Một đòn ra oai phủ đầu này quả thật đưa thật đúng lúc, thật tốt. Trên mặt Từ Tử Thanh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, trong lòng lại thầm may mắn, cũng có một chút bất mãn. Hắn xưa nay làm người ôn hòa, lời nói và tác phong đều khiêm tốn, lễ phép. Nhưng khom người hành lễ vì tôn trọng người khác hoàn toàn khác xa với chuyện bị ép buộc phải cúi đầu.
Từ Tử Thanh hai kiếp làm người, kiếp trước được người nhà thiên kiều vạn sủng, cho dù tính tình hiền dịu, cũng không ai dám bất kính với hắn. Kiếp này hắn sống trong thế tộc, hạ nhân cũng không dám chậm trễ chuyện hầu hạ hắn. Hắn từng làm tạp dịch, là vì thật tình yêu quý linh mộc linh thảo mà cam tâm tình nguyện, nhưng chưa bao giờ khom lưng. Cho nên mặt ngoài thoạt nhìn ôn hòa nhã nhặn, làm việc cũng chưa bao giờ khó xử người khác, nhưng trong khung vẫn còn thanh quý ngạo khí uẩn dưỡng trong huyết mạch, không hiện rõ trước mặt người khác, mà là thêm vào bản thân, nghiêm khắc kiềm chế bản thân.
Lần này hắn bị một đám tu sĩ cấp cao có tu vi cao hơn hắn rất nhiều tạo áp lực, vì là tiểu bối, Từ Tử Thanh vốn có thể dựa vào thế cúi người hành lễ mà tránh qua lần này. Nhưng trong lòng hắn lại đột nhiên không cam lòng, không muốn làm chuyện người khác ép buộc miễn cưỡng mình làm. Cũng vì vậy hắn liền quật cường, khiến cho một ít tu sĩ cấp cao cảm thấy mình bị mất mặt, họ càng thêm ra sức, muốn Từ Tử Thanh hàng phục, cơ hồ là muốn hai bên trở nên xấu hổ.
Từ Tử Thanh xoay người, hơi hơi cúi đầu hành lễ, ôn hòa nói: “Gặp qua các vị tiền bối.”
Hắn chống đỡ được uy áp, thành công giữ vững ngạo khí của bản thân, mà giờ lại khom người hành lễ, là vì tôn trọng đối phương.
Nhìn thiếu niên tuấn nhã ôn hòa này làm vậy, cho dù là vài vị trưởng lão có bất mãn với hắn cũng phải dịu lại. Đồng thời, bầu không khí trong điện cũng bớt phần cứng ngắc hơn.
Một vị nam tử trung niên ngồi trên bồ đoàn chính giữa vuốt râu cười, gật đầu nói: “Từ tiểu hữu quả nhiên là thiếu niên anh tài, đồ đệ bất tài của ta có thể kết giao với tiểu hữu đúng là có tiến bộ rồi.”
Hắn vừa dứt lời thì hai cái bồ đoàn bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Từ Tử Thanh và Túc Hãn. Từ Tử Thanh cũng hào phóng tự nhiên khoanh chân ngồi xuống, đáp: “Minh chủ khen trật rồi, A Hãn hiền đệ là người chân thật, có thể kết giao với hiền đệ đúng là vinh hạnh của vãn bối.”
Túc Hãn thấy sắc mặt Từ Tử Thanh chỉ hơi trắng, tinh thần lại không sai, trong lòng cũng yên tâm hơn, khoanh chân ngồi xuống bên trái Từ Tử Thanh, có chút không vui nói: “Sư phụ muốn đệ tử mời Tử Thanh huynh đến đây, sao lại trước bắt nạt người ta vậy? Mấy ngày trước trong trận chiến Huyết Ma, Tử Thanh huynh đã mấy lần cứu mạng đệ tử, đệ tử vui vẻ muốn kết giao với huynh ấy, sư phụ lại không cho mặt mũi huynh đệ của đệ tử, chính là không ổn rồi!”
