Huyết Ma đã chết, tất cả mọi người cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm. Túc Hãn xoay người lại, mở miệng hỏi: “Từ đạo hữu, vị này thân hình mờ ảo, giống như không phải người, không biết….”

Hắn còn dứt lời thì bóng trắng đã lóe lên trước mắt, trong đầu lập tức xẹt qua một tia sáng trắng.

Từ Tử Thanh đang không biết tính trả lời như thế nào thì đã thấy bạn thân lắc người đến trước mặt Túc Hãn, vươn một ngón tay ra điểm nhẹ lên mi tâm của Túc Hãn. Sau đó lại lắc người trở lại trong nhẫn trữ vật.

Túc Hãn khẽ nhíu mày, hai mắt sương mù, sau đó liếc nhìn xác chết của Tiêu Đồ, nói: “Huyết Ma đã chết, cuối cùng cũng không uổng công.”

Từ Tử Thanh giật mình. Xem tình hình lúc này thì Túc Hãn rõ ràng đã quên mất Vân Liệt từng xuất hiện. Hắn liền cười nói: “Ít nhiều có Túc đạo hữu và tại hạ liên thủ, nếu không thì sợ đã khó thành công rồi.”

Túc Hãn cũng có chút đắc ý: “Từ đạo hữu tu vi cao thâm, cũng khiến tại hạ cam bái hạ phong.”

Hai người nói thêm hai câu, Từ Tử Thanh liền đến trước mặt huynh đệ Đông Lê. Hắn thấy ánh mắt Đông Lê Hi mờ mịt, giọng điệu cũng không khỏi nhẹ nhàng mềm mại hơn: “Thái tử điện hạ, tà ma đã đền tội, hậu sự như thế nào, còn cần thái tử lo liệu.”

Đông Lê Hi chậm rãi di chuyển ánh mắt qua, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì đã trở lại là thái tử nước Thừa Hoàng cử chỉ đoan chính, bình tĩnh ôn hòa, nói: “Hi nhờ được hai vị tiên trưởng tương trợ, vô cùng cảm kích, mong hai vị có thể ở lại thêm chút, Hi sẽ chuẩn bị rượu yến, khoản đãi hai vị tiên sư.”

Từ Tử Thanh âm thầm lắc đầu, quay đầu nhìn Túc Hãn, hỏi: “Túc đạo hữu có ý gì không?”

Túc Hãn vốn muốn nhíu mày từ chối, nhưng ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, lại nói: “Vậy thì cho Thái tử mặt mũi đi. Từ đạo hữu, chuyện ban nãy quá khẩn cấp, bây giờ đạo hữu và tại hạ đã đồng lòng giết được tà mà, có thể nhân lúc này nói nói chuyện, quen biết lẫn nhau.”

Trong lòng Từ Tử Thanh thầm than, tính tình của Túc Hãn này ngay thẳng, tuy nói giọng điệu có chút dữ dằn, nhưng lại không phải là hạng người tâm tư biến hóa kỳ lạ, ấn tượng với hắn cũng không xấu. Nhưng giờ Túc Hãn kiềm chế tính tình nhận lời, cũng không biết trong lòng đang có ý gì đây…. Tóm lại đều là phiền toái. Nhưng thịnh tình không thể chối từ, hắn cũng không chống đẩy, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì, Túc đạo hữu, mời?”

Túc Hãn tươi cười sáng lạn: “Mời!”

Đông Lê Hi gặp hai người đồng ý, lập tức phân phó Đông Lê Chiêu: “Chiêu nhi, đệ dẫn hai vị tiên trưởng đi trước ngồi trò chuyện chút, chờ dàn xếp tốt thì lại đến giúp huynh.”

Đông Lê Chiêu vốn đau lòng huynh trưởng thương thế nghiêm trọng, nhưng cũng hiểu biết lý lẽ, lập tức trả lời: “Vâng, Chiêu nhi đi đây.”

Rồi dẫn hai vị tu sĩ đi, thầm nghĩ, nếu động tác mau một chút thì có thể nhanh chóng tương trợ huynh trưởng. Từ Tử Thanh cùng Túc Hãn theo Đông Lê Chiêu đi, Đông Lê Hi từ từ đi đến bên cạnh xác chết Tiêu Đồ, bình tĩnh nhìn Tiêu Đồ.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng cười nói: “Tình nghĩa của Tiêu đại ca, Hi sẽ nhớ kỹ. Hi ngu dốt, thế nhưng lại không hiểu tâm ý của đại ca, nhưng giờ đã biết, nề hà….”

