Lần nhập định này, ước chừng qua ba ngày ba đêm. Chờ đến khi thoát khỏi trạng thái thì Từ Tử Thanh mới chầm chậm thở ra một hơi, không biết nên vui hay nên buồn. Hắn biết lúc này mình đã đụng phải vận may lớn, đem Ất Mộc Chi Tinh hấp thu hoàn toàn, sau đó lại tu tập tâm pháp phù hợp với linh căn của hắn, tự nhiên là dễ dàng tiến triển.

Mà hạt giống Yêu Đằng cũng vì làm bạn nhiều năm với Ất Mộc Chi Tinh mà tự động dung nhập, không cần tốn nhiều sức thu phục, cũng không phải chịu gian nan khổ cực do bị Thị Huyết Yêu Đằng cắn nuốt thần trí. Nhưng cũng vì vậy mà khiến Yêu Đằng trở thành gốc cây bản mạng của hắn, sau này Yêu Đằng bị tổn thương thì tu vi của hắn cũng bị tổn hao, Yêu Đằng bị hủy thì tu vi của hắn cũng bị hủy. Trừ phi hắn không muốn tu tiên, nếu không thì phải nghĩ hết mọi phương pháp khiến Yêu Đằng trưởng thành, như vậy mới có thể làm chuyện khác được.

Từ Tử Thanh lại biết, ngoài một gốc cây bản mạng ra, nếu muốn tu tập công pháp đến vẹn toàn, còn cần chín gốc Tùy Mộc, bảo vệ xung quanh gốc cây bản mạng và điều khiển những gốc cây thứ yếu thấp hơn. Cây thứ yếu sẽ nghe theo cây thứ, còn cây thứ thì nghe theo gốc cây bản mạng, cuối cùng là ngoan ngoãn phục tùng Từ Tử Thanh.

Điều hắn sầu lo nhất bây giờ chính là yêu đằng, vì đan điền có truyền lại, hạt giống yêu đằng đã nhận chủ, trong vòng mấy ngày phải nảy mầm, nhưng muốn nó trưởng thành thì phải cho nó hút máu các sinh vật sống!

Thị huyết yêu đằng, nếu muốn nó sớm ngày trưởng thành làm việc, cách nuôi tốt nhất là dùng máu của tu sĩ, thứ hai là máu thịt của những loài thú đã có linh trí và tu vi, cuối cùng chính là máu thịt của người phàm. Nhưng Từ Tử Thanh cũng không phải tu tà ma đạo, sao có thể coi mạng người như cỏ rác được cơ chứ? Cho dù là yêu thú, nếu không phải là loài hung ác ăn thịt người thì hắn cũng không muốn vì chuyện của mình mà gieo rắc cái chết khắp mọi nơi. Vì vậy liền khó xử.

Thật lâu sau, Từ Tử Thanh vẫn không thể nghĩ ra cách để vẹn toàn đôi bên, lại nhớ đến lời nói của người áo trắng trong nhẫn trữ vật, liền cười khổ. Trước đừng nói đến chuyện làm cho hạt giống yêu đằng nảy mầm, chỉ nói riêng việc hồn phách của hắn không ổn định, cũng là một vấn đề lớn. Hắn thở dài, bây giờ cũng chỉ có thể xử lý từng việc từng việc một thôi.

***

Mười ngày sau….

Trong động thiên dưới đáy hồ không thể nhận được ngày đêm, linh khí xung quanh luôn dồi dào, thời tiết tuyệt đẹp, sự sống mãnh liệt. Trên một mảnh cỏ xanh tươi có một thiếu niên mặc áo mỏng ngồi khoanh chân, trên đỉnh đầu của hắn có một luồng khí xanh thẳng tắp chảy vào, còn thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc, khí xanh nhàn nhạt vờn quanh thân, thoạt nhìn trông rất mờ ảo. Qua hồi lâu, thiếu niên bỗng mở mắt ra, ánh sáng xanh trong mắt chợt lóe, khiến hơi thở trên người hắn trở nên linh hoạt kỳ ảo. Sau đó ánh sáng xanh lui vào trong, thiếu niên khẽ mỉm cười, lại có vẻ vô cùng thân thiết.

