Nếu là bình thường thì khi bạn tốt chủ động đi ra, Từ Tử Thanh sẽ cùng y tĩnh tọa đánh cờ, trò chuyện vài câu, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp, có bao nhiêu vui vẻ thoải mái thì có bấy nhiêu vui vẻ thoải mái. Nhưng lúc này Vân Liệt đi ra, lại làm Từ Tử Thanh rất lo âu. Hắn lập tức mở miệng: “Vân huynh, huynh mau vào lại nhẫn đi!”

Vân Liệt thản nhiên quét nhìn hắn một cái, nói: “Còn chưa đến sơn cùng thủy tận thì không cần liều mạng. Ngươi lùi về sau đi.”

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy mình bị một vật vô hình đẩy về sau, cơ thể hắn không theo ý bản thân tự động lùi về sau hai bước, đứng vững lại. Linh lực của một đòn cuối cùng kia cũng phân tán chảy trở vào đan điền, lập tức bổ sung đầy đan điền. Tứ chi trăm hài đều được linh lực tẩm bổ, nội thương đau đớn đều biến mất, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra một tia xao động vội vàng.

“Vân huynh, huynh….”

Từ Tử Thanh mở miệng kêu gọi, trong lòng nảy sinh một chút e ngại , hắn lập tức nhảy nhanh đến, nhưng vẫn bị kiếm khí chặn lại, hoàn toàn không thể đi vào khu vực lạnh lẽo kia! Sau vài lần va chạm không thành công, xao động ban đầu của hắn cũng từ từ dịu lại. Từ Tử Thanh biết Vân Liệt khí thế kinh người, lúc còn sống chắc chắn không phải người tầm thường, nhưng bây giờ y chỉ còn bảo tồn lại được một hồn phách, lại vì hắn mà chủ động đi ra chiến đấu với kẻ muốn đưa hắn vào chỗ chết…. Tình nghĩa thắm thiết sâu đậm như vậy làm sao mà báo đáp cho hết, nếu Vân Liệt không muốn hắn ra tay, hắn đành kiên nhẫn chờ đợi vậy. Cho dù kết cục như thế nào, Từ Tử Thanh chắc chắn sẽ cùng Vân Liệt đồng sinh cộng tử là được!

Nhưng giây tiếp theo, nỗi lòng trào dâng của Từ Tử Thanh nhanh chóng hóa thành rung động. Lưng của bóng người áo trắng kia thẳng tắp, giống như một thanh tuyệt kiếm cao vút, kiên cường bất khuất, rắn chắn không thể phá vỡ!

Chi chi!!! Kiếm khí quanh thân y trong phút chốc xuất hiện trăm đường, ngàn đường, tất cả đều biến thành cương phong dài mảnh, ở trên không trung vẽ ra vô số vệt trắng bạc. Ở bên trong vô số kiếm khí ấy, Vân Liệt vẫn yên lặng. Gió biển kịch liệt, giống như rồng cuộn, nhưng từ sợi tóc đến góc áo của y lại không hề nhúc nhích. Bên cạnh y chỉ có kiếm khí, cùng với sát khí vô tận.

Từ Tử Thanh lúc này mới biết sát ý của một người có thể dày đặc như vậy, có thể ngưng tụ lại như vậy. Kiếm khí quanh thân bạn tốt hắn không phải dùng phi kiếm tạo ra, cứ như vậy phân tán tự nhiên ở bốn phía, tựa như nhỏ bé không đáng kể, lại giống như một phần thân thể của y. Chỉ cần nghĩ, liền có thể điều khiển!

Khó tránh bạn tốt chướng mặt Từ Tử Phong công tử. Trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ như vậy. Đúng là như thế, kiếm khí của Từ Tử Phong tuy cũng lạnh thấu xương, nhưng phải bám trên thân kiếm, kiếm khí hình thành cũng chỉ dài mấy tấc, làm sao giống với bạn tốt chỉ cần nhẹ nhàng chỉ trỏ thì kiếm khí đã bắn ra hơn mười dặm, phảng phất như pháo nổ liên tục xuất hiện, không ngừng xé gió lướt đi!