Kinh ngạc một lúc lâu, Đông Lê Hi từ bên hông lấy ra một con dao nhỏ, ở dưới gốc cây đại thụ xanh che trời kia thong thả đào đất, một chút một chút, không biết bao lâu, thì đã đào ra một hố đất. Sau đó hắn đứng lên, đi đến bên cạnh xác Tiêu Đồ. Tuy nói Tiêu Đồ chết thê thảm, nhưng Đông Lê Hi không ghét bỏ, vươn tay ôm lấy Tiêu Đồ. Vì dùng sức, vết thương trước ngực lại bị xé rách, đau đến tê tâm phế liệt, nhưng Đông Lê Hi lại như không cảm nhận được, ôm xác chết Tiêu Đồ đặt vào hố đất, lại một vốc một vốc lấp lên. Chờ khi đã lấp xong hố đất thì Đông Lê Chiêu đã trở về, thấy bộ dáng cô đơn của hoành huynh, trong lòng cũng không khỏi lo lắng: “Đại ca….”

Đông Lê Hi buồn bả nói: “Hắn chịu nhiều đau khổ vì huynh, huynh lại rất rõ bản tính của hắn, lại không chút hoài nghi, ngược lại lại oán hận hắn, cho hắn thực đúng là lang tâm tặc tử.”

Đông Lê Chiêu lập tức nói: “Đều là tà ma quấy phá, hoàng huynh cũng không biết, nào có sai lầm gì!”

Đông Lê Hi cười nhạt lắc đầu nói: “Cho dù là vì nguyên nhân gì đi nữa thì hoàng huynh đúng là đã cô phụ hắn rồi.”

Đông Lê Chiêu nghe vậy, cũng đành nói: “Hoàng huynh, Tiêu tướng quân cam tâm tình nguyện, nếu trên trời có linh, tướng quân cũng không muốn thấy hoàng huynh như thế….”

Đông Lê Hi cười cười: “Lời của Chiêu nhi, huynh đã rõ.”

Nhưng cho dù là hiểu rõ như thế nào thì cũng không thể không ghi nhớ không đau lòng. Năm xưa vì nhiều chuyện, hắn và Tiêu Đồ có thể coi là tri kỷ bạn tốt, vốn tưởng rằng khi đã đăng cơ, hắn có thể bảo vệ biên cương cho hắn, bọn họ quân thần một lòng, nhất định có thể khiến nước Thừa Hoàng càng thêm giàu có đông đúc và mạnh mẽ, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Ai có ngờ lại gặp phải tai họa như vậy, cảnh còn mà người đã mất….

Đông Lê Chiêu cũng có chút ảm đạm. Đông Lê Chiêu chỉ biết mình trong thiên lao chịu nhiều đau khổ, lại không biết Tiêu Đồ vì bảo vệ tính mạng của hai huynh đệ mà phải cùng tà ma tu kia vật lộn gian nan. Huống chi bây giờ nước Thừa Hoàng đã được bảo vệ, nhưng Tiêu Đồ thì ngay cả toàn thi cũng không được. Lại không biết…. Đông Lê

Chiêu cũng không dám tưởng tượng nữa, hồn phách của Tiêu tướng quân, còn có thể bảo trụ lại nữa không?

Đông Lê Hi mặt trầm như mặt nước, chém xuống một nhánh cây, lột bỏ vỏ cây, làm thành một tấm bia mộ vô cùng đơn giản, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tiêu tướng quân rõ ràng vì huynh mà chết, huynh lại không tài cán vì hắn giữ được chính danh… Sau khi phụ tâm ý của hắn, lại còn muốn tổn hại danh dự của hắn. Hắn trung thành và tận tâm, lại chỉ có thể được cái danh “loạn thần tặc tử.”“

Chuyện tiên ma, không thể nói cho người dân rõ, bọn họ thân là hoàng tử, chỉ có thể giấu diếm. Đem mộ bia chôn trước nấm đất, mặt trên khắc năm chữ “Đông Lê Hi khóc lập” ra thì không còn gì nữa.

Đông Lê Hi hít sâu nói: “Chiêu nhi, dùng lệnh bài của huynh, điều động tử sĩ của Đông Lê thị chúng ta, xử lý sạch sẽ thi cốt trong Đông cung. Sau đó tuyên bố với mọi người….”

