Từ Tử Đường xấu hổ giận dữ muốn chết, tức giận đến ngực phập phồng. Luồng thịt trắng nõn ẩn dưới lớp áo từ từ hiện ra, ánh vào mắt gã Điền Lượng kia, khiến gã trong phút chốc cổ họng khô khốc, liên tục nuốt nước miếng, cả người cũng dâng lên sảng khoái khi sắp đem thiên chi kiêu nữ kia đặt dưới thân! 

Từ Tử Đường thấy thế, sao có thể không hiểu chứ? Nàng biết hôm nay thật sự không trốn thoát được nữa, hận không thể tự bạo đan điền, cho dù là chết cũng không để hai người này thực hiện được! Nhưng vì hiệu lực của bách tổn hoàn quá mạnh, khiến nàng ngay cả tâm nguyện nho nhỏ này cũng không thực hiện được…. 

Lại nghe Từ Tử Thiên kia thản nhiên nói: “Điền công tử, đêm dài lắm mộng, công tử còn chờ gì nữa? Mau ra tay đi!”

Điền Lượng cũng nhẫn nại không nổi nữa, mắt thấy gã sắp nhào tới, Từ Tử Thiên kia lùi về sau vài bước, giống như muốn tận mắt thấy gã giày xéo Từ Tử Đường như thế nào, quả thật tâm địa rắn rết mà. Từ Tử Thanh vốn còn đang do dự, nhưng nghe đến đây thì không thể do dự nữa. Những lời nói nãy giờ của hai người kia quả thật là khiến người ta giận sôi gan, hắn sao có thể để đám đệ tử gian tà này hủy hoại trong sạch của Từ Tử Đường được chứ? 

Càng đừng nói đến chuyện Điền Lượng kia muốn cướp âm nguyên của Từ Tử Đường. Âm nguyên của nàng nếu bị người khác mạnh mẽ cướp lấy, sẽ tổn hại thọ nguyên, thương tổn căn cơ, tiên đồ bản thân cũng không kéo dài. Nghĩ đến đây, hắn quyết định thật nhanh, vươn tay thả ra một sợi dây leo xanh, thừa dịp Từ Tử Thiên, Điền Lượng không chú ý xung quanh, quấn lấy eo Từ Tử Đường, kéo nàng quăng về phía sau.

Từ Tử Đường cùng đường gặp đường sống, hai người kia bị bất ngờ không kịp đề phòng, phút chốc giật mình ngẩn ra, nhưng rất nhanh có phản ứng, đều vận chuyển linh lực nhìn về phía dây leo chui ra. Hai người chỉ thấy một tu sĩ thiếu niên quần áo đơn sơ, trong tay cầm một pháp khí hình cây côn giống gỗ lại không giống gỗ, giống kim loại lại không giống kim loại, đang bảo vệ Từ Tử Đường. Thiếu niên trên mặt đeo mặt nạ, không cho người ta thấy rõ bộ dạng của hắn, chỉ có khí độ thong dong yên tĩnh trên người là để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người.

Mắt thấy thịt đến miệng lại bị cướp đi, Điền Lượng tự nhiên là bất mãn, liền quát lên: “Dã tiểu tử ở đâu ra, dám nhảy vào phá hư chuyện tốt của bản công tử? Mau mau giao người cho ta, bằng không mạng nhỏ của ngươi khó giữ đấy!”

Từ Tử Thiên tự cho là mình thanh cao, không tức giận mắng chửi, chỉ nói lời dịu dàng khuyên bảo: “Công tử tu vi tuy rằng không tệ, nhưng cũng không hơn hai người chúng tôi là mấy, nếu thật sự ra tay, chỉ sợ ngược lại là công tử….” Lời không nói hết nhưng có thể hiểu được toàn bộ ý. Ả lại tiếp tục nói, “Bất quả là hiểu lầm thôi, không bằng công tử rời đi, để tránh thương hòa khí lẫn nhau.”

Từ Tử Thanh thở dài: “Ta đã trốn vào nơi hẻo lánh như thế, vốn là không muốn nhiều chuyện. Nhưng chuyện xảy ra trước mắt, không thể làm như không thấy được.”

