Giao dịch đường là tháp cao bảy tầng, ba tầng đầu Từ Tử Thanh đã đi dạo qua, từ tầng bốn trở lên thì các tầng sau khác hoàn toàn với ba tầng dưới.
Tầng tư là nơi tuyên bố nhiệm vụ, là nơi để các tu sĩ trong minh lịch lãm hoặc là tìm kiếm tài nguyên đổi điểm cống hiến. Tu sĩ mỗi khi đạt đến một bình cảnh nào đó hoặc là nhu cầu cấp bách tài nguyên có thể đến đây. Cho nên tầng tư là tầng rộng nhất cả tòa tháp, tu sĩ đại năng đã dùng thuật pháp mở rộng, nơi này có thể chứa hơn ngàn người.
Tầng năm là nơi tiếp nhận nhiệm vụ, nếu tu sĩ nào muốn tài nguyên nào đó, có thể lấy ra một số tiền đủ để trả giá, thì có thể đến đây tuyên bố nhiệm vụ, dùng điểm cống hiến hoặc tài nguyên để treo giải. Hoặc là có tu sĩ nào không thể đánh thắng kẻ thù, cũng có thể tuyên bố nhiệm vụ thuê tu sĩ cấp cao tương trợ. Khi nhiệm vụ đã được quản sự xác định, sẽ tuyên bố ở tầng tư. Có thể nói tầng tư và tầng năm là cùng một nhịp thở.
Tầng sáu là nơi bán đấu giá trân bảo, năm ngày cuối hàng năm, Tán tu minh đều tổ chức một buổi đấu giá, đưa vật quý hiếm đến đấu giá, kẻ trả giá cao sẽ có được nó.
Còn về phần tầng bảy… thì giống như lúc trước Từ Tử Thanh cảm nhân được, có một tu sĩ cường đại hóa nguyên kỳ tọa trấn trên đó, để kinh sợ tất cả người đến giao dịch trong tháp!
Tài nguyên trong tay Từ Tử Thanh có hạn, muốn đi tầng năm, tầng sáu thì không được, nhưng tầng tư…. với hắn mà nói là một chỗ tốt.
Cũng phải để hắn kiểm nghiệm xem tác dụng tu hành một năm qua của mình như thế nào đã.
Từ Tử Thanh lúc này đã đứng trước cửa vào tầng tư, lướt mắt nhìn sơ qua, có thể thấy rất nhiều tu sĩ hoặc quanh quần đứng cùng một chỗ, hoặc là đơn độc đứng trước bảng nhiệm vụ, hoặc là vội vàng ra đi. Có người vui mừng, có người nhíu mày, cũng có người cẩn thận suy xét, chúng sinh trăm thái, lại hiện rõ đầy đủ nơi này.
Trên tầng tháp này có tám bảng nhiệm vụ chia ra tám mặt, nhiệm vụ lại chia làm bốn cấp bậc, là nhiệm vụ sơ cấp, nhiệm vụ trung cấp, nhiệm vụ cao cấp và nhiệm vụ khó giải quyết. Nhiệm vụ sơ cấp chiếm đầy bốn bức tường, nhiệm vụ trung cấp hai bảng, cao cấp một bảng, khó giải quyết một bảng.
Đối với tu sĩ chưa Trúc Cơ thì họ tiếp nhận phần nhiều là nhiệm vụ sơ cấp và trung cấp, nhiệm vụ cao cấp thì cần phải tu tập lại một số số người giúp đỡ nhau, còn nhiệm vụ khó giải quyết…. nếu vẫn chưa Trúc Cơ thì đừng nhúng chàm cho thỏa đáng.