Hắn nhắm mắt lại, nói tiếp: “Tiêu Đồ đại nghịch bất đạo, mạnh mẽ giam giữ thái tử, hòng mưu triều soán vị. Nhưng vì lẽ trời công bằng, người này cũng… đã đền tội rồi .”

Đông Lê Chiêu tiếp nhận lệnh bài, khom người nói: “…. Thần đệ lĩnh mệnh.”

***

Đông Lê Hi chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi hai vị tu sĩ, nhưng vì phải bận chuyện nước, lại phải thu nạp nhân thủ, cho nên không đến uống chung. Đông Lê Chiêu tuổi còn nhỏ, chỉ đến lạy một cái cũng rời đi.

Túc Hãn cũng không thích tiếp xúc quá nhiều với người phía Nam, cho nên cũng mừng rỡ thấy hai huynh đệ không đến.

Trong tiệc rượu cũng chỉ có hai người Túc Hãn và Từ Tử Thanh.

Túc Hãn châm một chén rượu, đưa đến bên môi nhấp một chút, chọn mi nói: “Rượu phàm đúng là rượu phàm, tuy cay, nhưng lại không có linh khí, vị cũng không ngon mấy.”

Từ Tử Thanh biết hắn đang tính bắt đầu câu chuyện, liền cười nói:

“Tự nhiên vẫn là rượu của Thượng cửu châu tốt rồi.”

Túc Hãn có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, một hơi uống cạn chén rượu, mặt cũng không đổi sắc nói: “Nói cũng phải.” Sau đó buông chén xuống, đi vào chủ đề, “Từ đạo hữu, đạo hữu và tại hạ liên thủ đối địch, tại hạ thấy tu vi của đạo hữu cao thâm, còn chưa thỉnh giáo là đệ tử thế gia môn phái nào?”

Suy nghĩ một lúc, hắn lại nghi ngờ nói: “Đạo hữu họ Từ, chẳng lẽ là đệ tử Từ gia Thượng Cù châu?”

Từ Tử Thanh ngừng một chút, lắc đầu nói: “Tại hạ bất quá đúng lúc họ Từ mà thôi, không có quan hệ với Từ gia Thượng Cù châu.”

Túc Hãn thấy sắc mặt hắn không dị sắc, âm thầm suy nghĩ, nói: “Từ đạo hữu là tán tu?”

Từ Tử Thanh cười nói: “Đúng là nhất giới tán nhân. Dĩ vãng ẩn thân nơi sơn dã tu hành, lần này trùng hợp gặp được Chiêu nhi, mới đến đây.”

Túc Hãn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó có chút không đồng ý: “Từ đạo hữu đã là người nơi thế ngoại, không nên liên lụy với người phía Nam như thế.”

Từ Tử Thanh biết hắn có ý tốt, cũng đành gật gật đầu: “Ngày đó tại hạ thấy Chiêu nhi chỉ là hài đồng, lại cả người đều là thương tích, khó tránh khỏi tâm sinh không đành lòng….”

Túc Hãn mặc dù cảm thấy hắn quá mức nhân hậu thiện lương, nhưng cũng không phải là không thích, liền nâng chén nói: “Từ đạo hữu sau này lưu tâm một chút là được. Không nói đến chuyện này, nếu Từ đạo hữu không môn không phái, tại hạ lại nhất kiến như cố với đạo hữu, không bằng theo tại hạ đến Tán tu minh một chuyến như thế nào? Trong minh đều là tán tu, chúng ta cùng nhau trông coi chăm sóc nhau, cũng không thua kém những đệ tử đại môn phái khác!”

Từ Tử Thanh không dự đoán được Túc Hãn lại đưa ra lời mời, khó tránh có chút do dự, hắn trầm ngâm một lúc, nói: “Không dối gạt Túc đạo hữu, tại hạ nghe nói Từ, Điền năm đại thế gia gần đây nảy sinh hiềm khích, chỉ sợ sẽ liên lụy đến sáu châu, vốn định ở Hạ cửu châu một đoạn thời gian, tránh đi phong ba mới về…”

Túc Hãn nghe vậy thì ôm bụng cười to: “Từ đạo hữu a Từ đạo hữu, đạo hữu có điều không biết. Năm đại thế gia tuy rằng có căn cơ, nhưng sẽ không lan đến Tán tu minh đâu.” Lúc nói hắn đến gần một chút, trong đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ, “Từ đạo hữu, đạo hữu có biết Tán tu minh cắm rễ ở đâu không?”

