Từ Hạ cửu châu qua Phong thiên tiệm, linh thuyền một đường thoải mái lững lờ bay về phía Thượng Lô châu. Túc Hãn điều khiển linh thuyền, không thể phân thần, Từ Tử Thanh thì ngồi ở gần đuôi thuyền, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ngay lúc này, phía trước bỗng xuất hiện vài vệt độn quang nhiều màu bay đến, giống như pháp khí chớp lóe ánh sáng rực rỡ, rất nhanh thì đã tiếp cận linh thuyền, đứng chặn phía trước linh thuyền.

Túc Hãn “A” một tiếng, nói: “Nguy rồi!”

Từ Tử Thanh hoàn hồn, cho rằng đã xảy ra chuyện không ổn, nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh Túc Hãn hỏi: “Túc đạo hữu, xảy ra chuyện gì vậy?”

Túc Hãn cười gượng gạo nói: “…. Tìm tới.” Lại thở dài, “Thảm.”

Từ Tử Thanh hơi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện một bóng người lóe lên, Túc Hãn đứng bên cạnh mình đã bị người kéo lỗ tai, linh thuyền cũng rơi vào trong tay người khác điều khiển.

Túc Hãn mất mặt lớn, cũng không dám phản kháng, trong miệng “ai, ai” kêu rên: “Sư nương, sư nương buông tay nha!”

Từ Tử Thanh lúc này nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm, thì ra là người quen, không phải kẻ địch. Hắn quay đầu lại thì chỉ thấy một nữ tử mặc váy đỏ, trên pháp y có lửa vờn quanh, đầu cài trâm đỏ, tai đeo khuyên đỏ, bên hông còn có một con rắn dài màu đỏ thô to như cánh tay đang xèo xèo thè lưỡi, gây ra cảm giác sợ hãi cho người khác. Nữ tử rất thường hay cười quyến rũ, trong đôi mắt hạnh kia ẩn chứa sát khí, tư thái khí thế thì giống Túc Hãn đến năm, sáu phần.

Túc Hãn oai oai kêu hồi lâu, nhưng lỗ tai ngược lại càng bị nắm chặt thêm, lập tức cầu xin tha thứ: “Sư nương, sư nương, đồ nhi vừa quen biết một người bạn mới, đừng để người ta nhìn con bị mất mặt chê cười như vậy chứ! Ai ai đau! Tốt xấu cũng để lại cho con vài phần mặt mũi a sư nương!”

Từ Tử Thanh nhìn bộ dạng làm nũng cầu xin của Túc Hãn liền ngẩn người ra. Từ lúc kết bạn đến nay, Túc Hãn đều vẫn giữ bộ dạng kiêu ngạo bốc đồng, mặc dù sau này Túc Hãn có tôn trọng hắn hơn một chút, nhưng cũng chưa từng lộ ra bộ dạng làm nũng giả ngốc như vậy. Bây giờ nhìn thấy, thật sự khiến người ta vừa buồn cười lại vừa kinh ngạc.

Nữ tử kia có thể là cảm thấy đủ rồi nên nhẹ nhàng buông tay ra, khóe môi cong lên, mày liễu cũng nhíu lại: “Trở về tính sổ với con sau.” Sau đó xoay người nhìn Từ Tử Thanh, cao thấp đánh giá một lần rồi nói: “Đạo hữu thật tuấn tú, sao lại làm bạn với tên đồ nhi không nên thân này của ta chứ?”

Từ Tử Thanh cũng chưa từng thấy một nữ tử lanh lẹ thẳng thắn như vậy, trong lòng cũng có thêm ấn tượng tốt, lại thêm Túc Hãn gọi nàng là “sư nương”, cho nên tuy tu vi đối phương chỉ cao hơn mình một tầng, hắn cũng khiêm tốn lễ phép nói: “Vãn bối Từ Tử Thanh gặp qua tiền bối.”