Từ Tử Thiên vốn là muốn phòng đêm dài lắm mộng, thấy Từ Tử Thanh không biết thức thời, phút chốc cũng lạnh mặt lại: “Công tử nhất định phải đối nghịch với hai chúng tôi sao?”

Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Thứ lỗi.”

Điền Lượng kia đã sớm không kiên nhẫn: “Tử Thiên cô nương còn nói lời vô nghĩa với tiểu tử kia làm chi? Cô nương và ta cùng ra tay thì cần gì phải sợ hắn nữa chứ!” Lại nói, “Hảo tiểu tử, ăn một đỉnh của ta!”

Nói xong, gã đánh ra một thủ quyết, thì thấy một cái đỉnh ba chân từ trên trời giáng xuống, uy áp vô cùng mạnh, giống như một ngọn núi hùng vĩ từ trên trời nện xuống, muốn đè chết Từ Tử Thanh vậy!

Từ Tử Thiên cũng giận Từ Tử Thanh, đưa tay đánh ra một tấm khăn mây, tấm khăn đó vừa xuất hiện thì đột nhiên dài rộng ra thêm gấp trăm lần, hình thành một tấm lưới lớn kín mít không kẽ hở, xoay tròn từ dưới theo chiều ngang cuốn về phía Từ Tử Thanh.

Đỉnh như ngọn núi lớn đè xuống, khăn xoay tròn xung quanh, mắt thấy bốn phương tám hướng đều bị bao vây, Từ Tử Thanh chỉ là một thiếu niên nho nhỏ bị nhốt bên trong, qua một chút nữa thôi chắc chắn sẽ bị đỉnh đè chết!

Từ Tử Đường mặc dù không biết vì sao sẽ có người đến cứu, nhưng nàng cảm thấy rất may mắn. Lúc này thấy Từ Tử Thanh gặp nạn, trong lòng nàng còn gấp gáp hơn hắn ba phần. Nếu Từ Tử Thanh thua, nàng cũng không tránh khỏi kiếp này. 

Nàng liền vội vàng mở miệng: “Cái đỉnh kia là pháp khí trung phẩm, tên “Trấn sơn đỉnh”, khi dùng sẽ có uy lực giống như một ngọn núi lớn hùng vĩ, cực kì lợi hại. Khăn mây tên là “Khăn thiên la địa võng”, cũng là pháp khí trung phẩm, có thể phong tỏa bốn phương tám hướng, nếu bị nó quấn lấy thì linh lực toàn thân đều bị hút vào khăn, khó mà thoát được! Vị công tử này, nhất định phải cẩn thận!”

Từ Tử Thanh nghe vậy, cũng biết không còn đường chạy thoát, nhanh chóng đánh ra một chuỗi sáng xanh. Một phiến lá xanh mơn mởn giống như lưỡi đao, linh quang chớp lóe, xoay tròn xung quanh hai người, hình thành một vòng tròn, khó khăn lắm mới ngăn chặn được tấm khăn mây kia. Tấm khăn mây vốn muốn quấn lấy Từ Tử Thanh, nhưng lại bị vòng sáng xanh ngăn chặn lại, không thể tiến lên. Phía trên đầu, Từ Tử Thanh cũng phóng ra vài dây leo hình thành một vòng cung đỡ lấy trấn sơn đỉnh, ngăn không cho nó tiếp tục rơi xuống nữa.

Vì hai pháp khí đều phải cẩn thận thao túng, Từ Tử Thiên và Điền Lượng tuy kinh dị Từ Tử Thanh còn lực phòng ngự, nhưng lại không thể buông tay đến gần ra tay giết chết hắn. Từ Tử Thiên hận đến nghiến răng, không ngờ số phận của Từ Tử Đường lại tốt như vậy, đã đến nước này rồi mà vẫn có người cứu giúp! 

Trong lòng ả lúc này cũng rất nôn nóng, nếu để Từ Tử Đường chạy thoát, ả lại là kẻ đầu sỏ mưu toan giết hại nàng, đừng nói đến chuyện gả cho Từ Tử Phong, chỉ sợ vừa gặp mặt, ả đã bị y một kiếm chém chết rồi! Điền Lượng cũng rất bất mãn, gã mơ ước Từ Tử Đường đã lâu, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội này, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một kẻ phá đám, thực khiến người ta căm hận mà.

