Từ Tử Thanh vốn chỉ có tu vi Luyện khí tầng một thôi, bước lên con đường tu tiên cũng không được mấy tháng, tâm lý cũng không chênh lệch quá lớn. Hắn suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy có hơi buồn cười. Từ Tử Thanh từ lúc trọng sinh đến nay, lúc đầu thầm nghĩ làm một người nhàn rỗi, ở thôn Từ gia ung dung tự tại qua hết cả đời này. 

Sau lại bị ép buộc vào Tông gia, đi trên con đường tìm tiên hỏi đạo. Nhưng chờ đến khi hắn tĩnh tâm tu tiên, ngắm cảnh đẹp khắp thế gian thì lại bị đánh trở lại nguyên hình, quay lại điểm ban đầu. Không biết có phải bị ông trời đùa giỡn không, mới có thể gặp được vận xui như vậy. Hắn vốn quyết tâm lập chí tu tiên, nhưng giờ dù có quyết tâm, cơ thể cũng không có khả năng thực hiện, có lẽ là định mệnh đã định như vậy rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy, Từ Tử Thanh rốt cuộc vẫn có chút không cam lòng, ngồi trên đất tĩnh tọa, hấp thu linh khí trong trời đất. Cũng giống như lúc trước, linh khí từ thiên linh (đỉnh đầu) vào, chảy qua linh căn đi đến đan điền, nhưng đến nơi thì bỗng cảm thấy giống như hồ nước bị phá, linh khí là nước, vừa tiến vào thì ngay lập tức chảy ra ngoài, không thể cất giữ. 

Một phần thì chảy vào tứ chi bách hài (tay chân và trăm khúc xương trong người), rất khó khăn mới từ từ thấm vào. Lại thử nhập định một hồi lâu, kết quả vẫn giống như trước, Từ Tử Thanh cũng không muốn lãng phí sức lực nữa.

“Quả nhiên….” Hắn thì thầm, thất vọng, không cam lòng, rồi từ từ biến thành tiếc nuối mờ nhạt.

Nếu đã là người tu tiên, thì nên tuần hoàn theo thiên đạo. Thiên đạo không muốn hắn tiến thêm một bước, hắn cũng nên bình tâm tĩnh khí, quay lại với tự nhiên. Thu hồi tư thế tĩnh tọa, Từ Tử Thanh tùy ý ngửa mặt lên trời, gối đầu lên cánh tay nằm xuống. Giây phút này rất giống với lúc ở thôn Từ gia, gió nhẹ phất phơ thổi qua, rất là thoải mái sung sướng, dần dần cũng có chút buồn ngủ. 

Đang hưởng thụ mùi hương thơm ngát của hoa cỏ, Từ Tử Thanh bỗng cảm thấy trước ngực mình có thứ gì đó đạp qua đạp lại, rất ngứa. Từ Tử Thanh vốn không muốn quan tâm, lại không ngờ vật đó lại kêu lên tiếng “chiêm chiếp”, kêu mãi không ngừng, rất ồn ào.

Từ Tử Thanh mở mắt, quả nhiên nhìn thấy một chú chim non, đang vô cùng vui vẻ đạp qua đạp lại trên ngực hắn. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Từ Tử Thanh bỗng nhớ lại, lúc hắn ngất xỉu, tựa hồ nghe thấy vài tiếng chim hót non nớt, có lẽ chính là nó chăng? Hơi hơi mỉm cười, hắn mở lòng bàn tay ra, làm một động tác mời hiền lành với chim non.

Chim non nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, rồi nhảy lên, đạp lên lòng bàn tay hắn, chiêm chiếp kêu vài tiếng với hắn, rất là dễ nghe. Từ Tử Thanh bị nó ồn ào đến không còn buồn ngủ, liền ngồi dậy. Chim non nhảy xuống lòng bàn tay hắn nhảy qua nhảy lại, Từ Tử Thanh nhìn chim non, mới phát hiện vài miếng vỏ trứng vỡ, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên tia sáng, đã nhớ ra. Đây không phải là quả trứng chim ưng mà hắn đón được trong bí cảnh sao? Thì ra là đã nở.

