Thì ra ba người này đúng là đã từng gặp qua Từ Tử Thanh một lần, chính là lần ở trên biển kia. Lúc trước con gái của tông chủ Tử Quang tông là Ngạc Kiều Nhiên ở trên biển muốn bắt Thắng ngư, yêu thú cấp ba có huyết mạch thượng cổ làm yêu sủng, nên cố ý dẫn theo mười hai tu sĩ có tu vi từ Luyện khí tầng sáu đến Luyện khí tầng tám, lại cố ý chuẩn bị một trận pháp giam cầm, có thể nói là nắm chắc phần thắng trong tay. 

Không ngờ con Thắng ngư kia vô cùng hung ác, ở trên biển mượn dùng nước biển, lại dùng thần thông thiên phú của mình dâng lên hàng vạn hàng nghìn sóng lớn, miễn miễn cưỡng cưỡng khiến cho những tu sĩ đó không làm được gì, còn đánh mất vài tính mạng nữa. Có vài tu sĩ khôn ngoan ác độc không muốn tiếp tục hầu hạ vị tiểu thư Ngạc Kiều Nhiên ương ngạnh bốc đồng nữa, nên đã bỏ ả lại, tự mình chạy trối chết. Lúc về sẽ nói “Tiểu thư bảo mọi người về trước, không biết tại sao còn chưa về tông nữa.”, đẩy trách nhiệm cho những người đã chết. Bọn tu sĩ nghĩ thì tốt lắm, nhưng lại nhận lầm tính tình của tông chủ. Có bốn năm tu sĩ về trước y theo kế bẩm báo lại, thì thấy tông chủ giận dữ, một chưởng đánh ra, đã đánh chết toàn bộ bọn họ!

Vương Tuấn, Niên Hoằng Trí, Nguyễn Nguyên Lượng ba người vừa mới về đến tông môn thì được một thủ vệ từng chịu ơn Vương Tuấn nói chuyện tông chủ giận dữ lôi đình đánh chết mấy người cho họ biết, thế này thì ba người sao còn dám trở về nữa chứ? 

Tự nhiên là vội vàng chạy trối chết rồi. Lại vì chuyện này mà ba người như châu chấu trên một dây, nên đã kết làm huynh đệ khác họ, Niên Hoằng Trí làm đại ca, Vương Tuấn đứng thứ hai, và Nguyễn Nguyên Lượng nhỏ nhất. Vương Tuấn cũng coi như có chút thông minh, liền đề nghị mọi người đến gia nhập Tán tu minh, nơi đó cách Tử Quang tông rất xa, tới rồi nơi đó, tuy nói là từ đệ tử tông môn trở thành tán tu, nhưng lại có thể tránh được một kiếp. Nghe Vương Tuấn nói vậy, hai người còn lại cũng không dị nghị gì. Vì vậy ba người ngày đêm vội vàng chạy đến Thượng Lô châu. Vì pháp y, túi trữ vật và pháp khí tốt đều do nội môn phân phát, đề phòng có gì không ổn, dọc đường ba người đều đã ném hết toàn bộ. Sau khi đến Tán tu minh, vì tu vi không sai nên đều lĩnh đến lệnh bài nhị đẳng, nhưng cũng trở nên nghèo rớt mồng tơ, tất cả tài nguyên cần dùng cũng phải gom nhặt lại từ đầu.

Đám người Niên Hoằng Trí vốn tưởng đã có thể như vậy an an ổn ổn sống qua ngày, lại trăm triệu không ngờ đến ở Tán tu minh này lại có thể nhìn thấy tu sĩ thiếu niên đi ngang qua kia! Lúc đó mọi người vứt bỏ Ngạc Kiều Nhiên, người này cũng nhìn thấy rõ ràng, bọn họ vốn nghĩ hắn bất quá chỉ là tu vi Luyện khí tầng bảy, tự nhiên là chết trong miệng Thắng ngư, ai ngờ hắn ngược lại không chết, tu vi còn tăng thêm một bậc nữa chứ!

