Hai ngày liên tiếp, Từ Tử Thanh thường thấy người của hai nhà Từ Điền đấu đá với nhau, hoặc là vì tranh đoạt linh vật, hoặc là vì khiêu khích nhau, nhưng cả hai bên đều ra tay độc ác hung dữ, một bộ ngươi chết ta sống. Xem ra cục diện hai nhà đã vô cùng bế tắc, không còn đường cứu vãn nữa. 

Nếu là Từ gia ra tay trước, Từ Tử Thanh để bọn họ đấu, nếu là Điền gia gây chuyện trước, hắn không tránh được vài lần phải nhúng tay giúp Từ gia. Nhưng để tránh phiền phức, hắn vẫn đeo mặt nạ, trừ phi tu vi trên Trúc Cơ, nếu không sẽ không có ai nhìn thấy được mặt hắn. May mắn, hai ngày qua hắn chưa từng gặp tu sĩ Trúc Cơ nào cả. Còn những người dưới Trúc Cơ, có tu vi cao hơn hắn, hắn vẫn có thể tránh thoát.

Hữu kinh vô hiểm (có kinh ngạc như không gặp nguy hiểm), chớp mắt thì đã là ngày thứ ba. Tranh đấu càng lúc càng kịch liệt. Đệ tử của Điền thị rất lớn mật, vì ở trong bí cảnh, ngoại trừ người của Từ gia khó tránh phải xung đột ra, cho dù là ba nhà khác, chỉ cần gặp người Điền gia, cũng bị giết người cướp của, vô cùng tàn độc. Từ Tử Thanh mặc dù cứu mấy người, nhưng cũng có người có tu vi cao, hắn đánh không lại cũng chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương nghênh ngang bay đi. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

Trong bí cảnh đã sớm máu tanh khắp nơi, so với năm vừa rồi càng thêm tàn khốc. Từ Tử Thanh mới cứu được một đệ tử Từ thị có Luyện khí tầng năm, không ngờ người này lại càn quấy, không nhìn được mặt hắn sẽ không bỏ qua. Từ Tử Thanh cảm thấy phiền càng thêm phiền, lập tức bỏ qua người kia, sử dụng mộc độn thuật rời đi, thẳng đến trước một khe núi mới dừng lại.

Chỗ này rất hoang vắng, linh thảo linh vật cũng hiếm thấy, cho nên rất ít người đến. Qua nửa ngày nữa thì bí cảnh sẽ đóng cửa lại, Từ Tử Thanh thầm nghĩ ở đây nghỉ tạm một chút rồi đi tìm nơi tụ tập của đệ tử Từ thị, trộn lẫn vào chờ đợi. Ra ngoài sau thì tùy cơ ứng biến. Hắn thầm nghĩ, xui xẻo nhất chính là thân phận bại lộ, đến lúc đó chắc chắn không thiếu được phải giả bộ đồng ý, chờ đến khi ra ngoài bí cảnh sẽ tìm cơ hội chạy trốn là được. Nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh cũng không cuống quýt lo lắng nữa, an tâm tĩnh tọa điều hòa hơi thở.

Mấy ngày qua đánh nhau không ngớt, nhưng huyệt khiếu đã đả thông thêm một hai phần, thu hoạch không ít. Vì phải đối chiến nhiều mặt, linh lực vận chuyển, lúc sử dụng pháp thuật, chuyển đổi pháp thuật cũng thành thạo hơn, đã không trúc trắc như ngày xưa một mình luyện tập nữa. Nhưng cũng vì vậy mà Thị huyết yêu đằng đã ba ngày không được hút máu thịt, ở trong đan điền chộn rộn không dứt. Bây giờ yêu đằng đã dài ra năm dây leo, một khi sử dụng, trông có vẻ rất huênh hoang. 

Bản tính khát máu của nó vẫn không thay đổi, nhưng Từ Tử Thanh bây giờ cũng không phải là Từ Tử Thanh năm năm trước nữa. Tu vi của hắn tăng lên nhanh chóng, càng ngày càng thuần thục “Vạn mộc chủng tâm đại pháp”, cho dù dây càng nhiều, áp chế cũng mạnh hơn lúc trước mấy lần, khiến cho chúng nó có thể an phận thủ thường, không lung tung hút máu người.

