Chớp mắt thì đã là năm năm sau.
Trong động thiên, ở tàng cây cổ thụ có lều cỏ, trong lều có một bàn cờ làm bằng gỗ, trên bàn cờ kẽ ô, quân cờ hai màu bày ra một trận đấu. Ngồi bên trái bàn cờ là một thiếu niên áo mỏng, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, khí chất giống ngọc thạch ẩn trong sông được nước cọ rửa, ôn hòa ấm áp, không có nửa điểm góc cạnh.
Trong tay hắn cầm một quân cờ, do một cục đá màu nhạt tạo thành, đang tập trung suy nghĩ. Ngồi đối diện hắn là một nam tử áo trắng, cơ thể trong suốt, khí thế vô cùng sắc bén, giống như một thanh kiếm bén nhọn phóng lên trời cao, nhưng vẻ mặt lại chính nghĩa, cũng có một luồng sát ý nghiêm nghị ẩn sâu trong mắt, nhìn chằm chằm bàn cờ. Không khí giữa hai người rất bình thản, mặc dù đang đánh cờ, cũng không có cảm giác giương cung múa kiếm, đủ kiểu chiến cục xảy ra trên bàn cờ cũng không có cảm giác giằng co.
Nam tử áo trắng hơi hơi nhắm mắt, lặng im không nói. Thiếu niên áo mỏng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng buông quân cờ, cười nói: “Vân huynh, ta lại thua nữa rồi.”
Giọng nói của người áo trắng vô cùng lạnh lẽo: “Ngươi không có sát ý, còn ta thì có.”
Thiếu niên áo mỏng vẫn nở nụ cười, nói: “Chiêu thức của Vân huynh rất tinh diệu, khí phách sắc bén, tại hạ cam bái hạ phong.”
Người áo trắng mở mắt, quân cờ trên bàn cờ đột nhiên nổi lên, phân chia thành hai màu rồi rơi vào hai hộp đựng cờ: “Muốn đánh nữa không?”
Thiếu niên áo mỏng lắc đầu: “Không đánh nữa, Trọng Hoa đã chờ đến sốt ruột, yêu đằng cũng phải ăn cơm, ta ra ngoài một chuyến.”
Vẻ mặt người áo trắng lạnh lẽo: “Yêu thú hại người, giết được thì giết, không cần thương hại.”
Thiếu niên áo mỏng cười nói: “Vâng, Vân huynh khuyên bảo, tại hạ ghi nhớ trong lòng.”
Người áo trắng nghe vậy cũng không nói nữa, trong giây lát thân hình đã tan biến.
Từ Tử Thanh cúi đầu, cười xem nhẫn trữ vật trên ngón tay út của mình, vươn tay vuốt ve, đứng dậy. Trong mấy năm ẩn cư, Từ Tử Thanh ngoại trừ tu vi tiến triển nhanh chóng ra, đã đến Luyện khí tầng bảy, thành tựu lớn nhất chính là làm quen được với người áo trắng trong nhẫn.
Nhớ đến ngày Từ Tử Thanh biết được tên của Vân Liệt, từ đó liền cho rằng y là một người. Dưới đáy hồ cô đơn lạnh lẽo, cũng không thiếu lần đi tìm y nói một hai câu. Vì tính tình Vân Liệt lạnh lùng, Từ Tử Thanh cũng không dám thường xuyên đến quầy rầy.
Lạ là Vân Liệt mặc dù không thân cận với hắn, nhưng cũng không ghét, lâu dài cũng trả lời một hai câu của hắn. Sau này Từ Tử Thanh mới biết Vân Liệt không bị giới hạn trong nhẫn, có thể hiện hình ra ngoài. Hắn trong một lúc ngẫu nhiên hứng thú, liền tỉ mỉ mài bàn cờ, quân cờ, mời Vân Liệt đánh cờ với mình, vô cùng ung dung tự tại. Bây giờ đã quen thuộc với Vân Liệt, Từ Tử Thanh càng cảm thấy tính tình của Vân Liệt vô cùng tốt, có thể làm bạn với y, quả thật là chuyện may mắn nhất trên đời. Nhưng do sát tính của Vân Liệt quá mạnh, cũng khiến cho Từ Tử Thanh có vài phần lắc đầu ngán ngẩm.