Từ Tử Thanh lắc đầu: “Còn phải mời Túc đạo hữu chỉ giáo tại hạ.”

Túc Hãn mở to mắt nhìn, bộ dạng có chút bướng bỉnh nói: “Ở Lô châu.”

Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, cũng cười rộ theo.

Thượng Lô châu là nơi hẻo lánh nhất, đều cách tám châu khác một khoảng cách không ngắn, có thể nói là một châu độc lập. Nếu các châu khác như Thượng Cù châu có mưa gió gì, quả thật đúng là không thổi được đến đây. Nhưng Từ Tử Thanh vẫn có chút chần chờ, nếu cùng Túc Hãn đi đến Tán tu minh, chẳng lẽ phải chịu trói buộc nữa sao?

Liền dịu dàng từ chối: “Tại hạ đã quen tự do, chỉ sợ làm việc không chu toàn….”

Túc Hãn vừa nghe thì đã biết lòng hắn đang nghĩ gì, bàn tay to vung lên: “Khách khí như đạo hữu mà còn gọi là làm việc không chu toàn, vậy chẳng phải tại hạ là hỗn thế ma vương sao? Đừng nói chuyện này!” Hắn nói thẳng, “Chúng ta làm tán tu, nếu không có Tán tu minh che chở một chút, cho dù là không duyên cớ bị giết, cũng coi như xứng đáng! Từ đạo hữu thiên tư như vậy, cho dù là đi đến đâu cũng sẽ có người tán tụng thôi, nhưng do không muốn bị câu thúc cho nên không gia nhập môn phái thế gia. Nhưng Tán tu minh và các danh môn đại phái khác không giống!”

Từ Tử Thanh nghe Túc Hãn nói đến hứng khởi như thế, cũng khiêm tốn cười hỏi: “Khác chỗ nào?”

Túc Hãn đắc ý nói: “Tán tu vào Tán tu minh, được chia làm hai loại. Một loại là trên danh nghĩa, loại tán tu này được đến tài nguyên gì, nếu không hợp với thuộc tính của mình thì có thể bán cho trong minh, đổi lấy điểm cống hiến. Trong minh cũng có giao dịch đường, có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên cần. Loại này nhiều nhất trong minh, ngày thường không cần làm việc cho Tán tu minh, chỉ khi trong minh gặp đại nạn thì cứu tế tiếp viện một tay là được.”

Từ Tử Thanh cũng rõ ràng, hỏi tiếp: “Vậy một loại khác là gì?”

Túc Hãn lúc này nghiêm túc nói: “Loại khác chính là người trung tâm với minh, sống chết vinh nhục đều liên quan đến Tán tu minh, cũng tương tự như đại môn phái vậy. Loại này thường là con cháu, gia quyến, đồ đệ hoặc là người có quan hệ sâu đậm với người trong minh, hoặc là trải qua khảo nghiệm của người trung thành Tán tu minh, rất nhiều. Tu sĩ loại thứ hai có thể nhận được tiền tiêu hàng tháng trong minh phát, tất cả yêu cầu cũng khác xa tu sĩ loại một.”

Từ Tử Thanh như suy nghĩ nói: “Theo ý Túc đạo hữu thì tại hạ có thể làm loại một?”

Túc Hãn cười nói: “Đúng vậy. Đi lại tự do, có thể được đến một chút che chở, chẳng lẽ không tiện nghi sao?”

Từ Tử Thanh âm thầm suy nghĩ, cảm thấy đúng là không sai.

Túc Hãn thấy hắn dao động, lại bỏ thêm củi vào lửa nữa: “Từ đạo hữu, nếu đã nói đến đây thì tại hạ cũng không muốn giấu đạo hữu nữa. Tại hạ muốn đạo hữu đến Tán tu minh, cũng là có chút tư tâm.”

Từ Tử Thanh rùng mình nói: “Túc đạo hữu mời nói.”

Túc Hãn nói: “Từ đạo hữu xưa nay nhàn tản, nhưng chắc cũng biết, Thượng cửu châu mà chúng ta sinh sống, nghe thì rất cao, kỳ thực cũng chỉ là một trong hàng vạn hàng nghìn thế giới nhỏ mà thôi. Ở trên lại có chín ngàn thế giới lớn, khiến lòng người hướng về.”

