Túc Hãn cố ý nói chuyện linh khiếu với Từ Tử Thanh, là có lòng muốn đưa cho hắn một chỗ tốt.

Từ Tử Thanh tự nhiên là sẽ không nhận tình, liền cười nói: “Nhờ Túc đạo hữu an bài giúp tại hạ.”

Nghe được câu này, Túc Hãn liền vui vẻ, phất tay chặn lại: “Tại hạ càng nghĩ, lại thấy có một chỗ không sai, đạo hữu theo tại hạ đi nhé?”

Từ Tử Thanh nói: “Nào dám không tòng mệnh chứ.”

Túc Hãn bước nhanh về phía trước, xem ra rất quen thuộc chỗ này. Đường lát đá cong cong quẹo quẹo, cũng không ít chỗ khá dốc. Nhưng với tu sĩ mà nói, tất cả đều không phải là khó khăn gì cả. Đến trên sườn núi, phía bên phải là một con đường đá hẹp dài, uốn lượn theo sườn núi về phía trước, nối liền với đá nham thạch rộng lớn lồi ra.

Túc Hãn bước qua con đường đá, dẫn đầu đi về phía trước. Từ Tử Thanh đi theo sau, cùng hắn đi nửa vòng tròn, càng đi vào bên trong thì lại càng cảm thấy mát lạnh, ánh sáng cũng nhạt dần. Từ Tử Thanh nhìn xung quanh bốn phía, thì ra là do có hai gốc cây to lớn che phủ bên trên, tạo ra một mái vòm cong che đi ánh sáng nóng rực của mặt trời chói chang bên trời. Mái vòm cong bằng cây kia lớn đến nỗi che phủ toàn bộ nham thạch, ở phía trên nhìn xuống, giống như có thể nhìn thấy một mảng cây cối xanh um tùm, ở phía dưới nhìn lên, ngay cả mái nhà cũng nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn thấy núi đá trụi lủi như cái nồi úp ngược.

Một căn nhà bằng gỗ đỏ sậm, mái ngói màu xanh ngọc bích được dựng nên giữa hai cây cổ thụ cao lớn, màu mái ngói từa tựa màu lá cây, cũng nhiều thêm vài phần tác dụng che giấu. Phòng ốc rất mới, Từ Tử Thanh vừa mới bước lên núi nham thạch này thì đã ngửi được mùi mộc khí tươi mát xộc vào mũi, thấm vào tận ruột gan. Nơi này linh khí rất nồng đậm, chỉ cần hít một hơi nhẹ thì đã có một luồng khí tươi mát đi vào cổ họng, ngũ tạng lục phủ cũng thoải mái hơn.

Từ Tử Thanh chỉ liếc sơ qua, tuy là tính tình hắn rất bình thản, nhưng khi nhìn thấy đất tu hành tốt như vậy cũng tránh không khỏi sinh ra niềm vui sướng. Linh khí dư thừa như vậy, chỉ sợ là kém động thiên dưới đáy hồ trong bí cảnh không được bao nhiêu!

Túc Hãn tuy nói tính cách cao ngạo chút, tâm tư cũng hào phóng, từ lúc đưa Từ Tử Thanh đến chỗ này, hắn đã dụng tâm quan sát ánh mắt của Từ Tử Thanh. Lúc này thấy trong mắt Từ Tử Thanh hiện lên vừa lòng, khóe miệng cũng giương lên: “Xem ra chỗ này rất hợp ý Từ đạo hữu nhỉ?”

Từ Tử Thanh nghiêm mặt nói: “Chỗ này vô cùng tốt, cảm tạ đạo hữu.”

Túc Hãn mặt mày sáng rỡ: “Đạo hữu thấy thích thì tốt rồi, ở ngoài phòng có cấm chế tổ tông bày ra, đạo hữu chỉ cần cầm lệnh bài này thì có thể đi vào. Nhưng một lệnh bài chỉ có thể lấy được một căn nhà, đạo hữu nếu đã chọn rồi thì không thể thay đổi nữa.”