Chào tạm biệt với Vân Liệt xong, Từ Tử Thanh theo ngày thường từ lốc xoáy dưới đáy hồ bơi lên bờ. Mấy năm qua, Từ Tử Thanh cũng đã luyện được kỹ năng bơi lội chuyên nghiệp, trong chốc lát đã trồi lên bờ.
Vừa mới làm khô quần áo một chút thì hắn bỗng cảm thấy không ổn.
Trong bí cảnh, giống như có gì đó khác với ngày xưa….
Hắn bấm tay tính toán, thì ra hôm nay là ngày bí cảnh Lâm Nguyên năm năm mở ra một lần, chả trách cảm thấy có thêm rất nhiều nhân khí. Từ Tử Thanh thả hùng ưng ra, một người một ưng làm việc càng thêm cẩn thận. Hắn chỉ mới là Luyện khí tầng bảy, lỡ gặp được các đệ tử vĩ đại của thế gia, chưa chắc hắn là đối thủ.
Đi xa một chút, chợt nghe có tiếng người. Từ Tử Thanh thầm nghĩ, thật sự là quá xui xẻo, liền trốn sau cây âm thầm quan sát. Quả nhiên phía trước có hai cô gái đang đi tới, đều mặc váy dài tung bay, sắc đẹp động lòng người. Từ Tử Thanh vừa thấy, trong lòng khẽ động, đúng là gặp người quen. Cô gái bên trái mặc váy dài áo ngắn màu tím, trên tóc mây cài một cây trâm, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, đúng là thiên chi kiêu nữ ngày xưa Từ Tử Đường. Linh quang trên người nàng trầm lặng, dáng người thoát tục, Từ Tử Thanh ngưng tụ linh lực ở trên hai mắt, lấy linh thức quét nhanh qua. Luyện khí tầng sáu.
Từ Tử Thanh lúc còn ở vườn Bách thảo làm tạp vụ cũng có nghe qua chuyện về Từ Tử Đường. Ai cũng nói nàng có song linh căn một rộng một hẹp, tư chất cũng giống như huynh trưởng của nàng, đều là thượng đẳng. Từ Tử Thanh vốn là đan linh căn, theo lý thì tư chất cũng là thượng đẳng, nhưng giữa thượng đẳng và thượng đẳng cũng có khác nhau, cho dù đan linh căn hẹp cỡ nào thì cũng mạnh hơn rất nhiều song linh căn.
Nhưng Từ Tử Đường tiến cảnh cũng rất nhanh, hắn mới không thấy nàng năm năm thì nàng đã tăng thêm một tầng, có thể thấy được ngày thường tu hành rất khắc khổ. Từ Tử Thanh vô tình ăn được ất mộc chi tinh, vậy mà cũng chỉ hơn nàng một tầng thôi. Mặc dù trong lòng tán thưởng nàng, nhưng Từ Tử Thanh cũng không có ý muốn xuất hiện trước mặt nàng. Năm xưa nàng và hắn có duyên gặp mặt, mà tu sĩ xưa nay gặp qua là không quên, nếu nàng thật sự nhận ra hắn, hắn phải trở về Tông gia Từ thị, đây là điều hắn không bao giờ mong muốn.
Nghĩ vậy, Từ Tử Thanh đành che giấu hơi thở của mình. Vì hắn trốn phía sau cây, liền đem hơi thở trên người kết hợp với mộc khí, khiến người ta không thể phát hiện ra, đây cũng là một trong những ảo diệu của “Vạn mộc chủng tâm đại pháp”. Chờ hắn tu hành lâu ngày, sẽ học được nhiều diệu pháp hơn nữa.
Từ Tử Đường quả nhiên không phát hiện có người, cùng bạn của nàng tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không liếc nhìn hàng cây bên cạnh mình. Chờ hai người đi xa, Từ Tử Thanh mới xuất hiện. “Độn mộc liễm tức quyết” này quả nhiên có tác dụng, nhưng hắn cũng chỉ mới quen thuộc được ít ngày thôi, còn phải chăm chỉ tu tập thêm nữa. Chờ đến khi tu hành đến vẹn toàn, cho dù là gặp kẻ địch mạnh tới đâu, chỉ cần còn một cọng cỏ một ngọn cây đều có thể tìm được một đường sống.
