Đan điền khôi phục như cũ là chuyện vui mừng, nhưng tu vi đột ngột tăng cao, ngược lại khiến người ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Từ Tử Thanh nhập định một lúc lâu, bắt đầu lặp đi lặp lại kiểm tra thân thể của mình, cuối cùng phát hiện, ở sâu bên trong đan điền có một điểm đỏ, giống hệt như điểm đỏ hắn thấy được trước khi ngất xỉu. Lại dùng linh lực chạm vào, có thể phát hiện ra cảm giác gần gũi. Nhưng bản thân nó lại cho cảm giác cực kỳ hung ác, khiến lòng người khó bề yên ổn.
Ngay sau đó, trong thức hải lại vang lên vô số đoạn chữ, cực kì rõ ràng, Từ Tử Thanh cẩn thận đọc, thì thấy được từng từ như châu ngọc, vô cùng thâm ảo. Đây dĩ nhiên là một quyển pháp quyết, gọi là “Vạn mộc chủng tâm đại pháp”. Năm chương đầu tiên lại giống y như đúc “Hóa thảo quyết”, nhưng đến chương thứ sáu thì Từ Tử Thanh bỗng nhiên phúc chí tâm linh, không biết vì sao, trong lòng bỗng hiểu ra.
Thì ra tâm pháp này do một vị Đại Năng sáng tạo ra, sau khi tu hành xong sẽ có uy lực vô cùng lớn, có thể nghiêng trời lệch đất. Loại công pháp đặc biệt như vậy, trong phẩm cấp thì nó có một cái tên rất nhã nhặn, gọi là “công pháp truyền kỳ”, mỗi một bộ xuất thế, chắc chắn sẽ khiến cho chín ngàn thế giới trở nên tinh phong huyết vũ.
Sau, vị Đại Năng này gặp quá nhiều phiền phức vì quyển công pháp, lại bị người bên cạnh phản bội, rồi trọng thương chạy trốn, cuối cùng vẫn không thể sống sót. Trong cơn giận dữ hận thù, vị Đại Năng này đã dùng hết linh lực cả đời, hao tốn hết máu huyết, thay hình đổi dạng quyển công pháp, che giấu nó thành một quyển công pháp bất nhập lưu trong vô số quyển công pháp bất nhập lưu, chính là “Hóa thảo quyết”.
Nhưng dù sao cũng là tâm huyết cả đời, Đại Năng cũng muốn truyền thừa lại, vì vậy đã lập ra rất nhiều quy tắc, năm chương trước chính là cơ bản trong cơ bản, đến chương thứ sáu thì mới có thể chạm vào tinh diệu của công pháp. Mà muốn tu tập bộ công pháp này, yêu cầu cũng rất khó đạt tới. Đầu tiên là phải tu hành trọn vẹn “Hóa thảo quyết”, tuy nhiên trong suốt quá trình không tu tập bất cứ công pháp nào khác nữa, nếu không thì pháp lực sẽ không tinh khiết, coi như vô duyên.
Thứ hai là phải tỉ mỉ chọn một hạt giống, dung nhập vào đan điền, lấy nó làm gốc rễ. Yêu cầu này có liên quan đến đặc tính của “Vạn mộc chủng tâm đại pháp”. Phương pháp này chính là đem hạt giống của vạn mộc đưa vào đan điền, hấp thu khí của vạn mộc, thúc giục hình thành hình dạng của vạn mộc, sau đó sử dụng vạn mộc theo ý mình. Tu vi càng cao thâm, hạt giống cất chứa càng nhiều, mà phục tùng được càng nhiều chủng loại hạt giống thì tu luyện càng mau, cả hai đường đều vẹn toàn.
Nhưng người là người, cây cối là cây cối, nếu muốn người và cây cối hợp làm một, cho dù có công pháp giúp đỡ cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Cho nên phải chọn một loại cây làm gốc, cây này sẽ trở thành thủ lĩnh của vạn mộc, có thể ra lệnh cho tất cả cây cối. Nếu không có cây đứng đầu trợ giúp, người vẫn là người, cây vẫn là cây, nếu muốn tu tập bộ công pháp này thì thử trăm ngàn lần cũng không được.