Lần này đại nạn không chết, Từ Tử Thanh nhìn ưng con đã từng ở trong vạt áo của hắn một đoạn thời gian, trong lòng không nhịn được có chút lo lắng. Hắn liền bế ưng con đến gần hơn, cùng nó bốn mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng nói: “Thì ra là ngươi. Lúc trước ta không nhận ra ngươi, ngươi có giận ta không?”

Ưng con nhảy hai cái, kêu lên một tiếng “chiếp”. Từ Tử Thanh cười nói: “Được rồi, lời ngươi nói ta nghe không hiểu, coi như ngươi không giận ta.”

Ưng con lại nghiêng đầu: “Chiếp chiếp.”

Từ Tử Thanh trầm tư một lúc, lại nói: “Ngươi và ta khó được có duyên phận này, không bằng làm bạn nhau nhé? Nếu ngươi đồng ý, thì kêu một tiếng, ta cũng sẽ cho ngươi một cái tên.”

Ưng con giống như nghe hiểu, dùng chút lực nhảy lên đầu vai Từ Tử Thanh, dụi đầu vào cổ hắn cọ cọ vài cái. Từ Tử Thanh cảm thấy thú vị, liền cười to nói: “Tốt tốt tốt, từ nay ngươi đi theo ta, nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.” Hắn lại nhớ đến cha mẹ nó, lại thấy ưng con lúc này mọc ra lông tơ nho nhỏ, mơ hồ nhìn ra là màu đen, liền nói, “Mẹ ngươi toàn thân lông đen, cha ngươi lại toàn thân lông vàng kim, màu đen thâm trầm, màu vàng kim đẹp đẽ quý giá, ngươi thân là con họ, không bằng kêu là “Trọng Hoa” đi. 

Trọng Hoa ở kiếp trước của ta có nghĩa là tuế tinh, cũng chính là sao Mộc, linh khí ta tu hành cũng là mộc khí, mặc dù bây giờ đã không thể tu hành nữa. Ngươi ở bên cạnh ta, lấy “Trọng Hoa” làm tên, vừa kế thừa cha mẹ ngươi, lại vừa thay ta cất giữ một kỷ niệm.”

Ưng con đạp đạp hai chân, coi như đã nhận. Từ Tử Thanh liền gọi một tiếng “Trọng Hoa”, ưng con “chiếp” một tiếng, coi như trả lời.

Bên người có ưng con làm bạn, chút tiếc nuối còn lại ban nãy cũng tan biến, Từ Tử Thanh vỗ vỗ quần áo, mới phát hiện vết thương trong người đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Lúc này hắn mới nhớ đến, lúc nãy hắn không cam lòng tĩnh tọa một lúc lâu, linh khí đi vào cơ thể không thể tụ tập ở đan điền, nhưng lại tẩm bổ cơ thể một lần. 

Cũng may linh căn chưa bị tổn hại, linh khí trong trời đất là hỗn tạp, mang tính hung tợn, nhưng đi qua linh căn sàng lọc, liền trở nên dịu dàng. Hơn nữa linh căn của hắn lại thuộc hành mộc, mộc dịu dàng ấm áp, lại chứa đựng sức sống mãnh liệt, mới có thể ở trong cơ thể hắn tuần hoàn một vòng liền chữa hết nội thương trong người hắn. Nếu nói về điều này, Từ Tử Thanh cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Nếu có linh khí lúc nào cũng làm dịu cơ thể, tự nhiên có thể sống lâu mà không e sợ bệnh tật, mặc dù không thể tu hành, nhưng cũng có thể sống cả đời khỏe mạnh không bệnh tật. So với kiếp trước không thể đi lại cũng đã là tốt hơn rất nhiều rồi. Hắn thật sự không tham quá nhiều. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn buông xuống chuyện lúc trước, mỉm cười dùng ngón trỏ chạm vào đầu ưng con ngồi trên bả vai, đi nhanh về phía trước.

Phong cảnh nơi này vô cùng xinh đẹp, cũng không biết là ở đâu trong bí cảnh. Từ Tử Thanh thấy bốn bề vắng lặng, sao cũng phải đi thăm dò xung quanh mới được, có thể biết được mình vì sao lại đến nơi càng tốt.