Bây giờ Từ Tử Thanh đang đứng trước bảng nhiệm vụ sơ cấp, chậm rãi quan sát độ khó, thù lao của hàng loạt nhiệm vụ. Nhìn kỹ, Từ Tử Thanh mới phát hiện, những nhiệm vụ này không phải chỉ giới hạn do tu sĩ Tán tu minh tuyên bố. Ví dụ như phía trên bên trái bảng thứ nhất có một nhiệm vụ là bắt trùm thổ phỉ Tây Sơn, người tuyên bố là huyện trưởng huyện Lăng Thủy dưới chân Tây Sơn, thù lao không phải là điểm cống hiến mà là ba viên linh châu. Nếu đổi điểm cống hiến thì tương đương ba trăm điểm cống hiến. Đây là một nhiệm vụ cực dễ dàng, vì có người trong minh đã kiểm chứng, trùm thổ phỉ kia là tu sĩ Luyện khí tầng ba, khó trách nhiệm vụ người phàm lại xuất hiện ở Giao dịch đường Tán tu minh.
Từ Tử Thanh còn đang xem xét, bỗng nhiên một mảnh lụa ghi nhiệm vụ đột nhiên bốc cháy. Hắn lập tức hiểu được, đã có người hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng nếu có đủ người tiếp nhận nhiệm vụ mà chưa hoàn thành, hoặc không phải người trong minh tiếp nhận, thì vải lụa sẽ chuyển từ màu trắng sang màu tím, nhiệm vụ cũng hủy bỏ…. Từ
Tử Thanh suy nghĩ thoáng qua, cũng hiểu được đôi chút. Xem ra các nhiệm vụ không chỉ tuyên bố ở Giao dịch đường của Tán tu minh, mà còn tuyến bố ở trong thế gia hoặc tông môn khác, cho nên mới có chuyện vải lụa trắng chuyển sang tím.
Lại nhớ năm xưa lúc mới vào Tông gia họ Từ, trước khi Từ Tử Thanh muốn vào vườn Bách Thảo làm tạp dịch, có một người đã đưa ra ba con đường chọn hắn chọn, trong ba con đường có một con đường là hoàn thành nhiệm vụ gia tộc tuyên bố. Xem ra cũng có tác dụng như Giao dịch đường này rồi. Từ Tử Thanh cũng không nghĩ nhiều, dời tầm mắt ra sau quan sát các nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ sơ cấp rất nhiều, đại đa số đều là người phàm hoặc tu sĩ tu vi thấp tuyên bố, muốn tìm người báo thù thay cũng có một ít, tất cả đều là đánh thương người lấy tính mạng cả. Một số ít khác là tiêu diệt yêu thú làm loạn, đồng dạng cũng phải ra tay giết chết mới được. Chờ hắn xem xong bốn bảng nhiệm vụ sơ cấp thì trong lòng đã có chút hiểu rõ.
Nếu thật sự tìm kiếm vật gì đó, lại đưa vào nhiệm vụ sơ cấp thì đó tự nhiên là vật không khó tìm, thường thường đều có thể tìm thấy ở phường thị, nơi giao dịch, căn bản không cần treo giải thưởng. Cho nên cũng chỉ có chuyện báo thù trừ ác mà thực lực bản thân không hoàn thành nổi mới mời người tương trợ.
Đang xem nhiệm vụ, Từ Tử Thanh chợt thấy một tu sĩ bước nhanh đến, “xoạt xoạt xoạt” xé hơn mười mảnh vải lụa xuống, sau đó nhét vào trong lồng ngực đi ra ngoài. Khoảng trống do vải lụa bị xé xuống rất nhanh thì được thay thế bằng vải lụa màu tím, cũng là nói, hơn mười nhiệm vụ này đã bị tu sĩ thanh niên kia đón hết!
Từ Tử Thanh không khỏi kinh ngạc, xem kỹ nội dung hơn mười nhiệm vụ kia mới giật mình nhận ra. Thì ra những nhiệm vụ đó đều là diệt trừ yêu thú cấp một, mà nơi yêu thú trong hơn mười nhiệm vụ đó thường lui tới, tất cả đều ở khu vực phía đông nam Thượng Lô châu. Tu sĩ thanh niên kia trước xác định một phương hướng, đón một nhiệm vụ cũng là đón, đón mười nhiệm vụ cũng là đón, nếu có đủ khả năng hoàn thành, sao không cùng một lúc đón hết chứ? Làm như thế quả nhiên là bớt việc.
