Từ Tử Thanh đưa Túc Hãn đến trước mặt Huyết Ma xong, thì đám thi ma lập tức cùng xông đến chỗ hắn, khiến hắn không thể không nhanh chóng vung cương mộc ngàn năm lên, vừa chém nát chúng nó, lại vừa phải rải phiến lá, bức lui một bộ phận thi ma, xoay cho mình một cơ hội chiến thắng. Nhưng ngay lúc hắn chiến đấu kịch liệt với thi ma thì chợt cảm thấy được có một tầm mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm hắn khiến tóc gáy của hắn dựng thẳng lên, trong lòng sinh ra ý lạnh cả người.
Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, lại phóng ra hai luồng sáng xanh, rồi nhân cơ hội này mà quay sang nhìn tầm mắt mãnh liệt kia. Quả nhiên là Huyết Ma, ánh mắt của lão chứa đầy tham lam dục vọng, nhìn chằm chằm bản thân mình, giống như vô cùng đói bụng, muốn ăn sống nuốt tươi hắn vậy. Từ Tử Thanh nhịn không được rùng mình.
…. Lão muốn ăn mình, Huyết Ma muốn ăn tươi hắn!
Nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ những điều này, Từ Tử Thanh thở sâu, xem nhẹ ánh mắt gây sự kia, tiếp tục chém giết thi ma. Ngay lúc này, một bóng hình đập mạnh xuống, đúng là Túc Hãn bị Huyết Ma đánh bay đã quay trở lại. Mắt thấy Túc Hãn lại lần nữa sẽ rơi vào trong đàn thi ma, thậm chí bị thi ma cắn nuốt…. Từ Tử Thanh vội vàng vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay Túc Hãn, kéo hắn đến gần bên cạnh, đồng thời vung mạnh lên, đập nát thi ma đang bổ nhào đến trước mặt mình!
Túc Hãn thất bại, Huyết Ma không phải dễ đối phó, cho dù là tiếp tục đưa Túc Hãn đi qua đó, thì hắn cũng không phải là đối thủ của Huyết Ma. Từ Tử Thanh lập tức hỏi: “Túc đạo hữu, còn chịu được nữa không?”
Chợt nghe thiếu niên bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ đạo hữu cứ tiếp tục tự nhiên ra tay, tại hạ… tại hạ còn chịu được!”
Túc Hãn bị Huyết Ma đánh bay, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, cơ hồ là muốn phun máu ra. Nhưng tình hình bây giờ quá nguy cấp, sao có thời gian để hắn tự chữa thương chứ? Đành phải nỗ lực duy trì thôi. Túc Hãn hung hăng nuốt ngụm máu sắp trào dâng xuống, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu huyết lên phi kiếm. Ngọn lửa màu xanh lam thoáng chốc bùng lên, ánh lửa ảm đạm ban đầu cũng phút chốc sáng rực rỡ. Túc Hãn không quan tâm đau đớn cả người, chỉ cảm thấy hắn bị Huyết Ma đánh bay như vậy có thể nói là vô cùng mất mặt. Nếu thật sự không tìm về mặt mũi thì thật khiến người khác xem thường mà!Phút chốc trong lòng có chút không cam, bồng bột tuổi thiếu niên, mối huyết hải thâm cừu, những thứ này cộng lại một chỗ khiến cho Túc Hãn lên tinh thần, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược nuốt vào, lần nữa bắt đầu chém giết!
Quanh thân Từ Tử Thanh tỏa ra ánh sáng xanh tươi mát, khí ất mộc liên tục tỏa ra, vô số phiến lá xanh đậm hình thành vài đường tròn xanh quấn quanh chuyển động người hắn, tỏa ra mùi hương tươi mát giữa làn sương máu khôn cùng tanh hôi nồng đậm. Hắn cũng muốn tốc chiến tốc thắng, Huyết Ma như hổ rình mồi, mặc dù lão phải điều khiển đại trận không thể đánh tới đây. Lại thêm lão bày ra đại trận vây giết bọn họ, hẳn cũng tiêu hao linh lực không kém bọn họ là bao. Nhưng bọn họ nếu phải liên tục chém giết thi ma, cho dù là linh lực hùng hậu bao nhiêu cũng không thể liên tục hao phí như vậy.