Nam tử trung niên kia “ha ha” cười, nói: “Chỉ là chào hỏi thôi, Từ tiểu hữu ý chí cứng cỏi, mấy lão già chúng ta thấy cái mình thích là thèm, khó tránh có chút vượt qua, còn muốn mời tiểu hữu thứ lỗi nữa.”
Nam tử không coi lời nói của Túc Hãn là ngỗ nghịch, có thể thấy nam tử rất cưng chiều hắn, hai bên ngồi khoảng bảy tám tu sĩ, sắc mặt cũng bình thường, xem ra hoàn toàn không có dị nghị với lời của nam tử. Có thể thấy Túc Hãn có địa vị cao ở Tán tu minh, lại được phần lớn trưởng lão yêu thích và coi trọng. Nhưng thái độ của mọi người khách khí như vậy, cũng là có liên quan đến thực lực bản thân Từ Tử Thanh.
Trước đó bọn họ đã nghe Túc Hãn đề cập qua, Từ Tử Thanh này bất quá chỉ lớn hơn Túc Hãn hai tuổi thôi, nhưng lại có tu vi cao thâm, tư chất quả thật bất phàm. Các trưởng lão vốn tưởng rằng Túc Hãn khuếch đại, đồng thời cũng có một phần tâm tư, cho nên mới gặp Từ Tử Thanh tiến vào, mọi người đều tự phóng ra uy áp Luyện khí tầng chín, liên hợp lại áp bức hắn. Vốn nghĩ Từ Tử Thanh có thể kiên trì vài giây đã là không sai rồi. Lại không ngờ trong lần thử này, Từ Tử Thanh lại biểu hiện xuất sắc như vậy, đủ để mọi người coi trọng hắn vài phần.
Sau khi Từ Tử Thanh ngồi xuống, cũng quan sát mọi người trong điện. Người nam tử trung niên ngồi ở bồ đoàn chính giữa không thể nghi ngờ chính là minh chủ Tán tu minh, tướng mạo công minh sâu sắc, trong mắt cất chứa tinh quang. Hai bên trái phải là các trưởng lão, nam có nữ có, đều có đặc sắc riêng, tướng mạo không thể nói chân thành hòa nhã, nhưng cũng tính hòa ái. Những tu sĩ này trên người đều mang đến cảm giác áp bách, lại không có ý bức bách. Từ Tử Thanh trong lòng biết rõ, đây là hơi thở mà tu sĩ cấp cao tự nhiên phát ra, tu vi của hắn yếu hơn mọi người, tuy không bị nhằm vào, nhưng cũng cảm giác được, đây là chuyện bình thường.
Từ Tử Thanh đoán cũng không sai. Trong Tán tu minh có quy củ, phàm là người có tu vi trên Hóa nguyên kỳ đều trở thành Thái thượng trưởng lão, chuyên tâm ẩn nấp trong linh sơn bảo địa tu hành, để tiến lên cấp cao hơn. Trừ phi có chuyện lớn liên quan đến sống chết tồn vong của Tán tu minh, nếu không sẽ không dễ dàng bước ra. Vì vậy những tu sĩ ở trong điện, tu vi cao nhất bất quá chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, còn người chưa Trúc Cơ thì không thể trở thành trưởng lão nghị sự trong nội điện này.
Các trưởng lão và minh chủ cũng đánh giá thiếu niên thanh sam trước mặt, đều cảm thấy thần sắc người này thanh chính, hai mắt tỏa ra, không hề trốn tránh ánh nhìn của người đối diện, có thể thấy là người bằng phẳng chân thành, cũng chưa từng làm chuyện đuối lý gì cả. Bọn họ cưng chìu Túc Hãn, cũng biết Túc Hãn làm người hết sức chân thành, ngày thường nghe Túc Hãn khen ngợi Từ Tử Thanh, không khỏi lo lắng hắn bị người lừa, mới có lần gặp mặt này. Tuy nhiên gặp qua, cũng thử qua, cuối cùng cũng yên lòng. Mà nếu đã yên tâm, lúc nói chuyện với Từ Tử Thanh, tự nhiên cũng không phòng bị kiêng kị gì.
