Từ Tử Thiên lên tiếng trả lời rồi lùi về sau, nhưng pháp khí khăn mây kia vẫn chưa thu lại, ả vẫn vận chuyển linh lực không ngừng ép chặt, muốn cắt nát phiến lá xanh, bắt sống hai người Từ Tử Thanh! 

Sau khi quát to bảo Từ Tử Thiên lùi về sau, Điền Lượng đút tay vào trong túi trữ vật rút ra một bình sứ, cắn mở nút đậy, sau đó đổ ra một viên thuốc nuốt vào. Lập tức vẻ mặt của gã biến đổi, gân xanh trên trán phồng lên, sắc mặt cũng trở nên đỏ rực, khí thế cả người đột nhiên tăng vọt, chỉ trong chớp mắt mà tu vi đã tăng lên thêm một tầng, tu vi Luyện khí tầng tám!

Uy áp biến hóa, sao mọi người có thể không nhận ra chứ? Từ Tử Thiên đầu tiên là vui vẻ, sau đó âm thầm đề cao phòng bị. Ả và Điền Lượng bắt tay hợp tác cũng giống như lột da hổ báo vậy, tu vi của hai người nếu ngang bằng nhau thì không có e ngại gì, nhưng bây giờ tu vi của Điền Lượng đột nhiên tăng, lập tức uy hiếp đến ả. Vì có lòng phòng bị, lúc đầu ả dùng tám phần linh lực thì bây giờ từ từ giảm lại còn bốn, năm phần.

Từ Tử Thanh và Từ Tử Đường lại âm thầm kinh sợ, đặc biệt là Từ Tử Thanh, hắn vốn là người đỡ lấy đỉnh trên đầu, bây giờ tu vi của Điền Lượng biến đổi, hắn là người chịu trực tiếp, trấn sơn đỉnh giống như nặng thêm mười lần, đè đến thanh mộc mà hắn phóng ra cong lại càng thêm cong, sắp đến cực hạn! …. Nặng quá!

Trấn sơn đỉnh kia càng lúc càng đến gần, áp lực cũng càng lúc càng mạnh, Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy bị sức nặng ép đến miệng mũi nóng lên, giống như sắp chảy ra máu vậy! Qua tiếp mười phút liền cảm thấy hoa mắt, đầu cũng trở nên đần độn, không thể suy nghĩ! Uy lực của pháp khí càng lúc càng mạnh, ảnh hưởng đến năm giác quan của Từ Tử Thanh. Nếu không nghĩ được biện pháp tránh thoát thì chắc chắn sẽ rơi xuống kết cục “thanh mộc gãy, người cũng chết”.

Về phần Từ Tử Đường, nàng lại một lần nữa rơi vào bước đường cùng, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại. Bây giờ nàng đang bị trọng thương, không thể giúp sức gì nhiều, chỉ phải không ngừng vận chuyển linh lực trong cơ thể để chữa trị càng nhiều phần càng tốt. Cũng may khí ất mộc tinh thuần kia rất hữu hiệu, chỉ tuần hoàn ba bốn vòng thì nội thương đã tốt hơn phân nửa. 

Linh lực đã khôi phục được hơn năm phần, nhưng muốn tiến thêm một bước chữa trị tận gốc thì chỉ khí ất mộc là không đủ, phải trở về mời luyện đan sĩ nghiên cứu kỹ càng bách tổn hoàn, như vậy mới có thể giải hết độc tính, tiêu trừ tai họa ngầm.

Từ Tử Thanh chống đỡ càng lúc càng gian nan, hắn cố giữ vững tinh thần, nhớ lại những tòng mộc mà hắn đã dung nhập vào đan điền, muốn tìm cách nào đó để đỡ đỉnh trên đầu. Nhưng đứng dưới uy áp của trấn sơn đỉnh kia, cho dù là muốn phân ra một chút tinh thần cũng khó, nào còn khả năng nghĩ ra phương pháp tuyệt hảo chứ? Dần dần hai mắt trợn to, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, làn da trên người cũng vì áp lực mà bắt đầu rạn nứt….

