Năm ngày sau. Trong một căn phòng khóa kín, vô số linh khí bị đè ép lại cùng một chỗ, tràn đầy ách tắc cả căn phòng, hoàn toàn không có một khe hở nào cả. Nhưng ở bên trong lại hình thành một lốc xoáy, đem linh khí xung quanh quấn thành từng sợi dây thừng cuộn lại thành vòng tròn, lốc xoáy không ngừng xoay tròn, cuối cùng hội tụ lại, di chuyển sáp nhập với lốc xoáy ở trung tâm.
Trong lốc xoáy trung tâm, ngồi trên bồ đoàn, là một tu sĩ thiếu niên có khuôn mặt tuấn nhã. Hắn khoanh hai chân lại, hai tay đặt lên đầu gối, hai tay làm một pháp quyết kỳ quái. Trên huyệt khiếu đỉnh đầu của thiếu niên, linh khí chảy ngược như một con rồng dữ tợn, từ phía sau bay thẳng xuống, rõ ràng đến nỗi như muốn ngưng tụ thành thật vậy.
Xung quanh mi tâm của hắn dường như có ánh sáng xanh mờ hồ, đan điền có chút nóng lên, nếu mọi người nhìn kỹ thì có thể thấy toàn bộ cơ thể đều bị bao phủ bởi một tầng sáng nhạt, giống như sương trắng vậy, thoạt nhìn rất có bộ dạng mờ ảo thoát tục. Thật lâu sau, linh khí bỗng nhiên di động nhanh hơn, thiếu niên cũng hơi hơi nhíu mày lại. Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh vang lên! Tứ chi thiếu niên run nhè nhẹ, hai mắt đột nhiên mở ra —— “Hô…….”
Từ trong miệng phun ra một cụm khí xanh, sau đó lại lần nữa hút vào bụng. Hai mắt thiếu niên mơ hồ nhìn thấy ánh sáng xanh, vẻ mặt nghiêm túc, mười ngón tay kháp ra mấy pháp quyết, mới quát lớn một tiếng, che giấu toàn bộ khí cơ quanh thân.
Lúc này, cả người thiếu niên nhìn rất ôn nhuận bình thản, trong chớp mắt cứ như là người cõi tiên đi xuống thế giới phàm tục vậy, bất giác khiến người ta cảm giác thân cận. Trong mắt thiếu niên, xung quanh thân thể, đan điền, tầng sáng xanh bao phủ cũng từ từ biến mất.
“Cuối cùng cũng đã có chút thành tựu.”
Từ Tử Thanh nở một nụ cười khẽ. Trong khoảng thời gian nhập định, hắn hoàn toàn đắm chìm vào trận đối chiến của hắn và Túc Hãn với Huyết Ma. Cho dù là Túc Hãn hay là Huyết Ma, mỗi một động tác của họ đều bị Từ Tử Thanh chia tách nhiều lần, lại diễn biến lại vô số lần. Cứ như vậy không sợ phiền hà lặp đi lặp lại tự hỏi, Từ Tử Thanh không những ghi nhớ kỹ quỹ tích ra kiếm của Túc Hãn, còn thấy rõ thủ pháp bày trận của Huyết Ma. Từ Tử Thanh tự nhiên là sẽ không học “Thi ma thực cốt đại trận” tàn nhẫn độc ác của tà ma đạo, mà là từ trong thủ pháp bày trận của Huyết Ma diễn biến ra một bộ phận đạo tu luyện của tu sĩ cấp cao. Huyết Ma khi đó mượn dùng cơ thể Tiêu Đồ, cho nên tu vi rất yếu, nhưng cảnh giới vẫn được giữ lại. Thủ pháp huyền diệu như vậy, một khi đã sa vào thì khó lòng mà thoát khỏi.