Mới đi được vài bước, Từ Tử Thanh bỗng cảm thấy không đúng, hắn đưa tay lên, chỉ thấy trên ngón út tay trái đeo một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn nặng trịch, cũng không biết dùng vật liệu gì tạo thành, nhưng màu sắc đen thẫm, phát ra ánh sáng óng ánh, vừa thấy là biết không phải vật tầm thường. Nhẫn có hình dạng đầu rồng ngậm đuôi rồng, trông rất quen mắt. Từ Tử Thanh giật mình, vươn tay sờ sờ cổ thì phát hiện dây thừng đã biến mất, hắn xoay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy dây thừng đỏ đã đứt, nằm trên mặt cỏ. Đây là… vì sao??

Từ Tử Thanh rất khó hiểu, chiếc nhẫn kia đột nhiên lại nằm trên ngón út của hắn, hắn muốn gỡ nó ra, lại không thể gỡ được, giống như kết hợp chặt chẽ với ngón út vậy, không có chút kẽ hở. Nhưng chiếc nhẫn kia có phong cách cổ xưa, sáng bóng lấp lánh, rất xứng đôi với ngón tay trắng nõn của Từ Tử Thanh, trông rất xinh đẹp.

Nghĩ không hiểu, hắn cũng không suy nghĩ nữa. Đa phần là pháp khí gì đó, vì…. Hắn cúi đầu nhìn thấy trên cỏ có máu, nghĩ một lúc, có lẽ là vì hắn bị thương phun ra một ngụm máu, đúng lúc máu dính trên nhẫn, mới có thể khiến nó lột bỏ vẻ ngoài bụi bặm của mình, lộ ra vàng ngọc bên trong. 

Cấp độ, phẩm chất như thế nào, Từ Tử Thanh cũng không thể xác định, nhưng nếu muốn sử dụng pháp khí, các tu sĩ thường thường phải khiến pháp khí lấy máu nhận chủ, sau đó dùng linh lực rèn luyện, khi dùng nó mới có thể như ý mình được.

Chỉ tiếc Từ Tử Thanh bây giờ đã là người phàm, linh lực trên người đã biến mất, chỉ giữ lại một chút trong máu thịt, nhưng không cách nào lấy ra, cũng đừng nói đến việc kích hoạt pháp khí. Buông tay xuống, Từ Tử Thanh tiếp tục đi về phía trước. Năm giác quan của hắn vẫn rất linh mẫn, tựa hồ có thể nghe được tiếng nước rầm rì cách đó không xa. Hắn rơi xuống hồ rồi tỉnh lại ở trong này, tự nhiên là không thoát được quan hệ với hồ nước đó.

Lúc hắn bước đi, thì thấy trên mặt đất có giọt nước đọng lại, ẩm ướt tí tách, có không ít vũng nước ở khắp nơi, trong lòng cũng chắc chắn hơn vài phần, bước nhanh về phía trước. Ước chừng đi được hơn hai, ba trăm bước thì thấy bãi cỏ kết thúc, phía trước mơ hồ thấy núi đá xuất hiện. Từ Tử Thanh kinh ngạc, núi đá đó giống như gắn với động đá, hắn rõ ràng là chìm xuống đáy hồ, sao lại trôi dạt đến trong núi chứ? 

Tuy nhiên đợi đến khi hắn đi đến cuối, liền biết chính mình hiểu sai rồi. Trước mặt là một sườn dốc, cực kì dài, nối liền với động đá. Động đá cũng không phải cao, thấy nơi đó có vài vũng nước đọng lại róc rách không ngừng bào mòn, hơi nước lạnh lẽo, Từ Tử Thanh đứng lại, có thể ngửi được mùi nước nhàn nhạt. Tiếng nước ù ù lúc nãy càng lúc càng gần, giống như là có chút vang vọng, hắn đi dọc theo sườn núi chầm chậm trèo xuống, trong lòng nghĩ phải tìm hiểu đến cùng mới tốt.

