Vẻ mặt Từ Tử Thanh rất phức tạp, hắn từng ở đáy hồ bí cảnh gặp được cơn xoáy xoay ngược chiều kim đồng hồ, nhưng so với cơn xoáy dưới đáy hồ với xoáy nước chứng kiến bây giờ, quả thật là khác một trời một vực! Cảnh tượng rung động như vậy, quả thật giống cực với “vòi rồng” kia. Nhưng xoáy nước dù sao cũng không phải “vòi rồng”, nói cho cùng thì nó chỉ di chuyển trong một phạm vi nhất định thôi, không mang theo gió táp tàn phá bừa bãi trên biển.

Đông Lê Chiêu nào gặp qua cảnh tượng như thế này, thất thanh nói:

“Tiên sinh, đó là thứ gì vậy?!”

Từ Tử Thanh lúc này mới phát hiện, quái vật lớn trước mắt thì ra không phải tự nhiên sinh ra. Vì với thị lực bây giờ của mình, hắn đã sớm thấy xung quanh cơn xoáy nước lớn kia lóe lên hơn mười điểm sáng rực rỡ, đúng là linh quang tỏa ra khi sử dụng pháp khí. Pháp khí không có linh trí, những pháp khí kia, tự nhiên là có tu sĩ đang điều khiển.

Trong lòng Từ Tử Thanh có chút do dự, cơn xoáy nước và các tu sĩ đó đang ngăn lại đường đi của hai người, nếu đi đường vòng, sợ còn phải đi xa thêm mấy hải lý nữa, linh lực của hắn không đủ dùng, thời gian duy trì của kim cương tráo cũng có hạn. Cho dù là đi đường vòng được, Đông Lê Chiêu cũng không chịu nổi. Nhưng tiếp tục đi về phía trước… chắc chắn phải đối mặt với đám tu sĩ kia.

Tình thế cấp bách, cũng không thể nghĩ nhiều hơn nữa, Từ Tử Thanh kéo Đông Lê Chiêu đến gần hơn, dặn dò: “Đằng trước có người, từ giờ, con nhất định không được mở miệng nói chuyện.”

Đông Lê Chiêu biến sắc: “Vâng, tiên sinh.”

Nghe vậy, Từ Tử Thanh cũng bớt lo, vẻ mặt nghiêm túc, dẫn theo người lập tức bay về phía trước. Càng đến gần, càng nhìn thấy rõ ràng hơn. Trong hơn mười tu sĩ kia, có một nữ tử được bảo vệ ở giữa, chân đạp hai dải lụa màu, một thân váy đỏ bay phấp phới, trông xinh đẹp động lòng người. Bên cạnh nàng có mười hai vị nam tu, tu vi đều ở giữa Luyện khí tầng sáu đến Luyện khí tầng tám, mỗi người đều đạp một thanh phi kiếm, chỉ có màu sắc linh quang là khác, cho thấy công pháp tu tập và thuộc tính của những người này khác nhau. Chờ thấy rõ mặt những người này, Từ Tử Thanh thấy qua là không quên, lập tức nhận ra họ.

Nữ tu tu vi vô cùng yếu, chỉ ở Luyện khí tầng hai thôi, đúng là cô gái tùy hứng hắn từng gặp ở Tri thảo các lúc mới đến Hạ Kỳ châu. Nàng khi đó là vì tìm kiếm linh thảo tăng thêm linh lực, chắc là muốn luyện chế đan dược, lẽ nào đến đây cũng là vì chuyện đó ư? Từ Tử Thanh lại nhìn, mười hai nam tu đạp phi kiếm đứng một nơi cố định, mơ hồ nhìn ra đó là quỹ tích của một pháp trận, còn cô gái thì đứng ở mắt trận, cũng là nơi an toàn nhất. Từ Tử Thanh thấy thế, trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ. Đừng nói là trong sóng biển có huyền cơ gì đó? Vì suy đoán như vậy, Từ Tử Thanh càng thêm cẩn thận. Đầu tiên là thả chậm lại tốc độ, sau đó nâng bích diệp dưới chân lên, đứng cách phía trước một trượng xa.