Từ Tử Thanh biết Túc Hãn đã đưa ra chỗ tốt nhất, tự nhiên là không tham lam gì nữa, liền cười nói: “Tại hạ đã rất thỏa mãn rồi.”

Túc Hãn cũng cười nói: “Vậy thì tại hạ không quấy rầy đạo hữu nữa.” Nói xong liền lấy ra một thanh ngọc kiếm màu đỏ đưa qua, “Từ đạo hữu nếu muốn tìm tại hạ thì có thể dùng ngọc kiếm này truyền thư.

Ở trong có ẩn chứa ấn ký ý thức của tại hạ, tự nhiên là có thể đưa tin đến tay tại hạ thỏa đáng.”

Từ Tử Thanh tiếp nhận, cũng nói một câu “Cảm ơn”, còn nói: “Lúc trước cùng Huyết Ma quyết chiến một trận, thu hoạch rất nhiều, tại hạ đang muốn bế quan mấy ngày. Chờ khi xuất quan, tại hạ chỉ sợ lại đến tìm đạo hữu xác minh một chút, để tránh quên điều gì đó.”

Bạn tốt Vân Liệt vừa nhắc nhở hắn, chuyện nước Thừa Hoàng là thiên đạo mượn đao, chuyện xong, mặc dù giờ không thấy rõ, nhưng tu hành cũng đoạt được không ít. Túc Hãn tuy là nghe lén trưởng lão trong minh suy tính, lấy sức người được đến thiên cơ, nhưng cuối cùng cũng có tham gia chuyện này, tự nhiên cũng được đến ưu đãi. Nhưng ưu đãi dù to lớn cỡ nào, nếu không kịp tiêu thụ, đợi thời cơ trôi qua, cũng là uổng công.

Từ Tử Thanh quen biết Túc Hãn không lâu, không tốt nói thẳng nhắc nhở, nhưng uyển chuyển nhắc nhở thì không xa, Túc Hãn nếu muốn cùng hắn xác minh, tự nhiên là phải bế quan tĩnh tư, cũng sẽ không bỏ qua thời cơ này.

Quả nhiên Túc Hãn vỗ trán cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, khó được gặp gỡ một địch thủ như vậy, không đi tĩnh tâm ngẫm nghĩ lại thì chẳng phải giậm chân giận dữ sao? Tại hạ cũng bế quan, chờ sau khi xuất quan sẽ lại đến gặp đạo hữu!”

Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Túc đạo hữu, hẹn mấy ngày sau gặp lại.”

Túc Hãn cũng chắp tay: “Hẹn mấy ngày sau gặp lại!”

Dứt lời xoay người ngự kiếm bay thẳng xuống, trông rất khẩn cấp.

Từ Tử Thanh nhìn Túc Hãn rời đi, sau đó xoay người lại đi về phía phòng ốc. Đi xa một chút, liền cảm thấy một luồng lực đẩy vô hình đánh úp lại, khiến hắn phải dừng bước. Xem ra đây là cấm chế, tuy nói rất ôn hòa, nhưng vẫn không thể bài trừ được.

Từ Tử Thanh không cầm lệnh bài đi vào, mà đưa ý thức vào trong nhẫn trữ vật hỏi thăm bạn tốt: “Vân huynh, huynh xem xem cấm chế này có thể bài trừ được không?”

Vân Liệt vẫn không hiện thân, chỉ mở mắt ra nói: “Tu vi của người bày ra cấm chế ở trên ta.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra. Hắn quen biết Vân Liệt đã lâu, nhưng khi gặp được chuyện gì, Vân Liệt cũng có thể dễ dàng xử lý, không chút khó xử. Dài lâu, Từ Tử Thanh liền cảm thấy “Vân huynh không có gì là không làm được”. Nay nghe Vân Liệt nói như vậy, hắn cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong giây lát thì Từ Tử Thanh lại cười. Vân Liệt cho người ta cảm giác quá bí hiểm, cho dù Từ Tử Thanh xem y như tri kỷ bạn tốt, nhưng cũng vô cùng kính trọng, không dám làm điều lỗ mãng. Bây giờ phát hiện cũng có điều Vân huynh không làm được, trong lòng ngược lại thêm vài phần thân cận.