Hai bên đều bỏ qua chút khập khiễng lúc mới bước vào cửa, không khí cũng từ từ trở nên hòa hợp. Lúc sau minh chủ mở miệng nói: “Nghe Hãn nhi nói chuyện tiểu hữu và nó cùng nhau đối chiến với Huyết Ma, cực kỳ mạo hiểm. Tiểu hữu đối Hãn nhi chăm sóc quan tâm, lão phu làm sư phụ của nó, cũng nên trả một phần tâm ý mới đúng.”
Minh chủ vừa nói xong, ngón tay bỗng vẽ ra vài quỹ đạo cực kỳ huyền ảo. Lập tức một con tiên hạc trên bức vẽ ở trên đỉnh điện bỗng nhiên cử động, hai tròng mắt linh động xoay chuyển, vỗ cánh bay xuống. Chân tiên hạc chạm nhẹ mặt đất, cái mỏ dài ngậm một hộp gỗ, giống như xoay múa bay đến trước mặt Từ Tử Thanh, đặt hộp gỗ xuống, sau đó lại vỗ hai cánh bay lên, trở lại bức vẽ. Thuật pháp này quả thật thần diệu.
Từ Tử Thanh mặc dù biết rõ đây ước chừng là thuật pháp chướng mắt, nhưng vẫn bị chỉ quyết kia hấp dẫn, nhìn đến có chút quên trời quên đất. Hộp rơi xuống đất, vang lên một tiếng “khách” nho nhỏ. Từ Tử Thanh hoàn hồn, cười từ chối: “Vãn bối và A Hãn hiền đệ kết làm bạn tốt, mọi việc đều rất hài lòng, sao dám nhận phần lễ này chứ? Xin tiền bối thu hồi lại.”
Minh chủ lại cười nói: “Trưởng giả ban thưởng, không được từ chối. Đây bất quá chỉ là lễ mọn thôi, tiểu hữu không cần quá để ý đâu.”
Túc Hãn thấy không khí tốt, cũng nhanh nhạy lôi kéo tay áo Từ Tử Thanh nói: “Tử Thanh huynh, sư phụ đưa cái gì, có còn hơn không, mau mau nhận đi!” Hắn thấy Từ Tử Thanh vẫn chần chừ, nói thẳng, “Lẽ nào tình nghĩa kề vai chiến đấu giữa đệ và huynh không sánh bằng một hộp gỗ này sao?”
Từ Tử Thanh nghe hắn nói vậy thì không lằng nhằng nữa, trực tiếp nhận hộp gỗ đặt vào trong tay áo: “Như vậy, vãn bối quý thụ.”
Túc Hãn vui nói: “Đây mới là huynh đệ tốt chứ!”
Minh chủ thấy vậy cũng cảm thấy buồn cười: “Hãn nhi còn chưa từng ra sức bảo vệ người nào như vậy cả, xem ra nó thật sự tâm đầu ý hợp với Từ tiểu hữu rồi.”
Túc Hãn mặt đỏ lên, trông rất dễ nhìn: “Đệ tử chỉ nhận thức một vị huynh trưởng này thôi thì sao chứ?”
Lời vừa nói ra, không chỉ Từ Tử Thanh cười khẽ đáp “Vâng, vâng”, các trưởng lão cũng nở nụ cười. Lập tức bầu không khí trở nên hòa thuận vui vẻ, sau đó minh chủ và các trưởng lão lại hỏi lại tình hình chiến đấu giữa hai người và Huyết Ma, giống như nói chuyện bình thường với nhau, nói cười oanh oanh, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương.