Huyết Ma thấy Từ Tử Thanh và Túc Hãn chiến đấu nhẹ nhàng như vậy, cũng nhận ra tâm tư của Từ Tử Thanh, kiệt kiệt cười một tiếng quái dị. Lão liền vẫy vẫy huyết kỳ trong tay, động tác, tốc độ của đám thi ma kia lại tăng nhanh gấp đôi!
Túc Hãn bị buộc đến mức tay vội chân loạn, chút bất tri bất giác đã bị thi ma dẫn đi xa. Nhưng bên Từ Tử Thanh còn phiền toái hơn cả hắn nữa, Huyết Ma ra lệnh, hơn phân nửa thi ma lập tức bu đến xung quanh người hắn!
Vô số cốt trảo lao nhanh đến, cánh xương lay động, lại có vô số máu loãng nồng đậm vẩy ra ngoài, đụng chạm đến ánh sáng xanh hộ thân của Từ Tử Thanh, muốn nhiễm bẩn nó. Cứ liên tục như vậy, ánh sáng xanh từ từ bị nhuộm đen, cơ hồ là sắp đến gần người hắn rồi!
Từ Tử Thanh hoảng sợ, vung cương mộc lên chém xuống vùng sáng xanh bị nhuộm đen, nhưng hắn vừa ra tay thì khiến cho hành động bản thân chậm lại một chút. Đám thi ma liền nhân cơ hội này bổ nhào đến trước mặt hắn!
Mắt thấy Từ Tử Thanh sẽ bị một đống cốt trảo bắt lấy thì đột nhiên, hai tiếng “chi chi” vang lên, xương sọ của đám thi ma bị kiếm khí xuyên thủng, lập tức hóa thành tro tàn.
Là kiếm khí của Vân Liệt!
Trong lòng Từ Tử Thanh liền vui vẻ, nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy hư ảnh mờ ảo cách đó không xa. Mặc dù bị Huyết Ma che lấp hơn phân nửa, nhưng kiếm quang rắn chắc đến không gì có thể phá vỡ lập tức hóa thành vệt sáng thật dài, di chuyển lên xuống trái phải xung quanh Từ Tử Thanh. Không được một phút đồng hồ thì gần trăm thi ma đã bị kiếm khí đâm thủng! Hoàn toàn biến thành bụi trần ai….
Lại thiếu Vân huynh một mạng nữa rồi. Từ Tử Thanh thầm nghĩ, nhưng trong lòng hắn lại dần dần yên tĩnh lại.
Hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt, Vân Liệt từ lúc đầu đến giờ vẫn không ra tay, chắc là vì muốn để hắn đối chiến với Huyết Ma, tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu. Chờ đến khi hắn quả thật không còn sức để tự bảo vệ bản thân mình, y mới ra tay cứu hắn. Thật sự là dụng tâm lương khổ a.
Từ Tử Thanh tự nhiên không phải là người không biết tốt xấu, nếu nguy nan đã hóa giải phân nửa, thấy kiếm khí không bay đến nữa thì hắn cũng lần nữa ra tay. Lúc này, nhân lúc vừa trải qua nguy cơ nguy hiểm tính mạng, nhìn lại những thi ma đầy người máu loãng, hắn lại càng thêm vài phần thong dong.
Bên Từ Tử Thanh vừa tỉnh táo lại thì bên Huyết Ma lại hận đến nghiến răng. Chuyện trong đại trận, thân là người điều khiển trận pháp như lão sao có thể không biết rõ chứ? Ban đầu lão còn chưa phát hiện ra, nhưng bây giờ mới thấy, không biết từ lúc nào bỗng có một thiên hồn cũng không biết từ đâu đến. Nhưng trên người thiên hồn kia lại có kiếm khí sắc bén, cũng có sát ý như lưỡi kiếm sắc bén, từng đường từng đường bay xung quanh, mỗi một phút đều như muốn tước nhỏ người khác ra!
Kẻ này từ nãy đến giờ không ra tay, bây giờ tại sao lại phải nhiều chuyện như thế chứ?! Trong lòng Huyết Ma tức giận, thầm nghĩ, bất quá là một luồng hồn phách cũng dám đi vào đại trận ư, xem lão như thế nào điều khiển trận pháp biết hắn thành năng lượng cho đại trận này! Trong đầu lại vừa nổi lên ý này, thì tay liền điều khiển huyết kỳ vung ra vài tư thế, thoáng chốc biến đổi trận pháp.