Nữ tử lúc này mới phát hiện, thiếu niên trước mặt này tuổi không lớn, nhưng tu vi lại rất cao, quả thật là lương chất mỹ tài. Lại còn không kiêu ngạo vênh váo, ngược lại ôn hòa lễ phép, cũng có chút yên lòng, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười xinh đẹp quyến rũ: “Ta Hoắc Đồng liền cậy mình tuổi lớn gọi tiểu hữu một tiếng Tử Thanh vậy. Hãn nhi có thể kết bạn với Tử Thanh quả thật là may mắn của nó. Mong hai con có thể giúp đỡ tương trợ nhau, ngày sau đạt được tiền đồ sáng lạn.”

Từ Tử Thanh tán thưởng trong lòng, theo như câu nói này của sư nương Túc Hãn thì có thể đoán ra được nàng đã biết Túc Hãn tính toán như thế nào, quả nhiên là rất thông minh nhạy bén. Hắn cũng ôn hòa trả lời: “Hoắc tiền bối quá khen, vãn bối và Túc đạo hữu nhất kiến như cố, tự nhiên là phải tương trợ lẫn nhau rồi.”

Hoắc Đồng vừa lòng cười cười, rồi liếc qua Túc Hãn nổi giận: “Con đúng là gan lớn nhỉ, dám ở ngoài nghe lén, lại còn một thân một mình đi tìm Huyết Ma trả thù, quả thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà. Con có biết Huyết Ma tâm ngoan thủ lạt như thế nào không hả? Với tu vi thấp kém như ánh sáng đom đóm của con, chỉ cần hơi chút sơ sẩy thì mạng nhỏ đã không còn rồi!”

Túc Hãn nột nột nói: “Huyết Ma chỉ còn lại nguyên thần, nên con mới dám đi chứ….”

Hoắc Đồng trừng Túc Hãn: “Còn dám trả treo nữa ư! Lần nay may là số mệnh của con tốt, không gây ra chuyện gì, bằng không con cho sư phụ sư nương con phải làm như thế nào hả?”

Lại càng thêm tức giận thằng nhóc này nghe lén xong còn nói dối, lừa người trong minh nói mình phải bế quan vài ngày. Nếu không phải nàng mấy ngày qua cảm giác không ổn bất an, nài nỉ phu quân nhà mình dò xét xem hành tung của hắn thì sợ rằng đến bây giờ còn chẳng hay biết gì nữa! Kết quả vừa biết được Túc Hãn đã rời đi hai, ba ngày, lòng nàng đã nóng như lửa đốt, vội vàng dẫn người chạy đi tìm, cho đến khi thấy hắn còn vui vẻ, tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống.

Từ Tử Thanh thấy Hoắc Đồng hổn hển mắng chửi Túc Hãn như vậy, sao lại không biết nàng rất lo lắng cho Túc Hãn chứ? Đồng thời hắn lại càng thêm có ấn tượng tốt với Hoắc Đồng, trong lòng cũng sinh ra hâm mộ. Kiếp trước huynh trưởng phụ mẫu cũng như thế yêu thương hắn, sau khi hắn chết cũng không biết sẽ thương tâm khổ sở như thế nào nữa. Đáng tiếc giờ hắn đã đến dị thế, tương lai có hi vọng bước trên con đường thành tiên, cũng không thể gặp lại người thân trước kia nữa…. Còn phụ mẫu kiếp này, lại duyên phận nông cạn, khiến hắn khó tránh phải thở dài mấy lần.

Túc Hãn cũng không phục nói: “Huyết Ma đã đền tội rồi, cũng coi như đồ nhi đã lập công lớn! Sư nương không khích lệ đồ nhi thì thôi, còn….” Hắn nói nhỏ lại, “…. hung thần ác sát như vậy nữa.”

Hoắc Đồng vươn tay vỗ mạnh đầu hắn: “Nói hưu nói vượn!” Rồi giống như nghe rõ hắn nói gì, liền vội vàng hỏi, “Con nói con đã giết Huyết Ma, thật không?”

Túc Hãn nói: “Trăm phần trăm thật! Không thật con dám nói với sư nương như thế sao!”

Hắn nghiêng đầu nhìn Từ Tử Thanh chớp mắt, giống như đang hỏi.

Từ Tử Thanh cười gật gật đầu.

