Từ Thành Võ và Điền Quỳ đánh nhau, lại vì hắn ra chiêu chậm một bước nên giờ bị ép đến không đường trốn, cộng thêm phải bảo vệ một thiếu niên có tu vi không cao phía sau, tự nhiên là khó càng thêm khó. Trong lòng hắn không khỏi lo lắng, nếu cứ tiếp tục chịu trận như vậy nữa, không nói đến chuyện linh lực của hắn tiêu hao quá lớn, không đủ thời gian hấp thu lại thì chỉ đến nước dầu cạn đèn tắt mất. Còn thêm một con yêu sủng đang nhìn chằm chằm hai người họ cũng đủ để hắn kiêng kị đủ mặt rồi!
Nhưng ngay đúng lúc này, bỗng nhiên có một người từ trên trời rơi xuống, đứng chặn trước mặt Từ Thành Võ. Hắn còn chưa kịp phòng bị thì đã thấy người tới bắn ra một chùm sáng xanh, đánh về phía Điền Quỳ. Điền Quỳ không lường trước được đến nửa đường lại có người nhảy vào. Gã đang thao túng phi kiếm, thấy người mới tới tấn công mình, lập tức tế ra một tấm lá chắn tròn nho nhỏ, chặn ngay trước mặt.
Chỉ nghe một chuỗi tiếng “đốc, đốc, đốc” vang lên, Điền Quỳ nhìn lướt qua, thì thấy vô số gai nhọn bay đến, toàn bộ đâm vào mặt trước lá chắn. Linh quang trên lá chắn tròn lóe lên, gai nhọn rơi xuống. Mặc dù gai nhọn chưa thương tổn được lá chắn tròn, nhưng có thể xuyên qua màn phòng hộ của lá chắn tròn thì hẳn cũng là thứ bất phàm.
Điền Quỳ nhìn về phía người đeo mặt nạ mới tới, cảm thấy linh lực của người nọ tuy cao cường, nhưng ăn mặc lại đơn sơ, không giống như người trong ngũ đại thế gia của họ. Nhưng nếu không phải người của năm nhà thì không thể vào bí cảnh Lâm Nguyên, thân phận của người này hẳn không cần hoài nghi mới đúng. Chỉ không biết người này thuộc nhà nào lại dám nhảy ra cản trở gã lúc này. Gã mặt không đổi sắc, chỉ tay quát: “Điền gia ta làm việc, kẻ tạp vụ còn không mau mau tránh ra!”
Nhưng người tới lại nói: “Ngươi đả thương người Từ gia ta, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ?”
Từ năm năm về trước, Từ Điền hai nhà đã xé rách mặt với nhau, bây giờ mâu thuẫn cũng tăng lên, ngay cả bình tĩnh đối mặt nhau cũng không duy trì được nữa. Trong bí cảnh chết không đối chứng, Điền gia và Từ gia ở trong đây cũng bắt đầu có xu thế ngươi không chết ta sao sống được. Từ Tử Thanh mặc dù năm năm trước bị Từ thị vứt bỏ, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu Từ gia công ơn nuôi dưỡng. Lại thêm hung thủ lần trước là Điền gia, bây giờ thấy Điền gia muốn giết người Từ gia, cho dù không để ý tình cảm huyết mạch với Từ gia, cũng phải báo cừu hận suýt nữa bị giết với Điền thị.
Điền Quỳ nheo mắt lại, đệ tử Từ thị tiến vào bí cảnh lần này, người Điền gia đã sớm thuộc mặt, người này gã không nhận ra, có thể thấy đối phương có ý giấu diếm thân phận. Không biết người nọ là người Mạnh gia, Ngụy gia hay là La gia đây? Từ Thành Võ cũng nghi ngờ, suy nghĩ của hắn không khác gì Điền Quỳ, nhưng người tới là trợ giúp hắn, cho nên hắn cũng không suy đoán đến cùng.
Vì Từ Tử Thanh chặn ngang, Từ Thành Võ mới có thời gian liên tục nhỏ vài giọt máu lên thanh phi kiếm, khiến cho phi kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, trong phút chốc phun ra từng đợt khí canh kim (khí thuộc tính kim cực dương), va chạm với hơi nóng mà phi kiếm Điền Quỳ phóng ra, dần dần rút ngắn chêch lệch giữa hai bên, trong phút chốc cả hai bên đã ngang bằng nhau.