Thị huyết yêu đằng là dị chủng thượng cổ, càng lớn thì càng lợi hại. Bây giờ tuy bị Từ Tử Thanh áp chế, nhưng nó vẫn có thể hưởng thụ máu thịt của tu sĩ dưới Trúc Cơ. Còn tu sĩ Trúc Cơ muốn cản trở nó, nó cũng có thể liều mạng đấu một trận xem ai sống ai chết. Từ Tử Thanh có nó trên người, tuy rằng hơn một vật bảo mạng, nhưng dù sao nó cũng là vật hung mãnh, lâu dài về sau, không biết là phúc hay là họa nữa!

Tĩnh tâm điều hòa hơi thở một lúc, Từ Tử Thanh vẫn như cũ đưa ý thức vào đan điền, đụng chạm đến ý thức mỏng manh của yêu đằng. Quả nhiên, không được một lát, trong ý thức kia đã truyền đến ý uất ức mỏng manh, giống như trẻ con, vô cùng đáng yêu, mà trong ý thức đó lại mang theo lòng khát máu, một chút tàn nhẫn, khiến trái tim như bị bóp nghẹn. 

Từ Tử Thanh không chút hoang mang, chầm chậm truyền ý niệm trấn an đến yêu đằng. Ý thức mỏng manh đầu tiên là vui mừng, sau đó lại ồn ào không chịu, rồi được ý trấn an quấn quanh bên người, dần dần trở nên vui sướng. Đây coi như đã xong.

Như vậy tiếp xúc đã không biết bao nhiêu lần trong mấy năm qua, lúc đầu Từ Tử Thanh vẫn rất ngây thơ, rất kiêng dè với những thứ không biết rõ. Nhưng tiếp xúc nhiều lần, hắn cũng biết ý thức của yêu đằng chỉ mới sinh ra, giống như một tờ giấy trắng, cái gọi là hút máu ăn thịt đều là bản năng, thật sự không cần quá đề phòng. Yêu đằng và Từ Tử Thanh đã cộng sinh, Từ Tử Thanh là chủ, yêu đằng là phó, Từ Tử Thanh liền đưa linh trí của yêu đằng cho rằng một đứa trẻ mới sinh, cẩn thận dạy dỗ. Như vậy, giữa một người một dây, hợp tác cũng càng ngày càng ăn ý.

Trấn an xong yêu đằng, Từ Tử Thanh định bắt đầu hấp thu linh khí trời đất, tuần hoàn kỳ kinh bát mạch, tứ chi trăm hài, tích trữ càng nhiều linh lực, không ngờ bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng ồn, khiến cho ý thức trên cơ thể ở ngoài khẽ động, lập tức tỉnh dậy. Hắn đã đến nơi hoang vắng như vậy mà vẫn có thể gặp người đến nữa.

Suy nghĩ một lúc, Từ Tử Thanh vẫn đứng dậy, đi về phía phát ra tiếng ồn ào. Thôi, tuy nói hắn không muốn nhiều chuyện, nhưng coi như là có duyên, vẫn là đi xem thế nào đã. Vì thế hắn liền đi về phía tây bắc được mấy trượng, thanh âm càng truyền đến càng thêm rõ ràng, thì ra là một nam tử nói lời càn rỡ, một nữ tử khác quát lớn, tiếng kêu giống như rất quen tai.

Từ Tử Thanh hơi hơi dừng lại, đưa tay lấy ra một phiến lá như lá chuối tây, quấn quanh người. Trong phút chốc cả người trở nên hư ảo, rồi tan biến vào gió. Chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện có gì đó không đúng. Làm đầy đủ che giấu, Từ Tử Thanh mới đi đến gần khu rừng. Trong một khu đất trống trong rừng, chỉ thấy có một thiếu nữ váy vàng đang giơ tay đánh một chưởng lên lưng cô gái mặc áo tím. 

Thiếu nữ áo tím lập tức phun ra một ngụm máu, sắc mặt lại trắng thêm mấy phần. Nam tử đứng đối diện có bộ dạng khá anh tuấn, thấy hành động của cô gái váy vàng thì phát ra tiếng cười cuồng vọng, mặt mày cũng hiện lên vẻ dâm tà.