Túc Hãn lúc này mới kể lại tường tận tỉ mỉ chuyện xảy ra ở nước Thừa Hoàng, lúc nói đến đấu pháp thì không kể sót bất kỳ tình tiết nào, sinh động như thật vậy.

Từ Tử Thanh đứng bên cạnh lâu lâu gật đầu phụ họa một cái. Hắn nghe Túc Hãn kể xong, đúng là không hề nhắc đến chuyện Vân Liệt xuất hiện thì nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vị bằng hữu này của hắn chỉ còn có hồn phách, lại không giống quỷ tu, cũng không biết là gì nữa. Nếu lộ ra chỉ sợ mang lại tai ương cho hắn mà thôi.

Hoắc Đồng nghe kể mà kinh tâm động phách, chờ nghe xong, thấy vẻ mặt Túc Hãn hưng phấn vui vẻ, liền giận đến không chỗ trút được. Nàng kinh nghiệm nhiều như thế nào, còn hơn Túc Hãn mười lần nữa! Tự nhiên là nghe được trong quá trình nguy nan nhiều ít thế nào rồi. Nếu không phải mọi chuyện đúng lúc, lại có Từ Tử Thanh ở đó trước, cùng Túc Hãn liên thủ, thì đồ nhi này của nàng đã chết oan chết uổng rồi! Nàng càng nghĩ thì lại càng thêm tức giận.

Nhớ lúc ban đầu nàng lần đầu thấy Túc Hãn đã rất thích, cho nên dẫn hắn đến gặp phu quân, để hắn làm đồ đệ của vợ chồng nàng. Lại vì hai người dưới gối vô tử, lại thấy Túc Hãn thiên tư cao, liền coi hắn như con thân sinh, nào ai biết hắn lại xúc động cuồng vọng như vậy, bất quá nghe lén được dăm ba câu thì đã dám hành động lỗ mãng! May mà bình an trở về, bằng không vợ chồng hai người người tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh chẳng phải là vô cùng đau đớn sao!

Bất quá bây giờ đang có người ngoài ở, nàng muốn dạy dỗ đồ nhi, cùng với phân tích lợi hại bên trong cho hắn nghe, cũng không tốt chỗ nào. Vì vậy chỉ liếc hắn một cái, nói: “Trở về tiếp tục xử lý con!” Sau đó nhìn thiếu niên thanh sam nói, “Một đường ít nhiều Tử Thanh tiểu hữu chắm sóc tên đồ nhi không nên thân này của ta, bây giờ tiểu hữu hẳn cũng đã có chút mệt mỏi rồi, không bằng theo chúng ta trở về Tán tu minh nghỉ ngơi. Chuyết phu nếu biết Hãn nhi có thể kết bạn tiểu hữu thì chắc sẽ rất muốn gặp mặt tiểu hữu nói lời cảm tạ.”

Từ Tử Thanh vốn muốn nghe ngóng Tán tu minh trước rồi mới nói đến chuyện nhập minh, nghe vậy cũng cười đáp: “Vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.”

Những tu sĩ Hoắc Đồng dẫn đi tìm Túc Hãn kia, nam có nữ có, lớn có nhỏ có, tu vi ước chừng ở Luyện khí tầng bảy, tầng tám. Xem ra đều có giao tình với Hoắc Đồng, cũng có thể là người đắc lực trong minh, nên mới cùng nàng đi cứu người. Lúc nãy thấy Hoắc Đồng và Túc Hãn nói chuyện, những tu sĩ đó cũng không ngắt lời, chỉ ngồi, đứng trên pháp khí bay lững lờ hai bên linh thuyền. Lúc này thấy hai người đã nói chuyện xong, liền chia nhau đến làm quen với Từ Tử Thanh, ai nấy đều mang theo bộ dạng vô cùng nhiệt tình.

Từ Tử Thanh hiếm khi kết giao nói chuyện với người khác, tuy nhiên thái độ ôn hòa, cũng không vì thiên tư bản thân mà cuồng vọng tự đại, vì vậy ấn tượng của những tu sĩ này đối với hắn cũng không tệ.

Một đường nói giỡn, không bao lâu thì Từ Tử Thanh cũng coi như cũng đã quen với mọi người.