Điền Quỳ thấy Từ Thành Võ hàm ngư phiên thân, trong lòng rất bất mãn, lạnh lùng nói: “Ngươi đã không biết tốt xấu thì bản công tử cũng không khách khí!” Gã vừa nói xong liền vỗ vỗ đầu linh hổ hai cái, la lên, “Đi!”
(Hàm ngư phiên thân: hàm ngư là cá mặn; phiên thân là xoay người. Ý chỉ những chuyện không có khả năng xảy ra lại có thể xảy ra. Ví dụ như có chuyện tốt gì đó không thể xảy ra trên người người này, hiện tại lại xảy ra.)
Con Song dực phi hổ kia thét dài một tiếng, lao nhanh về phía Từ Tử Thanh!
Từ Thành Võ lập tức hét lớn: “Cẩn thận!”
Chỉ trong giây lát, tiếng xé gió đã ở trên đỉnh đầu, Từ Tử Thanh đã ngửi mùi tanh hôi, nếu có chần chờ thêm giây phút nào nữa thì hắn sẽ táng thân trong bụng hổ mất! Từ Tử Thanh có rất ít kinh nghiệm lâm địch, cũng may mấy nắm qua ở trong bí cảnh từng đọ sức với các yêu thú, nên lúc này cũng không mấy hoảng hốt. Hắn ở trong lòng bàn tay phải kéo ra một cây gậy gỗ màu ngọc bích cũng không giống màu ngọc bích, màu xanh cũng không giống màu xanh, phần đầu sắc bén, cán tròn.
Chỉ thấy Từ Tử Thanh xoay người, cả người hắn ở đứng dưới bụng hổ, giơ mộc côn lên, phần đầu sắc nhọn của mộc côn nhắm ngay bụng hổ. Nếu con linh hổ này thật sự dám nhào xuống thì chắc chắn sẽ bị đâm thủng bụng, chết oan chết uổng!
Nhưng con linh hổ kia đã có linh trí, lúc này đập cánh, lộn một vòng trong không trung rồi dừng lại cách Từ Tử Thanh khoảng vài thước. Song dực phi hổ vẫn rất hung mãnh, từ lúc được chủ nhân hạ lệnh đã bắt đầu cuốn lấy Từ Tử Thanh, nhào cắn xé nát, cho đến khi nuốt được hắn vào bụng mới thôi. Từ Tử Thanh vì đề phòng người bên ngoài nên không gọi Thị huyết yêu đằng ra, chỉ từ trong lòng bàn tay lấy ra vũ khí hóa ra từ các cây thứ yếu đã thu phục, đối chiến với linh hổ.
Nếu là phi hổ, chắc chắn có thể bay, linh hổ thấy đánh nhau trên mặt đất không chiếm được ưu thế gì, e sợ chủ nhân trách tội, liền bay lên trời, nhảy lên trên đỉnh đầu Từ Tử Thanh, hai móng vuốt đột nhiên bổ xuống, muốn xé Từ Tử Thanh ra thành từng mảnh nhỏ! Từ Tử Thanh khẽ nhíu màu, ánh sáng xanh lấp lánh xuất hiện dưới chân, hóa thành hai phiến lá hương bồ thật lớn, nâng hắn lên, nghiêng người tránh thoát móng vuốt của linh hổ.
Vì thế một người một hổ liền dời chiến trường lên trên không trung. Hai phiến lá dưới chân Từ Tử Thanh là lá cây chủ của huyền không thảo được khí ất mộc đề cao, tuy có khả năng di động trong không trung, nhưng thời gian không dài, lại không linh động, tự nhiên không bằng hai cánh trời sinh của linh hổ. Vì vậy Từ Tử Thanh đành ra tay nhanh hơn, muốn tốc chiến tốc thắng.
Rốt cuộc vẫn không quen với các trận chiến, Từ Tử Thanh giằng co với linh hổ mãi không giết được, đều rơi vào thế ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi. Song dực phi hổ càng đánh càng dũng mãnh, Từ Tử Thanh thấy nó càng lúc càng trở nên hung ngoan hơn, đã không còn sợ hãi hắn nữa. Hắn lập tức thu hồi mộc côn, mở rộng hai tay, đẩy về phía trước, vô số châm diệp bay ra. Từng cây châm diệp cứng nhọn như kim châm, lại vận chuyển linh động theo ý Từ Tử Thanh, trong phút chốc đã bao vây bốn phía Song dực phi hổ!
