Từ Tử Thanh giật mình, không khỏi nghĩ, Vân sư huynh thật cẩn thận. Hắn lập tức đáp: “Đa tạ Vân sư huynh.” Rồi khi nhìn hướng Vân Liệt, ánh mắt lại càng thêm dịu dàng. Sau này có sư phụ có bạn tốt, lại có núi mở động phủ, cảm giác không nơi cư trú khi đến dị thế cũng vơi bớt lại, nỗi lòng lơ lửng không chừng lúc trước cũng dần dần lắng đọng lại.
Từ Tử Thanh hai mắt nhắm lại, rồi khi mở ra, ánh sáng xanh lóe lên vụt tắt, tâm tình lại nâng lên cao thêm một tầng. Lúc này hắn nhìn lại núi hoang chung quanh, cảm giác rất khác biệt. Nếu Vân sư huynh đã đồng ý, vậy thì hắn sẽ biến Tiểu Lục Phong này thành một nơi tu luyện cực tốt!
Lại đi thêm một đoạn, qua sườn núi. Càng lên cao thì đường đi càng quanh co, hình dạng núi cũng càng thêm chót vót, nơi nơi đều là đá tảng san sát nhau, lại thêm vô số đá núi trơn bóng to lớn, không che không đậy. Thoạt nhìn là nơi rất tốt để mở động phủ. Rất nhanh thì đã đến đỉnh núi. Đỉnh núi tròn tròn không nhọn, không giống như núi đá sừng sững ở Tiểu Trúc Phong, lối ra vào cũng khá hẹp, nếu chỉ dùng để đi lại thì còn được, nhưng nếu muốn luyện kiếm thì không đủ sử dụng.
Chính lúc này, Vân Liệt lên tiếng: “Lùi về sau.”
Từ Tử Thanh lập tức hiểu ý, lắc người bay lên trời, lùi về sau mấy trượng xa mới dám đạp Bích diệp trôi nổi giữa không trung. Vân Liệt cũng đạp kiếm ý đứng ở trên cao, ngón tay khẽ cong, một thanh phi kiếm linh khí cuồn cuộn hiện ra trong lòng bàn tay. Sau đó y cầm kiếm chém xuống, kiếm phong cùng kiếm cương bắn ra, mỗi đường kiếm dài gần mười trượng, cùng một lúc chém xuống — “Rầm rầm!”
Trong ánh nhìn trợn tròn của Từ Tử Thanh, đỉnh núi Tiểu Lục Phong đã bị kiếm cương chém thành hai! Vô số núi đá từng tảng từng tảng ầm ầm lăn xuống, nhưng còn chưa rơi xuống chân núi đã bị kiếm khí chém thành bột phấn, chỉ còn cát bụi rơi lả tả xuống thôi! Kiếm cương tan hết, đỉnh núi đã bị gọt thành vách núi trơn bóng, sừng sững một phương, cao chừng trăm trượng, như một thanh cự kiếm đâm thẳng lên trời, cực kỳ lợi hại, cao không thể với tới! Bên dưới thì bị kiếm khí quét qua, dọn ra một mảnh đất bằng phẳng rộng chừng mười dặm. Đồng thời có vài khối nham thạch lớn bị kiếm phong thổi bay, lại bị kiếm thế đè nén, đâm mạnh vào núi, hình thành vài núi đá dựng đứng. Trong chớp mắt, đỉnh núi đã được cải tạo thành một đạo trường hoàn hảo!
Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn lại, Tiểu Lục Phong đã hơi hơi thành hình rồi, so với ban nãy trông có vẻ khí thế hơn rất nhiều. Nhưng Vân Liệt vẫn chưa dừng tay lại. Chỉ thấy y dựng thẳng hai ngón tay, như một thanh kiếm, bắn ra một đường kiếm cương cực mạnh. Một tiếng nổ mạnh vang lên, đá vụn bay tứ tung, kiếm khí mạnh mẽ đẽo gọt ra một huyệt động cao hơn một trượng, rộng một trượng (1 trượng = 3,33m). Nhìn kỹ bên trong thì thấy đất đai bằng phẳng, linh khí nồng đậm từ dưới đất tuôn ra, phút chốc đã bao phủ toàn bộ sơn động. Linh khí nhanh chóng tụ tập lại, hình thành sương mù che lấp đỉnh núi. Có chỗ quá nhiều thì nhanh chóng hình thành mây, từng cụm mây tụ lại với nhau, như có như không, khiến đỉnh núi như là một nơi chốn thần tiên vậy. Đó là luồng linh khí đầu tiên linh mạch tam giai phun ra, là luồng khí tươi mát nhất, cũng nhiều nhất.
Từ Tử Thanh thấy cảnh tượng dần hình thành, trong lòng cũng có tính toán. Chớp mắt đã đến lúc hắn phải mở động phủ rồi. Linh mạch tam giai quấn quanh toàn bộ ngọn núi, nhưng linh mạch cũng chia ra dài ngắn, hơn phân nửa đoạn lớn đều ở trên sườn núi. Linh mạch lại uốn lượn theo dáng núi, có vài nơi có linh khí nồng đậm nhất, hoặc đó là nơi uốn cong của linh mạch, linh khí tụ tập nhiều nhất, đều là những nơi thích hợp mở động phủ. Từ Tử Thanh phóng thần thức ra, đi thẳng vào lòng núi. Chớp mắt, những nơi linh mạch đi qua hắn đều là ghi nhớ kỹ càng. Suy nghĩ một lúc, hắn chọn một chỗ gần đỉnh núi.
Trong lòng thầm nghĩ, Vân sư huynh thiên tư trác tuyệt, tuổi trẻ như vậy đã ngộ ra được kiếm ý, nhưng thế giới to lớn, sao biết không có ai lợi hại hơn sư huynh chứ? Ta bây giờ mặc dù đã Trúc cơ, nhưng đối với người của đại thế giới mà nói, đây cũng chỉ là một cửa phải qua để trở thành đệ tử nội môn bình thường thôi. Nếu sau này gặp phải người có thể ngộ ra kiếm ý, với chút đạo hạnh như bây giờ, ta chẳng phải là đưa bữa tiệc cho kẻ đó sao! Lại thêm, tuy nói hắn may mắn bái được một sư phụ tốt, nhưng thuộc tính của sư phụ và mình hoàn toàn khác nhau, muốn tu tập công pháp, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Bây giờ Vân sư huynh có lòng tốt, mặc hắn náo động, hắn phải chăm chỉ tu hành, mới không cô phụ ý tốt của sư huynh. Nếu Từ Tử Thanh ở dưới đỉnh núi, hễ Vân Liệt rèn luyện kiếm ý, uy áp lan tràn ra, hắn có thể mượn này tôi luyện ý chí của mình, chống lại ảnh hưởng của kiếm ý. Chờ sau này dù hắn gặp được người ngộ ra kiếm ý thì thần hồn cũng không dễ dàng dao động.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).