Ngay gần chỗ Vân Liệt đứng, sương máu bỗng biến mất, rồi hình thành một con hổ máu, cao chừng một người, mở cái miệng khổng lồ nhào về phía Vân Liệt. Vân Liệt không hề ra tay, chỉ hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh này giống như tiếng trống chiều chuông sớm, ầm ầm đụng vào trong đầu Huyết Ma, đồng thời hổ máu phát ra một tiếng gầm đau đớn, trong phút chốc tan thành mây khói.
Tính sai! Sắc mặt Huyết Ma biến đổi kịch liệt! Kẻ đó đến tột cùng là ai?!
Huyết Ma chưa bao giờ đoán được rằng một thiên hồn lại có được uy lực lớn mạnh như thế. Cho dù là quỷ tu tầm thường, ở trong trận pháp này cũng bị khắc chế ba phần sức mạnh, nhưng sao thiên hồn đó lại có bổn sự lớn như vậy chứ?
Bây giờ lão cũng không dám ra tay đối phó Vân Liệt nữa, lại nhớ đến lúc thiếu niên thanh sam vừa thất thủ thì kẻ này đã ra tay cứu giúp, xem ra hôm nay lão dữ lành nhiều ít rồi…. Trong lòng chuyển động liên tục, sắc mặt Huyết Ma càng thêm âm trầm, thầm thì niệm một chỉ quyết. Bây giờ, chỉ sợ còn một biện pháp cuối cùng nữa thôi. Nếu không được…. Trong lòng lão dâng lên hận ý, thầm nghĩ: “Nếu vẫn không được thì ta sẽ kéo theo hai tu sĩ tuổi trẻ kia chôn cùng!”
Từ Tử Thanh đang chém giết mấy con thi ma, bỗng nhiên trong lòng rung động. Cấm chế hắn bày ra bị phá! Trong lòng Từ Tử Thanh bỗng sinh ra lo lắng, hai huynh đệ Đông Lê Hi và Đông Lê Chiêu đang ở trong phòng, hắn đã cố ý bày cấm chế, cũng là vì muốn bảo vệ bọn họ. Hắn vốn tưởng rằng hắn và Túc Hãn chiến đấu với Huyết Ma, Huyết Ma cũng không có biện pháp nào làm khó hai huynh đệ họ. Không ngờ Huyết Ma lại có biện pháp khác, không biết lão làm thế nào phá vỡ cấm chế nữa. Nhưng Từ Tử Thanh lúc này thật sự không có biện pháp, bản thân mình hắn cũng không bảo vệ nổi nữa, làm sao có thể bảo vệ hai huynh đệ kia chứ!
Từ Tử Thanh lại liếc sang nhìn Túc Hãn, chỉ thấy hắn bị bức lui hơn một dặm, mặc dù thi ma bên đó thưa thớt hơn, nhưng cũng có hơn bốn mươi, năm mươi con, không thể bứt ra cứu giúp được. Rơi vào đường cùng, Từ Tử Thanh thu hồi cương mộc ngàn năm, một dây leo màu trắng chui ra từ lòng bàn tay hắn.
Thị huyết yêu đằng, là thứ ăn máu thịt, huyết khí ở đây nồng đậm như vậy, chắc chắn nó có thể ăn đến chán chê. Từ Tử Thanh biết máu loãng trong đại trận này chính là máu của người phía Nam, không muốn Thị huyết yêu đằng lây dính, nhưng bây giờ muốn mau chóng cứu người, cũng đành phải làm thế thôi. Đã quyết định chắc chắn, Từ Tử Thanh không chút chần chờ, sắc mặt của hắn có chút nghiêm nghị, quăng yêu đằng trong tay ra!
Quả nhiên, yêu đằng màu trắng kia ở trong không trung vẽ ra một hư ảnh thản nhiên, sương máu dày đặc lập tức hội tụ lại thành một dòng nước, trôi nhanh về hướng yêu đằng. Không bao lâu, trong phạm vi một trượng quanh thân Từ Tử Thanh, tất cả sương máu đều đã nhạt bớt, cảnh tượng phía xa bị sương máu che phủ cũng hiện ra rõ ràng hơn. Còn yêu đằng màu trắng kia hút vào sương máu, nhanh chóng hóa thành dây leo đỏ. Hút sương máu càng nhiều, màu đỏ lại càng thêm đậm và sáng, từ màu hồng tới ửng đỏ, từ ửng đỏ đến đỏ tươi, cuối cùng giống như dùng hồng ngọc khắc thành, long lanh đánh yêu. Khi nhìn kỹ thì thấy mạch máu rõ ràng, giống như từ thiên nhiên tạo thành vậy, lại như có máu loãng lưu động bên trong, linh quang rực rỡ.