Các tu sĩ bày pháp trận kia tự nhiên là rất mẫn cảm với hơi thở xung quanh, Từ Tử Thanh mới đến không lâu thì họ đã cảm thấy được. Một nam tu nháy mắt ra dấu với mọi người, lướt đến trước mặt Từ Tử Thanh: “Ngươi là ai, sao lại đến đây?”

Từ Tử Thanh khẽ cười nói: “Tại hạ Từ Tử Thanh, chỉ là người qua đường, không biết các vị có thể cho chúng tôi đi qua không?”

Nam tu mặt hồ nghi hỏi: “Người qua đường?” Gã lại liếc nhìn nam đồng mà Từ Tử Thanh nắm tay, hỏi, “Còn đó là ai?”

Từ Tử Thanh nói: “Nó là đồ đệ tại hạ mới thu, cùng ta đi làm việc.”

Tu sĩ thấy tu vi của Từ Tử Thanh cùng ngang ngang họ, nghe vậy cũng phải cho hắn hai phần mặt mũi, nói: “Tiểu thư nhà ta đang làm việc ở phía trước, ngươi đi vòng đi.”

Từ Tử Thanh cười khổ: “Thật sự là rất gấp, đi đường vòng không được….”

Tu sĩ nhìn hắn từ trên xuống, cũng không trở mặt, nói: “Ngươi chờ, ta đi xin chỉ thị tiểu thư.”

Từ Tử Thanh thở một hơi, đành đứng chờ. Mới chờ không bao lâu, thì có ba bốn tu sĩ bảo vệ cô gái bay đến, nàng hơi hơi ngẩng đầu, rất ngạo mạn nói: “Ta nhận ra ngươi.”

Từ Tử Thanh nói: “Đúng là có duyên gặp mặt ở dược đường một lần.”

Nữ tử hừ một tiếng: “Ta đang ở đây bắt yêu sủng, nếu ngươi không đi đường vòng, thì đứng chờ bọn ta làm xong việc đã.” Nói xong liếc nhìn hắn một cái, “Bất quá nếu ngươi gây phiền phức, khiến bọn ta không thành công, nhất định sẽ hỏi tội ngươi!”

Từ Tử Thanh nhíu nhíu mày, nhưng đành gật đầu nói: “Ta sẽ không vướng chân các vị, cũng mong các vị mau ra tay đi.”

Nữ tử vung tay lên, các tu sĩ theo nàng quay lại: “Ngươi tốt nhất cầu mong nó nhanh chóng đi ra, ta nhất định sẽ bắt được nó dễ như trở bàn tay.”

Từ Tử Thanh chắp tay, dẫn Đông Lê Chiêu lùi về sau một đoạn. Đông Lê Chiêu gặp Từ Tử Thanh nói chuyện với mọi người, thật không dám mở miệng, chỉ cảm thấy quan hệ giữa các tu sĩ cũng dây mơ rễ má như giới phàm tục, nhất định phải cẩn thận. Hai người lùi về sau, Từ Tử Thanh liền nhìn về hướng cơn xoáy nước kia. Hắn ở phường thị cũng chưa nghe qua tin tức gì liên quan đến chỗ này, nói vậy cô gái này đã có kế hoạch trước, theo suy nghĩ của hắn, hơn phân nửa không liên quan đến người trong trấn. Đám người của cô gái đi vào trấn, hơn phân nửa cũng vì muốn bắt con yêu sủng này.