Hắn đang nghĩ chuyện này thì chợt nghe Vân Liệt nói: “Cấm chế này không có ác ý, có tác dụng bảo vệ.”

Nghĩa là không cần lo lắng gì ư? Từ Tử Thanh cong môi lên, cười ha hả nói: “Cảm ơn Vân huynh, ta đi vào đây.”

Nói xong thì tiến lên một bước cầm lệnh bài trong tay mở cấm chế ra. Lập tức ánh sáng chói chang phát ra, trên lệnh bài nổi lên một tầng sáng mỏng như phiến lá, giống như một tấm phù lục, rất nhanh thì lại biến mất. Sau đó lệnh bài giống như ẩn chứa thêm một luồng sáng nội liễm, thoáng chốc sinh động hơn. Từ Tử Thanh thấy thế cũng kiềm được kinh ngạc, nội tình của Tán tu minh quả nhiên sâu đậm, không hổ là một thế lực tán tu lớn đã tồn tại lâu năm ở tiểu thế giới Hạo Thiên này.

Đi về phía trước hai bước, cấm chế phía sau lại lần nữa khép lại, Từ Tử Thanh lại ngẩng đầu lên đánh giá, có thể thấy sương trắng mờ nhạt lượn lờ khắp núi đá, xem ra là chỉ trong phạm vi của căn nhà này thôi. Làn sương trắng hẳn là do cấm chế hiển hóa ra, hắn nếu muốn tu hành trong này, cũng sẽ không người quấy nhiễu. Trong lòng lại càng thêm vừa lòng, Từ Tử Thanh bước vào trong phòng, bên trong thiết kế rất lịch sự tao nhã, đẹp hơn vài phần so với khách điếm và trên linh thuyền. Trong nhà có phòng khách và phòng ngủ, còn có thêm tĩnh thất, là nơi dùng để tu hành. Tĩnh thất rất trống trải, chỉ đặt một bồ đoàn trắng trên mặt đất, thoạt nhìn rất thanh tịnh hợp lòng người.

Từ Tử Thanh quan sát xung quanh, cũng không có cái gì cần mua thêm, liền âm thầm gật gật đầu, quyết tâm cứ như vậy mà bế quan. Vừa mới quyết tâm thì lệnh bài bỗng nhiên phát ra ánh sáng, dao động, Từ Tử Thanh có chút kinh ngạc, đi về phía cửa xem xét. Quả nhiên là có người đụng vào cấm chế, là một thiếu niên và một thiếu nữ tuổi thanh xuân. Thiếu niên ăn mặc như thị đồng, thiếu nữ cũng ăn mặc như hầu gái, cả hai người đều vô cùng cung kính.

Thấy Từ Tử Thanh đi ra, thiếu niên tiến lên một bước nói: “Từ tiên trưởng, Thanh Phong và Diệu Nguyện đến hầu hạ.”

Từ Tử Thanh hiểu rõ, hai người này xem ra là tôi tớ chuẩn bị cho các tu sĩ cầm lệnh bài nhất đẳng vào ở trong này, chuyên chăm lo ăn mặc, ở, đi lại của hắn. Hắn suy nghĩ một lúc, cũng không từ chối. Không nói đến kiếp trước Từ Tử Thanh có rất nhiều người phục vụ, kiếp này lúc ở Từ gia cũng nhìn thấy rất nhiều phó tỳ, cũng đã coi như thói quen rồi. Chỉ nói riêng hai người này nếu đã được phân công đến chỗ hắn thì coi như là tôi tớ của hắn, nếu không cần, người khác sẽ nghĩ hai người đắc tội với hắn, bọn họ nhất định sẽ bị trừng phạt, Từ Tử Thanh mặc dù không nhất định cần người hầu hạ, nhưng hắn hiểu được cuộc sống phó tỳ không thể thay đổi, tự nhiên là không khó xử, liền nhận họ, cũng bớt lo.

Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Thanh Phong xử lý chuyện trong sân, Diệu Nguyệt thì an bài đồ ăn thức uống, quét tước nhà cửa. Ta mấy ngày sau sẽ bế quan, ở bên ngoài bày cấm chế, hai người đừng đến gần, tránh bị thương.”

Tán tu minh cũng lo lắng những người ngoại minh có địa vị cao cho rằng trong minh xếp nhân thủ vào chỗ họ, cho nên phó tỳ phái đến chỉ là võ giả, thân thể cường kiện, nhưng tuyệt đối không phải là tu sĩ, tự nhiên là không thể thương tổn tu sĩ, càng không thể thám thính công pháp, bí mật gì đó.

Thanh Phong và Diệu Nguyệt chưa từng nghĩ đến vị chủ nhân mới này lại ôn hòa như thế, nên đều buông lỏng, thái độ cũng phục tùng: “Vâng, Từ tiên trưởng.”

Từ Tử Thanh suy nghĩ một lúc, lại nói: “Ta đi bế quan, hai người có thể vào ở nhĩ phòng*, tự mình sắp xếp là được.”

Nói xong, hắn liền trở lại trong tĩnh thất. Liều mạng nhiều ngày không ăn không uống, cũng phải hồi tưởng nhiều lần trận chiến với Huyết Ma.

***

Vì Từ Tử Thanh tính tình bình thản, cho nên mỗi lần nhập định đều không chút trở ngại, lúc này cũng không ngoại lệ. Hắn vừa khoanh chân trên bồ đoàn, yên lặng khởi động “Vạn mộc chủng tâm đại pháp” phần thứ tám, khiến cho linh lực hội tụ trong cơ thể, đi qua hai mạch nhâm đốc, hình thành tiểu chu thiên tuần hoàn mười tám lần, sau đó từ hai mạch nhâm đốc đi qua mười hai kinh mạch đã được đả thông, hình thành đại chu thiên tuần hoàn ba mươi sáu lần. Cứ như thế lặp lại một trăm lẻ tám lần mới xem như hơi hơi ấm người.

Sau đó hắn lại vận hành công pháp, huyệt khiếu đỉnh đầu mở ra, dẫn linh khí trời đất không ngừng đi vào cơ thể, thông qua đan linh căn rửa sạch tạp chất, dẫn thẳng xuống đan điền!

Vừa hấp thu linh khí trời đất, Từ Tử Thanh phút chốc cảm thấy có chút khác trước đây. Ngày xưa linh khí mặc dù tiến vào mau, nhưng lại không như nước lũ tràn vào như bây giờ, khiến người ta vô cùng sợ hãi! Linh khí cuồn cuộn tràn đến, vô cùng nồng đậm, như có cảm giác hỗn độn. Linh khí vừa vào đan điền thì lập tức hóa thành sức sống vô hạn, hiện ra sinh khí đặc hữu của mộc khí.

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy huyệt khiếu cả người thoải mái, giống như có dòng nước ấm an ủi toàn thân, thậm chí kinh lạc, cơ thể, cốt cách, tất cả đều cảm thấy vô cùng thoải mái vui sướng. Quả thật là ở gần linh khiếu, linh khí hấp dẫn đến đều được ngũ hành trong linh khiếu cân bằng, bỏ qua được giai đoạn linh căn thuộc tính mộc loại bỏ linh khí tạp chất khác ra, tiến cảnh cũng nhanh hơn rất nhiều.

