Từ Tử Thanh vươn tay vuốt ve đầu của ưng con, không khỏi cười nói: “Ngươi lớn cũng thật mau đấy!”

Ưng con ưỡn bụng, hai ba lần lại nhảy lên cọ vào cổ của hắn.

Từ Tử Thanh lúc này mới ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn gốc cây kia. Hắn cũng đã từng ngâm nga các loại sách cổ về linh thảo, cứ tưởng rằng mình đã biết gần hết. Nhưng một gốc cây này hắn lại không biết, có thể thấy được vật trong tự nhiên vô cùng nhiều, không phải sách vở nào có thể ghi chép đầy đủ hết cả. Nếu không quen biết, cũng không biết có độc hay không, nên hắn chỉ xem xét mà thôi.

Gốc cây màu xanh nhạt, phiến lá thì xanh biếc như ngọc, từng phiến đều trong suốt, giống như có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà phần đất gần gốc cây bị ưng con cào lên, sâu lộ ra mặt đất, bây giờ sâu đã bị ăn, khiến cho Từ Tử Thanh có thể nhìn thấy rễ cây của nó. Rễ cây có màu vàng nhạt, rễ dài giống như nhân sâm, cũng không sần sù, nên cũng không biết có tác dụng, có dược tính gì hay không? Nhìn qua một lần, Từ Tử Thanh liền vươn tay đắp lại đất, che lại rễ cây của gốc cây kia. Trọng Hoa chỉ vì muốn ăn sâu mà cào đất lên, nếu vì vậy mà khiến cho gốc cây này chết, liền không ổn.

Từ đó về sau, Từ Tử Thanh và ưng con liền ở lại động thiên này, nơi này bốn mùa luôn ấm áp như mùa xuân, nên cũng không cần dựng nhà. Từ Tử Thanh cũng liền hưởng thụ niềm vui ngồi bệch xuống đất. Ban ngày thì theo ưng con đi tìm sâu ăn, đến trưa một chút thì một người một ưng đi đến đáy hồ ngoài động ngắm lốc xoáy kia, nếu cảm thấy mệt mỏi, thì ngồi xuống tĩnh tọa, dùng linh khí tẩm bổ thân thể. Ngày cứ qua như vậy cũng chẳng cảm thấy gian nan gì cả.

Nhưng mỗi đêm khi Từ Tử Thanh chìm vào giấc ngủ thì thân bất do kỉ đi đến chỗ tối đen ở nơi sâu thẳm kia, mỗi lần lảo đảo đi về phía trước, luôn thấy được nam tử mặc áo trắng kia. Người áo trắng luôn không trả lời Từ Tử Thanh, lúc đầu Từ Tử Thanh phải mở miệng hỏi đường, sau đó mỗi lần thấy hắn đến, người áo trắng chỉ phất tay áo đưa Từ Tử Thanh trở ra. 

Mỗi ngày cứ như vậy lặp lại, Từ Tử Thanh cảm thấy có lỗi, lại không biết làm sao điều khiển cơ thể mình. Rất muốn nói lời cảm ơn với người áo trắng, nhưng mỗi lần đối mặt với y, hắn lại không nói nên lời. Hắn nghĩ nam tử lạnh lùng này không thích nói nhiều, nên chỉ ghi tạc phần nhân tình này vào sâu trong lòng, để sau này báo đáp. Tuy nói là như vậy, nhưng hắn vẫn không hiểu được một điều, người áo trắng rốt cuộc có lai lịch gì. Hắn từng nghĩ nơi đen tối này là một đoạn đường trên Hoàng Tuyền, nhưng sau này mới biết mình còn sống trên đời, vậy thì suy đoán ban đầu đã sai.

Bất tri bất giác, hơn mười ngày vội vàng trôi qua, ngày hôm nay, Từ Tử Thanh vẫn giống như ngày thường theo ưng con đi tìm ăn, không ngờ bụng bỗng phát ra tiếng “ục ục”. Hắn đưa tay nhấn nhấn bụng mình, lập tức cảm thấy đói khát. Thì ra Tích cốc đan hạ phẩm đã hết công hiệu, từ hôm nay, hắn phải tìm thứ gì đó để ăn.