Ngoại trừ chuyện này ra, Từ Tử Thanh cũng đã giải quyết một tai họa ngầm. Bởi vì Thi ma thực cốt đại trận cực kỳ khó giải quyết, vì phá trận, Từ Tử Thanh đã từng phóng Thị huyết yêu đằng ra hút hết sương máu trong trận, đại trận cũng bởi vậy mà bị phá. Yêu đằng mặc dù do tinh hoa ất mộc mà thuận theo hàng phục Từ Tử Thanh, trở thành gốc rễ để hắn hiệu lệnh vạn mộc, nhưng thiên tính vẫn kiệt ngạo khát máu, mặc dù trong lòng thần phục, lệ khí lại quá nặng, chỉ cần sơ sẩy chút sẽ bị phản phệ theo bản năng. Tu vi của Từ Tử Thanh vẫn chưa đủ để hoàn toàn áp chế yêu đằng, cho nên trước đây chưa từng buông thả mặc nó hút máu thịt. Chuyện lúc nguy cấp, Từ Tử Thanh đành giải cấm chế cho yêu đằng, mặc yêu đằng hút ăn no bụng.
Sương máu trong trận hoàn toàn là do máu người phàm phía Nam hội tụ lại biến hóa thành, đồng thời những người phía Nam đó uổng mạng, trong máu lại chứa đựng oán khí, tức giận, oan khí và hận ý mạnh mẽ. Những cảm xúc phản đối đó với Huyết Ma mà nói chính là chất dinh dưỡng tốt nhất để gia tăng uy lực đại trận, với yêu đằng cũng là mỹ vị cao cấp, nhưng với Từ Tử Thanh thì ngược lại, khi nhập định, vừa mới đụng vào yêu đằng, câu thông với nó thì đã bị những cảm xúc đó cuốn lấy, cơ hồ là muốn ăn mòn thần trí của hắn.
May mà cuộc đời Từ Tử Thanh không có nhiều tham luyến, tính tình cũng ôn hòa thân thiện, cho nên đạo tâm cũng coi như là kiên định, vừa mới cảm ứng được những cảm xúc phản đối đó, hắn quả thật là cảm giác được mình bị đánh sâu. Nhưng hắn rất nhanh thì đã ổn định lại, lập tức hấp thu linh khí trời đất, vận chuyển “Vạn mộc chủng tâm đại pháp” trấn an yêu đằng, khiến yêu đằng từ trong bản năng của mình thanh tỉnh, một lần nữa nghe theo lời hắn. Sau đó yêu đằng và Từ Tử Thanh liên thủ, mới chầm chậm hóa giải các loại oán hận phẫn nộ của người phía Nam kia, vì vậy tâm tình cũng càng thêm rõ ràng sáng tỏ.
Từ Tử Thanh có chút may mắn, hoàn hảo hắn có lòng muốn củng cố tu vi Luyện khí tầng tám, vận chuyển công pháp chủ động tiếp xúc với yêu đằng. Bằng không nếu nhầm phải lần nào mà hắn nhập định thăng cấp, ý thức yêu đằng đột nhiên không thể chịu đựng, bùng nổ, hắn sợ không đơn giản chỉ tẩu hỏa nhập ma thôi, có khi phải ăn không ít khổ sở nữa.
Thu công pháp, Từ Tử Thanh đứng dậy. Lúc hắn đứng lên thì toàn bộ linh khí bên trong giống như bị mất đi dẫn dắt, bỗng nhiên tan biến. Đi ra khỏi tĩnh thất, Từ Tử Thanh phất tay thu lại cấm chế, nhìn tiểu viện ở bên ngoài.
Trong viện, Thanh Phong đang cầm chổi quét tước, còn Diệu Nguyệt thì người cũng như tên, tâm tư cũng có chút xảo diệu. Nàng dùng hàng rào tre ngăn cách thành vài vườn hoa nho nhỏ, ở trong gieo trồng vài loại hoa và cây cảnh có mùi thơm ngát, cũng tỏa ra linh khí dào dạt.
Từ Tử Thanh vừa mới xuất hiện thì hai người kia đã phát giác, đều ngừng lại việc trong tay, tiến đến bái kiến. Diệu Nguyệt là người thông minh khéo léo: “Từ tiên trưởng, bây giờ ngài có muốn dùng cơm không?”