Kiếm khí lướt qua, hơn mười xoáy nước lập tức tan vỡ, rất nhanh biến thành bọt nước trong suốt, nổi trên mặt biển. Doanh ngư đứng trên đầu sóng, huyết quang trong mắt lấp lánh, đồng thời sinh ra một tia sợ hãi đối với bóng áo trắng đứng bên dưới. Vô số con sóng bị kiếm khí cắn nát, ăn mòn, rồi biến mất, doanh ngư càng tạo ra thêm nhiều sóng biển, nhưng vẫn bị kiếm khí tiêu diệt hết, càng đến gần thì càng bị đánh tan nhanh hơn!

Trong mắt doanh ngư càng lúc càng lộ ra vẻ e ngại, nó ra sức nhảy về phía trước, muốn né tránh kiếm khí sắp chém vào người nó…. Nó thành công, nhưng chưa kịp lộ ra chút vui sướng thắng lợi thì đã phát hiện mình không thể cử động. Một đường kiếm ý lạnh như băng từ dưới bay lên, khiến nó như rơi vào đầy trời băng tuyết, lạnh đến thấu xương. Nó không thể động đậy, ngay cả đuôi cũng không thể vẫy, giống như hóa thành một bức tượng đá cứng ngắc vậy, rơi vào trong thế giới do vô số kiếm khí tạo thành!

Từ Tử Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, bản lĩnh rung độnglòng người như vậy khiến cả người hắn run rẩy, ngay cả da đầu cũng run lên. Nhưng khi hắn nhìn thấy doanh ngư cứng ngắc, hắn chợt kịp phản ứng, hô lên một tiếng: “Trọng Hoa!!!”

Hùng ưng vẫn luôn bay vòng vòng trên cao tìm kiếm cơ hội đột nhiên sà xuống, hai móng cứng rắn như thép, hung hắn xuyên qua cơ thể doanh ngư, mỏ chim mổ xuống, cắn xé hai cánh của nó!

Nội đan của doanh ngư không có chủ nhân điều khiển, từ trên cao rơi xuống, rồi bỗng dừng lại trước mặt người áo trắng. Vân Liệt đạp không khí từng bước đi đến, mỗi một bước đi, kiếm khí của y tan đi một ít, sát ý vô biên ở bốn phía y, giống như băng tuyết hòa tan, trong giây lát đã biến mất.

“Cất đi.” Cho đến khi chỉ còn cách Từ Tử Thanh ba bước, y mới hờ hững mở miệng.

Hạt châu xanh lam xoay tròn lơ lửng giữa hai người. Từ Tử Thanh hít một hơi, sau đó khẽ mỉm cười: “Ta đã biết, Vân huynh.”

Bóng hình Vân Liệt biến mất, mặt biển trở lại yên tĩnh. Vô số con sóng lớn nhỏ, kiếm khí lạnh như băng đều biến mất. Từ Tử Thanh nhìn hạt châu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, hạt châu liền đi vào trong nhẫn trữ vật, đồng thời một đứa trẻ mặt đỏ bừng xuất hiện bên cạnh hắn.

Trọng Hoa bay vòng vòng trên đỉnh đầu hai người, nó đã ăn sạch sẽ xác chết doanh ngư. Từ Tử Thanh nhìn mặt biển sóng yên bể lặng, lại nhớ đến các tu sĩ lúc trước bị nhấn chìm, im lặng thở dài. Đã không còn nhìn thấy được nữa….

Hắn nắm lấy tay Đông Lê Chiêu, ngự phong bay đi.

***

Trước Phong Thiên tiệm.