Vì cảm giác rất thoải mái sung sướng, Từ Tử Thanh vận công nhanh hơn, linh khí dẫn vào cũng càng thêm mạnh mẽ. Nhưng bản thân Từ Tử Thanh cũng không cảm thấy không khỏe, ngược lại càng thêm vui sướng thoải mái. Linh khí hóa thành linh lực, nhanh chóng đả thông mấy huyệt khiếu kinh mạch đã lung lay, lần này một đường thông suốt, không hề trở ngại liên tục đả thông bốn, năm huyệt khiếu! Linh lực cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, đả thông huyệt khiếu tiếp theo!

Từ Tử Thanh cũng cảm giác được kỳ quái. Nếu là bình thường khi gặp tình hình này, hắn tuy rằng vui mừng, nhưng cũng phải dừng lại một lúc, để phòng ngừa tiến triển quá nhanh mà tổn thương kinh mạch. Nhưng lần này hắn lại không cảm thấy có chút gì không ổn, ngược lại cảm giác đây đương nhiên, tâm tính cũng mơ hồ có ý siêu thoát.

Linh lực một đường thông thuận, chỉ mấy cái hít thở thì đã liên tục đả thông bảy, tám huyệt khiếu. Ngay lúc này, trong đầu Từ Tử Thanh bỗng hiện lên một loạt hình ảnh. Hắn cẩn thận nhìn xem, đúng là trận pháp Huyết Ma bày ra, đủ loại hình ảnh quyết chiến với Huyết Ma trôi qua, giống như đang lật mở một quyển sách tranh vậy, hiện rõ ràng trước mắt, không chút mơ hồ, ký ức vẫn như cũ mới mẻ. Từ Tử Thanh trong lòng dần dần sinh ra một loại lĩnh ngộ, hắn mơ hồ từ trong thủ pháp của Huyết Ma, nhìn thấy thứ mà chỉ có tu sĩ trình độ rất cao mới có thể chạm đến. Những thứ đó mờ mờ ảo ảo, với cảnh giới bây giờ của hắn không thể chạm vào, chỉ có thể khắc ghi lại trong đầu.

Mặc dù một người tu ma, một người tu tiên, nhưng quỹ tích của “đạo”, nắm giữ thiên ý, quy tắc đều có chỗ tương tự, Từ Tử Thanh lúc này ghi nhớ chúng lại, ấn vào trong thức hải. Bây giờ tuy không thể lý giải, nhưng đến lúc cảnh giới của hắn đầy đủ, thì những điều khắc ghi này sẽ có trợ giúp lớn, để hắn nhanh chóng tìm được đạo thuộc về mình, hoặc là củng cố, kiên định đạo của mình. Khiến hắn nhanh chóng đột phá đến cảnh giới cao hơn!

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc…….

Liên tiếp nhiều tiếng nổ vang lên, kinh lạc trong cơ thể nhanh chóng lần thứ hai đả thông thêm mấy huyệt khiếu, kinh mạch thứ mười ba đã

thông! Linh lực lại có thêm một con đường khác tiến vào, lần thứ hai tiến nhanh về phía trước, như trước bẻ gãy nghiền nát, lần lượt xuyên qua các huyệt khiếu khác. Huyệt khiếu ngày xưa không gì phá nổi nay giống như một tấm giấy mỏng, căn bản không có sức kháng cự, lập tức bị đâm thủng….

Còn ba huyệt khiếu…. hai huyệt khiếu…. một huyệt khiếu nữa!

Kinh mạch thứ mười bốn cuối cùng cũng được đả thông!

Từ Tử Thanh hít vào một hơi thật dài, hình thành một khối không khí màu xanh. Trong cơ thể giống như có một trạm kiểm soát đã được mở, toàn bộ cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Tu vi của hắn đã lên đến Luyện khí tầng tám!