Nguyễn Nguyên Lượng cũng nhận ra Từ Tử Thanh, lo lắng hỏi:

“Đại ca, nhị ca, làm sao bây giờ?”

Vương Tuấn cũng hít một hơi sâu, nói: “Tuyệt đối không thể để hắn mật báo với tông chủ, nếu không tính mạng của huynh đệ ta sẽ không giữ được lâu nữa đâu!”

Ánh mắt Niên Hoằng Trí thâm trầm, bên trong hiện lên tia ngoan độc: “Vậy bắt hắn phải giữ bí mật!”

***

Từ Tử Thanh đổi được ba túi trữ vật, không lên tiếp mà đi xuống lầu, ba người vừa rồi tuy nói nhìn quen mắt, nhưng do trên biển sóng bọt mờ mịt, ấn tượng cũng có chút mơ hồ, nên không nhận ra được. Cảm giác quen thuộc chỉ thoáng xẹt qua thì biến mất, hắn cũng không để ý gì nhiều, cũng không nghĩ đến ba người kia lại nhận ra hắn, còn âm thầm tính kế hắn nữa.

Hắn ở giao dịch đường đi dạo lâu như vậy, cũng đã có tính toán với chuyện sau này. Vừa lúc đổi được túi trữ vật, hắn cũng nên đi đổi một ít tài nguyên tu hành, sau đó tiếp tục bế quan. Thời gian không nhiều, nếu hắn muốn trong ba năm đột phá Trúc Cơ kỳ thì phải cố gắng cần cù hơn nữa mới được. Nghĩ xong, Từ Tử Thanh nhanh chóng đi xuống tầng một bảo tháp đổi điểm cống hiến tương ứng. Phẩm chất của linh thảo trong tay hắn đều rất tốt, lúc nãy đã quá nổi bật, bây giờ vẫn ẩn nấp một chút mới được. Còn thú đan thì không sao. Cho dù yêu đằng mấy năm qua ăn không ít máu thịt yêu thú, nhưng cấp bậc của thú đan hơn phân nửa chỉ ở cấp một, cấp hai thôi, cấp ba không vượt qua hai chữ số, yêu thú cấp bốn tương đương với tu vi Trúc Cơ kỳ, với lực lượng yêu đằng hiện giờ muốn ăn cũng là thiên nan vạn nan, cho nên chỉ may mắn có ba quả mà thôi.

Từ Tử Thanh lúc này tính toán, chỉ bán ra một lượng nhất định thú đan cấp một và cấp hai thôi, mặc cho ai cũng không thể nói trong tay một tán tu không có gì tích góp đâu đúng không? Hai tay đặt vào trong tay áo, âm thầm đưa rất nhiều thú đan chia ra đặt vào hai túi trữ vật riêng. Tới tầng một, Từ Tử Thanh lập tức đi đến trước mặt một vị quản sự, tấm màn phía sau vị quản sự ghi rõ chỗ này chuyên thu các loại thú đan. Trên tấm màn ghi rõ tên của các loại yêu thú, hắn cũng nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ vào đầu. Đi tới gần vị quản sự kia, vừa vặn có một người từ cấm chế bước ra, Từ Tử Thanh cùng người đó sát qua nhau đi đến, vượt qua cấm chế đi vào bên trong, khoanh chân ngồi đối diện quản sự. Vị quản sự này xem ra cũng là một vị lão giả hòa ái, thấy Từ Tử Thanh liền nói: “Đạo hữu muốn bán cái gì?”

Từ Tử Thanh cười ôn hòa nói: “Tích tụ nhiều năm, lại không hợp dùng, nên muốn thanh lý.”

Lão giả gật gật đầu: “Đạo hữu cứ lấy ra đi, lão hủ tự nhiên đổi đúng điểm cống hiến cho đạo hữu.”

Từ Tử Thanh nghe vậy thì đưa hai túi trữ vật đặt trước mặt lão giả.