Có rất nhiều người trong bí cảnh, chắc chắn không tránh khỏi đụng phải người khác, rước tai vạ vào người, Từ Tử Thanh nên quay trở về động thiên dưới đáy hồ, đợi vài ngày sau lại ra. Nhưng trong lòng hắn lại có một suy nghĩ khác, bí cảnh Lâm Nguyên năm năm mới mở một lần, nếu hắn muốn ra ngoài, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất. Hắn vốn là con cháu của Từ thị, muốn lừa dối qua cửa, nếu cố gắng nghĩ chắc cũng có biện pháp. Nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh tiếp tục bước đi.
Nếu là ngày thường chắc sẽ không nhận ra, lúc này trong bí cảnh có rất nhiều người nên mới cảm nhận ra. Thì ra yêu thú mỗi lần đến ngày khai nguyên đều phải trốn sâu vào trong sơn cốc, thạch động. Những loài ngày thường tranh giành lẫn nhau cũng yên tĩnh lại, nhưng cũng có những loài hung bạo khát máu ẩn nấp trong bóng tối, đợi có người đến sẽ há mồm cắn nuốt. Trong bí cảnh có nhiều vật trân quý, mỗi năm năm một lượt cho tu sĩ vào truy tìm, đồng thời cũng là cho các yêu thú dính chút huyết khí của tu sĩ. Cái gọi là thiên đạo công bằng chính là, không nghiêng về con người, cũng không nghiêng về yêu thú. Nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh có chút sở ngộ.
Đang trong lúc ngộ đạo thì bỗng nhiên có mùi máu truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, cũng khiến linh quang quanh người tan biến trong phút chốc. Từ Tử Thanh còn chưa kịp tiếc hận thì đã nghe được tiếng mãnh thú rít gào, tiếng quát mắng, tiếng binh khí va chạm nhau. Chẳng lẽ có yêu thú đả thương người sao? Hắn không kịp nghĩ nhiều, vận chuyển linh lực bay về hướng phát ra âm thanh.
Tiếng ồn ào ở phía trước khoảng ba mươi mét. Phía trước là một sườn dốc, nối liền với một thung lũng, ba mặt khác đều là núi, nếu ở trong thung lũng đánh nhau, chắc chắn là khó có thể chạy thoát. Từ Tử Thanh đứng trên đỉnh sườn núi, không tùy tiện nhảy xuống, chỉ đứng núp sau một gốc cây, cúi đầu quan sát.
Trong thung lũng có ba người, trong đó có một đại hán trung niên, tu vi ở Luyện khí tầng bảy, bộ dạng có chút quen mắt. Người đó đang bảo vệ một thiếu niên đứng phía sau, một thanh phi kiếm màu vàng trôi nổi trước mặt, bay tới bay lui, đang chặn đánh một thanh phi kiếm màu đỏ khác, ngươi tới ta đi, leng keng va chạm nhau, tiếng động vang vọng khắp bốn phía.
Chủ nhân của thanh phi kiếm đỏ là một công tử thế gia hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ pháp y màu xanh lam dệt bằng linh ti, mặt như ngọc, môi mỏng, vô cùng tuấn dật. Nhưng giữa lông mày lại hiện lên vẻ u uất, có thể thấy không phải là người có tấm lòng rộng mở gì. Nằm sấp bên cạnh gã là một con mãnh hổ màu vàng, con ngươi trắng toát, trên lưng mọc hai đôi cánh, chính là yêu sủng gã thu phục được, tên là Song dực Phi hổ (hổ bay hai cánh). Tiếng mãnh thú rít gào mà Từ Tử Thanh nghe được lúc nãy chính là do nó phát ra.
Từ Tử Thanh âm thầm dùng linh thức kiểm tra, thiếu niên có vẻ non nớt kia giống như chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, tu vi không kém, nhưng chỉ ở Luyện khí tầng bốn thôi. Công tử thế gia kia có tu vi Luyện khí tầng sáu, do có yêu sủng bên cạnh, lại thêm vô số pháp khí trên người, ngược lại là người chiếm hết lợi thế trong trận chiến này.
Chỉ nghe công tử thế gia cười lạnh nói: “Từ Thành Võ, nhanh chóng giao tên Từ Tử Điều ra cho ta giết, bản công tử có thể tha cho ngươi một mạng chó, bằng không hôm nay cả hai người các ngươi đều vào miệng bảo bối của ta!”