Gã thêm hai phần linh lực, giận dữ nói: “Bản công tử thật muốn nhìn tiểu tử ngươi còn có thể chống đến bao giờ!” Lại nói, “Tử Thiên cô nương đừng tiếc rẻ khí lực, ta và cô nương hai người chống lại một người, chẳng lẽ còn có thể để hắn chạy thoát nữa sao!”

Từ Tử Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy gã nói cũng đúng. Tuy tu vi ba người họ xấp xỉ nhau, nhưng bây giờ là hai chọi một, cho dù là liều mạng hao hết linh lực, mao đầu tiểu tử mới tới này cũng chưa chắc là đối thủ của hai người! Kiềm chế bất an trong lòng, đồng thời cũng phóng ra càng nhiều linh lực.

Bên Từ Tử Thanh tiêu hao linh lực cũng rất nhiều. Pháp khí trung phẩm uy thế to lớn, cũng không tầm thường, hắn lại bị kiềm giữ ở giữa hai pháp khí, giống như bị nhốt vào tù vậy, khó có thể chạy thoát. Cũng may dây leo và phiến lá đều là tòng mọc, tương thông với tâm linh của hắn, sử dụng cũng đỡ tốn tinh thần hơn hai người Từ Điền kia.

Vì thế hắn còn tâm trí nói chuyện với Từ Tử Đường: “Tử Đường cô nương, không biết cô nương có linh dược giải độc dược của cô hay không?”

Từ Tử Đường cười khổ nói: “Không có. Bách tổn hoàn là cấm dược, vốn rất khó luyện chế thành công. Giải dược cũng thiên nan vạn nan mới kiếm được, ta sao có thể có chứ.”

Từ Tử Thanh hơi trầm ngâm, hắn biết chút ít về bách tổn hoàn, chính là dùng liệt hỏa luyện chế độc dược có tính kịch độc đối với kinh mạch, như vậy có thể khiến độc tính càng mạnh thêm, độc vào cơ thể, lấy tốc độ vô cùng nhanh tàn phá khắp nơi, thương cân đoạn mạch, tổn hại nguyên khí, hủy căn cơ. Tóm lại chính là chặt đứt toàn bộ sức sống của kinh mạch, vì vậy mới có biểu hiện như thế. Nghĩ nghĩ, có một biện pháp, nhưng không biết được hay không.

Hắn liền nói: “Tử Đường cô nương, nếu cô tin tưởng tôi, thì đừng chống cự.”

Từ Tử Đường mặc dù không tin người này có thể giải độc tính của bách tổn hoàn, nhưng giờ cũng chỉ có thể tử mã đương hoạt mã y vậy, liền trả lời: “Ta tự nhiên tin công tử.”

(Tử mã đương hoạt mã y: ngựa chết làm như ngựa sống mà chữa.)

Từ Tử Thanh cười, đặt tay lên mạch môn của Từ Tử Đường, cổ tay Từ Tử Đường run lên, nhưng không lùi lại. Ngay sau đó, một dòng linh lực dịu dàng ấm áp từ mạch môn đi vào kinh mạch, Từ Tử Đường lập tức có cảm giác. Dòng linh lực kia như giọt nước nhỏ xuống, không hề mang chút ý ngang ngược, ẩn chứa trong sự ôn dịu kia còn có sức sống bừng bừng, những chỗ nó đi qua, cây cối sinh sôi, giống như mùa xuân tràn về vậy.

Đây…đây là khí ất mộc tinh thuần nhất! Người này rốt cuộc là ai? Rõ ràng tu vi chỉ mới Luyện khí tầng bảy, linh lực lại mãnh liệt, nồng đậm, tinh thuần như vậy.

Từ Tử Đường lập tức ngạc nhiên bất ngờ, dòng khí này không hề mang tạp chất, vô cùng thuần khiết, nàng chưa bao giờ gặp qua trước đây. Bản thân nàng cũng coi như là thiên chi kiêu nữ kiến thức rộng rãi, lại có huynh trưởng yêu nghiệt đi trước, mặc dù là huynh muội nàng, trong quá trình tu hành, ngoại trừ linh lực mang thuộc tính chính ra, trong kinh mạch cũng khó tránh khỏi giữ lại chút khí sảm tạp trong ngũ hành, đây chính là vì thuộc tính song linh căn. 