Lúc nói đến chỗ vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy bên ngoài truyền đến linh lực dao động, không lâu mây mù nổi gió, một nữ tu váy đỏ áo đỏ diễm lệ bước nhanh vào, giống như một ngọn lửa nóng cháy đánh tới, trước mắt toàn một màu đỏ xinh đẹp. Thì ra là Hoắc Đồng đến.
Hoắc Đồng vừa đi vào trong điện thì đã thấy Túc Hãn và Từ Tử Thanh, nàng trước cười tiếp đón: “Từ tiểu hữu vào minh đã mấy ngày, có bị ai chậm trễ không?”
Từ Tử Thanh đứng dậy nói: “Đa tạ tiền bối nhớ mong, chưa bị ai chậm trễ cả.”
Hoắc Đồng lại cười nói mấy câu, rồi đi tới minh chủ phu quân nàng nói nhỏ. Trong mắt minh chủ lóe qua hào quang, vẻ mặt cũng không thay đổi.
Từ Tử Thanh thấy thế, cũng không ngồi xuống nữa, mà hạ thấp người cáo từ: “Minh chủ, Hoắc tiền bối, và các vị trưởng lão, vãn bối chợt nhớ còn chuyện quan trọng phải làm, không dám kéo dài, đành phải đi trước vậy.”
Mọi người làm sao không hiểu hắn thiện người am hiểu ý chứ? Ban nãy có chút thưởng thức thiếu niên thanh sam này, giờ lại càng thêm có ấn tượng tốt.
Minh chủ liền nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng giữ tiểu hữu lại nữa, để Túc Hãn đưa tiểu hữu xuống núi đi. Sau này nếu có rảnh, cứ thoải mái đến đây chơi đùa một chút.”
Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười, không gật đầu, chỉ nói: “Đa tạ tiền bối yêu quý, vãn bối cáo từ.”
Túc Hãn cũng nhìn ra sư nương có chuyện muốn thương lượng với sư phụ và các vị trưởng lão, nên cũng đứng dậy cùng Từ Tử Thanh đi ra ngoài. Vì bận tu hành, Túc Hãn lần này chỉ đưa Từ Tử Thanh về Cao cư khách thì đã đi về.
Thanh Phong, Diệu Nguyệt thấy chủ tử trở về sớm như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ. Diệu Nguyệt vội vàng đi chuẩn bị cơm nước cho Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh ăn cơm xong liền xoay người đi vào tĩnh thất.
Trước khi nhập định, hắn lấy hộp gỗ minh chủ đưa tặng ra, mở nắp.
Chờ khi mở nắp ra, Từ Tử Thanh cũng ngẩn người.
Thì ra thứ trong hộp gỗ là mười bình sứ đặt gọn với nhau. Nhưng khi hắn nhìn chữ trên bình thì lại có chút kinh ngạc. Trên bình chỉ viết ba chữ “Thú linh hoàn”.
Thú linh hoàn này tên cũng như ý nghĩa, chính là đan dược cho thú sủng ăn, có thể gia tăng khí lực thú sủng, khiến cho chúng không bệnh tật, cũng không đói khát. Loại đan dược này là dùng thú đan và linh thảo luyện chế thành, bên trong có chứa đựng khí ngũ hành thích hợp cho loài thú hấp thu, so với tốc độ thú sủng hấp thu linh khí thiên địa nhanh hơn, cũng có thể lợi dụng nhiều hơn. Nhưng Thú linh hoàn rất khó được đến, lại thêm tu sĩ có thú sủng rất ít, cho nên ở Giao dịch đường cũng rất ít khi tìm thấy được. Từ Tử Thanh lúc trước chưa nhìn thấy, cũng chưa từng nghĩ sẽ được đưa tặng nhiều bình như vậy. Nhưng không thể không nói, những Thú linh hoàn này rất hợp tâm ý Từ Tử Thanh.