Từ Tử Thanh ngẩn ra, hắn quả thật đói bụng, vốn nghĩ muốn đưa chút vàng ngọc cho Thanh Phong đi mua nguyên liệu nấu ăn trở về thì bỗng nghe Diệu Nguyệt hỏi câu này. Thanh Phong thấy thế, vội vàng giải thích: “Tiên trưởng cầm giữ lệnh bài khách quý nhất đẳng, trong minh cũng cam tâm tình nguyện chiêu đãi, ăn uống gì đó đều không cần tiên trưởng hỏi thăm lo lắng.”
Thì ra ở ngoại minh Tán tu minh, tán tu lĩnh lệnh bài tam đẳng có thể được đến nơi cư trú, tán tu lĩnh lệnh bài nhị đẳng có thêm tỳ phó hầu hạ, còn người lệnh bài nhất đẳng ngoài hai điều này ra, thì cơm canh thường ngày cũng đều do Tán tu minh cung cấp.
Từ Tử Thanh hiện giờ chưa đạt đến cảnh giới tích cốc, tự nhiên là phải có chi tiêu vào phần ăn uống rồi. Túc Hãn giúp hắn được đến lệnh bài nhất đẳng, thật là bớt không ít việc. Nghĩ đến đây, hắn đối với thiếu niên bốc đồng như Túc Hãn có thêm cảm nhận khác. Tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn lỗ mãng, nhưng lại không thiếu điểm cẩn thận săn sóc.
Vì vậy hắn liền gật đầu một cái, cười: “Cũng đã đúng giờ cơm, bày đồ ăn lên đi.”
Diệu Nguyệt và Thanh Phong nghe vậy, nhìn nhau cười, sau đó Thanh Phong lập tức di chuyển một cái bàn bằng đá đến, cơ bắp trên hai cánh tay đột ra, trông như khí lực bất phàm. Còn Diệu Nguyệt thì bước nhanh đi vòng qua sườn ốc, đằng đó có một phòng bếp nhỏ. Do không biết chủ nhân mới khi nào bế quan ra, Diệu Nguyệt ngày nào cũng sớm làm tốt cơm canh, cũng cố gắng giữ lại độ ấm, không dám chậm trễ.
Không bao lâu, cơm đã bưng ra. Chén đĩa đựng thức ăn của tu sĩ đều dùng ngọc tạo ra, thức ăn cũng phải chứa đựng linh khí. Từ Tử Thanh nhìn lướt qua, chỉ thấy trên mặt bàn đặt ba đĩa bạch ngọc, hai món chay, một món mặn. Món chay gồm một đĩa linh qua, một đĩa linh thái, món mặn là thịt chân thú, xem linh khí có thể đoán được là lấy từ yêu thú cấp một. Món chính là một chén linh lương, linh mễ bên trong trắng trong, ẩn chứa linh khí, từng hạt từng hạt rõ ràng. Vừa ngửi thì đã thấy mùi thơm ngát xộc vào mũi. Từ Tử Thanh không khỏi cảm thán, Tán tu minh cũng coi như có tâm tư.
(linh qua: quả củ có chứa linh khí; linh thái: rau có chứa linh khí; linh lương: lương thực có chứa linh khí; linh mễ: gạo có chứa linh khí.)
Diệu Nguyệt trộm đánh giá sắc mặt của chủ nhân mới, e sợ mình hầu hạ không chu toàn sẽ bị trục xuất xuống núi. Nhớ lúc ban đầu, khi nàng vừa mới được chọn làm người hầu trên núi Linh Khiếu, tỷ muội ai cũng hâm mộ, bây giờ nếu bị chỉ trích đuổi đi, còn không biết còn mặt mũi gì quay về nữa!
Từ Tử Thanh lại không biết tâm tư của người hầu, hắn chỉ cầm bát lên, chậm rãi bắt đầu ăn cơm. Kiếp trước kiếp này, hắn đều là con cháu nhà giàu, ăn ngồi đi đứng đều có kết cấu quy củ, mỗi một cử động đều rất tao nhã tự nhiên, không hề mất phong độ. Diệu Nguyệt và Thanh Phong đứng bên thấy vậy, trong lòng cũng thầm khen, càng tỏ ra tôn kính. Lập tức không khí yên tĩnh, Từ Tử Thanh dùng cơm không hề phát ra âm thanh, không bao lâu, dùng xong cơm mới nhẹ nhàng buông chén đũa xuống, để Diệu Nguyệt thu dọn chén đĩa đi.