Nhiệm vụ sơ cấp hắn đã xem xong, Từ Tử Thanh cũng không đón bất kỳ nhiệm vụ sơ cấp nào cả. Tu vi hiện giờ của hắn là Luyện khí tầng tám, xuất quan chính là vì chuẩn bị cho thăng cấp, hoàn toàn không phải là vì điểm cống hiến. Vì vậy hắn xem hết tất cả nhiệm vụ sơ cấp, không nhiệm vụ nào có ích cho hắn cả, vì vậy tự nhiên là không đón rồi.
Sau đó hắn đi đến hai bảng tuyên bố nhiệm vụ trung cấp. Nhiệm vụ trung cấp cũng không có tuyên bố tìm kiếm vật hiếm quý gì, ước chừng cũng tương đương với nhiệm vụ sơ cấp. Cho nên nhiệm vụ nơi này chủ yếu chia làm hai loại. Một loại là treo thưởng giết người, tiêu diệt yêu thú, một loại là thuê làm hộ vệ. Mạng người treo thưởng ở đây, tu vi hơn phân nửa là ở Luyện khí tầng năm đến Luyện khí tầng tám, trong đó ma đầu làm chuyện thương thiên hạ lý chiếm đa số, cũng có duyên kiếp gặp phải, từ tu sĩ tiên đạo làm sai rơi vào tà đạo, sau đó không thể quay đầu lại nữa, đều được treo giải trên bảng. Còn về phần yêu thú thì đa số là cấp hai.
Mà nhiệm vụ Từ Tử Thanh nhìn trúng là nhiệm vụ thuê hộ vệ. Vì tình huống mà nhiệm vụ loại này gặp được thường nhiều và rắc rối hơn hai loại trên, nhưng lại không nhiều chỗ cứng nhắc. Bình thường đều là vì đệ tử trong tộc muốn đi lịch lãm mà tuyên bố, không chỉ có cao thủ trong gia tộc bảo vệ, họ còn thuê tán tu đến lược trận, để đệ tử đi lịch lãm tăng thêm kiến thức, cũng không lo tính mạng an nguy. Một số ít là chủ thuê muốn đi vào một nơi nguy hiểm tranh đoạt vật quý hiếm nào đó, cần thuê hộ vệ bảo vệ tính mạng chủ thuê, nhưng không cần lấy mạng bản thân đấu đến cùng.
Từ Tử Thanh quan sát kỹ càng bảng nhiệm vụ trung cấp một lúc lâu, cuối cùng chọn được một nhiệm vụ. Hắn bước đến, xé vải lụa xuống.
“Trong ba ngày, nhà họ Vương quận Bình Lan ở Thượng Lô châu thuê tám tu sĩ tu vi trên Luyện khí tầng bảy, hộ tống các đệ tử trong dòng họ vào Thiểm Yến lĩnh lịch lãm, thời hạn hai ngày, thù lao mỗi người mười viên linh châu, người có tu vi cao sẽ có quà cảm tạ khác.”
Tán tu minh có thể nói là thế lực lớn ở Thượng Lô châu, nhưng ở Thượng Lô châu cũng có rất nhiều dòng họ mọc lên như rừng. Trong đó bộ tộc họ Vương có thể nói là một thế gia có danh trong các thế gia lớp giữa, vì nhiều thế hệ họ Vương đều gieo trồng một loại linh thảo tên là “Song văn thảo”. Không phải người khác không thể trồng ra linh thảo này, mà không biết vì sao Song văn thảo nhà họ Vương gieo trồng cho dù là phẩm chất cấp độ đều cao hơn những người khác, công hiệu của thuốc cũng tốt hơn nhiều. Bộ tộc họ Vương cũng rất thức thời, tuy rằng không đầu nhập vào bất kỳ thế lực lớn nào, nhưng lại có quan hệ tốt với Tán tu minh, Song văn thảo mỗi năm trồng ra, có năm phần là đưa cho Tán tu minh, hai phần đưa cho các thế lực hơi lớn khác làm nhân tình, chỉ còn ba phần để lại cho trong tộc tự dùng. Vì vậy nhiều năm qua cũng coi như là cắm rễ vững chắc.