Đang suy nghĩ thì tình cảnh bên kia đã có chuyển biến. Chỉ thấy hải lưu trên cơn xoáy nước vẫn không ngừng xoáy tròn, đuôi rồng dưới xoáy nước bỗng nhiên xuất hiện một con phi ngư dài hai thước! Cả người nó màu nâu, phần đuôi và hai cánh đỏ sậm, còn đôi mắt lại giống như hổ phách, màu đỏ sáng tươi lấp lánh, ánh sáng lung linh sặc sỡ, cực kỳ mỹ lệ. Phi ngư lao lên mặt nước, giống như không phát hiện có gì đó không ổn, ở dưới đáy xoáy nước bơi vòng vòng.

Đám tu sĩ kia cũng không động đậy, chỉ không ngừng kháp chỉ quyết, còn cô gái ở giữa thì cầm trận kỳ trong tay, múa trái múa phải, đúng là lấy tu sĩ làm thứ kỳ, diễn luyện ra trận pháp biến hóa!

Từ Tử Thanh nhìn kỹ, bất giác cười. Lại là một ảo trận, vì phi ngư bị mê hoặc, cho nên không biết kỳ thật mình đã rơi vào thiên la địa võng, còn cho rằng trên biển không có người!

Con phi ngư vẫy vẫy hai cánh, bơi vòng theo chiều cơn xoáy nước, giống như vui đùa rất vui vẻ. Chờ nó đi đến đầu bên kia, bỗng nhiên đâm thẳng vào, bay là là ở chính giữa cơn xoáy nước, há mồm phun ra một hạt châu. Hạt châu phát ra ánh sáng óng ánh, có màu xanh lam như biển, xung quanh có từng làn nước gợn quanh, linh quang chớp lóe, vô cùng tráng lệ. Phi ngư mở miệng phun ra một hơi, hạt châu xoay tròn trước sau, rồi sau một hơi hít thở, hạt châu giống như bị hơi thở kéo giãn, co duỗi, vận động cũng theo quy luật hơn. Càng làm người khác kỳ dị chính là cơn xoáy nước kia, nó giống như sinh ra nhờ hạt châu, hạt châu động, nó cũng lúc lớn lúc nhỏ theo!

“Trong bụng doanh ngư có châu, có thể tạo hồng thủy…. Đúng rồi, chính là nó!” Cô gái thấy thế, lập tức mừng rỡ, khuôn mặt cũng càng thêm kiều diễm, “Các ngươi nhanh chóng ra tay, bắt nó về cho ta.”

Các tu sĩ lên tiếng trả lời, cùng một đúng hành động, phi kiếm dưới chân bay lên. Ngay sau đó, mười hai thanh phi kiếm đồng loạt quay đầu, mũi kiếm hướng về phía doanh ngư, bay đi…. Doanh ngư da thịt cứng rắn, pháp khí khó làm nó bị thương, chỉ duy nhất lúc nội đan ra khỏi cơ thể thì là lúc yếu nhất, không giống với những loại cá khác. Những tu sĩ đó đã dùng ảo trận mê hoặc, để mặc nó phun nội đan ra, rồi mới ra tay!

Ngay lập tức, vô số phi kiếm bay ra, bay thẳng về phía doanh ngư, đâm xuyên vào cơn sóng nước. Sóng nước bao vây bốn phía, doanh ngư bơi ở chính giữa, lúc này mới phát hiện có chuyện xảy ra. Nó tự nhiên là muốn lập tức thu lại nội đan, nhưng phi kiếm xuyên qua sóng nước cuồn cuộn, theo bốn phía tám hướng đâm vào doanh ngư, gây ra thương tích, nó chỉ đành phải đập cánh vẫy đuôi, khó khăn lắm mới né được. Lập tức, phi kiếm lần thứ hai quay đầu, nghe theo lệnh tu sĩ, kết thành một kiếm trận giản dị, bao vây xung quanh doanh ngư. Trong phút chốc, kiếm quang rực rỡ, lóa cả mắt, sáng đến khiến người ta quáng mắt. Doanh ngư kia nhỏ nhắn, đụng phải đụng trái cũng không thể chạy thoát. Kế hoạch trước sau vô cùng vững chắc, khó tránh cô gái kia kiêu ngạo như vậy, nói thẳng “dễ như trở bàn tay”. Mà đám tu sĩ thấy doanh ngư chật vật như vậy, đều lộ vẻ vui mừng,

