Đông Lê Chiêu vẻ mặt kiên định: “Tự nhiên là phải về. Đại ca của Chiêu nhi còn đang ở trong cung, không biết nhận tra tấn gì, sao Chiêu nhi có thể tham sống sợ chết ở đây, bỏ mặc đại ca chứ?”

Từ Tử Thanh nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Quả thật Đông Lê Chiêu chỉ là một đứa trẻ, nhưng rốt cuộc cũng sinh ra và lớn lên trong hoàng thành, cho nên trưởng thành hơn người phía Nam cùng tuổi, cũng sớm biết cái gì là đạo lý làm người. Nếu vứt bỏ quan hệ huyết thống chạy trốn, hắn tuy không trách móc nặng nề Đông Lê Chiêu, nhưng cũng khó tránh sẽ thất vọng.

Vì thế liền cười nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ đưa con trở về.” Lại đưa một bình thuốc qua, “Ngoại thương của con tuy đã khỏi, nhưng nội thương vẫn chưa lành, uống thuốc này vào thì sẽ khỏi hẳn.”

Đông Lê Chiêu không chút do dự tiếp nhận bình thuốc, một hơi uống cạn. Quả thật khi thuốc vừa vào bụng thì cả người trở nên thoải mái, nội thương, vết bầm, đau đớn thấp thoáng toàn bộ đều biến mất trong phút chốc. “Thật sự là thần dược!” Đông Lê Chiêu nhịn không được kêu lên.

Từ Tử Thanh nói: “Chiêu nhi ở đây nghỉ ngơi một chút, đừng ra khỏi cửa. Ta phải ra ngoài chuẩn bị một chút, rồi mới đưa Chiêu nhi về.”

Đông Lê Chiêu nghe hắn phải ra ngoài, trên mặt không tự giác lộ ra vẻ lo sợ không yên, nhưng lại cố gắng làm bộ không sao, thật sự chọc người đau lòng. Từ Tử Thanh huýt lên một tiếng, duỗi tay ra, để Trọng Hoa đậu trên cánh tay, nói với Đông Lê Chiêu: “Chiêu nhi, ta để Trọng Hoa lại làm bạn với con, con yên tâm.”

Đông Lê Chiêu biết Từ Tử Thanh nhìn thấu tâm sự của mình, mặt lập tức đỏ: “Đã phiền tiên sinh lo lắng cho Chiêu nhi rồi.”

Từ Tử Thanh cười nói: “Không có gì.”

Còn Trọng Hoa thì vỗ canh bay lên, đậu kế bên Đông Lê Chiêu, nghiêng đầu nhìn, tiếng kêu ngân nga kéo dài. Đông Lê Chiêu nhìn thần tuấn của nó, mặt lộ vẻ vui mừng, Từ Tử Thanh nhìn thấy thế cũng mỉm cười, mở cửa đi ra ngoài.

Lần này hắn quyết định đưa Đông Lê Chiêu về Hạ cửu châu, kỳ thật cũng không phải là đơn thuần đưa Đông Lê Chiêu về, mà còn muốn đến đó tránh họa, đồng thời tĩnh tâm bế quan một đoạn thời gian. Vì chuyện Điền gia kéo theo hải thú phản loạn và cao nhân hóa nguyên kỳ phái Lôi Hỏa khiến cho Từ Tử Thanh có cảm giác không ổn. Hắn lường trước được nếu chuyện này không xử lý tốt, rất có thể khiến toàn bộ Thượng cửu châu bị kéo vào vũng nước này. 

Từ Tử Thanh trải qua nhiều lần sống chết, rất quý mạng mình, thực sự không muốn vì dã tâm của người khác mà kéo cả mình vào vòng tranh đấu vạn kiếp bất phục. Một khi chiến sự nổ ra, một tán tu có Luyện khí tầng bảy, lại không có tông môn che chở, tu vi bản thân lại không cao, tánh mạng chắc chắn sẽ như việc chồng từng quả trứng, có nguy cơ đổ vỡ hết. Chuyện Vân Liệt và hắn bàn ban nãy, chính là có dụng ý như vậy. Từ Tử Thanh vốn còn chút không yên tâm, nhưng bạn tốt đã nói có thể làm chuyện này, hắn cũng kiên định hơn rất nhiều, không còn sợ hãi nữa.