Một cơn gió mát thổi qua, ở giữa không trung đột nhiên hiện ra một thiếu niên thanh sam, tay trái của hắn dẫn theo một đứa trẻ, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hai người này đúng là Từ Tử Thanh và Đông Lê Chiêu. Chỉ thấy ánh sáng vàng kim lóe lên, Đông Lê Chiêu thất thanh kinh hô: “A da!”

Từ Tử Thanh nói: “Canh giờ đã đến, kim cương phù đã hết tác dụng.”

Ở chỗ này gió biển không kịch liệt, hai người lại đứng yên không nhúc nhích, nên Đông Lê Chiêu chỉ cảm thấy có hơi rét mà thôi, cũng không cảm thấy rát da đau đớn gì. Từ Tử Thanh ở trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ áo khoác đưa qua: “Con trọng thương mới khỏi, đừng để bị nhiễm phong hàn.”

Đông Lê Chiêu cảm kích đón nhận, mặc lên người. Dù sao cũng là pháp y của tu sĩ, lúc đi nhanh thì công dụng không tốt lắm, nhưng khi đứng yên thì không sợ rét lạnh. Mặc ấm, Đông Lê Chiêu liền nhìn về phía trước, hỏi: “Tiên sinh, ở chỗ đó chính là phong thiên tiệm sao?”

Từ Tử Thanh nói: “Đúng là phong thiên tiệm.”

Đông Lê Chiêu hít một ngụm khí lạnh: “Đúng là nơi vô cùng hiểm ác, làm sao mới có thể đi qua đó vậy?”

Từ Tử Thanh ngẩn ra, nghiêng đầu hỏi Đông Lê Chiêu: “Con nói lại thử xem, con nhìn thấy cái gì?”

Đông Lê Chiêu nói: “Ở đó có vô số cột nước phóng lên cao, có gần hơn ngàn cột nước. Ở giữa có dòng nước chảy xiết, đá ngầm khắp nơi, thuyền không thể đi qua.”

Từ Tử Thanh gật gật đầu: “Thì ra là thế.”

Cảnh tượng hắn nhìn thấy khác với Đông Lê Chiêu. Hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ vươn hai ngón tay ra, hội tụ linh lực, quét qua hai mắt Đông Lê Chiêu, nói: “Lần này con thấy cái gì?”

Đông Lê Chiêu trợn mắt há hốc mồm: “Cột nước, cột nước đã biến mất!”

Chính xác là thế, nếu nói lúc nãy Đông Lê Chiêu nhìn thấy chính là biển dậy sóng vô cùng hung hiểm thì bây giờ lại thấy gió êm sóng lặng, một con sóng cũng không có. Từ Tử Thanh lúc này mới cười nói: “Ở đó có bày một ảo trận thượng cổ, không biết vị đại năng kia dùng diệu pháp gì, khiến cho ảo trận hoạt động hơn trăm vạn năm. Ảo trận không bị phá vỡ, người nào có linh lực trong người đến đây, sẽ vô kinh vô hiểm (không có kinh ngạc, không có nguy hiểm), liếc mắt một cái thì đã xem thấu. Nhưng nếu là người phía Nam đến đây, chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng hung hiểm mà ảo trận tạo ra thôi.”

Hễ là tu sĩ thì đều có thể bày ra ảo trận, nhưng nếu có thể khiến cho ảo trận tạo ra một cảnh tượng hùng vĩ như vậy, lại không người có thể phá giải, tuyệt đối không phải là đại năng bình thường có thể làm. Càng đừng nói ở đây không trận kỳ trận bàn, cũng không biết phải kinh tài tuyệt diễm như thế nào mà có thể lấy nước biển làm môi giới, phân chia hải vực, tạo ra một danh tác lớn như vậy!

Bất quá trong chuyện này, Từ Tử Thanh không nói nhiều với Đông Lê Chiêu, hắn cũng chỉ là cảm khái trước cảnh tượng hùng vĩ thôi, mới suy đoán, mới khát khao hướng tới. Từ Tử Thanh giữ chặt Đông Lê Chiêu, thong thả đi qua phong thiên tiệm, đoạn đường này giống như được rải dầu trơn, mỗi một động tác đều thực hiện rất tự nhiên không hề có trở ngại. Cho đến cuối cùng đi qua, cơ thể bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, đồng thời cũng cảm nhận sự khác biệt của một vùng đất mới.