Nhưng bọn họ đã vui mừng quá sớm. Chỉ nghe doanh ngư phát ra một tiếng kêu chói tai, âm ba từng vòng từng vòng lan ra bốn phía. Chớp mắt, các tu sĩ liền bịt chặt tai lại, thần hồn cũng cứng đờ một lúc. Trong một lúc này, doanh ngư bay lên, nó không nóng lòng thu lại nội đan, ánh sáng đỏ trong mắt lóe sáng rực rỡ, bắn về phía nội đan, khiến màu xanh lam hiện ra một vệt đỏ. Lập tức biển động mãnh liệt, cơn xoáy nước kia đột nhiên biến mất trong biển, nhưng lại xuất hiện con sóng lớn cao hơn mấy trăm trượng!

Trong con sóng lớn kia, kiếm trận có thể có tác dụng gì chứ? Mười hai nam tu bao vây cô gái xinh đẹp, muốn dẫn cô trốn tránh. Nhưng một con sóng lại tiếp một con sóng khác, mỗi khi các tu sĩ bay cao hơn một chút, đầu sóng cũng cao lên thêm một chút. Khiến cho những tu sĩ vốn phải điều khiển kiếm trận, ảo trận mà hao phí rất nhiều linh lực trở nên mệt mỏi hơn.

Doanh ngư ở đầu sóng, ánh mắt lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống các tu sĩ không ngừng giãy dụa, nội đan giắt ở sau đầu nó tỏa ra ánh sáng xanh gần hơn trăm trượng. Uy thế như vậy, nhìn các tu sĩ giống như nhìn những chú hề chọc cười mọi người vậy!

Từ Tử Thanh và Đông Lê Chiêu vốn đứng cách xa mười trượng, nhưng đầu sóng kia cũng không quan tâm chuyện đó, tuy hơn một nửa là ập lên trên người đám tu sĩ bày trận, nhưng cũng có không ít con sóng ập đến đây, muốn nuốt cả hai người vào. Đông Lê Chiêu mặt mũi trắng bệch, tiếng kêu thê lương lúc nãy của doanh ngư, Từ Tử Thanh không phải là người đứng mũi chịu sào nên còn chịu được, cũng không xảy ra việc gì. Và may là Từ Tử Thanh phản ứng nhanh, giúp Đông Lê Chiêu bịt lại hai tai, nếu trễ thêm một giây, chỉ sợ Đông Lê Chiêu từ nay về sau không nghe được nữa. Bởi vậy mới nói, trên đường tu hành của tu sĩ ẩn nấp rất nhiều nguy hiểm, khiến cho một đứa trẻ chưa được mười tuổi càng thêm kính sợ, cũng càng cảm thấy những lời răn dạy của Từ Tử Thanh rất cần thiết, thật sự khiến lòng người cảm kích.

Dưới con sóng lớn, chẳng sợ chỉ là chút dư âm còn lại, Từ Tử Thanh tu vi Luyện khí tầng bảy cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân thôi. Hắn thấy sóng lớn không ngừng đánh ập lên đầu đám tu sĩ, từng con lại tiếp từng con, cuối cùng cũng khiến đám tu sĩ không thể chống đỡ nữa, chìm xuống biển sâu. Cô gái được che chở kia còn dám có thái độ ngạo mạn nữa sao? Khuôn mặt như ngọc của cô ả trở nên trắng bệch, hai tay nắm chặt một vị nam tu bên cạnh, miệng thì quát lớn: “Đám ngu xuẩn các ngươi nhanh chóng đưa ta trở về! Bằng không ta sẽ kêu phụ thân hỏi tội các ngươi đấy!”