Muốn đi Hạ cửu châu, thời gian ở lại không ngắn, hắn phải chuẩn bị dữ trự nhiều hơn, để có thể đối phó mọi thay đổi. Nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh cũng thả lòng xài tiền. Đầu tiên là đến Tri thảo các mua một tờ phối phương, chính là cách điều chế và các loại dược liệu cần thiết tạo ra Hương chi lộ, chuyện này đối với tu sĩ là quá dễ dàng. Vì là thuốc bình thường, chủ quán cũng không che giấu, Từ Tử Thanh cũng không tốn bao nhiêu thì đã mua được. Sau đó lại mua thêm hai thanh truyền thư ngọc kiếm, dược thảo, phù lục cần dùng, mấy bộ pháp y, một bồ đoàn, lại mua mấy thứ lặt vặt khác nữa. Tất cả những thứ cần mua đều mua, Từ Tử Thanh chỉ chừa lại một viên linh châu, tiền phòng, còn lại đều tiêu xài hết. Chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ, Từ Tử Thanh đi về nhã cư.

Đông Lê Chiêu và Trọng Hoa đang bốn mắt nhìn nhau, bốn con mắt đều đen nhánh lấp lánh, trông rất thú vị. Chắc là vì tìm được người tin cậy có thể trợ giúp, Đông Lê Chiêu giờ đã lộ ra chút bộ dạng con nít, không giống như lúc ban đầu vừa tỉnh lại thì đa nghi hận thù. Vì tránh đêm dài lắm mộng, Từ Tử Thanh lập tức giao phòng trả tiền, dẫn một người một ưng đi. Trên đường đi, Trọng Hoa đậu trên vai Từ Tử Thanh, còn Từ Tử Thanh thì nắm tay Đông Lê Chiêu, để dễ dàng bảo vệ.

Trên đường đi, Đông Lê Chiêu rất tò mò. Đông Lê Chiêu biết chỗ này có rất nhiều tu sĩ, vì vậy khó tránh khỏi lén lút liếc nhìn xung quanh. Từ Tử Thanh khẽ lắc đầu, thấp giọng nói với Đông Lê Chiêu: “Đừng thất lễ.”

Đông Lê Chiêu rùng mình, được Từ Tử Thanh nắm chặt tay thì cảm thấy vô cùng an toàn, cho nên mới sơ ý xem thường! Bây giờ nghe nhắc nhở, Đông Lê Chiêu cảm thấy vô cùng hổ thẹn: “Chiêu nhi biết sai.”

Từ Tử Thanh dịu dàng nói: “Không phải Chiêu nhi làm sai gì, mà là vì tu sĩ mỗi người một tính, nếu có ai đó nghĩ Chiêu nhi có ý khinh miệt, khó tránh sẽ gây chuyện phiền phức. Chiêu nhi muốn trở về Hạ cửu châu, thì ngoan ngoãn đừng liếc nhìn xung quanh.”

Đông Lê Chiêu sao không hiểu rõ chuyện này chứ, cho nên liên tục gật đầu. Đông Lê Chiêu cũng đã từng gặp một người lạnh như băng giống Vân Liệt, tự nhiên hiểu tất cả tu sĩ không phải đều giống như Từ Tử Thanh ôn hòa dễ gần, bất quá là nhất thời kích động, mới thất thố như vậy. Bây giờ bình tĩnh trở lại, cũng trở nên trầm ổn hơn, rất có dáng con cháu hoàng thất. Từ Tử Thanh rất vừa lòng, nắm Đông Lê Chiêu đi nhanh hơn. Bọn họ lúc này đã đi được hơn tám trăm dặm về phía cực đông, lại đi dọc theo đường biển năm trăm lý nữa thì sẽ gặp “phong thiên tiệm”. Sau khi đi ra trấn huyện khá xa, Từ Tử Thanh mới kéo Đông Lê Chiêu đến gần chút, sau đó hai chân cách mặt đất, dùng thuật ngự phong chạy đi.

Đông Lê Chiêu ở giữa không trung, cúi đầu xuống nhìn thì thấy cổ thụ ở dưới như cây cỏ, con người như côn trùng, quả nhiên là vô cùng nhỏ bé. Nhìn xung quanh, chỉ thấy mây trắng mờ ảo, từng cụm mây chuyển động như nước, trông rất đẹp đẽ, nhưng muốn vươn tay ra nắm lấy thì lại cảm thấy xa như không thể với tới. Chỉ qua mấy cái hít thở, hai người đã đến bờ biển cực đông, phía trước là một bãi đá gập ghềnh. Chỗ này khắp nơi đều có đá ngầm, dáng vẻ kỳ dị, sóng biển từ ngoài ập vào, dựng thẳng lên, đập vào đá, rồi biến thành mảnh nhỏ. 