Lão giả làm việc rất nghiêm cẩn, trước hết lấy một túi trữ vật lên, nhắm mắt dò xét bên trong, trong mắt xẹt qua một tia sáng: “Tất cả đều là thú đan cấp một?”

Từ Tử Thanh cười nói: “Đúng vậy, tổng cộng là một trăm linh ba viên.”

Lão giả gật đầu xác nhận, lại nhắm mắt dò xét túi trữ vật thứ hai:

“Thú đan cấp hai, tổng cộng năm mươi hai viên.”

Từ Tử Thanh cũng gật gật đầu: “Đúng là số lượng này.”

Hai người đối đáp nhau, đằng sau cũng có tu sĩ tiến đến, tò mò lần giao dịch này sao lại bí mật và lâu như vậy, đáng tiếc lão giả chưa từng đưa vật trong túi trữ vật ra, nên cũng không cách nào biết rõ. Từ Tử Thanh rất thích hành động này của lão giả, nở nụ cười đầy thiện ý nói: “Mời tiền bối ra giá.”

Lão giả suy nghĩ thoáng qua rồi nói: “Bảng giá chỗ này đã sớm ghi rõ, tính tính, thú đan cấp một một viên đổi được năm mươi điểm cống hiến, trong tay đạo hữu có ba viên cần gấp, giá trị gấp hai…. Thú đan cấp hai mỗi viên năm trăm điểm cống hiến, tổng cộng là ba mươi mốt ngàn ba trăm điểm cống hiến.”

Từ Tử Thanh cũng đã tính ra, đưa lệnh bài cho lão giả. Lão giả dựng hai ngón tay lên, đầu ngón tay chợt lóe lên ánh sáng, rồi một chuỗi số rơi xuống lệnh bài: “Đạo hữu cất kỹ, với vật này có thể ở giao dịch đường này đổi cống hiến dùng chung.”

Từ Tử Thanh cười cười nhận lấy, rồi thu lại hai túi trữ vật đã trống không, đứng dậy đi ra. Số thú đan đó lại đổi được cho hắn không ít điểm cống hiến, đủ cho hắn đổi lấy tài nguyên tu luyện rồi. Vì mục đích rõ ràng, Từ Tử Thanh lên lầu hai tìm mua tài nguyên cũng không lâu. Hắn đã sớm nghĩ kỹ, đan dược gì đó thì ngoại trừ tích cốc đan ra, hắn cũng không cần đổi. Dù sao trong đan dược đa phần đều có chứa tạp chất, mà hắn lại là đan linh căn, tốc độ tu hành cũng không chậm, nếu dùng ăn đan dược để tăng tu vi thì sẽ không ổn. Vậy chủ yếu là đổi một ít hạt giống, linh châu và một ít công pháp thuộc tính mộc. Linh lực hiện giờ của hắn tiến triển mặc dù mau, nhưng thủ đoạn công kích lại có hạn, thuật pháp tập được cũng không nhiều, thật sự là cần bù lại mới được.

Có điểm cống hiến đầy đủ, Từ Tử Thanh làm việc cũng rất thuận lợi. Đầu tiên là đổi một ít linh mộc thông thường và một số hạt giống có tác dụng đặc thù, sau đó đổi thêm một trăm mấy viên linh châu và một ít bí quyết thuật pháp thuộc tính mộc, nhưng tiêu phí cũng rất nhiều, ước chừng dùng hơn ba mươi ngàn điểm cống hiến mới thu thập đầy đủ những tài nguyên này. Sau này Từ Tử Thanh chỉ cần ăn Tích cốc đan là có thể ở yên trong phòng an tâm tu hành rồi.

Từ Tử Thanh đã quyết định, trong lòng sẽ không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Hắn đi ra tháp cao bảy tầng, hướng về phía Cao khách cư. Nhưng mới đi được vài bước thì bỗng nhiên thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, trông có vẻ rất vội vàng. Từ Tử Thanh lập tức nhận ra, vị thiếu niên có dung mạo kinh người này không phải chính là Túc Hãn sao! Nhưng mới chia tay không bao lâu thì sao lại đến tìm hắn rồi?