Nam tu mất phi kiếm, thực lực đã giảm xuống không ít, còn phải hao phí linh lực bảo vệ cô gái, nghe nàng nói ra câu quát mắng này, cũng nhịn không được càng thêm tức giận. Bây giờ sống chết trước mặt, các tu sĩ liếc nhìn nhau. Nam tu bị cô gái nắm chặt đầu tiên là dùng sức đẩy cô ra, sau đó nói: “Chúng ta đều có tư chất, sao có thể cam tâm chết ở đây chứ!”

Những người còn lại cũng có chút tâm động: “Nếu chúng ta chia nhau ra mỗi người chạy một hướng, thật đúng là có thể thoát được.” “Đúng vậy, ta cũng có ý này.” “Nhưng chỗ tông chủ….”

Có người cười lạnh nói: “Chúng ta đang ở trên biển, chỉ cần nói chúng ta đã cho người đưa tiểu thư về trước là được.”

Đám nam tu cùng một lúc nhìn về phía các đồng bạn tu sĩ bị chìm xuống đáy biển, đều ngầm hiểu, nở nụ cười.

Cô gái bị hộ vệ đẩy ra, đã giận tím mặt, vừa muốn phát hỏa thì lại nghe bọn họ nói như vậy, lập tức trong mắt hiện lên chút sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đám vong ân phụ nghĩa các ngươi dám đối với ta như vậy ư?! Nếu bây giờ hối hận thì ta còn có thể ở trước mặt phụ thân cầu tình cho các ngươi đấy.”

Với tính tình ương ngạnh của cô ả, có thể nói ra nửa câu sau cũng là coi như chịu thua rồi. Nhưng các nam tu bây giờ không còn nhẫn nại nghe cô ả nói nữa. Quả thật phụ thân của cô ả rất đáng sợ, nhưng nếu không bỏ lại cô ả, bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng. Giờ sao còn có thể lo chuyện khác nữa chứ…. Ai cũng muốn bỏ rơi cô ả, chia nhau ra chạy về hơn mười phương hướng khác nhau. Các tu sĩ bỏ chạy vô cùng nhanh, đều dùng hết khí lực cả đời, hóa thành từng tia độn quang, mấy lần xém chút nữa bị sóng cuốn trôi. Nhưng vì phương hướng phân tán, doanh ngư lo được đầu này lại không lo được đầu khác, mặc dù điều khiển một con sóng tiếp một con sóng, đuổi theo đám người dám can đảm tính kế nó, cũng chỉ quấn được hai ba người. Những tu sĩ còn lại giữ được tính mạng, cũng không dám quay đầu nhìn lại mà dùng độn thuật bay đi thật xa.

Dưới chân cô gái vẫn còn hai dải lụa màu, lúc này trông có vẻ rất chật vật. Cô gái có tu vi không cao, vừa không có các nam tu bảo vệ thì đã bị bọt nước bắn lên làm ướt mặt, tóc mái cũng dính lại, quần áo ướt đẫm, mái tóc dài sau lưng cũng dính bệt vào người. Ả lúc này hận đến nứt cả mắt ra, không ngừng nguyền rủa, nhưng doanh ngư kia thấy vuột mất mấy kẻ thù, sao còn có thể buông tha cho cô ả chứ? Lập tức dâng lên nước biển mênh mông, cuồn cuộn che kín cả bầu trời, rồi ập mạnh xuống!

Cô gái sợ hãi, điều khiển dải lụa muốn chạy trốn, nhưng tu vi quá yếu, dải lụa bay đi với tốc độ vô cùng thong thả, không thể so bằng tốc độ sóng đang ập xuống…. Cô ả nhìn xung quanh tìm kiếm đường sống, chợt thấy bóng Từ Tử Thanh ở xa xa, liền lớn tiếng kêu cứu: “Ta là con gái của tông chủ Quang tông Ngạc Kiều Nhiên, nếu ngươi cứu ta, ta nhất định sẽ bảo phụ thân báo đáp ngươi!”