Đột nhiên, Từ Tử Thanh cảm thấy đỉnh trên đầu tuy vẫn mạnh như cũ, nhưng uy hiếp của khăn mây xung quanh lại yếu đi một chút. Từ Tử Thanh lập tức nắm chặt cơ hội, cố nén đau đớn, đưa tay đánh ra một sợi dây leo xanh! Động tác này hao phí gần hết linh lực của hắn, phút chốc mở ra một lỗ hổng trên khăn mây bao vây xung quanh, Từ Tử Thanh lập tức đạp lên một gốc bích thảo, với chút linh lực còn sót lại dùng mộc độn thuật, cuối cùng miễn cưỡng chạy thoát. 

Hắn lúc này cũng không kịp kéo Từ Tử Đường theo, chỉ có thể hô lớn một tiếng: “Mau tránh ra!” xong thì hết sức lực ngã ngồi ở cách mấy trượng xa, không ngừng thở dốc. Đồng thời, trấn sơn đỉnh kia nện xuống đất, phát ra một tiếng nổ ầm ầm! Trong phạm vi đó, mặt đất nứt ra, cát đá tung bay, hình thành một cái hố lớn.

Về phần Từ Tử Đường, do nàng không phải là người mà trấn sơn đỉnh muốn giết chết, nên chịu áp lực không lớn. Chờ Từ Tử Thanh lên tiếng nhắc nhở, nàng nhanh chóng vận sức, chạy thoát ra ngoài. Hai người lại lần nữa tụ lại một chỗ, Từ Tử Đường vươn tay nâng Từ Tử Thanh dậy, hỏi: “Không sao chứ?”

Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, nói: “Tại hạ không sao.” Vừa mới nói xong, hắn liền nhanh chóng khôi phục linh lực lại.

Phía bên kia, khi khăn mây bị đẩy ra, được Từ Tử Thiên thu lại nắm trong tay. Điền Lượng thấy trấn sơn đỉnh không có hiệu quả, phút chốc giận dữ, lập tức vung quạt trong tay lên, biến thành một thanh trường đao, miệng niệm một chữ “tật”, thanh trường đao lập tức chém về phía Từ Tử Thanh! Thanh đao này không nhỏ, nhìn bộ dạng có vẻ khá nhẹ, lưỡi đao có răng cưa, ánh sáng đen lấp lanh, mùi tanh xộc vào mũi, vừa mới ngửi thì đã cảm thấy trăm mạch đông cứng, mùi hư thối xâm nhập cơ thể!

Từ Tử Thanh thoát khỏi trấn sơn đỉnh, cũng không sợ thanh trường đao có độc này. Tuy nó có tác dụng mạnh với các tu sĩ khác, nhưng Từ Tử Thanh có mộc khí thuần hậu trong người, độc tính có tác dụng với hắn yếu hơn rất nhiều so với những người khác. Hắn lập tức mở miệng phun ra một luồng khí xanh, trong khí xanh có vô số nhánh cỏ đan xen vào nhau, hình thành một tấm lưới rộng hơn nửa thước, đón lấy trường đao, chặn nó lại! Không bao lâu, ánh sáng đen trên thanh đao va chạm với tấm lưới xanh, tấm lưới lập tức trở nên đen thùi, nhưng lại không bị ánh sáng đen ăn mòn, tan chảy.

Mạch máu bên cổ Điền Lượng đập liên hồi, gã cũng mở miệng phun ra, một luồng khí nóng rực lập tức bám vào trường đao, trường đao lại lớn thêm mấy lần, lửa đỏ quấn quanh thân đao, trong giây lát đã đốt tấm lưới thành tro!

Từ Tử Thanh vung tay ném ra bảy, tám tấm lưới, tầng tầng ngăn chặn, nhưng vẫn bị lửa đỏ trên trường đao thiêu cháy rụi! Hắn mặc dù đã cố hết sức, nhưng Luyện khí tầng bảy sao có thể sánh bằng Luyện khí tầng tám chứ, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ thua. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn lại đạp bích thảo, nếu tình huống tiếp tục không xong, hắn sẽ dùng mộc độn thuật trốn đi.

Vì bị quấy rầy chuyện tốt, Điền Lượng vô cùng hận Từ Tử Thanh, khiến cho gã chỉ tập trung tấn công hắn, mà bỏ qua Từ Tử Đường. Nhưng Từ Tử Thiên chắc chắn sẽ không quên nàng, sau khi thu lại khăn mây, ả quay về phía Từ Tử Đường, vung tay ném ra một tờ lục phù. Tờ phù này là hồng phù bạo viêm đã tăng thêm uy lực, cũng có tác dụng nổ mạnh, nhưng phạm vi và sức nổ lại mạnh hơn gấp mười lần.