Trọng Hoa đi theo Từ Tử Thanh nhiều năm, tu vi Từ Tử Thanh luôn luôn không cao, lại thường gặp thị phi, nên không thể cẩn thận chăm sóc nó. Trọng Hoa lúc nào cũng bay lượn trên trời, tự mình đi săn, không gia tăng chút phiền toái nào cho hắn, khiến cho trong lòng Từ Tử Thanh rất áy náy và thương tiếc nó. Vốn nghĩ sớm ngày Trúc Cơ, sau đó nghĩ cách sưu tầm một ít linh đan diệu dược cho Trọng Hoa, bây giờ đã có Thú linh hoàn, lại thêm một bộ phương pháp luyện thể cho yêu thú mà Vân Liệt tặng Trọng Hoa, Trọng Hoa có thể tiến thêm một bước, sớm ngày luyện hóa ra yêu đan.
Nói đến Trọng Hoa cũng đáng tiếc. Yêu thú, linh thú trời sinh đã có nội đan, cầm thú bình thường nếu từng bước một tu luyện, cần trăm năm mới có thể tu ra nội đan. Cha của Trọng Hoa giữ được một ít huyết mạch đại bằng thượng cổ, là yêu thú trời sinh, mẹ lại là hắc ưng bình thường tu luyện thành yêu, là yêu thú hậu thiên. Hai ưng cùng nhau sinh ra trứng ưng, Trọng Hoa phá vỏ mà ra tuy là dị tượng trời sinh, nhưng trong cơ thể lại không có nội đan. Vì vậy cho dù được công pháp luyện thể tu luyện vài năm, Trọng Hoa ngoài móng vuốt và mỏ sắc bén cứng rắn hơn thì chỉ có tốc độ nhanh hơn chim ưng bình thường năm lần thôi, vẫn không thể gọi là yêu thú được.
Chim ưng bình thường tuổi thọ ngắn ngủi, Từ Tử Thanh tự nhiên là không tha, mà sau này tu hành càng lâu, càng phải đến rất nhiều nơi hung hiểm, Trọng Hoa nếu không thể tiến thêm một bước thì sao có thể tiếp tục đi theo hắn chứ? Nhưng nếu để Trọng Hoa lại…… Trọng Hoa ỷ lại Từ Tử Thanh như thế thì sao có thể chịu chứ…. Vì chuyện này, Từ Tử Thanh chỉ có mau mau tu hành, lại đi sưu tầm tài nguyên cho thú sủng tu luyện, mới có thể để Trọng Hoa tiến cấp, để chủ sủng bọn họ vĩnh viễn không thể rời xa nhau.
Lấy một bình sứ ra, Từ Tử Thanh vui mừng bấm tay đánh ra một tiếng kêu gọi. Trọng Hoa sống ở trên cây ngoài cửa phòng, nghe tiếng liền bay thẳng vào, Từ Tử Thanh mở cấm chế ra, vươn tay phải, mặc cho móng vuốt sắc bén của Trọng Hoa bám lên cánh tay.
Từ Tử Thanh và Trọng Hoa rất thân thiết với nhau, thấy nó đậu trên cánh tay mình cọ cọ, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ trêu đùa. Hắn lắc lắc bình sứ trước mặt Trọng Hoa, hỏi: “Trọng Hoa, biết trong đây là thứ gì không?”
Trọng Hoa nghiêng đầu kêu một tiếng, mỏ rướn qua cắn mở nắp bình. Lập tức một luồng thổ khí tràn ra, Trọng Hoa cúi đầu mổ, không ngờ bình sứ bị dời đi, nó không mổ được gì cả.
Từ Tử Thanh cười nói: “Không thể tùy tiện để mày muốn ăn thì ăn đâu.”
Trọng Hoa cúi đầu kêu gào, giống như làm nũng. Từ Tử Thanh cười khẽ ra tiếng, đổ ra một viên nhét vào miệng Trọng Hoa: “Trọng Hoa tham ăn, mau mau vận công đi.”