“Phập phập phập phập phập….” Chỉ trong chớp mắt đã đâm phi hổ thành con nhím!
Con Song dực phi hổ này cũng không phải là thứ dễ chọc, mở miệng gầm lên một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện ánh lửa, châm diệp trong phút chốc hóa thành tro bụi. Linh hổ dùng lửa đốt châm diệp, lại tìm người khiến nó đau đớn toàn thân, lúc này mới phát hiện gió xoay tròn trên đầu, nó muốn đập cánh bay đi, nhưng vẫn không kịp, một dòng khí sắc bén từ trên bay xuống, đâm thẳng vào đầu nó! Trong phút chốc toàn thân đau nhức, linh hổ phát ra một tiếng gầm thảm thiết, máu tươi từ mắt hổ ào ào chảy ra, nhuộm đỏ cả người!
Thì ra Từ Tử Thanh học theo chiêu thức của linh hổ, dùng châm diệp thu hút sự chú ý của nó, rồi lập tức biến ảo ra vũ khí sắc bén khác, tấn công bất ngờ từ trên cao! Phi hổ giãy dụa kêu gào rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Chỉ ngắn ngủi hai cái hít thở, Song dực phi hổ dần dần không còn hơi thở nữa, rơi xuống mặt đất rồi một tiếng nổ vang lên, giật giật một cái rồi chết hoàn toàn….
Từ Thành Võ mừng rỡ, linh quang trên phi kiếm càng rực rỡ hơn. Nếu không có yêu sủng như hổ rình mồi, một Điền Quỳ chỉ có Luyện khí tầng sáu vẫn không thể ép hắn đến đường cùng. Còn về phía Điền Quỳ, trong lòng gã giờ này trống rỗng. Linh hổ này và hắn cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa chủ và thú nuôi không giống như tầm thường. Lần này gã cố ý mang nó đến là vì để nó ăn thêm nhiều máu thịt, không ngờ lại khiến nó mất mạng. Trong lòng lập tức sinh ra ý ác độc, thề phải giết chết đám người Từ Thành Võ, nghiền thành thịt vụn tế anh linh Song dực phi hổ!
Cứ như vậy, một bên sĩ khí đại chấn, một bên cừu hận càng sâu, hai bên đánh nhau lại càng thêm kịch liệt. Từ Tử Thanh rơi xuống đất, thu lại linh quanh bên người, xem trận chiến giữa hai người, cảm thấy Từ Thành Võ và Từ Tử Điều không nguy hiểm nữa, chào cũng không chào một tiếng đã xoay người rời đi. Từ Thành Võ muốn gọi lại, nhưng không thế thoát thân, cuối cùng cũng đành từ bỏ.
Lại nói về phía Từ Tử Thanh, mặt nạ vẫn chưa gỡ xuống. Hắn nhớ lại trận chiến với linh hổ vừa rồi, cảm thấy thu hoạch được rất nhiều. Trong bí cảnh mấy năm qua, Từ Tử Thanh mặc dù chưa thu cây thứ, nhưng vì muốn bảo vệ bản thân, cũng đã thu hơn mười loài cây thứ yếu có tác dụng. Ví dụ như huyền không thảo sinh ra dưới chân, có thể làm pháp khí phi hành trong khoảng thời gian ngắn; lại ví dụ như mộc côn trong bàn tay kia, do một loại cương mộc ngàn năm rèn luyện thành, độ cứng có thể sánh bằng pháp khí thượng phẩm, cũng là tài liệu luyện khí tốt nhất; lại ví dụ như châm diệp chính là lá của cương mộc, gai nhọn là gai của vạn hoa thảo, đều là tài liệu tốt để luyện khí.
Đây là trận chiến đầu tiên với tu sĩ Từ Tử Thanh sử dụng chúng, mặc dù không hoàn mỹ, nhưng cũng không cản trở. Lại ở trong lòng tìm kiếm chỗ sai, chỗ không đúng, chỗ dùng lực không đủ, tìm được hết hắn mới vừa lòng. Sau khi tự suy xét xong, Từ Tử Thanh liền chia ra một nửa ý thực, để vào trong nhẫn trữ vật, kêu gọi người bạn của hắn.