Khoảng thời gian trước nhiều chuyện xảy ra khiến hắn quên hết tất cả, Từ Tử Thanh lắng đọng lại nỗi lòng, cúi đầu nhìn ưng con cười nói: “Trọng Hoa, hay là ngươi ăn cơm trước, sau đó theo ta đi tìm thức ăn được không?”

Ưng con ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng “chiếp”, coi như là đồng ý rồi. Vì thế lại tìm thêm một gốc cây, để ưng con ăn sâu, sau đó Từ Tử Thanh mới đi về phía trước, tìm những cây có kết quả chín. Đi được hơn trăm bước thì thấy trước sườn núi bên trái có ba, năm cây thấp chừng sáu mét, quả trên cành chín nặng trĩu, cơ hồ khiến cành cây cong đến chạm đất. Từ Tử Thanh dừng bước, đi qua đó xem xét, thì thấy quả cây rất tròn, lớn cỡ như quả long nhãn vậy, màu sắc có xanh có đỏ có tím, kết thành từng chuỗi giấu dưới phiến lá vàng lớn như bàn tay, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Hắn liền vén tay áo lên, hái xuống một xâu quả chín, để sát mũi ngửi ngửi. Mùi hương thơm ngát, không cảm thấy có cảm giác mê muội, chắc có thể ăn? Nhưng vẫn không tin tưởng lắm. 

Tuy nhiên, hắn ở trong động thiên này không biết phải đến năm tháng nào, cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không thể không thử, không ăn chỉ có nước chết đói. Lo lắng mãi hắn cũng cẩn thận lột vỏ quả thứ nhất ra, để sát miệng liếm thử. Hương vị rất đậm đà, hắn lại chần chờ giây lát, cũng không cảm thấy có cảm giác khó chịu, lúc này mới bỏ vào miệng. 

Vừa vào miệng, chỉ thấy phần thịt có hương vị ngọt ngào, sau khi vào bụng thì hóa thành một luồng nhiệt, trong thoáng chốc liền không còn cảm giác đói khát nữa. Từ Tử Thanh vui vẻ trong lòng, mới ăn một quả đã có tác dụng như vậy, cứ như vậy coi như có thể bớt được khá nhiều chuyện! Vì vỏ quả khá cứng rắn, hắn liền hái xuống vài xâu, cởi áo khoác ra, gói xâu quả lại.

Đang muốn quay về, chợt thấy ưng con đập hai cánh, bình bịch muốn bay về phía trước! Từ Tử Thanh hoảng sợ, Trọng Hoa tuổi còn rất nhỏ, sao có thể bay được chứ? Nhưng ưng con vẫn nghiêng ngả lảo đảo đập cánh đi về phía trước, mặc cho Từ Tử Thanh ở phía sau la lớn cũng không chịu dừng lại. Từ Tử Thanh không còn cách nào khác, mang theo lo lắng nhanh chân chạy theo sau ưng con. Từ trước đến nay, ngoại trừ sâu sống trong đất, gần các gốc cây ra, Từ Tử Thanh không thấy sinh vật còn sống nào nữa, cho nên không cảm thấy có nguy hiểm ẩn nấp. Nhưng phía trước rừng có chút rậm rạp, nếu Trọng Hoa lạc mất, chẳng phải đau lòng sao?!

Chỉ thấy ưng con đi vòng qua hai cây cao, lại xuyên qua một cây leo, tới một nơi rất u tĩnh. Linh khí ở nơi này cuồn cuộn, so với các nơi khác nhiều hơn gấp mấy lần. Trong phạm vi chỉ mấy thước vuông lại có thể nuôi trồng được một mảnh thực vật xanh mơn mởn. Không khí trong sạch tươi mát xông vào khoang mũi, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Sau đó ưng con nhảy đến một mảnh đất nhỏ, không ngừng vỗ nơi đó kêu “chiêm chiếp”.

Từ Tử Thanh chỉ nghĩ ưng con ngửi được mùi sâu mới, liền không khỏi cười nói: “Trọng Hoa, chẳng lẽ ngươi tìm được thứ tốt gì à?”