Thiếu niên này chính là Từ Tử Thanh, hắn được người áo trắng nhắc nhở, vì đề phòng thần hồn không ổn khiến hồn phách rời khỏi cơ thể, thì không nên chìm vào giấc ngủ, ngược lại nên dứt khoát trường kỳ nhập định, rèn luyện thân thể, đả thông huyệt khiếu, rồi từng bước ổn định thần hồn, hồn phách cũng sẽ không bỏ cơ thể rời đi nữa. Cũng vì như thế, Từ Tử Thanh lại có thể sử dụng nhẫn trữ vật.

Hắn giờ đã hiểu rõ, thế giới hư vô mà hắn thấy chính là không gian trong nhẫn trữ vật, không gian tối đen là vì hắn chưa bỏ đồ lặt vặt vào trong. Bây giờ nếu hồn phách hắn đã củng cố, muốn nói chuyện với người trong nhẫn, không cần tự mình đi vào, chỉ cần đưa ý thức vào là được. Nghĩ liền làm, Từ Tử Thanh mỉm cười, ý thức đi xuyên qua không gian trong nhẫn, trong phút chốc thì đã thấy người áo trắng ngồi trên bãi đá kia.

“Từ Tử Thanh mạo muội quấy rầy.” Giọng điệu của hắn ấm áp dịu dàng, trong lòng chỉ mong không khiến cho người áo trắng chán ghét.

Người áo trắng chưa một lần ngẩng đầu, cũng không mở mắt, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.

Từ Tử Thanh thấy y vẫn chưa quát đuổi hắn đi, trong lòng có chút vui vẻ, liền nói tiếp: “Tại hạ đến đây, muốn hỏi ý kiến tôn giá một chuyện.” Hắn ngừng một chút, chắc chắn người này có nghe, mới nói tiếp, “Chiếc nhẫn trữ vật này tại hạ nhặt được khi còn bé, khoảng thời gian trước ngoài ý muốn nhận tại hạ làm chủ. Tôn giá đã gửi thân trong nhẫn, thì nhẫn này chắc từng thuộc sở hữu của tôn giá. Không biết bây giờ nếu tại hạ bỏ đồ lặt vặt vào đây, liệu có gây bất tiện gì cho tôn giá không?”

Người áo trắng lúc này mới mở miệng: “Không, ngươi có thể dùng.”

Từ Tử Thanh nhẹ nhàng thở ra, tuy nói nhẫn trữ vật có tác dụng rất lớn với hắn, cũng coi như thuộc sở hữu của hắn, nhưng hắn nhiều lần chịu ân huệ của người áo trắng, trong lòng không muốn gây phiền phức gì để y chán ghét. Thầm nghĩ nếu người áo trắng bất mãn, thì hắn sẽ không dùng, hắn có thể tìm phương pháp khác. Bây giờ nghe xong câu trả lời, hắn mới biết thật ra mình đã nghĩ quá nhiều.

Ý cười lại càng sâu, hắn thật sự rất ngưỡng mộ phong thái khí phách của người áo trắng, cũng nhịn không được muốn kết giao với y, cho dù là người quỷ không chung đường, hắn cũng không để ý. Còn nữa, hai người coi như đã quen biết mấy tháng, Từ Tử Thanh nghĩ giờ cũng không quá mức đường đột, liền bơm hơi cổ vũ bản thân, hỏi: “Từ này về sau, tại hạ và tôn giá coi như hàng xóm láng giềng, tại hạ… Tại hạ còn chưa biết cao tính đại danh của tôn giá?”

Vừa nói xong, Từ Tử Thanh liền cảm thấy bất an. Hắn nghĩ người này là quỷ thì khí thế đã như vậy, lúc còn sống chắc chắn là bất phàm. Hắn làm người hai kiếp, lần đầu muốn kết giao với một người bạn như vậy, cho dù biết mình và đối phương kém xa nhau, hắn cũng muốn thử một lần. Vì khẩn trương, Từ Tử Thanh cảm thấy thời gian bỗng trôi qua thật chậm, thật lâu. Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời như mong muốn….

“Ngô danh Vân Liệt.”

(Ngô danh Vân Liệt: Ngô: ta; danh: tên; ngô danh Vân Liệt nghĩa là Ta tên là Vân Liệt, bạn để nguyên văn hán ngữ vì đọc lên thấy nó hay hơn, trông có vẻ cổ kính và toát được cái khí chất của đại sư huynh hơn nha)

***

Bí cảnh Lâm Nguyên năm năm mở một lần, đoạn thời gian không mở ra, bí cảnh liền ẩn núp ở một không gian mờ mịt hư ảo, khiến người không kiếm được cửa vào. Nhưng tất cả đối với chúng sinh trong bí cảnh mà nói, thì chẳng ảnh hưởng gì cả.