Vân Liệt không hiện thân, chỉ ở trong nhẫn nói vọng ra: “Tòng mộc (cây thứ yếu) ngươi lựa chọn tạm được, nhưng khi sử dụng vẫn chưa đủ linh hoạt, dùng nhiều quen tay, mới có thể tiến thêm một bước
Từ Tử Thanh nghe được, khẽ mỉm cười: “Vâng, sẽ nghe theo lời Vân huynh dạy bảo.”
Vân Liệt tuy là hồn phách, nhưng nói về kinh nghiệm đối chiến thì lại hơn Từ Tử Thanh mấy trăm lần. Từ việc lựa chọn sử dụng loại cây thứ yếu nào, đến chuyện tu tập hằng ngày, Từ Tử Thanh đều nhờ có Vân Liệt chỉ điểm, mới có thể học được bản lĩnh tự bảo vệ bản thân mình song song với việc tăng thêm tu vi. Cho nên mỗi lần sau khi cùng yêu thú đối chiến, Từ Tử Thanh đều mời Vân Liệt cho lời bình luận.
Vân Liệt ở trong nhẫn vẫn có thể nhìn thấy được mọi việc diễn ra bên ngoài, cũng vui lòng dạy bảo hắn, cứ như vậy, Từ Tử Thanh lại càng thêm khâm phục tôn trọng Vân Liệt. Hai người nói thêm mấy câu, Từ Tử Thanh lại tiếp tục đi về phía trước.
Bí cảnh mở ra trong vòng ba ngày, hắn phải ở trong ba ngày này tìm ra phương pháp ra khỏi bí cảnh. Sau khi trái lo phải nghĩ, hắn nhớ đến ngày xưa lúc vào bí cảnh có một màn hào quang đâm xuyên hư vô đưa bọn họ đến đây. Nghe nói màn hào quang đó phân biệt bằng huyết mạch của từng nhà, để ngừa có người ngoài dùng phương pháp dịch dung trà trộn vào.
Chỉ tiếc Từ Tử Thanh chỉ có vào mà chưa từng ra, nên cũng không biết mọi người ra bí cảnh như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại thì cách ra chắc không khác gì mấy cách vào, hắn cũng mang dòng máu Từ gia, chắc cũng không khó trà trộn vào hàng ngũ. Suy tính xong xuôi, Từ Tử Thanh vẫn phải cẩn thận. Hắn thấy hai nhà Từ Điền tranh đấu như vậy, chỉ sợ bên trong có khúc chiết, không thể xem nhẹ phớt lờ qua được.
Ngay lúc này, hùng ưng kiếm ăn xong bay trở về, vỗ vỗ cánh sà xuống đậu lên vai Từ Tử Thanh. Chắc là do huyết thống gây hại, Trọng Hoa bây giờ vẫn là vị thành niên, cũng không lớn lên thêm được chút nào, bộ dạng vẫn giống y như đúc năm năm trước, nhưng linh trí lại càng ngày càng cao thêm. Tính tình Vân Liệt mặc dù lạnh lùng, học thức lại vô cùng uyên bác, soạn ra một phương pháp để yêu thú luyện thể cho Trọng Hoa.
Trọng Hoa có được nó sau liền khổ tu không ngừng nghỉ, bây giờ cương trảo thiết uế của nó có thể làm nứt núi vỡ đá, vô cùng lợi hại! Đối thoại với Từ Tử Thanh cũng đã sớm không như lúc trước phỏng đoán khó hiểu nữa, hắn chỉ cần liếc mắt một cái, Trọng Hoa liền hiểu, vô cùng ăn ý. (cương trảo thiết uế: móng vuốt cứng rắn, mỏ như sắt thép)
Trọng Hoa cúi đầu xuống, để Từ Tử Thanh vuốt ve đầu nó, trong mắt hiện ra vẻ ỷ lại. Từ Tử Thanh cười nói: “Ăn no rồi thì không thể lười biếng, đi bay một vòng tiếp đi.”
Trọng Hoa nghe xong liền giương cánh bay lên trời cao. Nụ cười trên môi Từ Tử Thanh vẫn chưa lịm tắt, cảm giác nặng trĩu trong lòng lúc nãy cũng thoáng chốc tiêu tan.