Ưng con nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng trông rất thơ ngây đáng yêu. Từ Tử Thanh cũng rất dung túng nó, liền nghe theo ý ưng con, đi qua lấy tay đào đất lên. Chỗ đất ở đây rất ẩm ướt, vân vê trong tay, thấy màu hơi đỏ, mùi đất cũng rất tươi mát, lại mang theo mùi thơm ngọt thuần, thật sự là hiếm thấy. Đào được một lúc cũng không thấy có sâu, ngược lại đào được một củ màu xanh lớn cỡ bàn tay. 

Nhan sắc xanh đậm, dáng vẻ căng tràn, đồng thời bên trong cũng có cất chứa linh khí, xem ra có thể giải khát đỡ đói. Từ Tử Thanh dùng vải bao nó lại, liếc mắt nhìn lại thì thấy giữa mảnh đất xanh tươi còn có một điểm đỏ, liền cẩn thận quan sát. Đột nhiên, điểm đỏ đó bắn lên đập vào mặt, ngay giữa hai trán, Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy đầu giống như bị một búa đập phải, phút chốc vang lên tiếng ầm ầm, ôm đầu ngã xuống.

Ưng con ở bên cạnh gấp đến độ không ngừng kêu “chiếp chiếp”, bay tới bay lui vòng quanh Từ Tử Thanh, nhưng vẫn không thể lay tỉnh hắn. Củ màu xanh đó giống như nước trơn trượt, dần dần thấm vào người Từ Tử Thanh. Sắc mặt Từ Tử Thanh lúc xanh lúc trắng, quần áo trên người đều bung ra, da thịt đỏ lên. Lại thấy có từng luồng khí xanh di chuyển dưới làn da, mới có thể khiến vết đỏ dần dần biến mất. Còn Từ Tử Thanh lúc này quả thật là tới giây phút nguy hiểm nhất.

Củ màu xanh đó kỳ thật không phải là củ của thực vật gì, mà là tinh hoa của khí ất mộc, còn được gọi là “Ất mộc Chi Tinh”. Lớn dần ở nơi có khí Ất Mộc dồi dào nhất, vạn năm mới có thể kết được một giọt tinh hoa, lại chờ tinh hoa lắng đọng lại, trôi qua thật nhiều thật nhiều năm mới có thể ngưng tụ thành chất kết dính dài một li, lại từng li từng li kết hợp lại với nhau, hình thành trạng thái cố định.

Động thiên này cũng không biết do ai mở ra, ở trong bí cảnh năm năm mới mở ra một lần, lại có lốc xoáy dưới đáy hồ chặn lại lối vào, nên khó có người phát hiện vào được. Lại vì trong động có rất nhiều cỏ xanh dây leo cây thấp, đều thuộc ất mộc, cho nên khí ất mộc mới có thể nhiều như vậy, trải qua rất nhiều năm, rốt cuộc hình thành tinh hoa. Tuy nhìn chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng lại không biết trải qua bao nhiêu năm bao nhiêu tháng mới có thể tạo thành như vậy.

Nếu Từ Tử Thanh số mệnh tốt, nuốt ất mộc chi tinh vào bụng, thì có thể không ngừng sinh ra khí âm nhu chữa trị đan điền, quay về con đường tu chân. Nhưng số mệnh của hắn lại kém may một chút, vì trên ất mộc chi tinh lại có một hạt giống nương tựa nhiều năm. Mà hạt giống đó chính là hạt giống của Thị huyết yêu đằng.

Nói đến Thị huyết yêu đằng, đúng như cái tên, chính là một loại dây leo khát máu cuồng bạo nhất trong chín ngàn thế giới, cực kì hiếm thấy, truyền thuyết kể rằng nếu không phải là nơi đẫm máu tàn ác nhất thì nó không thể sống được. Khi dây dài ra, nó sẽ hút máu các chủng loại để sống, có người phàm, có tu sĩ, có thần tiên, chỉ cần là người có máu thịt, một khi bị dây leo quấn, thì không thể thoát ra được, bị hút sạch máu trong người. 

Hạt giống này không biết do ai mang đến, lại làm bạn nhiều năm với ất mộc chi tinh, quanh năm suốt tháng, lệ khí trên người cũng giảm bớt, cũng không đâm chồi nảy mầm. Do Từ Tử Thanh đến quá gần, hạt giống yêu đằng vừa ngửi được nhân khí, lập tức bắn lên, nếu không phải Từ Tử Thanh lúc này hấp thu ất mộc chi tinh, khiến cho hạt giống cảm thấy quen thuộc thì hắn lúc này đã bị hút đến khô cạn rồi!