Mỏ Trọng Hoa chuyển động liên tục, đôi mắt nửa khép nửa mỏ, trông rất hưởng thụ. Từ Tử Thanh lần đầu cho Trọng Hoa ăn Thú linh hoàn, trong lòng có vài phần khẩn trương, thấy nó nuốt đan hoàn vào, nhìn nó không chớp mắt, vô cùng chuyên chú.
Thú linh hoàn quả nhiên là thần diệu, Trọng Hoa vừa nuốt xuống thì đã có biến hóa. Chỉ thấy lông vũ đen toàn thân nó bỗng nhiên hơi hơi rung động, mỗi một lông chim đều tỏa ra một ít yêu khí, không ngừng khuếch tán ra bốn phía. Tầng lông màu vàng kim dưới tầng lông đen bỗng nhiên phát ra một tầng hào quang, khiến cho ánh sáng trở nên chói mắt sinh động, chớp mắt như ánh nắng chiếu lên vàng ngọc, phá lệ chói mắt, cũng phá lệ xinh đẹp.
Từ Tử Thanh tập trung linh lực lên hai mắt, trong mắt cũng phát ra hai luồng sáng màu xanh nhạt. Sau đó hắn liền nhìn thấy có một vòng gợn sóng rất mơ hồ vờn quanh Trọng Hoa, từ lông đuôi đến lông toàn thân đều được an ủi theo tuần tự. Khiến cho tất cả lông vũ của Trọng Hoa đều trở nên mềm mượt hơn.
Trong tĩnh thất dần dần tràn ngập yêu khí, trung tâm của toàn bộ yêu khí chính là Trọng Hoa. Từ Tử Thanh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của Trọng Hoa, từng nhịp từng nhịp, kiên cường mà hữu lực. Mà vòng yêu khí kia cũng lúc nhỏ lúc lớn, cuối cùng toàn bộ đều chui vào lông chim. Lúc này, Trọng Hoa liền mở mắt ra, ngẩng đầu lên phát ra tiếng kêu réo rắt kéo dài. Ánh sáng trên người nó đã biến mất, khôi phục lại như bình thường, nhưng lại cảm giác được có chút gì khang khác.
Từ Tử Thanh yên tâm, cười hỏi: “Trọng Hoa, cảm thấy như thế nào hả?”
Trọng Hoa mở mắt ra, đầu gật lia lịa. Lại nhìn về bình sứ trong tay Từ Tử Thanh, trong mắt lộ ra vẻ tham lam. Từ Tử Thanh sao không biết nó đã bị lực lượng trong Thú linh hoàn mê hoặc, lập tức cảnh cáo: “Trọng Hoa, cái gọi là tu hành, chính là dựa vào lĩnh ngộ bản thân mới tính là chính đạo. Thú linh hoàn này mặc dù tốt, nhưng cũng không thể mãi dựa vào nó, chỉ có thể coi như phụ trợ mà thôi. Bằng không, khiến tu vi hoang phế, cũng là lẫn lộn đầu đuôi.”
Trọng Hoa lưu luyến, nó mặc dù thông nhân tính, nhưng rốt cuộc thú tính cũng khó sửa. Một viên Thú linh hoàn có thể sánh bằng vài tháng tu luyện, bản năng loài thú truy đuổi lực lượng mạnh mẽ, nó sao có thể dễ dàng bị thuyết phục chứ?
Từ Tử Thanh cũng hiểu rõ, nhưng việc này không phải chuyện nhỏ, hắn không thể để Trọng Hoa vì Thú linh hoàn mà thả lỏng bản thân không tu luyện, đành phải khuyên răn dạy dỗ nói. Lại nói: “Trọng Hoa đừng nóng vội, ta chỉ có mình ngươi là thú sủng, tự nhiên là không chia cho người ngoài rồi. Mười bình Thú linh hoàn này đều là của ngươi, nhưng mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên, thời gian còn lại đều phải tu luyện công pháp luyện thế Vân huynh truyền cho, không thể tham nhiều. Nếu không, không chỉ lãng phí hiệu lực của thuốc trong Thú linh hoàn, còn không có ích cho ngươi nữa.”