Còn về phần vì sao Song văn thảo lại nổi danh như vậy? Là vì nó là một loại thuốc chính trong Trúc Cơ đan. Phàm là tu sĩ tu luyện đến
Luyện khí tầng mười đỉnh núi, cũng chỉ còn lại một trạm kiểm soát nữa thôi, nếu vượt qua sẽ bước vào Trúc Cơ, cũng là chân chính bước qua cánh cửa tu tiên, coi như đột phá nan đề thứ nhất. Nhưng trạm kiểm soát này không phải dễ dàng vượt qua. Tu sĩ trên đời nhiều vô số kể, chỉ một cửa Trúc Cơ này đã đánh rớt hơn chín mươi chín phần trăm tu sĩ rồi. Nói cách khác, trong một ngàn người có một người Trúc Cơ coi như là tỷ lệ hoàn toàn vứt bỏ rồi. Mà những người có hy vọng Trúc Cơ, cũng không phải hoàn toàn dựa vào hấp thu linh khí trời đất liền nước chảy thành sông. Có hơn phân nửa cũng phải dựa vào ngoại lực tương trợ.
Linh khí trời đất sau khi đi vào trong cơ thể, thuộc tính không hợp với cơ thể sẽ trở nên vô cùng thô bạo, ngày thường thì do hấp thu ít nên không rước lấy phiền toái lớn gì, nhưng đến lúc Trúc Cơ chắc chắn sẽ quấy rối. Trừ phi là tu sĩ đan linh căn, họ có thể cam đoan trong lúc hấp thu linh khí trời đất chỉ hấp thu linh khí phù hợp với linh căn, những linh khí thuộc tính khác không thể tiến vào, cho nên bằng vào lực lượng bản thân có thể tự Trúc Cơ. Còn về phần các tu sĩ song linh căn, thậm chí là linh căn nhiều hơn thì phải sử dụng Trúc Cơ đan.
Trúc Cơ đan không chỉ ở lúc Trúc Cơ cung cấp đại lượng linh khí tinh thuần, còn trợ giúp tu sĩ ở lúc Trúc Cơ tự động bài trừ linh khí hỗn độn trong cơ thể ra ngoài, giúp tu sĩ thuận lợi Trúc Cơ. Đồng thời, phẩm chất Trúc Cơ đan càng cao thì tác dụng càng mạnh, hiệu quả mang lại cho tu sĩ càng lớn. Mà làm sao để có được Trúc Cơ đan phẩm chất cao đây? Một là dựa vào tài nghệ của luyện đan sư, hai là dựa vào đan lô đan hỏa chất lượng tốt, ba chính là dựa vào phẩm chất của linh tài linh thảo trong đan phương.
Song văn thảo là vì một gốc cây sinh trưởng hai loại linh thảo, một là Kim văn thảo, hai là Ngân văn thảo. Nếu muốn phẩm chất cao, hai loại linh thảo đều phải cân bằng với nhau. Mập ốm, thân lá, độ xanh tươi càng giống nhau thì phẩm chất càng tốt. Song văn thảo tộc họ Vương lấy ra, Kim văn thảo và Ngân văn thảo cơ hồ không có gì khác nhau, đủ thấy khả năng nuôi dưỡng của người trồng rất cao, cũng khiến cho tộc họ Vương có chỗ đứng vững trong phần đông thế tộc.