Từ Tử Thanh tìm một khối nham thạch cao một chút, nhẹ nhàng đặt Đông Lê Chiêu bên mình. Trọng Hoa bay tròn trên không trung, đột nhiên kêu lên một tiếng, cũng là biểu lộ cảm giác vui sướng. Đông Lê Chiêu tuy là hoàng tử cháu rồng, kỳ thật chỉ mới lần đầu ra khỏi hoàng thành, cũng chưa từng thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ như vậy. Bây giờ dõi mắt nhìn về phía xa, chớp cũng không chớp một cái. “Tiên sinh, phong thiên tiệm là gì vậy?” Đông Lê Chiêu nhìn không ra, liền mở miệng hỏi.

Từ Tử Thanh cười: “Lúc này không nhìn thấy được, chờ đến khi Chiêu nhi thấy, tự nhiên biết là gì.”

Đông Lê Chiêu nghe vậy cũng không hỏi nữa, lại vì biết đất quê đang ở bờ bên kia đại dương, tim cũng đập nhanh thêm. Từ Tử Thanh cũng không kéo dài, liền tế ra một tờ lục phù, tên là “Kim cương tráo”, có công hiệu hộ thể trong một canh giờ. Hai người bây giờ phải đi xuyên qua hải vực này, đường đi gió biển thổi mạnh, Từ Tử Thanh là tu sĩ Luyện khí tầng bảy, có thể không sợ hãi, nhưng Đông Lê Chiêu chỉ là một đứa trẻ, sợ sẽ bị gió mạnh xé nát. 

Vì vậy Từ Tử Thanh đã mua một tờ phù lục thượng đẳng này dùng để bảo vệ Đông Lê Chiêu. Phù lục bay giữa không trung tuôn ra một màn sáng xanh, trong màn sáng ấy xuất hiện một ấn mây lớn như cái đấu, ánh sáng vàng kim lòe lòe, di chuyển đến gần muốn bao phủ cả người Đông Lê Chiêu. Đông Lê Chiêu di chuyển, lại bị một tiếng “Đừng trốn” của Từ Tử Thanh ngăn lại bản năng, để mặc cho cái ấn dừng lại trên đầu. Chỉ một thoáng, một dòng nhiệt lưu trải rộng toàn thân, da thịt tựa hồ trở nên cứng rắn hơn gấp mấy lần.

“Thứ này thật thần kỳ.” Đông Lê Chiêu khen ngợi, “Tiên sinh, nó có tác dụng gì vậy?”

Từ Tử Thanh cười nói: “Trong vòng một canh giờ, Chiêu nhi sẽ có cơ thể cứng như kim cương, không gì có thể phá nát.”

Hai mắt Đông Lê Chiêu sáng ngời: “Vậy nếu quân sĩ dưới trướng của đại ca Chiêu nhi tất cả đều dùng thứ này….” Chẳng phải sẽ bách chiến bách thắng, không ai có thể đánh bại sao? Đến lúc đó thì lo gì không đấu lại tên nịnh thần kia chứ!

Từ Tử Thanh nghe vậy, đưa tay chặn lại câu sau của Đông Lê Chiêu, nghiêm khắc nói: “Tu sĩ chúng ta, hoặc là cùng trời tranh mệnh, hoặc là thuận theo ý trời hành động, dùng những phù lục như vậy, tự nhiên là không sao. Nhưng người phàm thế tục, nếu muốn dùng vật của tu sĩ…. Đúng là binh sĩ sẽ có được cơ thể lì lợm, yên tâm xông pha trận mạc, nhưng nói đến cùng vẫn là phi phạm quy tắc thiên đạo, người khởi xướng chuyện này chắc chắn sẽ hao tổn phúc lợi, thậm chí gặp nghiệt báo.” 

Hắn nói nghiêm khắc, cùng Đông Lê Chiêu bốn mắt nhìn nhau, không để Đông Lê Chiêu trốn tránh, “Chiêu nhi, tuổi thọ của người phía Nam chỉ có trăm tuổi, dùng một tờ phù lục, thì phải bù lại một số năm tuổi thọ, số binh sĩ nhiều như thế, Chiêu nhi, con có bao nhiều nguyên thọ có thể bù đắp hả?”

Đông Lê Chiêu nghe xong lo sợ không yên: “Tiên sinh, tiên sinh chẳng lẽ không thể….”

Từ Tử Thanh mày giãn ra, thở dài nói: “Nếu con là một người phía Nam sinh ra trong một gia đình bình thường, vì người nhà mắc bệnh hiểm nghèo, muốn ta tặng linh đan diệu dược cứu mạng, thì không sao, cũng không phải không được. Nhưng con lại là người trong hoàng tộc, làm chính là chuyện lớn như tranh đoạt hoàng quyền, tu sĩ chúng ta không thể nhúng tay vào.”