Từ Tử Đường hiểu biết sâu rộng, nàng thấy lục phù bay tới, lại vì vết thương trên người mà không thể tránh, đôi mắt đẹp nheo lại, vươn tay đánh ra một bình phong đỏ như lửa. Bình phong gặp gió thì căng ra, nhanh chóng mở rộng. Lục phù kia chạm vào bình phong rồi nổ mạnh, nhưng không gây tổn hại nào cho bình phong, ngăn cả tiếng nổ cũng bị nuốt vào, thanh âm nào cũng chưa từng phát ra.

Từ Tử Thiên thấy thế, mắt hạnh trợn lên, nói: “Ngũ long thực hỏa bình! Gia chủ thế nhưng lại đưa nó cho ngươi!”

Từ Tử Đường cười lạnh lùng nói: “Lúc nãy ta bị ngươi ám toán, không thể vận chuyển linh lực, cho nên không thể sử dụng nó. Bây giờ ngươi còn tưởng ta dễ ăn hiếp nữa sao!” Cho dù nàng chỉ còn lại một nửa sức mạnh, cũng đủ để giết chết Từ Tử Thiên.

Từ Tử Thiên âm thầm cắn rắng, căm giận liếc nhìn Từ Tử Thanh. Nếu không phải người này nhảy vào cản trợ thì sao nàng có thể rơi vào thế bị động như thế này cơ chứ! Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn, đã quyết định làm việc này thì vốn đã không còn đường lui, bây giờ bất chấp chuyện để Điền Lượng làm nhục Từ Tử Đường nữa, nhanh chóng nghĩ cách giết chết nàng thì mình mới còn mạng sống. Vì thế, ả không giữ sức nữa, triệu ra một thanh phi kiếm, dài mảnh như cành liễu, xanh trong suốt như ngọc, là một pháp khí trung phẩm tốt nhất, sau này có thể làm bản mạng pháp khí. Nghĩ đến phải sử dụng chiêu đó, Từ Tử Thiên rất đau lòng, nhưng vẫn cắn nát đầu ngón tay, nhỏ máu lên thân kiếm….

Bốn phía bốc lên hơi nước nồng đậm, khí quý thủy (khí mang thuộc tính thủy cực âm) tăng lên nhanh chóng, bên trong lại lẫn vào huyết khí thuần âm của nữ tử, trong phút chốc sinh ra ý niệm dơ bẩn, là phương pháp ô nhiễm pháp bảo tốt nhất. Nhưng sau một lần dùng, vật phẩm tiếp nhận cũng hao tổn, vì vậy Từ Tử Thiên mới đau lòng không thôi.

Đáng tiếc uy lực của chiêu này rất lớn, không phải pháp khí trên trung phẩm thì không tiếp nhận được uy lực, thuộc tính khăn mây lại là nhu, không thích hợp dùng, nếu không sao nàng có thể bỏ được dùng phi kiếm này chứ!

Chiêu thức vừa được sử dụng, mùi tanh hôi xộc vào mũi, trong hơi nước mang theo mùi máu nhàn nhạt, giống như có rất nhiều rất nhiều con rắn nhỏ, ở trong không trung uốn lượn bò đến. Vừa mới tiếp xúc, ánh sáng quanh ngũ long thực hỏa bình lập tức ảm đạm hơn một nửa. Tấm bình phong đỏ như lửa kia giống như gặp phải khắc tinh nào đó, e sợ tránh né không thôi. Từ Tử Thiên tổn hại máu huyết, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẻ mặt cũng rất đắc ý. Ả tự cho chiêu này có thể làm bẩn pháp bảo, cho dù Từ Tử Đường có bao nhiêu pháp khí cũng không thể chống lại chiêu này.