Từ Tử Thanh cũng càng thêm nghiêm túc lắng nghe. Túc Hãn lúc này giống như muốn nói cho hắn chút chuyện bí ẩn vậy. Quả nhiên Túc Hãn nói tiếp: “Nhưng Từ đạo hữu có biết, mỗi mười năm, các đại môn phái của đại thế giới Khuynh Vẫn đều có tuyển nhận người của các tiểu thế giới như chúng ta làm đệ tử không?”

Từ Tử Thanh nghe vậy liền kinh sợ!

Thì ra giữa đại thế giới và tiểu thế giới không phải hoàn toàn không có liên hệ với nhau, mỗi mười năm, những người có tu vi đạt đến Trúc cơ, có thể từ Thăng long môn đi vào đại thế giới Khuynh Vẫn, để cho các tông môn của đại thế giới chọn lựa. Nếu may mắn thì có thể bị thu làm môn hạ, sẽ trở thành người của đại thế giới, sau đó tài nguyên, linh khí cuồn cuộn đến, cũng được danh sư chỉ điểm. Giống như cá chép vượt long môn vậy, thân phận sau đó hoàn toàn khác với trước như trời và đất vậy.

Nhưng Thăng long môn cũng là nơi rất nguy hiểm, tu sĩ tầm thường khó mà tới, trong Thăng long môn lại có cương phong, nếu không có tông môn hoặc gia tộc, thế lực dùng pháp bảo bảo vệ, đưa họ tiến vào thì sợ rằng khó mà ngăn cản cương phong, ngược lại tặng tính mạng vô ích. Hoặc là chịu một thân chật vật, mặc dù thành công đi đến đại thế giới cũng sẽ bị môn phái chướng mắt, chỉ có thể làm tán tu ở đại thế giới thôi.

Còn ba năm nữa thì sẽ đến kỳ hạn mười năm. Túc Hãn muốn Từ Tử Thanh, chính là nhìn trúng với tuổi tác này mà hắn đã đạt đến tu vi Luyện khí tầng bảy, có thể nói là tiến triển thần tốc. Trong Tán tu minh cũng có những tu sĩ có hy vọng Trúc Cơ, nhưng hoặc là tuổi tác quá lớn, hoặc là tư chất quá kém cỏi, tổng hợp các mặt, lại không có người nào hơn Từ Tử Thanh.

Túc Hãn thiên tư tung hoành, nhưng nếu muốn trong vòng ba năm Trúc Cơ thì nói thật bản thân hắn cũng không nắm chắc, Từ Tử Thanh so với hắn nhiều hơn vài phần cơ hội. Túc Hãn liền nghĩ, nếu bản thân mình có thể Trúc Cơ thì rất tốt, nhưng nếu hắn không thể mà Từ Tử Thanh lại thành, thì có thể bảo Từ Tử Thanh dẫn hắn cùng đi đại thế giới.

Về chuyện dẫn người này, cũng là do đại thế giới cho chút lợi ích. Phàm là tu sĩ trên Trúc Cơ có thể dẫn một người cùng đi vào Thăng long môn, nhưng người này phải do tu sĩ tự mình bảo vệ, nếu đã chết cũng không được trách ai cả. Từ Tử Thanh chỉ cần đồng ý dẫn theo Túc Hãn, Tán tu minh tự nhiên là sẽ bảo vệ Túc Hãn an toàn.

Nhưng nếu Túc Hãn và Từ Tử Thanh đều Trúc Cơ thành công, cũng không tính uổng phí công phu. Túc Hãn cung cấp cho Từ Tử Thanh một tin tức, dẫn hắn vào Tán tu minh, cũng tạo quan hệ tốt với Từ Tử Thanh, hai người cùng đi đại thế giới, cũng coi như quen biết chăm sóc lẫn nhau, cho dù như thế nào thì cũng chỉ có ích mà không có hại.

Chờ nói xong chuyện bí ẩn này, hai mắt Túc Hãn tỏa sáng, giống như liệt hỏa, dã tâm bừng bừng: “Từ đạo hữu cũng không cần lo lắng, nếu đạo hữu không thể Trúc Cơ, tại hạ cũng có thể đưa vị trí người dẫn theo tặng đạo hữu. Đến lúc đó trừ phi đạo hữu và tại hạ đều cơ duyên không đủ, bằng không thì cuối cùng đều có thể đến đại thế giới. Đến lúc đó trời đất bao la, mặc cho đạo hữu và tại hạ ngao du!”

