Kim Quế vui vẻ ngồi trong sương phòng, được Thẩm Nhược Hoa phân phó, trong Nam sương phòng là một tủ gỗ mới tinh, bởi vì phải nâng phòng, dán lên cửa sổ chữ phúc kéo dài, ngay cả giường cũng trải ra chăn gấm thêu bách tử thiên tôn, thoạt nhìn vui vẻ lại mới tinh một mảnh.

Nàng sờ sờ chăn thêu hoa, trong lòng vui mừng không che dấu được khóe miệng, từ nay về sau nàng chính là Quế di nương, chân chính là người bề trên, không còn là nha đầu nữa. Nàng tuổi trẻ xinh đẹp tất nhiên có thể sinh cho Tam gia một trai một gái, nương tử nhà mình lại là người tính tình mềm mại, đến lúc đó, nàng còn sợ không có ngày lành sao?

Vừa nghĩ đến dáng vẻ tuấn tú của Tam gia, mỗi lần nói chuyện với nàng đều dịu dàng lại săn sóc, sau này nàng có thể đường đường chính chính hầu hạ bên cạnh hắn, càng cảm thấy mình dự định không sai.

Yêu Đào dẫn tiểu nha đầu đi vào, trong tay tiểu nha đầu bưng một bộ quần áo mới tinh, là cho Kim Quế mặc sau khi nâng phòng.

Yêu Đào đi vào, quỳ gối làm lễ với Kim Quế: "Quế di nương, quần áo mới làm đưa tới, phu nhân bảo nô tỳ dẫn người đưa tới." Nhưng cũng không thèm nhìn Kim Quế một cái, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm trên mặt đất.

Kim Quế nhìn vành mắt nàng đỏ lên, tiến lên kéo nàng ta: "Ngay cả ngươi cũng muốn đến chê cười ta?" Trong giọng nói của nàng có tiếng nức nở, "Người bên ngoài không biết ta, mấy người các ngươi chẳng lẽ còn không biết, ta cũng là bất đắc dĩ, bằng không cũng sẽ không..." Nàng nói không được nữa, lấy khăn tay che mặt, rất đau lòng.

Thấy nàng như vậy, cuối cùng trong lòng cũng không đành lòng, vừa định mở miệng, nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện: "Yêu Đào, ngươi có ở trong phòng không? Nương tử bảo ngươi trở về trả lời."

Phương Hạnh vén rèm đi vào, trong tay cầm một hộp khảm trai gỗ sơn mài, trên mặt mang theo vẻ mặt cười như không cười đi lên hành lễ với Kim Quế: "Quế di nương mạnh khỏe, đây là phu nhân sai nô tỳ đưa tới, là thưởng cho di nương nâng phòng." Nàng đem chữ ‘di nương’ và ‘nâng phòng’ cố ý cắn thật nặng, trong mắt là khinh miệt không thể che dấu.

Kim Quế buông khăn tay, trừng mắt nhìn Phương Hạnh, không còn bộ dáng bi thương đau đớn lúc trước, giọng điệu cũng cứng ngắc: "Thả xuống đi."

Phương Hạnh giao hộp cho tiểu nha đầu, kéo kéo Yêu Đào: "Nương tử muốn ngươi về đáp lời, đừng trì hoãn nữa." Yêu Đào đồng ý đi theo nàng lui ra ngoài.

Sắc mặt Kim Quế trầm xuống, nàng vốn định nghĩ cách để Thanh Mai và Yêu Đào thông cảm, còn có thể giao hảo, ngày sau mình làm di nương cũng có thể để bọn họ giúp đỡ, dù thế nào cũng có thể để nương tử thiên vị mình một chút, không ngờ Phương Hạnh lại tới làm hỏng chuyện của nàng. Đúng rồi, nàng làm hỏng chuyện tốt của Phương Hạnh, Phương Hạnh dĩ nhiên cũng sẽ không để cho nàng thoải mái.

Nàng cười lạnh một chút, chỉ là Phương Hạnh sợ là không biết, nàng tận mắt nhìn thấy chuyện kia. Nếu để nương tử biết, chỉ sợ Phương Hạnh cũng đừng hòng dễ chịu.