Từ Tử Thanh sở dĩ chọn lựa nhiệm vụ này không chỉ là vì có suy tính lịch lãm, mà còn muốn coi trộm một ít thủ đoạn nuôi trồng Song văn thảo của tộc họ Vương. Hắn từng là một tạp dịch ở vườn Bách Thảo, yêu nhất là làm bạn với linh thảo, bây giờ lại tu tập “Vạn mộc chủng tâm đại pháp”, càng lúc càng có hứng thú với cỏ cây.
“Vạn mộc chủng tâm đại pháp” có thể thu dụng vạn mộc, không chỉ có thể dùng vạn mộc tấn công phòng thủ, còn có thể thúc giục vạn mộc sinh trưởng, khiến cho người tu hành công pháp này không cần khổ sở vì linh tài tu hành nữa. Ví dụ như Song văn thảo này, nếu Từ Tử Thanh có thể được đến hạt giống của nó, đưa vào đan điền, sau này tu vi hắn cao hơn, có thể thúc giục Song văn thảo sinh trưởng, lấy để sử dụng.
Từ Tử Thanh đã có quyết định, sẽ không đi xem nhiệm vụ cấp cao và nhiệm vụ khó giải quyết nữa. Tự nhiên, hắn cũng sẽ không thấy trên bảng nhiệm vụ khó giải quyết, năm gần đây tăng thêm một nhiệm vụ mới.
“Dòng họ Từ ở Thượng Cù châu cầu viện, chuyện liên quan đến tranh chấp thế gia, hải thú cấp bốn, cao thủ hóa nguyên kỳ. Dốc hết tài nguyên toàn tộc mời chào tu sĩ cấp cao, trường kỳ yêu cầu.”
Mà vải lụa màu trắng ghi nhiệm vụ này, không biết khi nào thì đã sớm biến thành màu tím.
***
Lúc xuống tới tầng một thì Từ Tử Thanh cùng một người gặp thoáng qua, rồi nhanh chóng đi ra Giao dịch đường. Hắn chưa từng chú ý qua tướng mạo của người này, cũng không phát hiện lúc người này nhìn Từ Tử Thanh thì sắc mặt biến đổi nhanh chóng. Sau khi người này đi lướt qua hắn, nhanh chân bước lên tầng hai.
Trên tầng hai đã sớm có hai người đứng chờ, một trong số đó thấy người nọ đi lên, mở miệng hỏi: “Tiểu đệ, sao đến chậm vậy?”
Người này vội vàng nói: “Đệ thấy Từ Tử Thanh!”
Người trông có vẻ lớn tuổi nhất lập tức mở miệng: “Nguyên Lượng, đệ có nhìn lầm không?”
Nguyễn Nguyên Lượng vội nói: “Chính là hắn, cho dù có hóa thành tro đệ cũng nhận ra.”
Vương Tuấn và Niên Hoằng Trí liếc nhìn nhau, sắc mặt cũng vui mừng. Từ lần ba huynh đệ họ lập kế hoạch muốn xử lý Từ Tử Thanh, thì cẩn thận tìm hiểu hành tung của hắn. Sau đó mới biết Từ Tử Thanh vì có quen biết với thiếu minh chủ Túc Hãn nên lấy được lệnh bài nhất đẳng, còn đang bế quan. Bọn họ tự nhiên là không cam tâm, Từ Tử Thanh có thể nói là cái gai trong lòng bọn họ, nếu không thể rút ra, chỉ sợ có trở ngại tâm tình, ba người cũng đừng mong thuận lợi tu hành. Vì vậy ba người thay phiên nhau tốn hết ba tháng chờ đợi dưới núi Linh Khiếu, nhưng vẫn không nhìn thấy Từ Tử Thanh xuống núi. Đến đây, đám người Niên Hoằng Trí cũng hiểu được, Từ Tử Thanh xem ra phải bế quan thật lâu, mà bọn họ cũng không thể cứ miệng ăn núi lở, mới tức giận rời đi, chuẩn bị tìm một cơ hội. Chuyện cách một năm, Nguyễn Nguyên Lượng trong lúc vô tình gặp lại Từ Tử Thanh, khiến cho tâm tình chán nản của bọn họ lập tức tan biến.