Đến giờ phút này, Từ Tử Thanh không thể không thừa nhận, mình đã bị Túc Hãn thuyết phục hoàn toàn. Trước kia ở vườn Bách thảo, hắn lúc đầu muốn tu tiên không phải là vì trời đất rộng lớn, thế giới bao la sao, bây giờ trước mắt có một con đường nối thẳng lên trời, hắn vì sao không dám buông tay thử một lần chứ?

Tu tiên! Tu tiên!

Hắn đã sớm quyết định phải đi trên con đường cực kỳ nguy hiểm tráng lệ này, cơ hội lớn đặt ở trước mắt, cho dù Từ Tử Thanh tính cách bình thản vô ba như thế nào thì cũng thể cự tuyệt được hấp dẫn lớn hôm nay. Hít sâu một hơi, Từ Tử Thanh mở to mắt, ánh mắt kiên định nói: “Túc đạo hữu, tại hạ đi cùng đạo hữu.”

***

Ngày kế, trước Đông cung thái tử.

Đông Lê Hi mặc một bộ cổn bào màu đen thẳm, đầu đội mũ thái tử, đứng thẳng nghiêm trang. Bên cạnh hắn là Đông Lê Chiêu cũng đã khôi phục hơn phân nửa bộ dạng hoàng tử, tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng thần sắc lại kiên nghị, đã có vài phần phong độ quang minh. Hai huynh đệ này đều long chương phượng tử, cả người long khí ánh vàng lóng lánh bay thẳng lên trời, tôn quý bức người.

(cổn bào: áo dài có thêu rồng của vua.)

Túc Hãn không muốn nói chuyện nhiều với người phía Nam, nên đã đi đến phía trước chờ Từ Tử Thanh chia tay hai người.

Từ Tử Thanh trước nhìn về phía Đông Lê Chiêu, nói: “Chiêu nhi, lần đi này không biết kiếp nào sẽ gặp lại, con và hoàng huynh con phải đỡ đần nhau củng cố giang sơn.”

Trong mắt Đông Lê Chiêu đảo qua nước mắt, cung kính đáp:

“Vâng, tiên sinh, Chiêu nhi đã biết.”

Từ Tử Thanh cũng có vài phần không nỡ, Đông Lê Chiêu tuổi còn nhỏ đã gặp nhiều đau khổ, khiến hắn rất là thương tiếc: “Con thân là hoàng đệ, nên phân ưu với hoàng huynh, nhưng cũng phải biết chăm sóc bản thân. Kiếm có thể hộ thân, cũng có thể giết người, Vân huynh từng nói, nếu mỗi ngày có thể vung kiếm ba ngàn lần, mỗi lần đều như nhau, thì có thể khiến kiếm tâm đoan chính, bách tà bất xâm.”

Đông Lê Chiêu dùng sức gật đầu: “Vâng, Chiêu nhi đã hiểu! Chiêu nhi cẩn tuân lời tiên sinh phân phó!”

Từ Tử Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt đầu Đông Lê Chiêu. Sau đó, hắn nhìn về phía Đông Lê Hi: “Thái tử điện hạ tâm tư tuệ mẫn, trí kế hơn người, đây là ưu đãi. Nhưng cũng vì như thế mà có chỗ hỏng, khiến thái tử lo nghĩ quá mức, chỉ sợ….” Hắn muốn nói “có thể tổn hại thọ nguyên” nhưng lại chỉ uyển chuyển nói, “Chỉ sợ có chút không ổn.”

Trên người Đông Lê Hi đã ẩn hiện uy nghi đế vương, nhưng lúc nói chuyện vẫn rất kính trọng: “Lời của tiên sinh, Hi hiểu rõ trong lòng. Tiên sinh lần này đi, tiên đồ xa xưa, mong tiên sinh tự bảo trọng. Hi tự nhiên ngày đêm cầu chúc, mong tiên sinh gặp nạn hóa may, một đường trôi chảy an khang.”

Từ Tử Thanh khẽ cười nói: “Tâm ý thái tử điện hạ, ta áy náy.” Nói đến đây cũng không nhiều lời nữa.

Hai huynh đệ Đông Lê liếc nhau, đều cùng khom người, làm đại lễ:

“Tiên sinh trân trọng!”