Túc Hãn thấy Từ Tử Thanh, thở hổn hển, trên mặt lại mang theo ý cười: “Tử Thanh huynh, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!”

Từ Tử Thanh hơi kinh ngạc: “A Hãn hiền đệ sao lại vội vàng như vậy chứ?”

Túc Hãn quen biết hắn, đối hắn lại rất thân thiết, nhanh chóng tiến đến lôi kéo tay áo hắn: “Đệ đem thân thể của Huyết Ma đưa cho sư phụ, sư phụ nói muốn gặp huynh.”

Từ Tử Thanh giật mình. Hắn mặc dù không muốn tiếp xúc nhiều với vị minh chủ này, nhưng làm sư phụ luôn lo lắng đồ đệ, muốn gặp mặt hắn một lần cũng là chuyện đương nhiên. Hắn liền cười nói: “Tới minh một thời gian dài, giờ cũng nên đi bái kiến minh chủ để tỏ lòng biết ơn rồi.”

Túc Hãn nghe vậy vui mừng nói: “Vậy huynh mau đi theo đệ, đệ tìm huynh một lúc lâu rồi, sư phụ chắc cũng chờ đến sốt ruột mất.”

Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười, mặc cho Túc Hãn kéo hắn đi. Hắn bỗng cảm thấy Túc Hãn yêu ghét rõ ràng như vậy, cũng rất là đáng yêu. Túc Hãn nóng vội, kéo Từ Tử Thanh nhảy lên phi kiếm, hai người bay nhanh giữa không trung, nhắm thẳng về phía nội minh. Hai người đi được mau, nên Từ Tử Thanh vẫn chưa chú ý có một vài người đã nhìn thấy một màn này.

Ba huynh đệ khác họ vừa nãy muốn tính kế Từ Tử Thanh, rất nhanh thì đã âm thầm đi theo Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh cũng chưa từng gặp qua dạng người biến hóa kỳ lạ, lại một lòng tìm kiếm tài nguyên, cho nên không phát giác. Hiện giờ Túc Hãn dẫn Từ Tử Thanh đi, lại biểu hiện thân thiết với hắn, khiến cho ba người này quả thật bất an trong lòng.

Nguyễn Nguyên Lượng nhỏ tuổi nhất, tâm tư cũng nông cạn nhất, lo lắng trong lòng hoàn toàn hiển lộ trên mặt: “Đại ca, nhị ca, người nọ là thiếu minh chủ đúng không?”

Sắc mặt của Vương Tuấn và Niên Hoằng Trí đều rất khó coi, Niên Hoằng Trí nói: “Đúng là thiếu minh chủ.”

Vương Tuấn ánh mắt âm trầm: “Người này lẽ nào là người của Tán tu minh? Bằng không sao lại có quan hệ tốt với thiếu minh chủ như vậy chứ?!”

Mới nghe hai vị ca ca nói vài câu, sắc mặt Nguyễn Nguyên Lượng đã như màu đất: “Vậy, vậy phải làm sao mới được đây? Lẽ nào chúng ta khó khăn lắm trốn ra khỏi tông môn, ngược lại là đưa mình vào miệng sói sao?!”

Niên Hoằng Trí đưa tay đè hai vai Nguyễn Nguyên Lượng lại: “Tam đệ đừng nóng vội, hai tay chỉ đang đoán mà thôi. Bây giờ ba huynh đệ chúng ta nên an tâm một chút đừng nóng vội, không được hành động thiếu suy nghĩ, để tránh….”

Nguyễn Nguyên Lượng được an ủi, lòng cũng an tâm hơn, liên thanh nói: “Đệ nghe đại ca.”

Trong lòng Vương Tuấn vẫn còn vài phần bối rối: “Nếu Từ Tử Thanh kia thực sự có chỗ dựa vững chắc như vậy, chúng ta….”