Thượng Lô châu vốn cách đây không xa, ước chừng đi thêm một lúc lâu thì linh thuyền đã dừng lại giữa sơn tịnh thủy gian. Giữa núi non thác nước xây rất nhiều nhà cửa, phòng ốc, tất cả đều bị bao quanh đặt trong một cánh cửa lớn. Trước cửa có một tấm bia đá, phía trên khắc ba chữ to “Tán tu minh”.

Hoắc Đồng phất tay ngọc lên, linh thuyền lập tức đáp xuống, linh thuyền được nàng điều khiển càng thêm thông thuận phục tùng. Điều này cũng nói rõ linh thuyền không phải của Túc Hãn, mà là của Hoắc Đồng.

Linh thuyền đáp xuống, các tu sĩ cùng lúc bước xuống. Từ Tử Thanh ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy một luồng áp lực thản nhiên từ tấm bia đá tỏa ra bốn phía. Một luồng kình khí cực mạnh bị nhốt trong từng bút họa trên ba chữ to kia bay vút ra. Tấm bia đá cổ xưa, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng đến nay vẫn như cũ uy thế không tan, đủ thấy người lập nên tấm bia này uy năng cực lớn, thực lực bất phàm!

Túc Hãn nhẹ nhàng bước qua, thấy Từ Tử Thanh nhìn chằm chằm tấm bia đá, liền nhỏ giọng nói với hắn: “Từ đạo hữu, đây là bia mà vị Đại Năng thành lập Tán tu minh tạo ra, có tuổi tác ngang với Tán tu minh chúng ta đấy.”

Từ Tử Thanh hoàn hồn, khen tặng: “Minh chủ đầu tiên nhất định là có khả năng thông thiên triệt địa!”

Túc Hãn cười đắc ý: “Đó là tự nhiên. Đạo hữu gia nhập Tán tu minh, nhất định sẽ không hối hận đâu.”

Từ Tử Thanh cười mà không nói, vươn tay làm bộ “mời dẫn đường”.

Lúc đến trước cửa thì Túc Hãn liền xung phong nhận việc dẫn Túc Hãn vào trong minh đi tham quan một vòng, Hoắc Đồng mặc dù biết hắn là muốn trốn buổi chỉ trích của phu quân nhà mình, rốt cuộc cũng đau lòng đồ nhi tìm được đường chết trong chỗ sống, nên cũng buông tha, bảo hắn đi chuẩn bị chuẩn bị. Huống chi toàn bộ quá trình, nàng cùng cần thời gian nói rõ với phu quân và các trưởng lão.

Chờ Hoắc Đồng rời đi, những tu sĩ còn lại cũng chào tạm biệt Từ Tử Thanh, Túc Hãn. Túc Hãn quay đầu lại, thấy Từ Tử Thanh vẫn bình tĩnh ôn hòa như bình thường, lại nghĩ đến bộ dạng làm nũng cầu xin sư nương tha thứ của mình, lập tức trên mặt có chút xấu hổ nói: “Từ đạo hữu….”

Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Tại hạ mới đến, đối với chỗ này vẫn rất xa lạ, còn làm phiền Túc đạo hữu chỉ dẫn thêm.”

Hắn vẫn như cũ ôn hòa khách sáo, Túc Hãn cũng vứt bỏ chuyện xấu hổ qua đầu, cười nói: “Đây là chuyện tại hạ phải làm, không dám nhận hai từ chỉ dẫn. Từ đạo hữu, mời.”

Từ Tử Thanh cũng cười nói: “Mời.”

***

Vừa bước qua cổng Tán tu minh thì đã thấy một điện phủ phong cách cổ, tổng cộng có ba tầng. Ở tầng một treo một tấm biển, trên có ghi “Tri huyện các”, là nơi quản lý tất cả sự vụ trong minh, phân phối các quản sự, tạp vụ, vân vân. Ở bên sườn có một con đường bằng đá, đi qua con đường này sẽ nhìn thấy một tòa tháp bảy tầng, tháp ghi ba chữ “Giao dịch đường”, bên trong người đến người đi, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.

Túc Hãn dẫn Từ Tử Thanh vào Tri huyện các, nói: “Tại hạ dẫn đạo hữu đến đây lĩnh lệnh bài, chứng minh là người ngoại minh Tán tu minh.”