May mà linh căn một rộng một hẹp, linh căn hẹp kia cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Tu vi càng lên cao thì càng khó tránh khỏi phải dùng các loại pháp môn loại bỏ những thuộc tính khác ra ngoài. Cho nên linh căn càng thuần, tu hành càng nhanh.

Linh lực của người này tinh thuần như vậy, chẳng lẽ là đan linh căn? Nhưng người đan linh căn đã chưa từng xuất hiện mấy ngàn năm qua, nếu thật sự nhà nào xuất hiện người có thiên tư tung hoành như vậy, sao nàng có thể không biết chứ?

Trong phút chốc cũng không đoán ra được hết, khí ất mộc đã chảy dọc theo kinh mạch bị thương tổn, tự động chữa trị, dần dần thúc đẩy sức sống tăng lên…. Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Tử Đường đã cảm thấy cơ thể chuyển biến tốt đẹp hơn, linh lực vốn lắng đọng trong đan điền nay đã có thể vận chuyển, kinh mạch cũng không đau đớn như trước nữa. Từ Tử Thanh thấy sắc mặt Từ Tử Đường chuyển biến tốt đẹp, liền hỏi: “Sao rồi?”

Trong lòng Từ Tử Đường an tâm được một chút, trả lời: “Rất hữu hiệu.”

Từ Tử Thanh nghe vậy thì vui vẻ. Khí ất mộc có thể chữa thương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng, nên khó tránh có chút không yên tâm, may mà có tác dụng. Từ Tử Đường còn vui mừng hơn hắn, nàng gặp đại nạn lần này, tuy có người đến cứu, nhưng một tu sĩ mất đi linh lực cũng như lục bình trôi trên sông, không còn chỗ đứng trong giới tu chân nữa. Bây giờ phát hiện có hy vọng khôi phục linh lực, nàng tự nhiên là vui sướng không thôi.

Từ Tử Thiên và Điền Lượng cũng nhìn thấy rõ động tác của hai người, cả hai đều cảm thấy vô cùng chói mắt. Từ Tử Thiên thấy Từ Tử Thanh đặt tay lên mạch môn của Từ Tử Đường, liền châm chọc nói: “Ta nói vì sao vị công tử này không chịu đi, thì ra là nhìn trúng giai nhân. Nhưng cũng đừng vì cứu mỹ nhân mà không giữ được cái mạng nhỏ của mình nhé!”

Từ Tử Đường xưa nay cao ngạo, nghe xong những lời này, vẻ mặt tươi cười lập tức chuyển sang tức giận, nói: “Ngươi làm như ai cũng bỉ ổi đê tiện như ngươi vậy.”

Lúc này nàng đã nhìn rõ phẩm tính của Từ Tử Thiên, tự nhiên cũng không muốn để ả làm đại tẩu của mình rồi. Bây giờ cả hai đều ở vào cục diện ngươi chết ta sống, dù là nói lời châm chọc, nàng cũng không muốn ả đòi được chỗ tốt nào: “Thật không biết ngươi khi nào thì cùng tên tặc tử Điền gia kia chen một chân nữa, “tự tôn tự ái” cỡ này, huynh trưởng của ta không dám trèo cao. Không bằng ngươi tự gả luôn cho Điền Lượng kia đi, cũng coi như thành toàn nhân duyên tốt đẹp của hai người các ngươi!”

Từ Tử Thanh im lặng không dám nói, hai cô gái giương cung múa kiếm với nhau còn hơn cả hai người nam tử đánh nhau sống chết nữa. Hắn trêu chọc không nổi, vẫn nhanh chóng đưa thêm một ít khí ất mộc vào người Từ Tử Đường, khiến nàng nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu giúp đỡ hắn mới đúng.

Điền Lượng thấy hai cô gái tranh cãi nhau, trấn đỉnh sơn lại không thể đè chết đối thủ, trong lòng đã vô cùng không kiên nhẫn, liền quát: “La hét ầm ĩ cái gì chứ? Thời gian không nhiều lắm, bản công tử còn muốn hưởng dụng nàng, không có thời gian nghe các ngươi tranh cãi đâu! Lui ra, xem bản công tử ra tay đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play