Yêu cầu cuối cùng, cũng chính là yêu cầu khó nhất. Người tu tập công pháp này, phải là đan linh căn mang thuộc tính mộc, như thế khi hấp thu linh khí trời đất mới không bị hỗn tạp. Bằng không nếu có linh khí khác thuộc tính vào cơ thể, sẽ bị vạn mộc bài xích, một ngày nào đó cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tự bạo mà chết! Cho nên, không phải là người đan mộc linh căn, thì không nên tu tập pháp quyết từ chương thứ sáu trở đi. Nhưng “Hóa thảo quyết” là công pháp bất nhập lưu, thì những thiên tài tuyệt đỉnh đan mộc linh căn sao có thể chịu tu tập chứ?
Với ba hạn chế này, tự nhiên là trăm bề khó khăn, mặc dù “Hóa thảo quyết” đã được lưu truyền nhiều năm, lại không có người nào phát hiện được huyền bí thật sự. Từ Tử Thanh có được kỳ ngộ này, quả thật là cực kỳ khó được. Đến lúc này, Từ Tử Thanh mới sáng tỏ, mình bị phán là tư chất hạ hạ, đều là phán sai. Hắn quả thực là đan mộc linh căn, chỉ có đều linh căn rất nhỏ, mới khiến cho pháp trận phản ứng yếu ớt như vậy, rồi dẫn đến những chuyện sau này.
Lúc ở trong vườn Bách thảo có thể tu hành nhanh như vậy, cũng là vì đan linh căn. Đã hiểu rõ kỹ càng, Từ Tử Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó bỗng cảm thấy dở khó dở cười. Hắn vốn tưởng rằng định mệnh đã định mình không thể tu tiên, ai ngờ hắn lại bị ông trời đùa giỡn. Cứ như thế lặp đi lặp lại, lúc này thì để hắn tưởng là như vậy, lúc khác thì để hắn nghĩ như thế, chẳng lẽ thật sự là muốn khảo nghiệm ý chí tu tiên của hắn sao?
Suy nghĩ kỹ lại, cũng không phải là không khả năng. Tính tình Từ Tử Thanh là thích ứng mọi hoàn cảnh, nếu là người bình thường phàm trần thì không có gì không tốt, nhưng nếu muốn bước trên con đường tu tiên, thì khó tránh khỏi quá mức bình thản. Hắn không có lòng hăng hái của thiếu niên, cho nên quá mức thuận theo tự nhiên, trái cũng được mà phải cũng được, ngược lại dao động không ngừng. Bây giờ gặp phải trắc trở, cũng là mài tâm ý của hắn, khiến hắn kiên định hơn rất nhiều.
Qua bao nhiêu lần chết rồi sống, Từ Tử Thanh đi đến trước hai con đường lớn. Nếu muốn làm người phàm, thì phải tự hủy linh căn, chặt đứt đường lui, cả đời ở trong thế tục sống qua ngày, ở trong hàng vạn hàng nghìn thế giới tìm một địa phương tự tại. Còn muốn làm tiên nhân, có thể trọn đời tiêu dao, nhưng con đường phía trước sẽ gặp phải hàng trăm hàng vạn hiểm trở, hắn phải bỏ hết tất cả ý niệm dao động, tâm chí cứng rắn, chết bao nhiều lần cũng không thay đổi! Hai con đường đặt ra trước mặt Từ Tử Thanh, nên chọn con đường nào, cũng có chút khó xử.
Từ Tử Thanh nhắm mắt lại nhập định, nhìn sâu vào đan điền. Chỉ thấy bên trong bừng bừng sức sống, sinh khí cuồn cuộn không ngừng sinh ra, khiến cho kinh mạch lưu thông, nhịp đập như sấm, ngũ tạng như núi, tinh khí như mưa, tự hình thành một thế giới nhỏ sáng sủa. Cảnh tượng như thế này, giống như tất cả biến hóa đều nằm gọn trong tay, người phàm tục sao có thể đụng chạm vào chứ. Tĩnh tư thật lâu, hắn rốt cuộc mở mắt, hai luồng sáng xanh ẩn sâu trong mắt, cả người cũng khoan khoái dễ chịu.
Tu tiên!