Làn sương máu xung quanh bị hút sạch sẽ, yêu đằng cũng đã sớm đói bụng sắp chết, lúc này khó được có thể ăn no nê, nó tự nhiên là không chịu dừng tay. Vì thế sương máu ở xa hơn cũng hóa thành dòng máu, từng luồng chạy đến, cả một đại trận lớn chỉ trong chớp mắt bị phá vỡ, những thi ma diễu võ dương oai, bay đầy trời vì không có đại trận chống đỡ, đều biến trở về nguyên hình, rơi xuống mặt đất…. Bất quá chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì cả trận pháp đã bị giải trừ.
Chính lúc này, Từ Tử Thanh chợt nghe được một tiếng kêu rên, vội vàng quay đầu lại thì thấy một đống thi ma đã hóa thành khung xương ngã xuống trước mặt huynh đệ Đông Lê Hi, Đông Lê Chiêu. Mà Đông Lê Hi bị thương nặng trong người, thiếu chút nữa đã ngã xuống, may mắn được Đông Lê Chiêu đỡ dậy. Thấy hai người không có việc gì, Từ Tử Thanh cũng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Cũng may mà hành động đúng lúc, khiến bọn họ không chịu tổn thương nào. Bằng không thì không nói đến chuyện hắn có giao tình với hai anh em, tuyệt đối không muốn thấy hai người chết, chỉ nói riêng chuyện tranh chấp với ma đạo mà thiên đạo ban xuống, nếu hai huynh đệ chết, hắn cũng coi như thất bại.
Thi mã ngã xuống, Huyết Ma vươn tay ra muốn hút hai huynh đệ vào tay mình. Từ Tử Thanh cũng không thể để lão làm như thế, khó khăn lắm mới phá vỡ trận pháp, nếu hai huynh đệ lại rơi vào tay Huyết Ma thì chẳng phải là uổng phí tất cả công phu sao?
Nhưng yêu đằng đang ăn đến vui vẻ, hắn cũng không dám dùng nó cuốn hai người lại, lập tức vỗ tay, thu hồi huyết đằng vào cơ thể. Sau đó nghiêng người, vài sợi dây leo xanh bắn ra, cuốn lấy vòng eo hai người.
Bên Túc Hãn thấy thi ma đột nhiên rơi xuống, có chút ngây người, lại thấy sương máu trong đại trận hoàn toàn biến mất, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh thì bay trở về. Hắn thấy Từ Tử Thanh đang cùng Huyết Ma tranh đoạt huynh đệ Đông Lê Hi, Đông Lê Chiêu, nhíu mày quát: “Ma đầu, ăn một kiếm của ta!”
Huyết Ma bất ngờ không kịp phòng bị, bị một kiếm của Túc Hãn xẹt qua, lão lùi về sau vài bước, cánh tay bị kiếm xẹt ngang qua một vết thương dài, lộ ra cả xương trắng bên trong, đau đớn đến khó chịu. Lão vừa lùi lại thì Từ Tử Thanh cũng thành công giải cứu hai huynh đệ. Kéo dây leo xanh lại, hai huynh đệ cũng bay đến bên cạnh hắn. Hắn lại kéo thêm một cái, hai huynh đệ an toàn đứng trên mặt đất.
Đồng tử trong hốc mắt Huyết Ma như muốn nổ tung, lão biết đại thế đã mất. Lão vốn muốn bắt hai huynh đệ làm con tin, nhưng nếu thất bại thì tất cả cũng xong. Bây giờ tạm thời không quan tâm đến thiên hồn không rõ chi tiết bên kia, chỉ nói riêng dây leo máu trong tay thiếu niên thanh sam kia đã hút toàn bộ sương máu trong đại trận cũng đã quá mức quỷ dị rồi! Lão không thể làm được gì cả….
Huyết Ma giận tái mặt, bây giờ trong lòng lão chỉ có một ý tưởng. Cổ tay lão run lên, mặc dù đại trận đã bị phá, nhưng huyết kỳ vẫn còn là binh khí hạng nặng, có thể cùng hai oa nhi kia liều mạng một trận!