Nhìn đến đây, Từ Tử Thanh cũng không biết nên cười hay nên khóc. Ba người này thì có hai người hắn nhận biết. Trong đó thiếu nữ áo tím bị ám toán chính là Từ Tử Đường mà Từ Tử Thanh tránh né e sợ không muốn gặp, nam tử cuồng vọng chính là Điền thị Điền Lượng nhiều năm không gặp, còn cô gái mặc váy vàng, Từ Tử Thanh cũng có chút ấn tượng, chính là người bạn thân cận với Từ Tử Đường hắn gặp ba ngày trước. Cô gái này hẳn cũng là người Từ gia, vì sao lại ra tay tàn độc sau lưng Từ Tử Đường chứ! 

Chỉ đáng thương Từ Tử Đường quá mức tín nhiệm cô gái váy vàng, nên bên người không có ai có tu vi cao khác bảo vệ. Mà cũng đúng thôi, Từ Tử Đường vốn là Luyện khí tầng sáu, cô gái váy vàng cũng có tu vi Luyện khí tầng bảy, ở trong bí cảnh cũng coi như an toàn không quá nguy hiểm. Điền Lượng cũng bất quá là Luyện khí tầng bảy, chặn lại trước mặt hai người, Từ Tử Đường lại không lưu tâm, để lộ sau lưng cho cô gái váy vàng, mà cô ả lại đột nhiên phản bội, mới khiến Từ Tử Đường sơ ý, bị thương nghiêm trọng như vậy!

Từ Tử Thanh gặp bầu không khí giữa hai cô gái biến hóa kỳ lạ, chắc hẳn có gút mắt phức tạp gì, nên cũng hơi do dự. Với tình hình hiện tại, hắn không biết nên xen vào hay không nữa. Suy nghĩ một lúc, hắn liền quyết tâm đứng đây đợi một lúc, xem tình hình phát triển như thế nào rồi tính sau.

Chỉ thấy gã Điền Lượng kia vô cùng kiêu ngạo, gã thấy Từ Tử Đường bị thương nặng, liền vỗ tay vui mừng cười nói: “Tử Thiên cô nương thật thủ đoạn, Điền mỗ ở đây cảm ơn cô nương!”

Cô ả váy vàng cười dịu dàng: “May mắn thôi.” Lại nói, “Công tử và ta bất quá là lợi dụng nhau, đảm đương không nổi đa lễ của Điền thiếu tộc trưởng.”

Từ Tử Đường bị linh lực một chưởng kia đánh sâu vào cơ thể, phá hư kinh mạch bốn phía, khiến nàng không thể vận chuyển linh lực. Nàng cũng quật cường, cố nén đau nhức, ngẩng đầu nhìn về phía cô ả váy vàng, tức giận nói: “Từ Tử Thiên, ta coi ngươi là tẩu tử tương lai, xưa nay đối xử tốt với ngươi, ai ngờ ngươi lại ti tiện như vậy. Ngày thường ngươi và ta thân thiết với nhau, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?”

Từ Tử Thanh ngẩn ra, khó trách Từ Tử Đường tín nhiệm coi trọng Từ Tử Thiên như vậy, thì ra nàng chính là thê tử chưa qua cửa của Từ Tử Phong, chỉ qua thêm một đoạn thời gian thì sẽ thành người một nhà thôi.

Từ Tử Thiên cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, tươi cười cũng dần dần tan biến: “Từ Tử Đường, ta tuy nói là sẽ trở thành thê tử của Từ Tử Phong, nhưng trong lòng hắn, chỉ có mỗi mình muội muội hắn là ngươi mới là quan trọng nhất, ngươi bảo ta sao có thể dễ dàng tha thứ chứ!”