Từ Tử Thanh liền hỏi: “Mấy ngày qua có chuyện gì xảy ra không?”
Thanh Phong vội vàng đáp lời: “Hồi bẩm tiên trưởng, quả thật có người đến tìm tiên trưởng.”
Từ Tử Thanh giật mình hỏi: “Là ai?”
Thanh Phong cung kính nói: “Là thiếu minh chủ.”
Cũng chính vì vậy mà Thanh Phong và Diệu Nguyệt phụng dưỡng Từ Tử Thanh càng thêm cẩn thận chu đáo. Hai người họ đã sống ở Tán tu minh lâu năm, tự nhiên nhận biết Túc Hãn, cũng biết hắn là một nhân vật khó dây dưa, không dễ chọc, tính tình cũng khá cao ngạo nóng vội. Nhưng người như vậy không chỉ tự mình đến bái phỏng Từ Tử Thanh, sau khi nghe hắn bế quan còn chưa ra cũng lập tức rời đi không náo loạn, dặn dò hai người họ phải chăm sóc chu đáo…. Như vậy bọn họ sao có thể không cẩn thận chu đáo gấp bội chứ!
Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Túc đạo hữu tới lúc nào?”
Thanh Phong đáp: “Ngay hôm qua.”
Từ Tử Thanh nghe vậy, trong lòng cũng đã hiểu. Hắn bế quan mấy ngày, tu vi của Túc Hãn thấp hơn hắn, ngày xuất quan tự nhiên cũng sớm hơn hắn. Nhưng Túc Hãn đúng là nói lời giữ lời, nói được làm được, cũng không nuốt lời. Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh liền lấy ra ngọc kiếm màu đỏ, tế ra. Ngọc kiếm hóa thành một luồng độn quang màu đỏ, nhanh chóng xé không gian bay đi, trong chớp mắt đã biến mất. Làm xong chuyện này, hắn liền ngồi ở ghế đá, an tâm chờ Túc Hãn đến.
Quả nhiên, không qua nửa khắc, ở phía xa xa trên bầu trời bỗng xuất hiện một cụm mây tía như lửa đỏ, lại giống như một ngôi sao băng, cấp tốc bay về phía này. Trong chớp mắt đã bay đến gần, nện xuống mắt đất, hóa thành một thiếu niên xinh đẹp, tay áo tung bay, phong thái sáng láng. Thiếu niên thu hồi phi kiếm, sắc mặt rạng rỡ nói: “Từ đạo hữu xuất quan trễ hơn tại hạ một ngày, thu hoạch như thế nào?”
Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Đột phá một trạm kiểm soát, tại hạ xem Túc đạo hữu cũng thu hoạch được rất nhiều.”
Túc Hãn cũng sảng khoái cười, ngồi xuống đối diện Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh phất tay áo, Thanh Phong Diệu Nguyệt biết rõ động tác này ám chỉ điều gì, nhanh chóng dâng trà thơm lên. Túc Hãn nâng ly lên uống một ngụm, cười nói: “Tại hạ cũng giống đạo hữu, tu vi tăng lên một bậc, giờ đã là Luyện khí tầng sáu. Huyệt khiếu cũng đã phá giải được vài chỗ, muốn tiến thêm một bước cũng không phải không được.”
Túc Hãn cực kỳ vui vẻ, sắc mặt hồng nhuận, càng khiến dung mạo hắn đẹp kinh người. Từ Tử Thanh thấy cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cười nói: “Vậy chúc mừng đạo hữu rồi.”
Túc Hãn lại nói: “Ngoại trừ chuyện đó ra, tại hạ có cảm giác có vài điểm như hiểu lại như không hiểu, không biết nói như thế nào nữa.”
Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ: “Là vì đối chiến với Huyết Ma mà sinh ra phải không?”
Túc Hãn tán thưởng: “Đúng vậy, hay Từ đạo hữu cũng vậy.”
Từ Tử Thanh gật gật đầu: “Cảnh giới của Huyết Ma cao hơn tại hạ và đạo hữu mấy bậc, bây giờ không hiểu cũng là chuyện đương nhiên. Không bằng ghi nhớ điều đó, chờ cảnh giới tăng lên thì sẽ đi lĩnh ngộ thêm.”
Túc Hãn cũng chấp nhận. Hai người ngươi một câu ta một câu, cùng nhau xác minh trận đối chiến với Huyết Ma, giúp đỡ lẫn nhau tăng thêm hiểu biết. Ước chừng hơn hai canh giờ trôi qua, trà thơm cũng không biết đổi qua mấy lần, cuối cùng mới chịu dừng lại. Lần xác minh này, hai người đều cảm thấy linh lực của cả hai càng thêm ngưng tụ, cũng tìm ra rất nhiều điểm thiếu sót, so với càng thêm củng cố cảm giác qua loa lĩnh ngộ của mình . Vì thế cả hai đều nhìn nhau cười, cùng nhau dừng lại.
Túc Hãn nhắm mắt lĩnh ngộ chốc lát, lúc mở mắt ra thì vẻ mặt còn chút kỳ dị: “Từ đạo hữu, lần này tại hạ đến tìm đạo hữu, ngoại trừ chuyện cùng nhau xác minh thu hoạch sau khi bế quan, kỳ thật còn có một chuyện.”
Từ Tử Thanh có chút kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì?” Rồi cười nói, “Túc đạo hữu cứ việc nói thẳng.”
Túc Hãn ho nhẹ một tiếng, nói: “Là chuyện về thân thể của Huyết Ma.”
Từ Tử Thanh ngây người. Chỉ nghe Túc Hãn nói: “Ở nước Thừa Hoàng, chúng ta dùng kế “dương đông kích tây” lấy được thân thể của Huyết Ma.” Nói đến đây, Túc Hãn có chút thẹn thùng, “Sau khi xong chuyện, tại hạ một lòng muốn đạo hữu đến Tán tu minh, nên đã hoàn toàn quên chuyện này. Hôm qua xuất quan, sư phụ triệu kiến tại hạ hỏi chuyện diệt ma. Tại hạ thẳng thắn bẩm báo, đến đây mới nhớ đến chuyện này.”
Quả thật đúng là như thế, cũng không riêng Túc Hãn không nhớ, Từ Tử Thanh cũng quên mất. Nhớ khi đó hắn tìm được thân thể của Huyết Ma, liền thu vào trong nhẫn trữ vật, cắt đứt liên hệ với nguyên thần của Huyết Ma, cũng khiến Huyết Ma không thể gọi về cơ thể, như thế diệt lão mới dễ dàng hơn. Sau đó đại chiến với Huyết Ma, vì chiến đấu rất kịch liệt, lúc tiêu diệt hoàn toàn nguyên thần của Huyết Ma, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cũng buông lỏng, lại thêm chuyện Túc Hãn muốn hắn vào Tán tu minh, việc chồng việc, hắn cũng quên mất chuyện này. Nhắc đến đây, trên mặt Từ Tử Thanh không khỏi lộ ra vẻ cổ quái.
Sau khi tìm được thân thể của Huyết Ma, bạn tốt Vân Liệt của hắn ghét bỏ khối thân thể kia, tình nguyện xuất hiện bên ngoài cũng không chịu trở lại nhẫn trữ vật. Nhưng sau khi chiến đấu với Huyết Ma, Vân Liệt xóa bỏ một phần trí nhớ của Túc Hãn xong liền lắc người trở lại trong nhẫn trữ vật…. Bây giờ nghĩ lại, chớ không phải là Vân huynh lúc đó cũng quên mất chuyện thân thể của Huyết Ma đang ở trong nhẫn trữ vật chứ? Nếu thật là như thế thì….