Nếu đã muốn chiến đấu đến chết thì Huyết Ma cắn nát ngón tay, bôi máu lên người huyết mã, trong phút chốc trên lưng ngựa lồi ra hai bướu thịt, phá vỡ làn da, hình thành một đối cánh. Huyết Ma vỗ vỗ lưng ngựa, huyết mã lập tức tung vó chạy như bay ra ngoài!
Từ Tử Thanh thấy thế, lập tức ném nhẹ hai huynh đệ Đông Lê cho Túc Hãn đỡ lấy, rồi lấy cương mộc ngàn năm ra, ngay mặt nghênh chiến.
Huyết kỳ rất nặng, lại thêm khí thế huyết mã vỗ cánh lao xuống dưới khiến cho lão càng thêm uy mãnh. Từ Tử Thanh hai tay nắm chặt cương mộc, dùng sức va chạm với huyết kỳ!
Bính bính….
Tiếng vang trầm đục vang lên, cương mộc ngàn năm vô cùng cứng rắn, nhưng khí lực của Từ Tử Thanh lại không đủ, nên bị huyết kỳ liên tục đánh lùi về sau, hai chân tạo thành hai rãnh sâu trên mặt đất.
Túc Hãn đặt hai huynh đệ Đông Lê qua một bên, cao giọng nói: “Từ đạo hữu, tại hạ đến giúp đạo hữu!”
Sau đó kình kiếm phóng đến, Túc Hãn cùng Từ Tử Thanh cộng đồng đối địch. Hai người cứ như vậy chống đỡ Huyết Ma, kiếm thuật của Túc Hãn cao hơn Từ Tử Thanh không chỉ một bậc, nhưng lại cần có Từ Tử Thanh lược trận giùm hắn, có thể nói cả hai hợp tác với nhau rất khăng khít. Kiếm pháp của Từ Tử Thanh không được tốt, cho nên cẩn thận nhìn Túc Hãn ra kiếm. Túc Hãn quả thật là thiên tư bất phàm, tuy rằng lúc trước bị Huyết Ma đánh bay, nhưng giờ cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó.
Người dùng kiếm, phải kiên cố không gì phá được; Chiêu thức của kiếm, phải mau không gì phá được.
Túc Hãn dùng hai tay cầm kiếm, hai tay dùng sức, biến hóa trăm chiêu thành một chiêu, không ngừng tấn công liên tục huyết kỳ trong tay Huyết Ma. Một chiêu chém ra, kì thực là trăm chiêu cùng ra, với tích lũy như thế, hoàn toàn có đánh rớt huyết kỳ, đánh vỡ sức mạnh của nó.
Binh binh binh binh binh binh binh….
Vô số tiếng vũ khí va chạm vào nhau thanh thúy vang lên, chiêu thức của Huyết Ma bá đạo, còn Túc Hãn thì ra kiếm rất nhẹ nhàng, trường kiếm hóa thành bóng sáng xanh, ngăn cản huyết kỳ lại, hoàn toàn không chịu nhượng bộ lùi về sau!
Từ Tử Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc bỗng dâng trào mênh mông. Hắn hít vào một hơi thật sâu, điều động kinh lạc hai tay, cơ thể vang lên mười tiếng nổ, mười tiếng nổ hóa thành trăm tiếng nổ! Thành!
Từ Tử Thanh xoay người, lập tức xuất hiện bên cạnh song song với Túc Hãn, cùng nhau đánh huyết kỳ!
Lúc trước chỉ có một mình Túc Hãn cũng khó khăn lắm mới có thể cản được huyết kỳ. Bây giờ hai người cùng một lúc ra tay, sức mạnh cũng tăng lên gấp hai. Huyết Ma chỉ cảm thấy có vô số đòn tấn công mạnh mẽ xông đến trước mặt lão, một mình lão thì không chống vững cả một ngôi nhà, hai tay cầm huyết kỳ nặng đến không thể nhấc lên nổi! Cánh tay này dù sao cũng là tay của người phàm, cho dù dùng hết sức cũng không thể ngăn cả thế tấn công mãnh liệt của hai người được. Thời gian dài càng khiến cho lồng ngực Huyết Ma thêm khó chịu đau đớn.