Niên Hoằng Trí nhanh chóng quyết định: “Hắn không có bồi hồi ở tầng một, chắc là đi tầng ba, tầng bốn rồi. Nhị đệ nhạy bén, đi tầng ba tìm hiểu một vòng, ta và tiểu đệ sẽ lên tầng bốn. Nhưng phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện manh mối đấy.”
Vương Tuấn và Nguyễn Nguyên Lượng đều gật đầu đáp: “Đại ca, chúng đệ hiểu được mà.”
Vì thế ba huynh đệ chia nhau ra làm việc. Nguyễn Nguyên Lượng tính tình xúc động, nhưng nhân duyên lại không sai, hắn theo Niên
Hoằng Trí đi lên tầng bốn, vừa đứng trước bảng nhiệm vụ giống khuông giống dạng xem xét nhiệm vụ, vừa cùng người xung quanh trò chuyện. Niên Hoằng Trí tính tình trầm ổn nhất, gã biết tu vi Từ Tử Thanh ngang ngửa với mình, theo lẽ thường thì khả năng lựa chọn nhiệm vụ trung cấp cao hơn, lại thêm gần đây gã cũng từng lên tầng này nhìn sơ qua, cũng có chút ấn tượng với những nhiệm vụ gần đây, vì thế liền đến bảng nhiệm vụ trung cấp cẩn thận quan sát, lại nhớ kỹ xem có nhiệm vụ nào vừa mới được tiếp nhận, cũng tốt lọc ra.
Chỉ một lúc sau, Vương Tuấn vội vàng đi lên, đến bên cạnh Niên Hoằng Trí nói: “Đại ca, đệ đi tầng ba hỏi thăm thì không ai từng gặp qua Từ Tử Thanh.”
Niên Hoằng Trí âm thầm gật đầu: “Vậy hắn chắc chắn đã lên tầng này tiếp nhiệm vụ rồi. Cũng đúng, hắn tựa hồ có chút để bụng chuyện tu hành, vừa bế quan chính là một năm, với tuổi tác của hắn mà xem thì hắn là người có thể chịu đựng kiên nhẫn. Bây giờ lại chịu xuất quan thì chắc là gặp phải bình cảnh, đến đây tiếp nhiệm vụ đi lịch lãm, rất có thể như vậy.”
Vương Tuấn cũng có ý như vậy.
Rất nhanh, Nguyễn Nguyên Lượng cũng đã tới, trên mặt gã cũng mang theo vẻ vui mừng, xem ra thu hoạch khá nhiều: “Đại ca, nhị ca, đệ tìm hiểu được rồi!”
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn đều nói: “Mau mau nói đi!”
Nguyễn Nguyên Lượng liền nói: “Từ Tử Thanh đúng là lên tầng này nhận nhiệm vụ. Đệ có một người quen, nói rằng có một thiếu niên thanh sam đứng trước bảng nhiệm vụ sơ cấp thật lâu, bộ dạng đúng là người vừa mới đến đây, cho nên đều bị mọi người chú ý. Sau đó, thiếu niên đi đến bảng nhiệm vụ trung cấp đứng một lúc liền xé một mảnh vải xuống rồi đi. – Gã nghĩ nghĩ, chỉ bảng bên trái – Người quen kia của đệ không để ý lắm, chỉ thoáng thấy hắn hình như lấy vải lụa bảng bên phải, cụ thể là mảnh nào thì không biết.”
Niên Hoằng Trí mừng rỡ: “Vô phương, ta nhớ rõ, nhiệm vụ bảng bên phải có thể tiếp nhận, chỉ có một nhiệm vụ ở trong hôm nay và ngày mai thôi, chính là nó rồi!”