Từ Tử Thanh gật gật đầu: “Người ngoại minh chính là loại thứ nhất mà Túc đạo hữu nói phải không?”

Túc Hãn cười nói: “Đúng vậy, tấm lệnh bài đó là vật chứng minh thân phận.”

Từ Tử Thanh hiểu rõ.

Hai người đi vào Tri huyện các, trên bàn thờ bên trong treo một bức họa, người trong bức họa là một người trung niên tiên phong đạo cốt, da trắng nõn, cằm có râu, trong mắt ẩn chứa ánh sáng, khí độ bất phàm. Trước bức họa có hương án, bên cạnh đặt lư hương bằng đồng, trong lư hương khói nhẹ bay lượn lờ, trông rất có vẻ mờ ảo. Bên cạnh đặt một bàn bằng gỗ đàn, một tu sĩ có bộ dạng quản sự ngồi phía sau, thấy có người đến liền mở mắt ra.

Túc Hãn vừa thấy người này, liền lộ ra nụ cười cao ngạo: “Hà trưởng lão, hôm nay là trưởng lão quản sự sao?”

Từ Tử Thanh liếc nhìn qua, vị Hà trưởng lão này tu vi chỉ ở Luyện khí tầng năm, miễn cưỡng thì có thể sánh với Túc Hãn, nhưng thần khí thì lại không thanh chính như Túc Hãn, mà có vẻ hơi vẩn đục. Giống như thọ nguyên đã dần cạn, không còn lòng tu hành nữa.

Hà trưởng lão kia nhìn thấy Túc Hãn, lập tức đứng dậy, nụ cười trên mặt mang theo hai phần lấy lòng: “Thì ra là thiếu minh chủ, ngài hôm nay có việc gì hạ cố đến đây vậy?”

Lỗ mũi Túc Hãn hừ ra một tiếng: “Ta dẫn tiến một người đến ngoại minh, đặc biệt đến tìm trưởng lão lấy một tấm lệnh bài. Trưởng lão có gì dị nghị sao?”

Hà trưởng lão vội vàng nhìn về phía Từ Tử Thanh, đầu tiên là khen: “Không hổ là người thiếu minh chủ dẫn tiến, quả thật là thiên tư trác tuyệt như thiếu minh chủ, cùng những người tầm thường khác quả thật khác xa nhau!” Sau đó nói, “Tán tu minh xưa ngay hoan nghênh tất cả tán tu đến gia nhập, lại cùng thiếu minh chủ giao hảo, ta xem vị này…”

Từ Tử Thanh cười ôn hòa nói: “Tại hạ Từ Tử Thanh.”

Hà trưởng lão nói tiếp: “Ta xem vị Từ công tử này có thể lĩnh một tấm lệnh bài nhất đẳng.”

Túc Hãn vừa lòng gật gật đầu: “Vẫn là Hà trưởng lão làm việc vững chắc, vậy thì lệnh bài nhất đẳng đi.”

Hà trưởng lão vui vẻ ra mặt, lật tay lên, lòng bàn tay liền hiện lên một tấm lệnh bài đen thui. Hà trưởng lão lại lấy ra một cây bút đầu nhỏ cứng rắn, ngòi bút ngân quang lấp lánh, nhanh chóng viết lên tên của Từ Tử Thanh xuống lệnh bài, sau đó vươn một ngón tay, thì thào niệm tụng, chờ khi ngân quang biến mất, mới thở ra một hơi, lau mồ hôi nói: “Thành, Từ công tử mời nhận lệnh bài.”

Từ Tử Thanh đưa hai tay tiếp nhận, lệnh bài vào tay có hơi nặng, lại mang theo chút lạnh lẽo.

Túc Hãn nhìn thấy lệnh bài trong tay Từ Tử Thanh, cũng mỉm cười, thúc giục: “Từ đạo hữu, người ngoại minh lĩnh lệnh bài nhất đẳng phải thắp ba nén hương cho Minh tổ. Mau đi thắp đi!”