“Nôn!” Một ngụm máu do gan vỡ từ trong cổ họng trào lên miệng phun ra, hai tay Huyết Ma run rẩy đến lợi hại, vỗ vỗ huyết ma, muốn lùi về sau. Nhưng Túc Hãn sẽ không đồng ý lão làm vậy, trong mắt hắn hiện lên vẻ ác độc, một kiếm chém ra, không phải đối phó Huyết Ma mà chuyển sang tấn công huyết mã….Xoạt!
Một kiếm quét qua, đầu ngựa bay lên, máu tươi văng khắp nơi. Bốn vó huyết mã mềm nhũn, ngã xuống đất không đứng lên nổi. Huyết Ma nhảy lên, hai chân rơi xuống mặt đất, hai mắt tràn đầy vẻ hận thù. Hai tay của lão đã bị tàn phế, không thể bấm tay niệm thần chú, thân thể cũng vỡ nát, lại càng thêm không dám để nguyên thần xuất khiếu. Đủ loại biểu hiện chứng minh một điều, lão đã đến đường cùng, không có đường để quay đầu lại nữa. Bây giờ cho dù lão muốn kéo theo người khác đồng quy vu tận, cũng đã là điều không thể!
Nhưng Từ Tử Thanh và Túc Hãn vẫn như cũ sẵn sàng đón địch, hai người nhìn chằm chằm Huyết Ma, không để lộ bất kỳ sơ sẩy nào cả.
Chính lúc này, Huyết Ma bỗng nhiên kéo áo ra, lộ ra vùng ngực bóng loáng, cười ha ha nói: “Lão phu hôm nay lật thuyền trong mương, dừng lại trong tay hai oa nhi các ngươi. Đến đây đi!” Lão vỗ ngực, “Đâm vào chỗ này của lão phu!”
Bàn tay của Huyết Ma vỗ vỗ vùng ngực, da thịt bóng loáng run rẩy, sau đó có một thứ gì đó giãy dụa trồi lên, ngũ quan rồi ràng, là một mặt người trắng bệch. Đông Lê Hi nhìn thấy mặt người đó, lập tức hô nhỏ: “Tiêu Đồ….”
Mặt người giống như nghe được lời của Đông Lê Hi, giãy dụa nhúc nhích, giống như muốn quay đầu lại: “Thái tử điện hạ!”
Trong mắt Từ Tử Thanh hiện lên vẻ không đành lòng: “Thái tử điện hạ, đó là Tiêu Đồ sao?”
Đông Lê Hi gật gật đầu: “……Ừ, là Tiêu Đồ.”
Vẻ mặt Huyết Ma vẫn cuồng ngạo: “Lão phu đã ký thác lên hồn phách của Tiêu Đồ, cũng kết nối với nguyên thần của lão phu, lão phu lần này nếu chết, Tiêu Đồ cũng phải theo lão phu hồn phi phách tán!”
Lời nói của Huyết Ma vừa thoát ra khỏi miệng, sắc mặt của những người đứng giữa sân đều thay đổi. Trong lòng Từ Tử Thanh biết lời của Huyết Ma không giả, mặc dù lão có ý giữ lại hồn phách Tiêu Đồ, nhưng cũng chỉ vì đoạt vận thôi, tự nhiên là có rất nhiều thủ đoạn khiến Tiêu Đồ phải khuất phục rồi. Dùng Đông Lê Hi uy hiếp là thứ nhất, hồn phách nối liền với nguyên thần của lão là thủ đoạn thứ hai. Huyết Ma lưng đeo nợ máu nặng nề, chết cũng không hết tội, nhưng Tiêu Đồ lại là thân bất do kỷ, chỉ vì muốn bảo vệ Đông Lê Hi, lại suýt nữa khiến cho nước Thừa Hoàng đảo điên trong tay ma đầu. Nhưng Tiêu Đồ dù sao cũng là người phàm, không có sức chống cự mới chọn dùng cách này, cũng coi như là tình có thể nguyên. Vì vậy Tiêu Đồ chết cũng coi như thôi, nhưng hắn hồn phi phách tán thì…. Tiêu Đồ có tội gì chứ?
Từ Tử Thanh không khỏi thở dài, có chút không đành lòng. Bộ dạng chần chờ không thể xuống tay của hắn bị Huyết Ma nhìn thấy, lão lại càng thêm càn rỡ. Lão bất quá chỉ là trước khi chết muốn sỉ nhục hai người, lại chưa từng nghĩ đến tu sĩ thiếu niên kia lại để ý hồn phách của một người phía Nam như thế, quả thật là vô cùng buồn cười mà!