Từ Tử Phong bây giờ là đệ tử được coi trọng nhất của Từ thị, lúc chưa Trúc Cơ thì sức mạnh đã không thể đỡ, Từ thị muốn nắm chắc người này, tự nhiên là phải tìm một người trong Từ thị làm thê tử y. Mà Từ Tử Thiên cũng là nữ tử nổi tiếng cùng thế hệ, tư chất cũng thuộc hàng thượng đẳng, chỉ lớn hơn Từ Tử Phong một tuổi thôi. Nàng ngày thường vô cùng khắc khổ, lại có vẻ đẹp động lòng người, làm người xử thế tự nhiên hào phóng. 

Trong các nữ tử Từ gia cùng tuổi, nàng liền đứng thứ nhất, nên đã định ra hôn ước với Từ Tử Phong. Từ Tử Phong Từ Tử Đường huynh muội là thiên tài, thuở nhỏ đã sống nương tựa bên nhau, nên tình cảm huynh muội vô cùng tốt. Từ Tử Thiên này mặt ngoài thì khoan dung dịu dàng, kỳ thực lòng dạ hẹp hòi, nàng đã sớm thầm mềm Từ Tử Phong, tự nhiên là xem Từ Tử Đường không vừa mắt.

Từ Tử Đường nghe vậy, lại càng thêm tức giận: “Đừng xảo biện! Huynh trưởng trân trọng thương ta, đó là thân tình, ngươi đã muốn gả cho huynh trưởng ta, ta tự nhiên coi ngươi là đại tẩu. Cái gọi là “huynh trưởng như cha, đại tẩu như mẹ”, ngươi không thương tiếc ta thì thôi, sao có thể lấy cớ này làm việc ngoan độc chứ, thật sự là không xứng với huynh trưởng của ta!”

Từ Tử Thiên vẻ mặt càng thêm lạnh lùng: “Bây giờ tùy ngươi tranh cãi, dẫu sao ngươi cũng không thể sống ra ngoài bí cảnh này. Đến lúc đó ta sẽ có biện pháp khiến Tử Phong tin ta, không cần ngươi lo lắng.”

Ả nói xong liền nhìn về phía Điền Lượng, nói tiếp, “Điền công tử, canh giờ không còn sớm, công tử nhanh chóng làm xong việc đi.”

Điền Lượng cười đến vô cùng đắc ý, lúc nhìn về phía Từ Tử Đường thì không thể che giấu dục vọng trong mắt mình: “Từ Tử Đường, ngươi tự cho là mình tài trí hơn người, không chỉ ở Tông gia Từ thị đùa giỡn bản công tử, lại dám cự tuyệt lời cầu thân của bản công tử, khiến bản công tử mất hết mặt mũi trước mặt phụ thân. Hôm nay ngươi không phải vẫn dừng trong tay bản công tử sao? Mau ngoan ngoãn giao âm nguyên cho ta!”

Gã vừa nói xong, vung quạt trong tay lên, dễ dàng cắt đứt áo Từ Tử Đường, lộ ra áo lót màu tím nhạt của nàng. Từ Tử Đường sợ run người, nàng không ngờ tên tiểu nhân đê tiện này lại có ý niệm dơ bẩn như thế với nàng, cuống quýt vận chuyển linh lực trong cơ thể, muốn phản kháng. Nhưng nàng lại phát hiện kinh mạch đều tổn hại, không biết Từ Tử Thiên dùng biện pháp gì khiến cho toàn thân nàng không có chút khí lực.

Từ Tử Thiên cười lạnh: “Ta đã đem bách tổn hoàn nghiền thành bột phấn mượn lực một chưởng vừa rồi đưa vào cơ thể ngươi. Không qua một tiếng, kinh mạch của ngươi sẽ phá hủy, đừng ôm may mắn hy vọng gì trong lòng nữa.”

Từ Tử Đường nghe ba chữ “bách tổn hoàn”, phút chốc rơi sâu vào tuyệt vọng. Loại đan dược này vô cùng âm độc, nó vừa vào cơ thể sẽ phá hủy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể…. Nàng hung tợn trừng mắt nhìn Từ Tử Thiên, lại oán hận căm độc nhìn về phía Điền Lượng.

Gã Điền Lượng kia vẻ mặt hớn hở, lại đưa tay vung quạt lên, nội sam (áo lót >///<) của Từ Tử Đường cũng bị gã dễ dàng nhẹ nhàng cắt đứt….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play