Đông Lê Chiêu nhìn lại, linh lực ở hai mắt đã biến mất, lần nữa nhìn phong thiên tiệm, vẫn là vùng biển hiểm ác, chờ quay đầu nhìn về phía trước, gió êm sóng lặng.

“Tiên sinh, chúng ta đã đến Hạ cửu châu rồi à?” Đông Lê Chiêu ngửa đầu nhìn Từ Tử Thanh, hai mắt đều là chờ mong.

Từ Tử Thanh cười ôn hòa: “Đúng vậy, đã đến Hạ cửu châu.”

Linh khí ở Hạ cửu châu ít hơn Thượng cửu châu rất nhiều, tuy nhiên biển rộng là nơi có hơi nước bốc lên nhiều, linh khí mang thuộc tính thủy cũng nồng đậm. Từ Tử Thanh mang thuộc tính mộc, cho nên cảm giác cũng không được nhiều lắm. Hắn đi về phía trước quan sát, nói: “Ta dẫn con qua biển, ta cũng không còn kim cương phù nữa, tuy nhiên hải vực ở đây không hung ác như ở Thượng cửu châu, con ráng chịu một chút. Nếu không chịu được, cứ lấy áo trùm đầu lại.”

Đông Lê Chiêu ngoan ngoan nghe lời, liền lấy xiêm y dư ra trùm đầu, mặt, sau gáy lại, chỉ chừa lại đôi mắt thôi. Sau đó Từ Tử Thanh nắm chặt đầu vai Đông Lê Chiêu, thân hình lóe lên, đã đi được hơn mười dặm. Đoạn đường biển này rất thuận lợi, tổng cộng không quá nửa tiếng, hai người đã đến bờ biển. Từ Tử Thanh dùng thuật che mắt, khiến cho người khác không nhìn thấy hai người từ trên trời đáp xuống, chờ đến khi đứng vững trên mặt đất, mới cởi bỏ thuật pháp, hiện thân.

Giống như lời Từ Tử Thanh từng nói, từ Thượng Kỳ châu qua phong thiên tiệm, lục địa đầu tiên nhìn thấy đúng là Hạ Kỳ châu, thủ đô thành Hồng Ngọ ở ngay đây. Đông Lê Chiêu nghiêng người, nhìn vực núi mà mình từng nhảy xuống, phút chốc hai mắt đỏ ngầu, chỉ cảm thấy mình giống như sống lại kiếp sau, nhất định phải báo xong thù rửa xong hận mới yên lòng!

Từ Tử Thanh vỗ nhẹ đầu vai Đông Lê Chiêu, nói: “Đi thôi, đi đến trong huyện dùng cơm trước đã, con mặc dù đã dùng bữa qua, nhưng đến giờ chắc cũng đã đói rồi.”

Đông Lê Chiêu nghe vậy thì kinh ngạc, lại đột nhiên cảm thấy bụng sôi lên, quả nhiên là đã đói bụng. Lúc này mới ấp ấp úng úng nói: “Tiên sinh, trên người Chiêu nhi không có tiền….”

Mà theo cách nhìn của mình, Đông Lê Chiêu cho rằng tu sĩ cũng giống như tiên nhân xan phong ẩm lộ (ăn gió uống nước mưa/sông), vàng bạc chỉ là thứ phàm tục, trong tay Từ Tử Thanh cũng chẳng có gì mới đúng.

Từ Tử Thanh cười nói: “Con cứ đi tìm tiệm cơm, chắc chắn sẽ có cách thôi.”