Chậm rãi tỉnh lại từ nhập định, Từ Tử Thanh mở mắt ra, nhìn hai tay mình. Bởi vì vừa mới có linh lực khổng lồ chảy ra tứ chi bách hài, bàn tay thoạt nhìn càng thêm trắng nõn thon dài. Bây giờ hắn đã hiểu được, giết được Huyết Ma, thiên đạo cho hắn ưu đãi rất lớn! Một trận chiến với Huyết Ma, thiên đạo đúng là cho hắn và Túc Hãn đủ may mắn và rộng lượng.

Từ Tử Thanh nhắm mắt lại hồi tưởng. Từ lúc hắn bước trên con đường tu tiên, từng gặp qua một lần tâm ma, đó là vì thất thải huyễn điệp mà nên, gợi lại tuyệt vọng giãy dụa giữa sống chết và tưởng niệm thân nhân của hắn. May mà lần kia thuận lợi vượt qua, hữu kinh vô hiểm. Nhưng trên con đường tu tiên dài dằng dặc, bước bước đều có thể gặp tâm ma, hắn sao có thể an tâm mà không lo lắng chứ?

Từ Tử Thanh biết tâm ma bản thân mình là gì, đó là gông cùm tâm tình truyền lại từ kiếp trước. Hắn không giết người, chưa từng giết người.

Cho dù Từ Tử Thanh từng ở trong bí cảnh ra tay nhiều lần, nhưng chưa từng cướp đi bất kỳ tính mạng con người nào cả. Cho dù là vô sỉ đê tiện như Điền Lượng và Từ Tử Thiên, hai người này đều bị kiếm khí mà Từ Tử Phong tặng Từ Tử Đường chém chết, không phải do chính tay Từ Tử Thanh giết chết.

Từ Tử Thanh biết mình không thể vĩnh viễn không ra tay giết người được, cho dù là từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp qua tình huống không thể không lấy mạng người. Nhưng cuối cùng ngày đó cũng sẽ đến, hai tay hắn cũng tránh không khỏi phải nhuộm đầy máu.

Một Từ Tử Thanh tính tình ôn hòa không giết người, khi gặp phải tình huống đó vẫn không thể vượt qua gông cùm này, chỉ cần hơi lơ đãng chút thôi thì tính mạng của chính hắn sẽ mất. Từ Tử Thanh không thể mỗi lần đều để bạn tốt Vân Liệt ra tay cứu giúp. Nếu cứ như vậy yếu đuối cần người bảo hộ, cho dù Vân Liệt không nói, hắn cũng tự biết xấu hổ, không còn mặt mũi gặp bạn tốt nữa. Chính bản thân hắn biết nhược điểm của mình ở đâu, cũng biết tâm ma tiếp theo là gì, nhưng hắn lại không biết phải làm gì để tiêu diệt nó, mài tâm tính của mình.

Lúc này thiên ý mượn đao, cho Từ Tử Thanh một ưu đãi lớn, đó là cơ hội để hắn tiêu diệt tâm ma này. Huyết Ma làm nhiều việc ác, không giết lão sẽ không thể an ủi vô số tu sĩ, người phía Nam chết trong tay lão. Kẻ cực ác như thế, cho dù là người thiện lương như Từ Tử Thanh cũng sinh ra sát ý. Nhưng khi giết Huyết Ma, hắn cũng giết chết Tiêu Đồ. Tiêu Đồ vô tội, hắn lại không thể nhẹ tay, sau khi Từ Tử Thanh bất đắc dĩ ra tay, quả nhiên là trong lòng khó mà an. Lúc này hắn lại biết, Tiêu Đồ tuy rằng chết, nhưng hồn phách không biến mất…. Nhiều chuyện xảy ra lên xuống, đủ loại mâu thuẫn, lựa chọn giữa đại nghĩa và tiểu tiết, Tiêu Đồ bình thản chịu chết. Tuy rằng Tiêu Đồ lựa chọn cái chết, nhưng lại có vô tận hy vọng.