Nghe đến đây, Trọng Hoa tức giận quay đầu, kêu một tiếng, coi như đồng ý, nhưng vẫn không cam lòng. Từ Tử Thanh thấy mà buồn cười, lại nói: “Ngươi nếu không nghe lời thì ta sẽ mời Vân huynh đến dạy ngươi.”
Trọng Hoa nghe được, lập tức mắt mở to, cúi đầu cọ cọ hắn lấy lòng. Từ Tử Thanh cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu nó nói: “Ta cho ngươi một bình, ở trong có mười viên Thú linh hoàn, ngươi cầm lấy, đủ để cho ngươi tu hành mười ngày.” Nói xong lại nói, “Lần này ta tin ngươi, ngươi nhớ đừng cô phụ ta đấy.”
Trọng Hoa liên tục kêu gào đồng ý, ngậm lấy bình sứ, vỗ cánh bay ra tĩnh thất.
Bên trong lại trở nên thanh tĩnh lại, Từ Tử Thanh ngồi thẳng lưng trên bồ đoàn, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chính lúc này, trong đầu hắn bỗng hiện ra hình ảnh Hoắc Đồng truyền âm cho minh chủ Tán tu minh. Từ Tử Thanh trăm tư không thể giải, trong lòng hắn biết Hoắc Đồng có chuyện riêng muốn nói cho minh chủ biết, hắn là vãn bối, lại là người ngoài, tự nhiên là tránh đi. Nhưng hôm nay vì sao lại nhớ mãi không quên chứ?
Chuyện này rất không bình thường. Từ Tử Thanh tự hỏi chỉ mới gặp Hoắc Đồng một lần, tuy rằng lúc đầu có chút khập khiễng với minh chủ và mọi người, nhưng rất nhanh thì đều bỏ qua, hẳn là không có gì khiến người ta phải nhớ mãi chứ. Nhưng trực giác của tu sĩ không thể bỏ qua, chuyện hắn cần làm lúc này rõ ràng là phải trấn định, chuyên tâm tu hành. Lần phân tâm này chỉ sợ là có dự triệu gì mới đúng. Mà tu sĩ có dự triệu, hơn phân nửa là có liên quan người thân thiết với bản thân tu sĩ đó, mới sinh ra cảm giác này. Nhưng chuyện quan trọng gì của Tán tu minh lại liên hệ với hắn chứ?
Từ Tử Thanh suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được gì. Chút bất tri bất giác, ý thức của hắn đã chìm vào trong nhẫn trữ vật, va chạm với bạn tốt áo trắng ngồi thẳng trên bãi đá.
“Chuyện gì.”
Cho đến khi một tiếng nói lạnh như băng truyền đến, Từ Tử Thanh mới từ trong suy nghĩ ngẩn ngơ tỉnh lại. Từ Tử Thanh than nhẹ, vốn không muốn làm phiền Vân Liệt, lại không ngờ tập mãi thành thói quen, rốt cuộc cũng quấy nhiễu y. Nhưng nếu đã như thế thì hắn sẽ nói hết toàn bộ nghi ngờ với Vân Liệt vậy, lại nói: “Dấu hiệu này rất đột ngột, ta không thể truy tìm nguồn gốc, nên có chút bất an.”
Vân Liệt nói: “Lòng ngươi rối loạn.”
Từ Tử Thanh cười khổ nói: “Đúng là tâm loạn như ma.”
Vân Liệt im lặng, rồi nói: “Loại trừ tạp niệm, nhập định tu hành. Hôm nay người mạnh mẽ chống đỡ uy áp của các tu sĩ, chắc chắn được lợi, vận công đúng lúc, có thể tiến được thêm một bước.”
Nếu là ngày xưa, Từ Tử Thanh nghe Vân Liệt dạy như thế, tự nhiên là làm theo. Nhưng lúc này cũng không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một chút xúc động, mở miệng hỏi: “Vân huynh, huynh… là người phương nào?”