Từ Tử Thanh cũng biết đây là quy củ, liền thành tâm thắp hương dâng lên, lại cúc cung một cái mới quay đầu lại, cười nói với Hà trưởng lão: “Đã làm phiền Hà trưởng lão rồi.”

Hà trưởng lão liên tục nói: “Không dám không dám.”

Túc Hãn lại kéo tay áo của Từ Tử Thanh, thúc giục hắn: “Tại hạ dẫn đạo hữu đến chỗ khác tham quan, đi thôi!”

Từ Tử Thanh thân bất do kỷ, để mặc hắn kéo ra ngoài. Đến bên ngoài, Từ Tử Thanh mới hỏi: “Túc đạo hữu, lệnh bài kia có chỗ gì khác lạ sao?”

Vừa nghe đến nhất đẳng nhị đẳng thì đã biết ở trong nhất định là có sự phân chia gì đó. Túc Hãn nói: “Lệnh bài ngoại minh chia làm ba cấp, lệnh bài nhất đẳng chính là lệnh bài tốt nhất ở ngoại môn, đãi ngộ cũng là tốt nhất. Đạo hữu thiên tư xuất chúng như vậy, lấy được nó là tự nhiên.”

Từ Tử Thanh cười nói: “Phải cảm ơn Túc đạo hữu nói giúp rồi.”

Túc Hãn khoát tay nói: “Chuyện này không có chi. Tu vi của đạo hữu cao, tại hạ cũng có ưu đãi thôi!”

Túc Hãn nói được nhẹ nhàng, nhưng Từ Tử Thanh cũng hiểu được vài phần. Phàm là người nào thế lực lớn nào trong minh, bằng vào cống hiến nhiều ít có thể được đãi ngộ khác nhau, Từ Tử Thanh mới đến, cho dù tư chất xuất sắc, được đến lệnh bài nhị đẳng cũng là tốt nhất rồi. Lệnh bài nhất đẳng này, sợ là vì hắn cùng trong minh kết giao sâu đậm nên mới dám cho hắn. Túc Hãn cùng hắn đi vào, đối người khác tự cao tự đại, đối mình thì thân thân thiện thiện, mới khiến cho Hà trưởng lão muốn a dua kia lấy ra lệnh bài nhất đẳng, đó cũng là một phần nhân tình lớn. Từ Tử Thanh cũng không phải là người lằng nhằng, trong lòng hắn nhận phần nhân tình này, thì sẽ không nhiều lời nói câu cảm ơn nữa. Túc Hãn trong lòng cũng hiểu rõ việc này, nên rất vui mừng tiếp nhận.

Sau đó hắn liền dẫn Từ Tử Thanh đi tham quan vài chỗ, nói quy củ, phương thức làm việc trong minh cho hắn biết, cùng Từ Tử Thanh đi quen đường xá, nói cho hắn biết rõ mọi việc trong minh, rất tận tâm tận lực.

Tán thu minh chia trong ngoài, tán tu ngoại minh tương đương với khách khanh, quay lại tùy tâm, dựa vào tu vi, cống hiến và thời gian vào minh ngắn dài mà được đến lệnh bài khác nhau, nơi ở khác nhau, đãi ngộ khác nhau. Còn nội minh chính là trung tâm Tán tu minh, phàm là những người quản lý mọi chuyện của Tán tu minh, cho dù là việc vặt vãnh cũng là người thuộc về nội minh. Sư tôn mà Túc Hãn theo là đương đại minh chủ, hắn tự nhiên cũng được gọi là thiếu minh chủ, nhưng minh chủ kế tiếp lại chưa chắc là hắn.

Tán tu minh lấy Tri huyện các làm ranh giới, đi vào bên trong sẽ thấy một con đường lát đá lớn, uốn lượn theo sườn núi đi lên phía trên, đó là con đường nối liền nội minh.

Hai bên trái phải Tri huyện các là ngoại minh, bên trái là nơi ở của các tu sĩ, những tu sĩ được đến lệnh bài tam đẳng, lệnh bài nhị đẳng có thể dựa vào lệnh bài vào đó ở, cũng có không ít tôi tớ đợi hầu hạ. Phía bên phải linh khí đậm đặc hơn, là nơi tạm trú của tu sĩ được đến lệnh bài nhất đẳng, được gọi “Cao khách cư”, cũng gần với Giao dịch đường.