Nhưng rốt cuộc vẫn là vật huyết lệ, vừa chui vào cơ thể con người, Từ Tử Thanh lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn. Hạt giống yêu đằng cư nhiên muốn ký sinh trên người hắn, trọn đời không chia lìa với ất mộc chi tinh. Phút chốc, hạt giống yêu đằng muốn dung hợp với máu thịt của Từ Tử Thanh, ất mộc chi tinh lại nhanh chóng thấm vào máu thịt hắn, chữa lành đan điền bị tổn hại. Vừa tranh giành cao thấp lại vừa kết hợp nhau, khiến cho Từ Tử Thanh như rơi vào giữa băng tuyết và lửa nóng vậy, khi thì nóng khi thì lạnh, đau đớn kịch liệt!

Cuối cùng, năng lực chữa trị của ất mộc chi tinh cao hơn một bậc, tinh hoa nhiều năm rốt cuộc thuộc về Từ Tử Thanh, trong phút chốc đã khôi phục lại đan điền. Từ Tử Thanh ý thức mông lung, theo bản năng muốn giảm bớt thống khổ, liền vận hành “Hóa thảo quyết”. 

Linh khí ất mộc dũng mãnh tràn vào, theo linh căn chảy xuống đan điền, vận chuyển cực nhanh, khiến hắn chỉ trong khoảng khắc đã lấy lại được tu vi Luyện khí tầng một. Tiện thể mượn dùng lực của hai thứ này, không ngừng đả thông huyệt khiếu, không ngừng sinh sôi, thay đổi liên tục không dứt….

Sau một lúc, lại có vài kinh mạch thông suốt, tu vi của Từ Tử Thanh thoáng chốc lên như thuyền gặp nước. Hạt giống yêu đằng cảm nhận được sự sinh động của ất mộc chi tinh, vốn đã quen hơi lâu, nên cũng dần dần an phận lại. Lại qua thật lâu sau, tốc độ vận chuyển của “Hóa thảo quyết” chậm lại, sau đó ngừng hẳn. Linh khí vẫn như trước dũng mãnh tràn vào, đột nhiên gặp được trở ngại gì đó, vô số pháp quyết từng âm từng âm lọt vào tai, đi thẳng đến thức hải (biển tri thức), va đập tuần hoàn, tuyên truyền giác ngộ!

Ở đan điền, linh lực hình thành lốc xoáy, theo pháp quyết mới sinh ra xoay tròn nhanh chóng. Linh lực chảy khắp bách hài, ngoại trừ những kinh mạch chưa đả thông ra, thì thông suốt mọi nơi, nhanh nhẹn thành thạo, sau đó đọng lại trong đan điền, càng đọng càng nhiều, vô cùng hùng hậu. Hạt giống yêu đằng vốn ở mi tâm của Từ Tử Thanh, lúc này bỗng nhiên bị một lực hút kéo xuống, xâm nhập vào đan điền, rồi bị cuốn vào giữa lốc xoáy, một chút một chút, mài mòn lệ khí, dung hợp thành một với lốc xoáy kia. Cuối cùng cũng chịu phục tùng, an phận lại. Đúng lúc này, Từ Tử Thanh trợn hai mặt lên, hét lớn một tiếng “Đốt!”, liền tỉnh lại.

Vừa thanh tỉnh lại, Từ Tử Thanh liền phát hiện biến hóa trong người. Hắn chỉ biết thân thể bây giờ nhẹ nhàng như chim yến, cả người khoan khoái giống như khi đang tu hành. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy củ màu xanh đã biến mất, trong phút chốc hiểu ra, lập tức khoanh chân tĩnh tọa, kiểm tra cơ thể, quả nhiên đan điền đã khôi phục!

Lại kiểm tra tình huống bản thân, Từ Tử Thanh vô cùng kinh ngạc. Hai mươi kinh mạch trên người, đã có tám kinh mạch được đả thông, tình trạng này…. Đúng là nói rõ tu vi của hắn đã lên Luyện khí tầng năm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play