Vương Tuấn và Nguyễn Nguyên Lượng nghe vậy đều vui mừng. Nhiệm vụ Niên Hoằng Trí đoán chính là nhiệm vụ thuê tu sĩ cấp cao bảo vệ đệ tử họ Vương.
Vương Tuấn liền hỏi: “Theo ý đại ca, chúng ta nên làm như thế nào?”
Niên Hoằng Trí nói: “Không bằng như vậy, nếu phải đi Thiểm Yến lĩnh thì chúng ta cũng hưởng ứng lệnh triệu tập hộ vệ này luôn đi. Đến lúc đó chỉ cần tìm cơ hội dẫn người tách ra, tự nhiên là có thể diệt trừ hắn không để lại chút dấu vết nào rồi. Sau đó huynh đệ chúng ta có thể kê cao gối an tâm ngủ không cần lo lắng nữa.”
Vương Tuấn và Nguyễn Nguyên Lượng đều nói: “Đại ca cao kiến, chúng đệ mặc cảm!”
Ba người lập xong kế hoạch, Niên Hoằng Trí cũng bóc mảnh lụa xuống, nhét vào lòng. Sau đó bọn họ không cần gian lận gì, chỉ cần đến quận Bình Lan nhận lời mời thuê hộ vệ của bộ tộc họ Vương là được.
***
Quận Bình Lan nằm ở phía tây bắc Tán tu minh năm nghìn dặm, đối với tu sĩ mà nói thì không phải là xa xôi gì. Từ Tử Thanh để lại mười viên linh châu vào túi trữ vật, số còn lại thì vẫn đặt trong nhẫn trữ vật. Sau đó hắn niệm một ngự phong quyết, theo gió bay đi.Thuật ngự phong tuy khó kéo dài, nhưng lại rất phương tiện, khiến người dùng hóa thành một cơn gió bay đi, nhẹ nhàng tự nhiên. Khi đã thành thạo thì lượng linh lực hao phí rất ít, những tu sĩ không có pháp khí bản mạng như Từ Tử Thanh rất thích dùng nó đi đường.
Ước chừng qua nửa ngày, quận Bình Lan đã xuất hiện trước mắt. Từ Tử Thanh đáp xuống dưới, đứng trước một tòa thành trì thoạt nhìn rất phồn hoa. Tòa thành này tên là Sùng Vĩnh thành, là căn cơ của dòng họ Vương, chủ trạch của họ tự nhiên là ở Sùng Vĩnh thành. Từ Tử Thanh tới nơi này liền đi chủ trạch gặp người tộc họ Vương. Từ Tử Thanh cũng không kéo dài, vừa vào thành đã hỏi bổn gia họ Vương ở đầu, liền nhích người đi trước.
Tộc họ Vương ở trong Sùng Vĩnh thành rất có danh, dân trong thành nghe nói Từ Tử Thanh muốn đến nhà họ Vương, mặc dù ngoài mặt không dám tìm hiểu, nhưng đằng sau lại có chút kính sợ, thỉnh thoảng nhìn trộm hắn. Từ Tử Thanh cũng không nhận ra có chút gì không tự nhiên, chỉ bước nhanh hơn, vòng qua mấy con phố, không bao lâu thì đã đến một tòa nhà rộng lớn, rất có khí thế thế gia hào môn.
Trước cửa có hai võ giả tiên thiên đứng canh giữ, thấy Từ Tử Thanh tướng mạo tuấn nhã, khí chất thoát tục thì nhận ra hắn là tu sĩ, nhanh chóng tiến đến tiếp đón. Vẻ mặt hai người đều vui mừng, cung kính hỏi: “Xin hỏi vị tiên trưởng này đến đây có chuyện gì?”
Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Ta tiếp nhiệm vụ của nhà ngươi, cố ý đến đây.”
Hai võ giả tiên thiên nghe vậy càng thêm thân thiện, liên tục nói:
“Tiên trưởng mau mau mời vào, gia chủ đã sớm chờ!”