Túc Hãn giới thiệu hết tất cả những chỗ này với Từ Tử Thanh, lại nói: “Giữa các tán tu không có thù oán, nếu có chuyện gì thì cũng không được ở trong minh động tay động chân.” Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại nói rõ, “Từ đạo hữu tính tình hiền dịu, những tu sĩ tạm trú cũng có kẻ kiệt ngạo bất tuân, nếu đạo hữu không muốn dây dưa với họ, có thể tìm trưởng lão tri huyện hòa giải.” Nói đến đây, hắn lại nhíu mày nói, “Nếu ở Giao dịch đường gặp phải kẻ không biết tốt xấu thì đạo hữu cứ báo tên tại hạ ra!”

Từ Tử Thanh biết hắn có ý tốt, liền gật gật đầu nói: “Tại hạ đã hiểu.”

Trong lúc nói chuyện, Túc Hãn đã dẫn Từ Tử Thanh đi đến “Cao khách cư” phía bên phải. Xuyên qua Giao dịch đường cao bảy tầng thì thấy một hồ nước, có một cây cầu bằng đá hình vòm cung bắt qua hồ. Phong cảnh xung quanh thanh tú, linh khí dạt dào, vô cùng rung động lòng người. Sau hồ nước là một ngọn núi thấp, trên núi mơ hồ có thể thấy được mái hiên thấp thoáng. Cổ thụ mọc lên che xung quanh, nước chảy róc rách, điểu ngữ mùi hoa. Quả thật là non tốt, nước tốt, phong cảnh tốt!

Túc Hãn dẫn Từ Tử Thanh đi qua con đường lát đá uốn lượn, nói: “Trong Tán tu minh người được lệnh bài nhất đẳng đến nay chỉ có hơn ba mươi người thôi. Phòng trên núi có hơn trăm gian, không người ở rất nhiều. Không biết Từ đạo hữu muốn chỗ ở như thế nào?”

Từ Tử Thanh ôn hòa nói: “Chỗ thanh tĩnh một chút, ít người một chút là được.”

Túc Hãn chớp mắt, cũng không khác gì suy đoán của hắn. Nghĩ nghĩ, liền giới thiệu: “Ngọn núi này tên Linh Khiếu sơn, là vì trong núi có uẩn chứa linh khiếu. Linh khiếu là một đoạn linh mạch bị người làm đứt gãy, chỉ còn lại một đoạn ngắn, ở lâu năm trong núi hình thành linh huyệt. Linh khí từ trong linh huyệt tỏa ra xung quanh, che phủ cả ngọn núi Linh Khiếu, phòng ốc càng gần linh khiếu thì linh khí càng dày đặc, ở xa thì tương đối ít hơn.”

Không nói xa gần, lượng linh khí ở đây cũng hơn hẳn những chỗ khác rồi. Từ Tử Thanh từng xem qua tạp thư, bên trong cũng có nhắc đến linh mạch. Nói rằng linh khí trong trời đất qua một thời gian dài sẽ hình thành một dòng linh khí, khi dòng linh khí này ngưng tụ thành thực chất, sẽ biến thành linh mạch. Trong linh mạch hình thành nên linh thạch, linh châu, mạch ngắn nếu không có người đào móc, lâu ngày sẽ hình thành nên linh huyệt. Nếu tu sĩ có thể xây dựng động phủ lên linh huyệt thì tu hành sẽ đạt được ích lợi to lớn.

Điểm ưu đãi lớn nhất của linh huyệt chính là cân bằng. Cho dù thuộc tính mà tu sĩ tu tập như thế nào, khi hấp thu linh khí chỗ này, đều có thể tự động ngưng tụ linh lực phù hợp với thuộc tính của mình, không cần phải loại bỏ linh khí thuộc tính khác. Từ Tử Thanh là đan linh căn, nên không cần phức tạp như những tu sĩ bình thường khác, nhưng nếu tu hành ở nơi có linh khí nồng đậm thì lúc hấp thu linh khí tự nhiên là càng mau, cũng giúp ích rất lớn cho tu hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play