Từ Tử Thanh rốt cuộc cũng là một nam nhi chí khí, thành toàn Tiêu Đồ, cũng thành toàn chính bản thân mình. Ngẫm nghĩ kỹ càng thông suốt chuyện này, trong lòng hắn không còn lo lắng nữa, cho nên thành công vượt qua tâm ma. Với bản tính của Từ Tử Thanh, sau này hắn tuy không dễ dàng xuống tay giết người, nhưng cũng không phải không thể hạ sát thủ.

Trừ ưu đãi này ra, ưu đãi thứ hai là vì tâm ma diệt trừ, tâm tình tăng lên, tu vi liên tục đột phá, đẩy tu vi lên tới Luyện khí tầng tám, có thể nói là bay vọt, ước chừng giảm chừng một năm, thậm chí là mấy năm khổ tu. Chỗ tốt thứ ba chính là, Huyết Ma vốn là tu sĩ Hóa nguyên đỉnh núi, kinh nghiệm và thể ngộ được đến, đều vô cùng trân quý. Lúc này có thể nói là bội thu, cho dù là bình tĩnh như Từ Tử Thanh thì trong lòng cũng không tránh khỏi gợn sóng.

Không bao lâu, hắn hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc, cũng áp chế niềm vui sướng như nước lũ kia. Nhưng Từ Tử Thanh rốt cuộc vẫn còn vài phần tâm tính thiếu niên, nhịn không được thấp giọng kêu gọi: “Vân huynh, Vân huynh.”

Vân Liệt lên tiếng trả lời, áo trắng rũ xuống đất, bộ dạng lạnh như băng: “Chuyện gì?”

Từ Tử Thanh cười vui vẻ, thanh âm cũng nhẹ nhàng thoải mái: “Lần này tu vi có tiến cảnh, tất cả đều nhờ Vân huynh chỉ điểm. Cho nên nhịn không được, muốn nói cho Vân huynh nghe.”

Vân Liệt mở mắt, tất cả biến hóa của Từ Tử Thanh đều thu vào đáy mắt, nói: “Không sai.”

Từ Tử Thanh nghe Vân Liệt nói vậy, trong lòng lại càng thêm vui mừng: “Ân đức của Vân huynh, Tử Thanh vô cùng cảm kích.”

Nói xong liền kể lại đột phá lúc trước và toàn bộ tâm tình biến hóa cho Vân Liệt nghe. Từ Tử Thanh đến thế giới khác đã lâu, người thân cận nhất chính là bạn tốt sống trong nhẫn trữ vật, bất luận chuyện gì đều muốn nói hết cho y nghe, cũng là mang ý muốn chia sẻ. Vân Liệt chỉ lắng nghe không xen vào, đến khi Từ Tử Thanh nói xong mới hơi gật gật đầu: “Ngươi có thể bài trừ tâm ma, trong lòng ngô vui mừng.”

Từ Tử Thanh cười lại càng thêm rực rỡ chói chang. Đây là lần đầu tiên Vân Liệt tỏ vẻ mình vui mừng, tuy rằng không nhìn thấy bạn tốt nở nụ cười, nhưng cũng đủ để Từ Tử Thanh cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng nói xong câu khen ngợi, Vân Liệt lại nói: “Trận chiến Huyết Ma có lợi cho ngươi, ngươi nên nghiền ngẫm nhiều hơn, không thể khinh thường.”

Từ Tử Thanh ho nhẹ một tiếng, cũng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm nghị nói: “Tử Thanh đã hiểu, cảm tạ Vân huynh nhắc nhở.”

Sau đó thân hình Vân Liệt trở nên nhạt nhòa, phút chốc biến mất. Từ Tử Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, lần thứ hai nhập định, lần nữa mở ra huyệt khiếu trên đỉnh đầu, một bên vận chuyển linh lực theo công pháp, một bên cẩn thận hồi tưởng lại trận chiến với Huyết Ma. Phút chốc hắn đã đắm chìm vào trong, như mê như say, không biết thời gian trôi qua cực nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play