Đi dọc theo sườn núi, sườn núi khá trơn trượt, đi đứng phải cẩn thận, Từ Tử Thanh đi rất chậm, bây giờ hắn rất yêu quý tính mạng của mình. Đợi đến khi đi xuống sườn núi, chỉ thấy phía dưới có một ao nước đọng lại, nước rất cạn, ước chừng chỉ đến mắt cá chân thôi. Hắn bước qua ao nước, thấy phía trước có bùn ẩm ướt, bùn đất đỏ đen, trông rất phì nhiêu. 

Tiếng nước càng lúc càng vang, Từ Tử Thanh không kiềm nổi ngẩng đầu, vừa nhìn thì liền nghẹn họng trân trối. Thì ra ở bên ngoài động núi, có một lốc xoáy rất lớn rất cao! Lốc xoáy xoay ngược chiều kim đồng hồ, xoay tròn xoay tròn, tiếng nước nghe như tiếng sấm, ầm ầm như sét! Cảnh tượng bây giờ phảng phất như thiên khí hàng thế, vô cùng rung động! Còn tiếng nước kia lại từ trong xoáy nước truyền đến mãnh liệt!

Tạo hóa tự nhiên vô cùng tráng lệ hùng vĩ, Từ Tử Thanh lúc này coi như đã hiểu được, không khỏi vui vẻ thoải mái, tinh thần cũng bị cảnh tượng này cướp đi mất. Thật lâu sau, tinh thần hắn chầm chậm trở lại, bản thân mình chìm xuống đáy hồ, vì duyên phận mới có thể lấy lại được mạng sống. Bây giờ hắn chặt đứt ý tưởng đi ra ngoài trong đầu, phía trên thanh thế lớn như vậy, với cơ thể yếu ớt như bây giờ, căn bản là không thể chống chọi với lốc xoáy này. Lại nghĩ đến cảnh đẹp bên trong động đá, giống như nơi ở của thần tiên, nếu có thể ở trong sống qua ngày, cũng không tính ông trời đối xử tồi tệ.

Đang suy nghĩ, cần cổ bỗng truyền đến đau đớn, hóa ra là bị ưng con mổ hai cái, Từ Tử Thanh mới hoàn hồn, nghiêng đầu bế nó, cười hỏi: “Trọng Hoa, sao vậy?”

Ưng con vỗ vỗ hai cánh, xoay người nhảy vào trong động đá, trông có vẻ rất sốt ruột. Từ Tử Thanh cũng không đành lòng làm trái ý nó, liền đi theo sau. Cơn lốc xoáy phía trước tuy rằng rất tráng lệ, nhưng sau này mỗi ngày đều thấy, cũng không cần cố chấp trong phút chốc.

Vì ưng con vội vàng, Từ Tử Thanh cũng bước nhanh hơn một chút. Thảm cỏ xanh mướt như gấm, càng xem hắn càng thấy vui vẻ thoải mái. Cho đến khi Từ Tử Thanh đi đến một thân cây cao đến eo, ưng con mới kêu lên tiếng dừng lại, Từ Tử Thanh cũng dừng lại. Ưng con nhanh lẹ nhảy qua, ngay tại gốc cây đó, dùng hai chân cào đất lên. Đất bị cào lên, lộ ra một số con sâu, cũng không giống như con sâu đen nâu tầm thường trong đất, mà lại mập mạp trăng trắng, trông có vẻ rất ngây thơ. Từ Tử Thanh ngẩn ra, trong phút chốc đã hiểu được.

Quả nhiên, ưng con cúi xuống, dùng mỏ gắp lấy sâu, sau đó ngẩng đầu lên nhanh chóng nuốt vào trong bụng. Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười, từ lúc hắn đi vào trong bí cảnh không lâu thì đã ăn Tích cốc đan nên không biết đói khát, lại quên ưng con mới phá xác không lâu, quả thật cần ăn cái gì đó. 

Thì ra nó sốt ruột như vậy là vì đã đói bụng. Ưng con liên tục nuốt vào ba, năm con sâu, sau đó cọ cọ mỏ mình lên phiến lá, rồi xoay người nhảy lên lòng bàn tay Từ Tử Thanh vươn ra. Từ Tử Thanh chợt phát hiện, lông tơ trên người ưng con cư nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dài thêm được một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play