Niên Hoằng Trí rốt cuộc cũng là người tu hành thời gian dài nhất, cũng là người trấn định nhất, lúc này lạnh lùng nói: “Không thể tự loạn đầu tuyến!” Gã thấy hai đệ đệ bình tĩnh lại chút, mới nhẹ giọng nói, “Từ Tử Thanh còn trẻ, nhưng tư chất lại rất tốt. Lần trước gặp hắn, tu vi chỉ mới ở Luyện khí tầng bảy, bây giờ đã đột phá lên một bậc, có thể thấy là người khó dây vào. Về phương diện tu hành chúng ta quả thật không thể so với hắn, nếu muốn ra tay, cũng không thể kéo dài.”

Thấy huynh trưởng ăn nói có trật tự, Vương Tuấn cũng bình tĩnh hơn, nói ra thêm một số điểm: “Lời của đại ca rất đúng. Từ Tử Thanh và thiếu minh chủ quan hệ cực tốt, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu muốn loại bỏ hắn, phải tìm được một thời cơ chính xác mới được.”

Ánh mắt Nguyễn Nguyên Lượng sáng lên: “Lúc nào thì được?”

Trong đầu Vương Tuấn đột nhiên lóe lên ý tưởng, lập kế nói: “Lúc nãy chúng ta cùng Từ Tử Thanh thương lượng nhường đồ, hắn lại dễ dàng buông tay không dây dưa, có thể nói là người tính tình ôn hòa thân thiện, ra đời chưa lâu….”

Trong đầu của Niên Hoằng Trí cũng sáng ngời, cười nói: “Mà loại người này lại dễ tin, lòng cũng mềm mại, chúng ta chỉ cần thân cận làm quen với hắn, lại tìm cơ hội kéo hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn tự nhiên là sẽ mắc mưu rồi.”

Nguyễn Nguyên Lượng cũng nghe hiểu, nhìn hai vị ca ca, cùng nhau nở nụ cười. Bọn họ chỉ tiếp xúc với Từ Tử Thanh được hai lần, nhưng đủ rõ tính tình người này. Cho dù biết rõ Từ Tử Thanh không phải là kẻ lắm mồm, nhưng ai biết được ngày sau hắn sẽ không thay đổi chứ? Cho nên người chết mới là an toàn nhất.

***

Lại nói đến Túc Hãn dẫn theo Từ Tử Thanh ngự phi kiếm bay dọc theo con đường lát đá uốn lượn, không bao lâu thì đã đến trước một ngọn núi. Ngọn núi này rất hùng vĩ, núi đá lởm chởm, thác nước chảy dọc, linh khí dạt dào, sức sống bừng bừng. Từ Tử Thanh vừa đến đây liền cảm nhận được một luồng thanh khí đập vào mặt, thoáng chốc thần thanh khí sảng, giống như toàn bộ cơ thể tinh thần đều được gột rửa, trở nên sạch sẽ tinh khiết hơn. Trong núi này chắc chắn có linh mạch!

Túc Hãn giương môi cười: “Tử Thanh huynh thấy núi này như thế nào?”

Từ Tử Thanh bật cười, thẳng thắn nói: “Cực kỳ tốt.”

Túc Hãn lại càng thêm đắc ý vênh váo, nắm lấy tay áo hắn, đứng bên cạnh hắn nói rõ các diệu dụng và chỉ dẫn trong núi cho hắn nghe, được Từ Tử Thanh thừa nhận khiến Túc Hãn rất là vui. Từ Tử Thanh cũng mặc Túc Hãn làm thế, ánh mắt cũng nhu hòa vài phần. Càng ở chung với Túc Hãn lại càng phát hiện người này tính tình thuần khiết sạch sẽ, khiến người ta vô cùng yêu thích. Hai người dạo chơi trong chốc lát, đã có vài phần lưu luyến không muốn về.

Bỗng nhiên trong núi phát ra một tiếng hừ lạnh, một giọng nói truyền đến: “Tiểu tử kia, bảo ngươi đi mời khách, ngươi lại đi ham chơi!”