Đông Lê Chiêu vô cùng tín nhiệm Từ Tử Thanh, nghe vậy liền đi trước một bước. Hạ cửu châu là nơi ở của người phàm, Đông Lê Chiêu biết tiên sinh nhất định không quen thuộc chỗ này, cho nên liền sinh ra ý tưởng mình là chủ nhà. Vừa mới đi vào trong huyện, Đông Lê Chiêu lại hoảng sợ. Chỉ thấy hai con phố tiêu điều, cửa tiệm bán hàng chỗ thì không bày hàng, chỗ thì đóng cửa, trên đường cũng không có người đi lại, nhà nhà đều đóng cửa, cho dù là tiếng gà gáy chó sủa cũng không nghe được. Mấy ngày trước Đông Lê Chiêu đến đây, rõ ràng vẫn thật phồn hoa náo nhiệt mà, sao bây giờ lại thành như thế?

Đông Lê Chiêu xiết chặt hai tay, người đâu? Mọi người đi đâu hết rồi?

Mặc kệ triều đình bây giờ có bao nhiêu biến hóa, nhưng dân chúng ở đây vẫn là con dân của nước Thừa Hoàng, vậy mà bây giờ toàn bộ thị trấn lại tiêu điều như vậy, bọn họ…. bọn họ có phải dữ nhiều lành ít rồi không?!

Từ Tử Thanh cau mày lại, hắn tụ tập linh lực trước hai mắt, phát hiện trên bầu trời toàn bộ thị trấn, tràn ngập tử khí. Cái này nói rõ, ở đây chết không ít người. Vậy thì…. vì sao?

Đông Lê Chiêu chạy nhanh về phía trước, không người, không người… vẫn là không có người!

Đông Lê Chiêu đột nhiên dừng lại, đi đến trước một căn nhà tranh đẩy cửa ra…….

“Kẹt…” Cửa mở.

Bày trí trong nhà rất lộn xộn, nhưng đều là không có một bóng người xuất hiện. Cũng không giống như bị cướp xông vào, mặc dù lộn xộn, nhưng có thể nhìn ra không có dấu hiệu lục tung, cũng không thấy thiếu thốn gì nhiều.

Từ Tử Thanh không dừng lại, đi tiếp, phát hiện căn khác cũng y như vậy. Sau đó hắn nhìn Đông Lê Chiêu liên tục đẩy ra bốn năm căn khác, bên trong đều giống nhau, ít có khác. Thật giống như chủ nhà vội vàng rời đi… Hoặc là nói, bị ép rời đi. Càng lúc càng cảm thấy không thích hợp, hai người tiếp tục đi đến trung tâm thị trấn. Dần dần, Từ Tử Thanh ngửi được một mùi kỳ dị, mang theo chút mùi cháy xém, mặc dù đã rất phai nhạt, nhưng vẫn không thể giấu được cảm quan của hắn.

Trọng Hoa bay hai vòng trên trời, phát ra một tiếng kêu, bay về phương hướng nào đó.

“Chiêu nhi, đi bên kia.” Từ Tử Thanh thấy hai mắt Đông Lê Chiêu càng lúc càng nhiều tơ máu, trong lòng không đành, nhẹ giọng nhắc nhở, “Đi theo Trọng Hoa.”

Đông Lê Chiêu gật gật đầu: “Vâng tiên sinh.”

Hai người thay đổi phường hướng, đi đến ngã tư đường bên trái. Sau khi đi được trăm bước, Đông Lê Chiêu ngừng lại. Lúc này, cả hai đều ngẩn ra.

Trước mắt là cả ngã tư đường bị thiêu rụi, không còn phòng ốc, cửa tiệm, quầy hàng, phồn hoa ngày xưa nữa, tất cả đều biến thành tro bụi. Bên trong bức tường đổ, nằm ngổn ngang không ít xà ngang còn chưa bị thiêu rụi hoàn toàn, phía dưới có chút bột phấn xám trắng, gió thổi qua thì cuốn đi một ít, đầu gỗ, nồi chậu còn sót lại đều biến thành màu đen. Trên mặt Từ Tử Thanh cũng lộ ra vẻ trầm trọng.