Từ Tử Thanh lại nhìn kỹ hai người lần nữa, khẽ thở dài: “Hai người cũng phải trân trọng. Ngày gặp không chừng.”

Dứt lời liền xoay người đi đến bên cạnh Túc Hãn. Túc Hãn đưa tay ném ra một kiện pháp khí, ở trên không hóa thành một con thuyền nhỏ, nhún người nhảy lên. Từ Tử Thanh hơi lắc người, thì đã đứng bên cạnh hắn. Một con chim bay trên bầu trời phát ra tiếng kêu to lớn, móng vuốt sắc nhọn, đậu lên vai Từ Tử Thanh. Sau đó thuyền nhỏ phát ra ánh sáng chọi chang, bay giữa không trung, giây lát thì biến mất không thấy bóng dáng.

***

Tướng quân Tiêu Đồ nước Thừa Hoàng làm phản, bị thái tử Đông Lê Hi giết chết. Cùng năm, thái tử kế vị, nói rằng vì chịu thương tích Tiêu Đồ gây ra, có ngại cho tử tự, nên không lập hậu cung, mà lập hoàng đệ Đông Lê Chiêu làm hoàng thái đệ. Đông Lê Hi tại vị mười năm, hết lòng lo toan, dân giàu nước mạnh, khiến nước Thừa Hoàng càng thêm mạnh lớn, ngạo thị chư quốc. Mười năm sau, Đông Lê Hi thọ nguyên đã hết, ở trên giường bệnh truyền ngôi cho Đông Lê Chiêu.

Tẩm cung hoàng đế.

Đông Lê Hi nằm trên long sàng, đầu đầy tóc trắng, khô gầy như que củi. Nhiều năm qua hắn vì nước làm lụng vất vả, tâm tư nặng nề, rốt cuộc khí huyết hao hết, dầu cạn đèn tắt.

Đông Lê Chiêu ngồi bên giường, cầm tay huynh trưởng, hai mắt đỏ lên: “Hoàng huynh.”

Đông Lê Hi cười thong dong: “Người đều phải chết, Chiêu nhi, không nên có thái độ nữ nhi như thế.”

Đông Lê Chiêu cầm nước mắt, rung giọng nói: “Vâng, Chiêu nhi hiểu.”

Đông Lê Hi nói: “Mấy năm qua vi huynh đã đem tất cả học thức truyền cho đệ, đệ cũng không làm huynh thất vọng, đem tất cả quan hệ ngoại giao của nước Thừa Hoàng giao cho đệ, huynh vô cùng yên tâm.” Nói đến đây thanh âm của hắn trầm lại, “Cũng nên vì nước Thừa Hoàng kéo dài con cháu, Chiêu nhi nhất định phải chiêu phi lập hậu cung. Mà đế vị cô độc… Dù sao, vi huynh cũng hy vọng Chiêu nhi có thể tìm được người thật tình tướng đãi, có thể tán gẫu an ủi lúc cô đơn. Đừng như hoàng huynh, mất đi mới biết tình đã sớm nảy mầm, nề hà tình sâu duyên cạn… chỉ còn là tiếc nuối không thôi….”

Đông Lê Chiêu nghẹn ngào đáp: “Vâng.”

Sau đó buông lỏng tay, tay Đông Lê Hi cũng đã mất lực chống đỡ rơi xuống.

“Hoàng huynh!” Đông Lê Chiêu thất thanh kêu lên.

Tiếng chuông vang lên, quốc chủ đương đại nước Thừa Hoàng Đông Lê Hi băng hà.

Sau đó Đông Lê Chiêu kế vị, nước Thừa Hoàng thay đổi niên hiệu. ***

Trên linh thuyền, ý thức Từ Tử Thanh chìm vào trong nhẫn, thì thào nói: “Vân huynh, hôm qua hai tay ta cuối cùng cũng nhuộm đầy máu. Tuy là Huyết Ma, nhưng đó cũng là Tiêu Đồ.”

Vân Liệt nói: “Tiêu Đồ không chết, Huyết Ma không chết.”

Từ Tử Thanh thở dài: “Cho dù là thế thì trong lòng vẫn luôn khó mà an.”

Vân Liệt im lặng.

Thật lâu sâu, Vân Liệt mới nói: “Hồn phách Tiêu Đồ vẫn còn.”

Từ Tử Thanh mới thoải mái cười: “Như vậy…. cũng coi như an lòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play