Thử nghĩ hoàng đế có long khí, là đứa con của trời, cũng là chuyện của thiên đạo, đại đa số tu sĩ nào dám dính vào nửa phần chứ? Huống chi bây giờ triều chính nước Thừa Hoàng sắp lật, đại tướng quân trấn quốc kia lấy thúng úp voi, muốn thay đổi cả triều đại. Không nói thành hay không thành, tất cả đều nằm trong tính toán của thiên đạo, tu sĩ hoặc là thuận theo ý trời cầu đạo, hoặc là đi nghịch ý trời tìm con đường trường sinh, đều nằm trong sự cho phép của thiên đạo, nếu như can thiệp chuyện này, làm không tốt, chính là bỏ mình, đạo cũng tiêu tan!

Đông Lê Chiêu nghe vậy, tự nhiên là không nhắc lại nữa. Tiên sinh là ân nhân cứu mạng, Đông Lê Chiêu mới muốn hắn trợ giúp, nhưng nghe xong lại thấy hối hận. Cho dù tiên sinh thân thiết ôn hòa như thế nào, vươn tay cứu giúp, mình cũng không thể được một bước lấn một bước. Bất qua nghe xong không thể giúp, trong lòng vẫn khó tránh khỏi sinh ra thất vọng. Nếu có thể trợ giúp, nếu có thể ngăn cản nịnh thần tặc tử, cho dù đổi cả tuổi thọ kiếp này, thì tính sao chứ….

Từ Tử Thanh phát hiện vẻ mặt nản lòng của Đông Lê Chiêu, liền vỗ vỗ vai nói: “Chiêu nhi, con đã quên hoàng huynh của mình rồi sao?”

Đông Lê Chiêu giật mình, liền lấy lại tinh thần: “Vâng, Chiêu nhi đã hiểu, đại ca còn chờ Chiêu nhi về mà.”

Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Con hiểu là được.” Nói xong liền giữ chặt tay Đông Lê Chiêu, “Con nắm chặt lấy, phải đi đây.”

Ánh mắt Đông Lê Chiêu kiên định: “Vâng, tiên sinh.”

Hai người bay lên trời, lướt thẳng đến mặt biển. Nước biển cuồn cuộn, đập vào bờ, tan ra, rồi biến mất không thấy. Sóng biển giống như bánh xe lớn, lăn tròn lăn tròn, cuồn cuộn ập đến, sóng sau đẩy sóng trước, sinh ra vô số bọt nước, bắn tung tóe bốn phía. Tiếng sóng đập như tiếng sấm, đinh tai nhức óc, phút chốc phảng phất như nghe được vô số tiếng trống trận vang lên, khiến cả người run rẩy, kinh tâm động phách!

Từ Tử Thanh bay rất cao mới không bị sóng biển nhấc lên đập trúng, Đông Lê Chiêu được kim cương tráo bảo vệ cả người, không hề dính một giọt nước, nhưng khi nhìn sóng biển như núi non trùng điệp, từng con từng con cuộn đến, trong lòng cũng sững sờ, e sợ không chú ý sẽ chôn thân dưới đáy biển!

Gió biển lạnh thấu xương, sương che phủ hai mắt, hai người không thể đi nhanh hơn, nhưng dù vậy, hai người cũng đã đi được hơn hai trăm dặm, coi như đã được nửa đường, qua thêm chút nữa thì sẽ đến chỗ phong thiên tiệm. Đột nhiên, sóng biển cuộn trào càng lúc càng mãnh liệt, Từ Tử Thanh nhìn sóng biển vọt lên cao, phút chốc ngẩn ra. Còn Đông Lê Chiêu thì hai đồng tử co lại, thậm chí là dại ra. Thì ra phía trước cách chừng mười dặm, mặt biển xuất hiện xoáy nước vĩ đại, cao hơn trăm trượng, hùng vĩ vô cùng! Xoáy nước kia ánh lên màu xanh thăm thẳm và đen, có vô số dòng hải lưu ở giữa không trung xoay chiều, hình thành lốc xoáy xoay tròn không ngừng ở không trung!

Còn dưới xoáy nước, một cột nước giống như đuôi rồng chui dưới mặt biển, không ngừng xoay, trong phạm vi vùng biển hơn mười trượng, giống như đang có một con thao thiết không ngừng nuốt nước biển xung quanh vào bụng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play