“Đó là tro cốt….” Hắn liếc nhìn một cái thì nhận ra, bột phấn xám trắng kia rõ ràng chính là thi thể bị đốt cháy mà tạo thành.

Ở đây có nhiều phòng ốc như vậy, mỗi phòng đều có một lượng lớn bột phấn, đây đủ để thuyết minh một chuyện. Đông Lê Chiêu đã run rẩy hỏi ra: “Tiên sinh, ở đây có rất nhiều người bị chết cháy, phải không?”

Từ Tử Thanh nhẹ giọng thở dài: “Đúng vậy, có rất nhiều người vội vàng bị ép nhốt vào những căn phòng trong con phố này, sau đó….”

Sau đó thả một mồi lửa vào dãy phố, cả ngã tư đường và con người đều bị thiêu rụi. Đông Lê Chiêu vươn tay lau mạnh nước mắt: “Bọn nịnh thần kia, bọn họ giết toàn bộ thị trấn! Tiên sinh, chẳng lẽ là vì con sao? Con nhảy xuống vực còn chưa đủ, ngay cả chỗ con từng đặt chân họ cũng không chịu buông tha nữa!”

Từ Tử Thanh từ trước đến nay luôn ôn hòa, lúc này cũng nhịn không được tức giận: “Chiêu nhi, bọn họ táng tận thiên lương.”

Trong mắt Đông Lê Chiêu tràn đầy hận thù: “Con muốn bọn chúng chết không chỗ chôn thân!”

Từ Tử Thanh nhìn đứa trẻ choai choai bị hận thù chiếm đầy tâm trí, thở dài nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đông Lê Chiêu. Không có người cũng không có chỗ dùng cơm, Từ Tử Thanh dẫn Đông Lê Chiêu hóa thành một cơn gió xanh, dưới thuật che mắt, bay nhanh về hướng thủ đô thành Hồng Ngọ.

Ước chừng qua khoảng hai mươi phút thì đã tới thành Hồng Ngọ. Tòa thành vô cùng rộng lớn, ngoài thành là tường thành cao cao, uy vũ nguy nga, binh sĩ đứng gác trên cửa thành, ngoài tường thành có canh gác xếp thành hai hàng, đao thương kiếm kích tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh. Mới đến nơi thì đã cảm thấy được bầu không khí bao la hùng vĩ uy nghiêm thuộc về hoàng tộc.

Từ Tử Thanh từ từ đáp xuống, cùng Đông Lê Chiêu đi đến cạnh tường thành, dùng thuật xuyên tường cùng nhau đi vào. Không khí trong thành rất khẩn trương, người đi đường không dám nói nhiều, cũng không dám lớn tiếng huyên náo, còn binh sĩ tuần tra đi tới đi lui cũng mang vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm túc, có vẻ rất không nói nhân tình. Từ Tử Thanh quơ tay trước người Đông Lê Chiêu, biến Đông Lê Chiêu thành một bộ dạng xa lạ, nói: “Chiêu nhi, thuật biến ảo này chỉ có tác dụng một canh giờ, nếu phải trà trộn vào cung, cần phải đi nhanh một chút.”

Trong mắt Đông Lê Chiêu, Từ Tử Thanh cũng biến thành một thanh niên bình thường, dung mạo khí chất đều bình thường, chỉ có ánh mắt vẫn như trước dịu dàng, khiến trong lòng tràn ngập thù hận của Đông Lê Chiêu sinh ra chút ấm áp: “Vâng tiên sinh.”

Hai người giả làm dân chúng tầm thường, chậm rãi đi về hướng hoàng thành. Ước chừng qua nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến gần cạnh hoàng thành. Bên ngoài hoàng thành canh gác sâm nghiêm, nếu dùng cách đứng đắn từ cửa chính đi vào, tự nhiên là không thể, đành phải tìm cách khác vào thôi. Từ Tử Thanh đứng bên ngoài, nhưng không dùng thuật xuyên tường như trước, ngược lại hít một ngụm khí lạnh. Trong hoàng thành này rất quỷ dị!