Gã vừa nói vừa vỗ vỗ đầu con hổ kia, con hổ kia ngẩng đầu lên kêu một tiếng, mang đầy ý đe dọa.
Đại hán kia lại tức giận nói: “Điền Quỳ ngươi là cái thá gì chứ, lão tử duỗi tay ra là có thể bóp chết ngươi, còn dám ở đây nói bậy nữa sao!”
Điền Quỳ kia trả lời một cách châm chọc: “Nếu là bình thường bản công tử và ngươi tranh chấp với nhau, không có bảo bối bên người, bản công tử sẽ nhường ngươi ba phần, nhưng bây giờ thiên thời địa lợi đều đứng về phía bản công tử, ngươi dù có mạnh miệng đến đâu cũng không cứu được tính mạng Từ Tử Điều đâu!”
Từ Thành Võ rùng mình, biết ý đồ của mình đã bị người nhìn rõ. Lần vào bí cảnh trước, vì sự kiêu căng của Điền gia, hắn cánh tay suýt nữa bị người chặt đứt, may mà được cao nhân Trúc Cơ ban thưởng một viên sinh cơ đan, mới không việc gì. Nhưng năm năm qua, hắn một lòng nuôi dưỡng cánh tay lại như ngày trước, mất rất nhiều công sức thời gian, cho nên tu vi cũng không tiến triển bao nhiêu.
Còn tên Điền Quỳ kia thì khác, thân phận của gã cũng giống như Điền Lượng, đều là con của Điền Thăng. Nói về kiến thức tu hành hằng ngày thì hơn hẳn Điền Lượng, tuổi tác của gã cũng nhỏ hơn Điền Lượng rất nhiều. Lần trước không có vào bí cảnh là vì đang bế quan đột phá cảnh giới Luyện khí tầng sáu. Năm năm qua, tu vi của gã đã ở đỉnh Luyện khí tầng sáu, cộng thêm con yêu sủng kia, tuyệt đối không dễ chọc!
Nếu bây giờ để Từ Thành Võ một mình đấu Điền Quỳ, hắn cũng không sợ gã, chỉ là giờ phải bảo vệ Từ Tử Điều, liền trở nên vướng tay vướng chân. Hắn vốn muốn đánh một đòn tâm lí với Điền Quỳ, ai ngờ gã lại vô cùng bình tĩnh, không mắc mưu, khiến cho Từ Thành Võ thất vọng không thôi.
Điền Quỳ mặc kệ Từ Thành Võ nghĩ như thế nào, lúc này dựng hai ngón tay lên, cắn đứt ngón tay giữa, hét lên một tiếng “Đốt!”. Hai giọt máu tươi lập tức bay về phía phi kiếm màu đỏ, phát ra một tiếng “xích”, trong thoáng chốc thanh phi kiếm trở nên đỏ hơn, sóng nhiệt cuồn cuộn trào ra đập thẳng vào mặt người khác!
Từ Thành Võ kinh ngạc sợ hãi, dùng máu huyết tôi luyện kiếm, uy lực của kiếm tự nhiên là tăng gấp đôi. Hắn không ngờ Điền Quỳ vì muốn giết chết Từ Tử Điều lại dùng chiêu tàn nhẫn như thế. Lúc này, hắn bất chấp điều gì nữa, cũng cắn nát đầu ngón tay tôi luyện phi kiếm, chặn đánh phi kiếm màu đỏ của Điền Quỳ!
Nhưng do tốc độ của hắn chậm một bước, thanh phi kiếm màu đỏ kia mang thuộc tính hỏa, uy lực cao hơn thanh phi kiếm thuộc tính kim của Từ Thành Võ, lại thêm ngũ hành tương khắc, hỏa khắc kim, không bao lâu, thanh phi kiếm màu vàng liên tục thua lùi lại, chặn được đằng này lại hở đằng kia.
Từ Tử Thanh nhìn trận đấu được một lúc lâu, trong lòng cũng đã ra quyết định, liền vươn tay phải ra, năm đầu ngón tay nhanh chóng sinh ra những nhánh cỏ mảnh dài, trong phút chốc đã đan thành một mặt nạ. Hắn cầm mặt nạ đeo lên mặt, sau đó nhún người nhảy lên, tham gia vào trận chiến trong thung lũng.