Trong Đông sương phòng, Thẩm Nhược Hoa và Hạ ma ma nói chuyện, Hạ ma ma cầm sổ sách vẻ mặt đau khổ nói: "... Nương tử vừa vào cửa, rương bạc đủ hai vạn lượng, điền trang bốn phía kinh đô, ruộng đồng bốn trăm mẫu, ngay cả cửa hiệu chợ Tây cũng có hai cái, bây giờ sổ sách này lại... chỉ có không đến năm trăm lượng bạc, điền trang vẫn còn, không có ấn tín của nương tử bán không được. Chỉ là cửa hàng cũng đã cho thuê rồi, tiền thuê một đồng cũng chưa từng nhập sổ sách."

Sắc mặt Thẩm Nhược Hoa trầm xuống, lúc trước Thẩm thị quá nhu nhược, của hồi môn của nữ tử chính là sự tự tin khi gả đến nhà chồng để sống yên phận, ‘nàng’ không những không giữ được của hồi môn, còn bị Tiết lão phu nhân dăm ba câu dỗ dành được bác áp rương và cửa hiệu, điền trang của hồi môn đều giao cho Thường ma ma, nói là giúp đỡ xử lý, chưa từng để nàng nhìn thấy.

Vốn Thẩm thị còn có chút tiền riêng, là Thẩm phu nhân không yên tâm giấu ngân phiếu hai ngàn lượng trong hộp trang điểm của nàng, cũng đều đưa cho Tiết Văn Hạo, còn mình thì ngay cả bạc khen thưởng nha hoàn bà tử cũng phải bỏ ra từ tiền tiêu vặt hàng tháng.

Mấy người Hạ ma ma đều khuyên Thẩm thị, để nàng nghĩ cách đòi lại của hồi môn, chỉ là Thẩm thị từ đầu đến cuối đều không dám mở miệng, đến bây giờ lại thành cục diện rối rắm như vậy.

Sắc mặt Thẩm Nhược Hoa không quá dễ nhìn, xem ra vị lão phu nhân Quảng Bình Hầu phủ nổi danh một lòng hướng Phật dễ gần này thật là lợi hại, chẳng những quản chặt trong viện con trai, ngay cả của hồi môn con dâu cũng vớt đi.

"Tiền tiêu vặt hàng tháng này còn chưa phát, chút bạc ấy sợ là không đủ." Thường ma ma đã tham ô tiền tiêu vặt hàng tháng chuyển đến Quỳnh Bích viện từ lâu, chỉ để lại chút bạc như vậy, trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của nha hoàn hạ nhân, ngay cả mua sắm trong bếp cũng không có tiền chi tiêu.

Thẩm Nhược Hoa lạnh lùng nói: "Nếu không có bạc phát tiền tiêu vặt hàng tháng thì phải trừ bớt phần bạc nộp vào công quỹ, trước tiên phải  tăng cường dùng cho Quỳnh Bích Viện đã." Sau khi Thẩm thị gả tới đây, Tiết lão phu nhân lập ra quy củ mỗi tháng các phòng nộp bạc lên cho công quỹ, Quỳnh Bích Viện vừa nhận được tiền vào sổ sách liền phải nộp bạc lên.

Hạ ma ma lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: "Nếu như dạy lão phu nhân biết, chỉ sợ..."

Thẩm Nhược Hoa cười lạnh nói: "Không sao. Nếu bà ta trách tội, ta dĩ nhiên có lời muốn nói." Muốn cầm bạc hồi môn này miễn phí, thiên hạ này cũng không có chuyện hời như vậy!

Nói là các phòng đều phải giao bạc, thế tử phu nhân đích tôn quản lý gia đình dĩ nhiên là sẽ không giao, phu nhân nhị phòng  giao nộp mấy tháng liền ở trong sân khóc rống một hồi, nói Nhị gia Tiết Văn Thanh không quan không tước, chẳng qua là nhàn rỗi ở nhà dựa vào ăn của hồi môn của nàng ta làm sao còn có bạc nộp lên của công, nhà mẹ đẻ Diêu thị cùng phủ Thừa tướng có quan hệ gần gũi, lão phu nhân cũng không dám trách móc nặng nề nàng ta nữa. Đến cuối cùng thế nhưng chỉ có Tam phòng đúng hạn giao bạc, Thẩm thị biết cũng chỉ là trong lòng khổ sở, cũng không dám nói gì với lão phu nhân, cứ như vậy đem toàn bộ tiền bạc giao cho Thường ma ma, chi dùng còn chưa đủ.

Phương Hạnh cùng Yêu Đào đi vào đáp lời: "Nam Sương phòng đều đã chuẩn bị thỏa đáng rồi."

Thẩm Nhược Hoa vuốt tóc mai, không thèm để ý nói: "Đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy chọn ngày nâng phòng đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play