Từ Tử Đường thấy Từ Tử Thiên ngay cả chiêu này cũng dùng, nụ cười càng thêm lạnh lùng. Chiêu này đúng là lợi hại, nhưng không thể làm được gì nàng. Đến lúc này, Từ Tử Đường đã cực kỳ không kiên nhẫn với Từ Tử Thiên, nàng lại thấy bên Từ Tử Thanh có dấu hiệu sắp thua, cũng không dám trì hoãn nữa, trực tiếp lấy ra một miếng ngọc phù, ném lên cao, nói: “Đốt!”

Miếng ngọc phù lập tức nổ tung, một đường kiếm khí giấu bên trong bắn nhanh ra! Kiếm khí vô cùng sắc bén, giống như một thanh kiếm bén nhọn vô hình, như sấm như gió gào thét bay tới! Tốc độ kiếm khí cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Từ Tử Thiên. Ả chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân chảy dọc lên, tỏa ra toàn thân, trong phút chốc bị kiếm khí kìm lại, không thể chạy được.

“A!!!!!” Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, kiếm khí kia nhanh như chớp đâm xuyên qua đầu ả, ả mở to mắt, máu tươi không ngừng chảy ra, chết không nhắm mắt!

Bên phía Từ Tử Thanh cũng đã đến lúc nguy cấp, mắt thấy thanh trường đao sắp đến gần mặt mình, hắn cũng đang chuẩn bị dùng mộc

độn thuật bỏ chạy, lại chợt nghe Từ Tử Đường hô to: “Công tử chạy mau!”

Lời vừa nói quả thật hợp ý hắn, thân hình Từ Tử Thanh lóe lên, chớp mắt đã biến mất không thấy. Đồng thời, một đường kiếm khí như lụa đánh úp lại, giống như gió rét mưa lạnh, lại giống như hàn đao sương kiếm, trong chớp mắt đã chém gãy thanh trường đao, sau đó tốc độ cũng không giảm, tiếp tục bay tới đâm vào ngực Điền Lượng. Điền Lượng hoảng sợ, gã vốn dùng dược để thúc đẩy, khiến tu vi tăng cao, nhưng khi đối mặt với kiếm khí này, gã lại giống như trẻ nhỏ ba tuổi, không hề có sức chống đỡ! 

Gã chửi ầm trong lòng, kì thực cũng không mở miệng chửi được, hoang mang rối loạn tế ra trấn sơn đỉnh, khó khăn lắm mới chuyển hướng được đường kiếm khí kia. Kiếm khí không đâm vào ngực gã, nhưng cũng chặt đứt một cánh tay của gã! Điền Lượng chưa kịp kêu đau thì đường kiếm quang lại bay tới. Lúc này gã còn chưa kịp hành động thì đã cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong phút chốc bị kiếm khí chém thành hai nửa! Toàn bộ quá trình không quá một hơi thở, sau ba đường kiếm khí, hai kẻ địch mạnh lúc ban đầu đều đã mất mạng.

Từ Tử Thanh nhận ra được kiếm khí đó. Năm năm trước, hắn từng thấy Từ Tử Phong chém ra một kiếm đẩy lùi một đòn tấn công dùng hết sức của một tu sĩ Trúc Cơ, cũng đã thấy y ác đấu với yêu điệp, uy lực quả thật bất phàm. Ba đường kiếm khí kia, quả thật đều là của Từ Tử Phong. Suy nghĩ một chút cũng đúng thôi, Từ Tử Phong và Từ Tử Đường huynh muội tình thâm, y nếu đã cho Từ Tử Đường một mình lên đường, sao có thể không chuẩn bị chu đáo mà đồng ý cho đi chứ?

Xác thực suy đoán này không sai sự thật, Từ Tử Đường không chỉ có pháp khí trung phẩm phòng ngự tốt nhất ngũ long thực hỏa bình, đồng thời cũng có năm miếng ngọc phù trong tay. Trong mỗi miếng ngọc phù đều chứa một đường kiếm khí mà Từ Tử Phong dùng toàn lực chém ra. Nếu lỡ gặp tu sĩ Trúc Cơ, chỉ cần bắn ra, thì có thể khiến cho đối phương không kịp trở tay. Bảo hộ nghiêm mật như vậy, nếu không phải tin lầm Từ Tử Thiên, lần đi bí cảnh này, Từ Tử Đường tuyệt đối không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này qua một trận chiến ác liệt, giết liên tiếp hai người, năm đường kiếm khí, cũng chỉ còn lại hai đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play