Thanh âm rõ ràng không lớn, nhưng lại xông thẳng vào tai. Túc Hãn cũng “ai da” một tiếng, cả người lảo đảo, trường kiếm dưới chân cũng mất cân bằng muốn ngã xuống. Hắn luống cuống tay chân, hoang mang rối loạn đánh ra pháp quyết khiến cho phi kiếm ổn định lại, sau đó đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi, lớn tiếng kêu: “Hoa trưởng lão! Ông làm gì phải hù dọa ta cơ chứ?”

Người nọ vô cùng mạnh mẽ rống lại: “Tiểu tử bại hoại nhà người, không dọa được ngươi ngã xuống phi kiếm quả thật đáng tiếc! Còn không mau lăn tới đây!”

Túc Hãn ồn ào: “Mở miệng cũng không lời tốt, thúc giục cái gì chứ? Vào liền này!”

Từ Tử Thanh nghe hai người đấu võ mồm, cảm giác rất thú vị, liền đứng trên phi kiếm, mặc hai người ngươi tranh ta cãi. Bỗng nhiên có người ho khan một tiếng, hai người lập tức im miệng. Túc Hãn có chút xấu hổ nhìn Từ Tử Thanh: “Tử Thanh huynh, để huynh chê cười rồi.”

Từ Tử Thanh lắc lắc đầu nói: “Vô phương, A Hãn hiền đệ và trưởng lão thân thiết như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.”

Túc Hãn bĩu môi: “Hâm mộ cái gì chứ, lão đầu nhi kia cực kỳ ngoan cố, tính tình lại thối!”

Hắn lại không biết trong mắt người ngoài, hắn cũng là một người “tính tình thối”. Nói hai câu, Túc Hãn đã biết mọi người trong nội minh chờ đã lâu, liền không hề dừng lại, điểu khiển phi kiếm bay thẳng vào núi. Trong núi có một đại điện, vẻ ngoài túc mục trang nghiêm, trước điện có viết ba chữ “Trưởng lão điện”, chữ viết xinh đẹp, khí phách tận trời. Cảnh đẹp, khí lớn! Từ Tử Thanh cảm thán trong lòng, nhưng lại chưa hiện ra ngoài mặt.

Phi kiếm dừng lại trước cửa điện, Túc Hãn giữ chặt Từ Tử Thanh, hai người nhảy xuống phi kiếm, sau đó Túc Hãn đi trước dẫn đường, đem người dẫn đến trước cửa điện. Trước cửa có vài tu sĩ ngồi tĩnh tọa, thấy Túc Hãn đến, đều hé mở mắt nhìn nhìn, sau đó cho người đi vào trong. Trong điện có một bức tượng rất lớn, không làm bằng vàng cũng không làm bằng ngọc, cũng không biết làm bằng vật liệu gì, nhưng lại tỏa ra hơi thở uy hiếp bốn phía, uy áp rất lâu cũng chưa tan biết. Từ Tử Thanh biết pho tượng này chính là Minh tổ Tán tu minh, nhưng khí thế của pho tượng này mạnh hơn khí thế trên bức họa ở Tri huyện các gấp trăm lần. Túc Hãn dừng lại, ở trước pho tượng khom người hành lễ. Từ Tử Thanh cũng làm theo, sau khi ngẩng đầu lên thì thấy Túc Hãn cười híp mắt nhìn mình, vẻ mặt rất vui vẻ. Hắn cũng cười cười, theo Túc Hãn đi đến cửa hông.