Giọng nói của ả vô cùng bén nhọn, Từ Tử Thanh tự nhiên là nghe được. Mặc dù tính tình của cô ả không tốt, nhưng cũng là vô tội, hắn sao có thể an tâm thấy cô ả chết chứ? Vì vậy hắn không hề do dự, có lòng đi giúp đỡ cô ả. Đáng tiếc phía trước sóng biển cuồn cuộn, hắn còn phải che chở Đông Lê Chiêu, cho dù nghĩ muốn nhanh chóng qua đó, nhưng vẫn không được.

Ngạc Kiều Nhiên kia thấy Từ Tử Thanh bắt đầu đi về phía mình, vốn mừng như điên, nhưng sóng biển ập xuống nhanh hơn, còn chưa kịp thấy cô ả mỉm cười thì đã bị sóng biển nhấn chìm xuống đáy biển….

Từ Tử Thanh cứng người, còn chưa kịp tiếc hận thì sắc mặt hắn đã trắng bệch, giống như có một áp lực rất mạnh ở trên đỉnh đầu hắn đè ép xuống. Hắn vừa ngẩng đầu thì thấy con doanh ngư ở đầu con sóng, đã dùng ánh mắt ngập tràn sát ý nhìn mình! Hơn mười con sóng trước mặt như núi non trùng điệp, con doanh ngư kia sớm giết đến vui vẻ, mặc dù Từ Tử Thanh chưa ra tay, nhưng nó đã coi hắn là bạn của đám tu sĩ kia, muốn cướp tính mạng của hắn!

Từ Tử Thanh chỉ cứng người trong một giây, sau đó trong bàn tay hiện lên một lá hương bồ xanh tươi, nhét thẳng vào tay Đông Lê Chiêu, nói nhanh: “Dùng nó bịt miệng và mũi, chút nữa sợ con khó có thể hô hấp, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng yên tâm chờ đợi, ta nhất định sẽ cho con ra.”

Đông Lê Chiêu biết tình thế khẩn cấp, cũng không chần chừ, lập tức cầm phiến lá bịt miệng mũi lại: “Nếu Chiêu nhi trói buộc tiên sinh, tiên sinh chỉ cần bỏ Chiêu nhi lại, lòng của tiên sinh Chiêu nhi hiểu, nhất định sẽ không có chút oán hận với tiên sinh!”

Từ Tử Thanh không trả lời, chỉ vung tay lên, Đông Lê Chiêu đã biến mất trước mặt hắn. Hắn đã đưa Đông Lê Chiêu vào nhẫn trữ vật, hễ là vật sống bước vào đó, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ hít thở không thông mà chết. Từ Tử Thanh lúc này chỉ mong Đông Lê Chiêu có thể sống qua ải này. Nếu hắn có thể thuận lợi chạy thoát, tự nhiên là lập tức thả Đông Lê Chiêu ra, nhưng nếu không thể chạy thoát…. sợ là phải chết chung rồi.

Chờ an bài xong Đông Lê Chiêu, Từ Tử Thanh lật tay phải lên, Thị huyết yêu đằng từ lòng bàn tay chui ra, trong giây lát đã dài hơn một trượng, đây cũng là độ dài dài nhất mà hắn có thể sử dụng tốt nhất, nếu dài thêm một thước nữa sẽ tự quấn phải bản thân mình. Vì muốn cùng sóng biển tranh phong, Từ Tử Thanh lúc này bất kể thứ gì, muốn thắng, hắn chỉ có thể cực lực tiếp cận doang ngư, để roi dây đụng vào nó thì lập tức chiếm được ưu thế!