Ở bước đường cùng có thể gặp được sự sống, cũng coi như ông trời ưng thuận, lại cổ vũ hắn. Nếu đã như thế, Từ Tử Thanh cũng là boong boong nam nhi, nên thuận theo ý trời, tu chân nhập cảnh, còn sợ gì nữa! Nếu tâm ý đã định, thì sẽ không như trước “thuận theo tự nhiên” nữa, Từ Tử Thanh đã kiên quyết như vậy, kể từ bây giờ, sẽ không có người phàm Từ Tử Thanh nữa, chỉ có tu sĩ Từ Tử Thanh.
Ngoài con đường tu tiên ra, không còn con đường nào khác để đi nữa. Qua lần tự hỏi này, quanh thân Từ Tử Thanh phút chốc sinh ra một tia phiêu miểu thoát tục, lại nhìn lần nữa, tục khí chốn hồng trần đều đã tan mất. Lúc này, hắn nghiêng đầu qua, nhìn ưng con ở bên cạnh bảo vệ mình, liền cười vẫy vẫy tay: “Trọng Hoa, lại đây.”
Trong đôi mắt đen láy như hạt đậu của ưng con bỗng hiện lên vẻ tủi thân, nghiêng đầu kêu “chiêm chiếp” không ngừng. Từ Tử Thanh cũng biết mình đã không để ý đến nó một thời gian dài, nhưng nó vẫn không chịu rời khỏi mình, lại không quấy rầy mình trong quá trình nhập định, lòng yêu thích với nó cũng tăng thêm vài phần. Vươn một tay ra, chờ ưng con nhảy lên, liền dùng ngón tay xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: “Trọng Hoa đừng giận, bây giờ ta đã quay lại con đường tu tiên, ngươi nên vui mừng cho ta mới phải chứ.”
Giống như được giọng nói của Từ Tử Thanh trấn an, ưng con đạp đạp chân hai cái, nôn nóng trong người cũng giảm bớt. Từ Tử Thanh lại nói: “Tuy nhiên, nếu ta có tạo hóa như vậy, thì sau này không được lười biếng, phải khổ tu không ngừng. Sau này ngươi nếu đói bụng thì đi kiếm ăn, buồn bã thì đi chơi, đừng quấy nhiễu ta nhé.”
Ưng con vô cùng thân thiết, nhẹ nhàng mổ mổ mu bàn tay hắn, coi như trả lời. Kỳ thật Từ Tử Thanh cũng có ý khác, hắn thầm nghĩ, nếu cha mẹ của Trọng Hoa là yêu thú, mà trong cơ thể của kim ưng lại có huyết mạch vô cùng nhỏ bé của Đại Bàng, theo lý thì Trọng Hoa cũng có thể tu hành. Tuy nói bây giờ Trọng Hoa linh động hơn cầm thú bình thường, lại không biết đã mở linh trí chưa, mà con đường tu hành của cầm thú khó hơn tu sĩ rất nhiều, nếu không có huyết mạch truyền thừa, lại càng thêm khó khăn.
Từ Tử Thanh có lòng yêu thích ưng con, tự nhiên cũng muốn để nó tu hành, đáng tiếc không phải đồng loại, cũng không thể dạy cho nó. Chỉ mong tu vi của mình sớm ngày tăng lên, tìm đường đi ra bí cảnh Lâm Nguyên này, rồi tìm kiếm phương pháp tu luyện cho ưng con.
Sau khi căn dặn hết các việc quan trọng cho ưng con, Từ Tử Thanh lần thứ hai tĩnh tọa nhập định. Vì đã có pháp quyết “Vạn mộc chủng tâm đại pháp”, Từ Tử Thanh không lằng nhằng, bắt đầu tu tập. Nếu có thể hoàn thành chương thứ sáu, tu vi cũng sẽ tăng lên Luyện khí tầng sáu, nhưng phương pháp này không những phải đả thông huyệt khiếu, còn phải nói chuyện được với hạt giống dung nhập vào đan điền kia nữa.
