linh hoàn khiến cho bản thân miễn cưỡng đạt đến cảnh giới đó. Cho nên nửa năm sau, cho dù Trọng Hoa không có Thú linh hoàn, nhưng khi nó ở dưới mặt trời chói chang tập đi săn, ban đêm ở dưới trăng sáng hấp thu ánh trăng, tốc độ tu hành không chậm hơn bao nhiêu so với lúc dùng Thú linh hoàn. Cũng nhờ có tinh túy như ánh trăng tương trợ, Trọng Hoa mới có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi thức tỉnh một tiểu thần thông thiên phú, đây cũng không phải ngẫu nhiên gì.

Từ Tử Thanh nghe Thanh Phong kể xong, khẽ mỉm cười. Tốc độ tiến cảnh của Trọng Hoa nhanh hơn hắn tưởng, khiến hắn rất an ủi. Nhưng hắn cũng biết rõ, đan dược cùng phẩm cấp với Thú linh hoàn chỉ sợ không còn tác dụng với Trọng Hoa nữa. Nhưng muốn Trọng Hoa làm bạn lâu dài, cũng không thể chậm trễ tu luyện của nó…. Nghĩ nghĩ,

Từ Tử Thanh xoay người sang chỗ khác. Xem ra, là lúc đi lên tầng tư của Giao dịch đường dạo một vòng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play