Trong lòng Từ Tử Thanh bỗng dưng muốn cười, lại kiềm chế xuống, âm thầm quyết ý sau này tuyệt đối không nhắc chuyện này với Vân Liệt. Hắn mặt mày nghiêm chỉnh nói: “Thân thể của Huyết Ma vẫn còn ở trong tay tại hạ, nếu Túc đạo hữu muốn thấy, tại hạ sẽ đem nó ra.”
Túc Hãn cũng lo lắng Từ Tử Thanh đánh rơi thân thể, bây giờ nghe nói vẫn còn, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn: “Không phải là tại hạ muốn thấy, mà là sư phụ sợ tại hạ nói dối, muốn tận mắt thấy mới bằng lòng tin tại hạ.”
Từ Tử Thanh lập tức hiểu rõ: “Minh chủ lo lắng đạo hữu cũng là đương nhiên. Thân thể Huyết Ma tại hạ sẽ giao cho đạo hữu, coi như lễ vào minh của tại hạ.”
Túc Hãn nghe xong liền mừng rỡ nói: “Như thế rất tốt, sư phụ nghe vậy cũng sẽ rất vui mừng!”
Từ Tử Thanh cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng phất tay lên thì đã đưa khối thân thể ra khỏi nhẫn trữ vật đặt xuống khu đất trống cách đó không xa. Thân thể Huyết Ma vừa xuất hiện thì mùi máu tươi nồng nặc đã tỏa ra xung quanh. Đồng thời khu vực xung quanh đều tràn ngập không khí khiến người ta hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan hơn. Vẫn là bộ xương khô trơ trọi, lộ rõ huyết quản khắp người, máu thịt mỏng manh phủ lên trên khung xương, giống như một khối thi thể bị lột bỏ lớp da. Trên khuôn mặt mắt mũi miệng tai nghiêm chỉnh, ngũ quan cũng không thành hình, cũng không có da mặt, vừa nhìn đã khiến tim đập nhanh!
Túc Hãn lần đầu tiên nhìn thấy thân thể Huyết Ma, bất ngờ không kịp đề phòng, hai mắt mở lớn, lập tức đưa tay bịt mũi miệng lại, buồn nôn không thôi. Thi thể kiểu này cũng không khỏi quá ghê tởm…. Hắn cũng không muốn xem tiếp, vung tay tế ra túi trữ vật, nhanh chóng thu thân thể Huyết Ma vào. Lập tức không khí xung quanh trở nên dịu nhẹ hơn, Túc Hãn vươn hai ngón tay, chán ghét cột dây lại, rồi ném nó lên mặt bàn ở xa.
Từ Tử Thanh thấy thế thì nhịn không được khẽ cười. Túc Hãn lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt tươi cười của Từ Tử Thanh, có chút xấu hổ nói: “Đã để Từ đạo hữu chê cười rồi.”
Từ Tử Thanh lắc đầu cười nói: “Túc đạo hữu tấm lòng son. Thân thể Huyết Ma quả thật rất…. Tại hạ lần đầu tiên thấy cũng cảm thấy rất khó chịu.”
Túc Hãn nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng yên tâm thoải mái. Hắn xưa nay không thương kết giao với người khác, kết giao với Từ Tử Thanh lại cho hắn cảm giác như gió xuân thổi qua, cũng có ấn tượng tốt với Từ Tử Thanh, vì thế nói thẳng: “Từ đạo hữu, tại hạ và đạo hữu quen biết đã mấy ngày, nói chuyện hợp ý nhau, không biết tại hạ có thể gọi đạo hữu một tiếng “Tử Thanh huynh” không?”
Từ Tử Thanh cũng rất thưởng thức tính tình yêu ghét rõ ràng của Túc Hãn, tự nhiên là không cự tuyệt, cười nói: “Đây là vinh hạnh của tại hạ, Túc đạo hữu xin cứ tự nhiên.”