Người phàm chỉ có thể nhìn thấy hoàng thành này to lớn, nhưng trong mắt tu sĩ lại là một bầu trời khác. Chỉ thấy một con rồng màu vàng nằm phía trên hoàng thành, rồng nằm sấp xuống, vảy không phát sáng, râu rồng ảm đạm, mặc dù không hiện ra vẻ hấp hối, nhưng vẫn mơ hồ hiện ra vẻ suy yếu. Hai mắt kim long nửa mở, lúc ngẫu nhiên mở mắt ra thì phát ra hai tia sáng vàng kim chói mắt!

Càng khiến người ta kinh dị hơn chính là trên người kim long đang có một con hắc giao ngóc đầu, trên đầu nó có một cái sừng, cả người màu đen thăm thẳm, ánh sáng chói mắt. Bộ dạng hắc giao cực kỳ dữ tợn kỳ quái, khí thế bức người, không ngừng đong đưa đuôi dài, thỉnh thoảng quấn quanh đuôi rồng, cả người hắc giao giống như dần dần đè lên người kim long!

Ngầm thở dài, trong lòng Từ Tử Thanh biết, kim long nhất định là do long khí của đông cung thái tử Đông Lê Hi hóa thành, còn hắc giao chính là do số mệnh của đại tướng quân trấn quốc ngưng tụ thành. Xem bộ dạng kim long hắc giao thì có thể nhận ra ưu thế của đại tướng quân từ từ lớn dần, còn đông cung thái tử thì từ từ suy yếu. Nhưng long khí hiện ra kim long, nói rõ long tử khí phách khoan dung độ lượng, là biểu hiện của minh quân thánh chủ, còn hắc giao… là dấu hiệu của kiêu thần gian hùng.

Bây giờ canh giờ mới vừa đến chạng vạng, sắc trời dần dần tối đen, nếu muốn vào hoành thành, chưa chắc là thời điểm không tốt. Không nghĩ nhiều nữa, Từ Tử Thanh bây giờ chỉ mong tìm được Đông Lê Hi, giao Đông Lê Chiêu đến tận tay thì hắn liền công thành lui thân (chuyện thành công sẽ rời đi), đi tìm một chỗ yên lặng lại nhiều mộc khí tu hành.

Bên trong hoàng thành, binh sĩ chia làm nhiều tiểu đội, mỗi mười lăm phút thay phiên một lần, canh gác vô cùng nghiêm cẩn. Từ Tử Thanh nửa ôm Đông Lê Chiêu, tùy theo ý mình nhoáng lên một cái, chỉ thấy một cơn gió mát thổi qua mặt binh sĩ, hai người đã đi ngang qua. Đông Lê Chiêu chỉ đường, nói: “Tiên sinh, đông cung là nơi tráng lệ nhất phía đông đấy.”

Từ Tử Thanh gật đầu, dẫn Đông Lê Chiêu nhẹ nhàng bay nhanh đi. Rất nhanh, hai người đã đến trước một đại điện cực kỳ đẹp đẽ quý giá, xung quanh đứng đầy binh sĩ, bao vây toàn bộ tòa cung điện, không để bất kỳ người nào tùy tiện xông vào.

Từ Tử Thanh mang Đông Lê Chiêu lắc mình tiến vào, đi qua ngoại điện, lại đi vào một lối nhỏ, nhìn thấy có vài tên thái giám đứng xa xa trông coi bên ngoài, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Hai người họ xẹt qua đám thái giám, đi đến một chỗ âm u, lại đi thêm một đoạn, chính là tẩm điện của thái tử. Ngay lúc này, Đông Lê Chiêu chợt nghe một tiếng nói mỏng manh nhỏ nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play