Sau đại điện có nội điện, tuy nói là nội điện, nhưng cũng tương tự như tĩnh thất, chẳng qua lớn hơn chút, chứa người cũng nhiều hơn chút thôi. Túc Hãn đi đến cửa, sửa sang lại pháp y của mình, sắc mặt nghiêm túc. Từ Tử Thanh thấy thế cũng chỉnh sửa lại quần áo. Sau đó hai người nhìn nhau cười, Từ Tử Thanh thả lỏng tinh thần, nâng bước đi vào. Vừa mới đi vào điện thì đã có mười luồng áp lực mênh mông ập đến, giống như sóng biển cao cao, che cả trời đất. Còn Từ Tử Thanh lại giống như con thuyền nhỏ giữa sóng to, thân bất do kỷ, phảng phất chỉ cần vô ý một cái thì sẽ bị sóng đánh lên, táng thân nơi đáy biển!

Đây là uy áp của tu sĩ cấp cao, bọn họ đang muốn dọa hắn —— không, phải nói là khảo nghiệm hắn!

Từ Tử Thanh căn bản không thể tranh thủ thời gian nghiêng đầu xem tình hình của Túc Hãn, hắn chỉ kịp thả ra linh lực toàn thân, mới miễn cưỡng không bị mười luồng áp lực cực mạnh này ép cong lưng!

Hô hấp thật sâu, Từ Tử Thanh biết được, vùng đan điền của hắn giờ đang có một khối không khí không ngừng xoay tròn, điên cuồng hút linh khí bên ngoài vào, sau đó chuyển hóa thành linh lực, lại phóng ra ngoài, chống cự lại áp lực!

Không biết qua bao lâu, Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy từng tấc da thịt đều đang kêu gào đau đớn, làn da giống như bị áp bức đến muốn vỡ ra, kinh mạch cũng muốn nổ tung…. Tốc độ vận chuyển linh lực càng lúc càng nhanh, giống như biến thành bánh đà, đã dần dần đến cực hạn của hắn rồi!

Dần dần, cảm giác mệt mỏi và cảm giác đau đớn thổi quét toàn thân, thời gian càng trở nên chậm chạp hơn, nhưng mười luồng uy áp kia vẫn giống như mười ngọn núi cao, uy nghiêm đặt trên đỉnh đầu, lại giống như thủy triều cuốn về phía tứ chi bách hài, ngũ quan thất khiếu, xâm nhập sâu hơn.

Cực hạn giống như dây thép, rồi lại như sợi tơ, càng lúc càng mỏng, càng gần…. Từ Tử Thanh cảm giác được, toàn thân hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mồ hôi trên trán lại giống như dòng nước chảy xuống không ngừng!

Phải…. chống đỡ đến cùng!

Cổ họng khô khốc, cảm giác nặng nhọc, khó thở, ngũ tạng lục phủ đau đớn đến nóng lên, như muốn bốc cháy, Từ Tử Thanh không thể thấy được, trong mắt hắn giờ đã tràn ngập tơ máu. Đầu trở nên trống rỗng, đã không thể tự hỏi gì được nữa ——

Đột nhiên, áp lực tan biến.

Cơ thể Từ Tử Thanh lập tức được giải thoát, hai chân mềm nhũn, cơ hồ là tê liệt muốn ngã xuống đất. Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay hắn đột ngột hiện ra một cây gậy gỗ cứng rắn, đập xuống mặt đất, chống đỡ thân thể hắn!

Keng! Cương mộc và đá phiến va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang như tiếng chuông, hung hăng nện thẳng vào tai mọi người. Từ Tử Thanh chậm rãi điều hòa hơi thở, dòng khí xoay tròn trong đan điền cũng dần dần chậm lại. Mộc khí như giọt nước ở trong giây lát đã chảy khắp toàn thân, chữa lành tất cả nội thương do hắn mạnh mẽ chống đỡ uy áp. Rất nhanh, sức sống trở lại, tiểu thế giới trong cơ thể cũng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Lúc này, Từ Tử Thanh mới nghe được thanh âm từ bên ngoài truyền vào. Là Túc Hãn ghé vào lỗ tai hắn lo lắng kêu gọi: “Tử Thanh huynh, Tử Thanh huynh? Huynh không sao chứ?”

Từ Tử Thanh hít thở một hơi, rồi đứng thẳng dậy: “A Hãn hiền đệ, tại hạ không sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play