Túc Hãn nhíu mày, nói: “Từ đạo hữu, tuy rằng thực xin lỗi người phàm kia, nhưng trừ ma quan trọng hơn, cả tại hạ và đạo hữu đều không thể mềm lòng được.”
Từ Tử Thanh sao có thể không biết đạo lý này chứ. Hắn nghiêng đầu nhìn qua, thì thoáng thấy sắc mặt trắng bệch của Đông Lê Hi, cũng không biết là có mấy phần vì đau đớn, mấy phần là đau khổ vì chuyện của Tiêu Đồ.
Nhưng mặt người trước ngực Huyết Ma lại cười lớn nói: “Bất quá là hồn phi phách tán thôi, hai vị tiên trưởng, mau ra tay đi!”
Chỉ cần có thể giết chết ma đầu này, nước Thừa Hoàng không còn gì phải lo lắng nữa, người yêu trong lòng hắn…. cũng không phải lo
lắng gì nữa. Nếu chết, không biết kiếp sau sẽ đầu thai làm người hay làm súc vật nữa? Nhưng cuối cùng thì cũng không phải là Tiêu Đồ nữa rồi! Huống chi hắn có thể hưởng thụ một đoạn thời gian này, lại có thể quan hệ thể xác với người mà hắn yêu, hắn đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi, chết cũng không tiếc!
Túc Hãn lớn tiếng nói: “Tốt! Một người phía Nam như ngươi có thể có lòng quyết tâm như vậy, thì ta sẽ cho ngươi đi thoải mái hơn!”
Từ Tử Thanh nhắm lại hai mắt, gật đầu đầu: “Chỉ có thể làm như thế thôi!”
Hai người bàn bạc xong, một người đâm vào tim Tiêu Đồ, một người đâm xuyên tử phủ của Tiêu Đồ, đánh nát nguyên thần của Huyết
Ma, hoàn toàn không cho Huyết Ma con đường thoát nào cả!
Từ Tử Thanh tay cầm thiết mộc ngàn năm, vì tu vi của hắn cao hơn, nên sẽ do hắn tiêu diệt nguyên thần Huyết Ma. Hắn và Túc Hãn nhìn nhau, muốn ra tay. Nhưng lúc này, một bóng trắng xuất hiện bên cạnh Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh giật mình: “Vân huynh?”
Túc Hãn do lúc nãy chiến đấu quá kịch liệt nên không quan tâm đến người khác, vì vậy không từng để ý đến Vân Liệt. Giờ thấy Vân Liệt xuất hiện, hắn lập tức kinh ngạc: “Đây là?”
Vân Liệt không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lãnh đạm nói: “Hỏa khí nóng cháy, nếu đánh trúng hồn phách, chắc chắn sẽ tiêu tan. Mộc khí của ngươi ôn hòa, nếu do ngươi ra tay thì hồn phách của hắn có thể sẽ được giữ lại.”
Từ Tử Thanh mừng rỡ: “Vân huynh nói có thật không?”
Vân Liệt nói: “Thử một lần xem sao, đi đi.” Xong rồi thì im lặng không nói nữa.
Túc Hãn cả bụng đều là nghi vấn, nhưng bây giờ không phải là cơ hội để hỏi. Lần này sửa lại vị trí của hai người, Túc Hãn cũng không muốn thấy hồn phách của Tiêu Đồ tan biến, tự nhiên là đồng ý không dị nghị. Vì thế hai người ray tay, đâm vào tử phủ và trái tim.
Trên trường kiếm của Túc Hãn phát ra ánh lửa rực rỡ, phút chốc đã đâm vào mi tâm của Tiêu Đồ! Cùng lúc tử phủ bị xuyên thủng, nguyên thần ở trong tru lên một tiếng, sau đó liền bị ngọn lửa màu xanh lam thiêu đốt thành tro bụi tan biến!
Từ Tử Thanh cũng đồng thời ra tay, cương mộc ngàn năm đâm thẳng vào mặt người. Mặt Tiêu Đồ mấp máy môi, sau đó biến mất, vô thanh vô tức.
“Nếu có kiếp sau….”
Lời nói nhỏ như muỗi vo ve, cũng không biết có ai nghe được nữa.