Ngày này, rõ ràng không phải là ngày mở cửa, nhưng có một thiếu niên ăn mặc gọn gàng đứng trong rừng, quần áo trên người có vài chỗ rách phải vá lại, giữa linh khí, khí trời, cỏ xanh, miệng hắn thì thào gì đó, giống như đang lặp đi lặp lại điều gì. Đột nhiên, phía sau hắn ập đến một cơn gió ác liệt, mùi tanh hôi tràn khắp bốn phía, đúng là một thiết giáp mãnh ngưu cao cỡ hai người tiến tới! (Thiết giáp mãnh ngưu: thiết giáp là áo giáp sắt; mãnh là dũng mãnh, hoang dã)

Con trâu này vô cùng hung ác, trong mắt nó tràn đầy tham lam và dã man, lựa người mà cắn, cho rằng thiếu niên này là bữa cơm chắc bụng. Bốn vó lao nhanh đến, hai sừng sắc bén nhọn hoắt, đâm thẳng vào lưng người trước mặt!

Mắt thấy thiếu niên bất ngờ không kịp đề phòng, sẽ bị sừng nó đâm xuyên qua người, thì đột nhiên, thiếu niên xoay người lại, đưa một bàn tay ra. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lòng bàn tay hắn mọc ra một mầm trắng với tốc độ cực nhanh, trong phút chốc mầm trắng dài ra thành một dây leo thon dài. Cả người dây leo trắng như tuyết, trông rất giống dương chi bạch ngọc thượng đẳng, vô cùng nhu hòa. Nhưng tốc độ vươn dài ra cũng cực nhanh, chỉ trong vài cái hít thở thì đã tới gần thiết giáp mãnh ngưu kia, vô cùng tự nhiên quấn lấy. 

Trông dây leo này mập không bằng ngón tay út, cũng không mọc lá, vốn nên là thứ cực kỳ yếu ớt, nhẹ nhàng bẻ cái là đứt. Nhưng con thiết giáp mãnh ngưu kia lại như đụng phải thứ gì đó rất đáng sợ, bốn vó chồm lên đạp xuống, liều mạng giãy dụa, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên. Thiếu niên thấy thế, chỉ thở ra một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

Chỉ thấy dây leo trắng cuốn ba vòng trên người thiết giáp mãnh ngưu, siết chặt đâm vào da thịt, sau đó dây leo trắng bỗng nhuộm hồng, dần dần hồng nhạt biến thành ửng đỏ, rồi thành đỏ thẫm phát sáng, giống như màu máu vậy. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên da thịt thiết giáp mãnh ngưu trào ra máu tươi, dọc theo bốn vó chảy xuống đất, hình thành vài vũng máu nho nhỏ. Dây leo trắng yên lặng vươn dài ra, nhẹ nhàng chạm vào vũng máu, thoáng chốc đã hút tất cả vào. Chỉ qua hai ba cái hít thở, thiết giáp mãnh ngưu yên lặng khô quắt, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương, một tấm da lông….

Chờ đến khi thiết giáp mãnh ngưu hút thành cái xác trống rỗng, dây leo trắng ngẩng lên, từ từ rút cơ thể về, sau đó biến ngắn lại, chui vào lòng bàn tay thiếu niên. Lúc này, thiếu niên mới quay đầu lại, nhặt tấm da trâu lên cuốn lại, còn khung xương thì bỏ lại.

Thiếu niên này chính là Từ Tử Thanh, cách ngày hồn phách của hắn củng cố cũng đã hơn nửa năm rồi. Hạt giống yêu đằng từ năm tháng trước đã nảy mầm, cơ thể bị Từ Tử Thanh dẫn đến huyệt lao cung ở lòng bàn tay, bình thương xinh xắn lanh lợi, ngọc tuyết đáng yêu. Từ Tử Thanh nhìn bộ dạng của nó, trong lòng cũng rất yêu thích, chỉ buồn rầu chuyện ăn của nó thôi. Lại thêm ưng con Trọng Hoa cũng dài hơn một mét, nên thỏa mãn bản tính giết thú của nó, hắn cuối cùng cũng quyết định, dựa vào linh lực không tệ của mình, xuyên qua lốc xoáy dưới đáy hồ, lên bí cảnh bắt giữ con mồi.