Vì thế Từ Tử Thanh đem linh lực tụ lại thành một đám, chầm chậm đưa vào sâu bên trong lốc xoáy ở đan điền, nhẹ nhàng tiếp cận hạt giống. Vừa chạm vào, hạt giống cũng không cự tuyệt, cũng mang đến cảm giác quen thuộc, Từ Tử Thanh vui vẻ trong lòng, liền từ từ đưa ý thức vào trong linh lực, chạm vào ý thức của hạt giống. Nhưng vừa chạm vào, tuy hạt giống vẫn chưa hành động, nhưng lại có một tảng đá lớn đập thẳng vào mặt! Từ Tử Thanh chấn động đến ngất xỉu, trong thoáng chốc, giống như hồn phách rời khỏi cơ thể, rồi bị hút vào một nơi tăm tối không biết tên!
Sau khi đi vào, Từ Tử Thanh liền cảm thấy rất quen thuộc, vươn tay ra sờ soạng thì không thấy năm ngón tay, nhưng thân thể lại giống như ngưng tụ lại giống như hư ảo, giống y như lúc hắn tỉnh khỏi ác mộng mấy ngày trước vậy. Lần này tuy hắn bị ý thức khổng lồ của hạt giống như chấn động, nhưng do không phải cố ý, cho nên không có vựng mê. Khi hắn nhìn thấy trên ngón tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cơ thể cũng như vậy. Hắn bỗng nhiên hiểu ra, khoảng thời gian trước, không phải mình nằm mơ, mà là không biết vì lý do gì, sau khi chìm vào giấc ngủ thì ý thức hôn mê, bị hút vào nhẫn trữ vật.
Giống như những lần trước, Từ Tử Thanh lảo đảo đi về phía trước, đoạn đường lần này giống như không xa, đi được không lâu thì đã thấy thân ảnh của người áo trắng kia. Y vẫn giống như một ngọn núi băng, lại giống như một thanh kiếm ở trong hồ nước lạnh lẽo, ngồi giữa khoảng không gian hư vô này. Từ Tử Thanh bỗng hiểu rõ, hắn lúc này chính là hồn phách thân thể, nam tử áo trắng lạnh như băng chắc cũng là hồn phách. Nhưng thân xác của hắn ở bên ngoài, nam tử kia lại không có, nếu hắn đoán không lầm, nam tử là quỷ, hắn lại là hồn.
Đã hiểu rõ ràng, cảm kích của hắn đối với y lại càng sâu thêm. Mặc dù chưa từng tu tiên, nhưng Từ Tử Thanh cũng biết hồn của con người không thể rời khỏi thân xác quá lâu, nếu không ba hồn bảy phách tan ra, thân xác sẽ biến thành xác chết, linh hồn sẽ trở thành cô hồn. Người áo trắng kia tính tình cô độc lạnh lùng, vốn là nên chướng mắt hắn, lại vẫn nhiều lần đuổi hồn phách của hắn ra khỏi nhẫn, khiến cho hồn phách hắn trở lại cơ thể. Ân tình này, nhân tình bình thường sao có thể sánh bằng chứ, đây giống như đại ân cứu mạng vậy!
Nghĩ ngợi xong, hắn liền dừng lại cách người áo trắng một trượng, trước khi nam tử ra tay đưa hắn ra ngoài thì mở miệng nói: “Công tử nhiều lần trợ giúp, Từ Tử Thanh cảm niệm trong lòng, không biết nên báo đáp như thế nào.”
Có thể là do lời nói của hắn tràn đầy cảm kích, người áo trắng kia cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn hắn một lần.
“Không cần.” Giọng nói của người áo trắng cực kỳ lạnh lùng, giống như băng ngọc vậy, vô tình vô ba, “Nếu đã trùng tu, nên củng cố hồn phách, ra ngoài đi.” Liền phất tay áo lên.
Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy hồn phách bị nhấc lên, rồi cả người như cưỡi mây đạp gió, không ngừng điên đảo. Bỗng nhiên như đi ra không gian dài mấy ngàn mấy vạn dặm, trước mắt sáng ngời, nhập lại vào trong thân xác! Sau đó cơ thể trầm xuống, trong giây lát đã tỉnh dậy. Lúc này Từ Tử Thanh vẫn khoanh chân tĩnh tọa, cũng chưa kịp suy nghĩ lời nói của người áo trắng thì thần hồn đã bị kích động, vô số mảnh nhỏ ý thức của hạt giống yêu đằng tràn đến!