Ánh sáng xanh chớp lóe dưới chân, lập tức xuất hiện một phiến lá lớn, vững vàng chở Từ Tử Thanh đi giữa gió biển, tùy ý hắn quẹo trái rẽ phải, vô cùng tự nhiên, không hề nghiêng ngã. Chớp mắt, doanh ngư mở miệng kêu một tiếng dài to, sóng biển xếp thành từng lớp, dâng cao va chạm tới mây, cuộn tròn bao la hùng vĩ, như vạn mã cùng kêu lên. Từ Tử Thanh giơ roi dây lên cao, lần lượt đánh xuống, thỉnh thoảng đánh nát một con sóng, hiện ra một đoạn đường dễ dàng đi qua. Mỗi một lần sóng dữ như thác chảy ào xuống, hắn liền lùi lại ngồi xổm xuống, vung roi dây lên cao hơn đỉnh đầu rồi quất thẳng xuống, mượn lực phản chấn tránh thoát. Như thế ba lượt trôi qua, mấy lần sóng biển đều sát bên người lướt qua, cũng hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng không bị sóng ập lên.

Doanh ngư làm phép vài lần, thấy không hiệu quả, liền tức giận. Hai mắt của nó càng thêm đỏ hơn, đem sóng lớn hóa thành vô số dòng xoáy, hình thành hơn mười con xoáy nước ngược chiều kim đồng hồ! Những xoáy nước này nhỏ hơn xoáy nước đầu tiên nhìn thấy rất nhiều, xoay tròn lộn xộn trên mặt biển. Hai xoáy nước nếu đụng vào nhau thì biến thành một, lực xoay càng mạnh thêm gấp mấy lần, khiến cho khắp mặt biển đều là cơn lốc, thủy triều dâng cao!

Từ Tử Thanh trong lòng vừa động, tay trái nắm chặt linh châu, không ngừng bổ sung linh lực cho bản thân, roi dây bên tay phải thì hình thành hơn trăm bóng ảo ảnh roi dây, tận dụng mọi điều kiện, như một người cá chật vật bơi trong biển cả. Hắn giống như một con thuyền lá, dập dờn trong cuồng phong sóng lớn, lại giống như lục bình không rễ, xuôi theo dòng nước lũ, nhưng đến cuối cùng cũng có một ngày bị biển rộng nhấn chìm!

Lúc này Từ Tử Thanh đối mặt với sống chết, hắn cũng không có nhiều linh lực để bổ sung, lại vì thần hồn tập trung cao độ mà khiến đầu trở nên đau đớn, hoa mắt chóng mặt. Còn doanh ngư thì vẫn cao cao tại thượng, nội đan của nó càng lúc càng sáng rực, chỉ cần còn ở trên biển, nó vẫn sẽ còn sức mạnh vô tận để tạo sóng gió!

Thể lực dần dần cạn kiệt, linh khí trong linh châu cũng dần dần bị hút sạch, Từ Tử Thanh cố gắng chống đỡ tinh thần, nhưng xoáy nước kia vẫn cứ lướt tới, mới tránh được cái này thì xém đụng phải cái kia….

Từ Tử Thanh biết rõ, chỉ cần đụng trúng bất kỳ cái nào, thì cơ thể nhỏ bé của hắn chắc chắn sẽ bị nghiền nát thành bột phấn!

Tiếp theo phải làm sao mới đúng đây?

Từ Tử Thanh hít một hơi sâu, dùng sức siết chặt linh châu………..

“Ba!”

Linh châu vỡ nát, đan điền Từ Tử Thanh giống như cá voi hút nước, đem linh khí rút ra khỏi linh châu, hút vào trong, khiến linh lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển! Hắn nhìn doanh ngư ở đầu sóng, bây giờ còn lại hai mươi, ba mươi trượng…. hắn sẽ đánh cược ván cuối cùng!

Trong cục diện thập tử vô sinh này, đột nhiên, vô số kiếm khí xuất hiện bốn phía, không ngừng chấn động. Sát ý lạnh như băng như sóng thần, lan tràn khắp bốn phương tám hướng…. Có một bóng trắng hiện ra bên cạnh Từ Tử Thanh, áo trắng phần phật, tóc đen rũ bên vai, vẻ mặt như băng tuyết ngưng kết vạn năm không đổi.

Là Vân Liệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play