Lúc đầu vì ưng con luyện tập kỹ thuật săn bắn, cho nên thường xuyên bắt được những con thỏ, chuột không linh trí, mình một con, con còn lại cho Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh liền dẫn mầm non yêu đằng đến lòng bàn tay, để lên người những con mồi loại nhỏ kia, mầm non liền tận tình hút sạch, một ngày một con là đủ.

Sau đó yêu đằng từ từ sinh trưởng, sinh ra dây thon dài, đến đây thì yêu đằng phải ăn hơn mười con chuột, thỏ mới hài lòng, vì vậy hai loài động vật này liền gặp phải tai ương ngập đầu, rốt cuộc khiến người ta không đành lòng nhìn. Từ Tử Thanh liền hiểu máu thịt của chuột, thỏ không đủ, lại thiếu linh lực, nếu muốn yêu đằng ăn no, vẫn phải là máu thịt của yêu thú.

Tuy nhiên yêu thú cũng có linh trí, Từ Tử Thanh không muốn lạm sát, mới nghĩ ra một biện pháp. Lấy bản thân làm mồi nhử, đi đi lại lại trong bí cảnh, dẫn dụ các loài yêu thú đi săn bắn tìm mồi, nếu là loại ăn thịt người, giết cũng không đáng tiếc. Nếu không ập đến tấn công hắn, cũng sẽ không rơi vào cạm bẫy, đây đúng là một mũi tên bắn hai con chim. Nghĩ như thế, Từ Tử Thanh cũng không bối rối nữa, mặc dù yêu đằng hút máu ăn thịt khiến hắn hơi không khỏe, nhưng chỉ cần không nhìn thì dần dần cũng quen.

Hôm nay yêu đằng ăn xong thiết giáp mãnh ngưu, liền chui về trong đan điền của chủ nhân nó tiêu hóa. Từ Tử Thanh hơi ngẩng đầu, huýt sáo một tiếng, trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng xé gió, lông vũ là là bay xuống, một vật nặng rơi xuống đặt lên vai hắn. Ưng con ngày trước lớn không bằng một bàn tay, nay đã cao hơn hai mét, móng vuốt cứng rắn như thép, mỏ như móc sắt, trông rất là uy vũ. Lông vũ của nó màu đen, nhưng trên tầng lông đen lại là tầng lông màu vàng kim, thoạt nhìn trông như được mạ một lớp vàng vậy, vô cùng chói mắt. Đúng là oai phong lẫm liệt, uy vũ hùng tráng!

Hùng ưng đậu trên đầu vai Từ Tử Thanh, tuy dùng lực nhưng cũng không làm trầy xước da thịt của hắn. Hùng ưng trông rất thân cận với hắn, một loạt động tác mây bay nước chảy, vô cùng quen thuộc.

Trong mắt Từ Tử Thanh cũng hiện lên một tia cưng chiều, nhẹ giọng hỏi: “Trọng Hoa, hôm nay ăn no chưa?”

Hùng ưng nghiêng đầu kêu một tiếng nho nhỏ, trông rất vui mừng. Từ Tử Thanh liền cười nói: “Việc của ngày hôm nay đã xong, ngươi cùng ta quay về, sau đó tiếp tục rèn luyện.”

Hùng ưng gật gật đầu trả lời. Hai người liền đi đến bên cạnh hồ, Từ Tử Thanh thu hùng ưng vào nhẫn trữ vật, trong phút chốc linh quang chuyển động quanh thân, hình thành một lớp bảo vệ cơ thể. Từ Tử Thanh rất nhanh nhảy xuống hồ, tìm lốc xoáy nhảy vào!

Lực xoay tròn của lốc xoáy rất mạnh, Từ Tử Thanh giữ vững cơ thể, nhanh chóng chìm xuống, rốt cuộc an toàn rơi xuống đất, bước nhanh vào trong động thiên. Vừa vào động, hắn liền thả hùng ưng ra, hùng ưng vỗ cánh bay vòng vòng trong không trung, bộ dạng thất tha thất thểu khiến Từ Tử Thanh cảm thấy buồn cười. 

Cũng khó trách Trọng Hoa, nhẫn trữ vật không thể để vật còn sống vào, nếu không trong vòng một tiếng sẽ chết vì không thể hít thở. Từ Tử Thanh tốc độ khá mau, mới khiến cho hùng ưng khó chịu một chút thôi, cũng không có lo ngại gì. Qua chốc lát, hùng ưng đập cánh mạnh, bay đến một cành cao nghỉ ngơi. Từ Tử Thanh cười khẽ, lại lần nữa tĩnh tọa nhập định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play