Túc Hãn phất tay chặn lại: “Tử Thanh huynh cái gì cũng tốt, chỉ là làm người quá khiêm tốn giữ lễ, đối với người ngoài thì là tất yếu, nhưng đối với đệ thì không cần như vậy. Đệ gọi huynh một tiếng “Tử Thanh huynh”, huynh lại lớn hơn đệ hai tuổi, cứ gọi đệ là “hiền đệ” hoặc là “A Hãn” là được.”
Từ Tử Thanh mỉm cười: “A Hãn hiền đệ.”
Túc Hãn ngồi nói chuyện thêm với Từ Tử Thanh một lúc, rồi đẩy ghế đứng dậy nói: “Tử Thanh huynh, sư phụ còn chờ đệ đem thân thể Huyết Ma về giao cho người, đệ xin đi trước vậy.”
Từ Tử Thanh cũng đứng dậy tiễn khách: “A Hãn hiền đệ cứ tự nhiên, vi huynh không tiễn.”
Hai người cáo biệt, Túc Hãn tế phi kiếm ra, hắn nhún người nhảy lên, hai chân đứng vững trên phi kiếm, rồi chắp tay chào Từ Tử Thanh, cơ thể khẽ động, phi kiếm đã biến mất không bóng hình.
Từ Tử Thanh mỉm cười, cũng xoay người đi. Thanh Phong Diệu Nguyệt cung kính đứng đợi lệnh. Từ Tử Thanh liền phân phó: “Ta muốn xuống núi một chuyến, ngày về không chừng. Hai người trông nom tốt phòng ốc là được.”
Hai người lập tức nói: “Tuân mệnh.”
Từ Tử Thanh trong lòng vừa động, dưới hai chân đã xuất hiện hai phiến lá xanh, nhắm thẳng dưới núi bay đi.
***
Nếu đã vào Tán tu minh, tự nhiên là dựa vào quy củ làm việc của Tán tu minh. Từ Tử Thanh từng nghe Túc Hãn nói, người của ngoại minh đều dùng tài nguyên bản thân không dùng đổi lấy điểm cống hiến, lại dùng điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên mình cần, rất tiện lợi.
Hắn nhớ lại mọi chuyện từ khi ra bí cảnh đến nay, càng phát hiện tu vi của mình thật nông cạn, còn rất nhiều chỗ làm không đến. Mà công pháp “Vạn mộc chủng tâm đại pháp” hắn tu tập lại vô cùng tinh diệu, nhưng yêu cầu rất cao. Từ Tử Thanh tính toán, trong bí cảnh hắn thu yêu đằng làm bản mạng chi mộc, lại có hơn mười loại tòng mộc, nhưng vẫn là thiếu. Yêu đằng tuy rằng lợi hại, nhưng lại cần tốn tinh thần lo lắng nó không thể khống chế bản năng của mình, nên không thường sử dụng, vì vậy lúc đối chiến lại không đủ thủ đoạn. Bây giờ ngẫm lại, thứ mộc quá quan trọng, hắn không muốn ở Luyện khí kỳ thì chọn thứ mộc, cho nên cần tìm thêm vài loại tòng mộc, tu luyện nhiều hơn.
Hắn lại tính toán tài nguyên mình có hiện nay. Vì ở trong bí cảnh ngây người năm năm, linh thảo trong động thiên dưới đáy hồ sinh trưởng nhanh hơn thế giới bên ngoài hồ rất nhiều, linh thảo hiện có trong nhẫn trữ vật của hắn không dưới mấy ngàn gốc cây, phẩm chất tốt có gần hơn một ngàn, phẩm chất thấp hơn chút thì có hơn hai, ba ngàn. Lại thêm thị huyết yêu đằng sinh trưởng phải hấp thu máu thịt, Từ Tử Thanh mỗi ngày dẫn nó đi săn yêu thú mãnh thú, nội đan thu được cũng có hơn bảy tám trăm, da thú các loại thì đã có hơn một ngàn năm sáu trăm. Tính toán, tài nguyên cũng coi như xa xỉ. Nhưng không thể toàn bộ đều lấy ra, Từ Tử Thanh suy nghĩ một lúc, quyết định đi trước Giao dịch đường xem xem đã.