Tiết Văn Hạo rầu rĩ ra khỏi Hàn Lâm viện, vừa rồi đồng liêu còn đang nói giỡn với hắn, đều nói hắn thân là Quảng Bình Hầu phủ Tam gia, thế mà ủy khuất ở Hàn Lâm viện làm một thị độc học sĩ tòng ngũ phẩm, huống chi hắn vốn là văn tài xuất chúng, làm văn chương tốt lại xuất thân tiến sĩ, sao có thể khuất phục ở Hàn Lâm viện làm một công việc nhàn nhã thanh liêm.
Tên tùy tùng theo Tiết Văn Hạo ngồi phơi nắng dưới chân tường trước cửa Hàn Lâm viện, thấy hắn đi ra, trên mặt còn mang theo tức giận, vội đứng dậy vỗ vỗ bụi trên vạt áo, cười tiến lên đón: "Bây giờ gia trở về ạ?" Gọi người dắt ngựa tới.
Tiết Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa, vung dây cương đi về phía trước. Tiết Hưng vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, trong lòng thầm nhủ, chỉ sợ Tam gia lại nghe được lời ong tiếng ve gì đó, gia nhà mình sinh ra dáng vẻ đường đường, lại là người có tài học, chỉ bởi lúc trước Hầu phủ bị đoạt tước, đành phải ở Hàn Lâm viện mưu công việc, lại cưới Thẩm thị phu nhân, gia dĩ nhiên là không hài lòng, hiện tại Hầu phủ phục tước, làm sao còn đồng ý chấp nhận nữa.
Tiết Hưng lắc đầu, đáng thương cho Tam phu nhân, chỉ sợ gia chưa chắc chịu tha cho nàng. Mắt thấy Tiết Văn Hạo đi xa, Tiết Hưng vội vàng đi theo.
Mãi cho đến trước cửa phủ Quảng Bình Hầu, Tiết Văn Hạo mới xuống ngựa, ném roi ngựa vào tay người hầu đang chào đón, bước nhanh vào trong phủ, hiện tại trong lòng hắn tràn đầy phẫn uất, ngay cả một câu cũng không muốn nói nhiều.
"Tam gia." Lúc hắn đi qua trước cửa phủ, lại nghe được một tiếng gọi sợ hãi.
Tiết Văn Hạo nghi hoặc quay đầu, trông thấy bên cạnh cửa hông phủ Quảng Bình hầu có một cô gái trẻ tuổi, một thân váy bông vải bình thường, mặt mộc mạc, trên búi tóc nửa điểm thoa hoàn cũng không có, chỉ có trên tay đeo vòng bạc, hình thức cũng không còn thịnh hành nữa, chỉ là dung mạo xinh đẹp thanh tú, trong ánh mắt mang theo chút e lệ, lại lấp lánh, nhìn hắn về phía mình, lập tức xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, thần thái vân kiều vũ khiếp kia làm cho người ta nhìn thấy mà sinh lòng thương tiếc.
(*) vân kiều vũ khiếp: thái độ nhút nhát sợ hãi của phụ nữ
"Ngươi là... nương tử Tề gia?" Tiết Văn Hạo ngẩn người, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra người trước mắt này là ai.
Tề nương tử vén áo làm lễ, phúc cho Tiết Văn Hạo: "Tam gia."
Tiết Văn Hạo vẫn còn nhớ rõ vị Tề gia nương tử này, đơn giản nàng là đồng hương của Thẩm thị, phụ thân nàng Tề Quang Nho cũng là Phủ Thừa lục phẩm của Bảo Định Phủ. Cho nên nàng từ nhỏ đã giao hảo với Thẩm thị. Tề Quang Nho cũng coi như một năng thần, mấy năm trước đề bạt đến kinh đô làm Hộ bộ chủ sự, chỉ là ở kinh đô ngũ phẩm sự thật không coi là cái gì, còn phải theo cấp trên đi xã giao đồng liêu, Tề gia sống còn không bằng ở phủ Bảo Định. Lúc đầu Thẩm thị gả tới, Tề nương tử cũng tới bái phỏng vài lần, sau đó cũng không thấy lui tới gì, ngược lại sau khi Tiết gia phục tước, Tề nương tử càng ngày càng chăm chỉ đến thăm Thẩm thị, Tiết Văn Hạo mỗi ngày ở Hàn Lâm viện làm việc, chỉ là gặp một hai lần, cũng đều ở Đông sương phòng, vội vàng gặp mặt thôi, khó trách thấy lạ mặt
Tiết Văn Hạo vội nói: "Tề nương tử không cần đa lễ, ngươi tới gặp Thẩm... phu nhân sao?"
Tề nương tử cầm một hộp đựng thức ăn bằng gỗ sơn mài từ trong tay tiểu nha đầu phía sau, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nghe nói mấy ngày nay thân thể Tam phu nhân không khỏe, ta cố ý chuẩn bị chút canh sâm đưa tới."
Tiết Văn Hạo nhìn tóc mai đen nhánh của nàng, ngay cả một cái trâm cũng không có, trên vành tai thon nhỏ tú khí cũng chỉ cắm một cọng trà, ngay cả hoa tai bạc cũng không có, cái cổ mảnh mai thẳng tắp lộ ra có chút rũ xuống, làm cho người ta có ý nghĩ muốn che chở.
Hắn lấy lại tinh thần, khẽ cười nói: "Vậy ngươi đi đi, ta còn có việc, sẽ không đưa ngươi đi qua."
Tề nương tử thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, khuôn mặt đỏ ửng, cắn cắn môi thấp giọng nói: "Đa tạ Tam gia." Ôm hộp thức ăn sơn mài kia uốn gối, mang theo tiểu nha đầu gầy yếu đi vào.
Tiết Văn Hạo đứng tại chỗ, nhìn vị Tề nương tử kia vào cửa hông, lúc này mới đi vào cửa, đi về phía tiền viện.
Đông sương phòng Quỳnh Bích Viện, Thẩm Nhược Hoa lật xem sổ sách lúc trước, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bàn, trong lòng tính toán số bạc dùng để thu chi, nàng cũng không cần bàn tính, cũng đã luyện thành bản lĩnh tính nhẩm từ lâu.
Thanh Mai mặc dù không hiểu nàng đang làm gì nhưng biết tất nhiên là quan trọng, không dám quấy rầy, nhẹ nhàng đặt chén trà ở bên bàn trà của nàng, nhẹ giọng nói: "Nương tử, Tề gia nương tử lại tới nữa, nói là đưa canh sâm tới, nô tỳ thấy người bận rộn không rảnh, liền bảo người đuổi nàng trở về. "
Tề nương tử mấy ngày nay thật là chịu khó, không phải đưa bánh ngọt đến thì chính là đưa canh sâm đến, mặc dù đều nói là có ý tốt nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện đưa cho nương tử dùng, cuối cùng cũng đều thưởng cho tiểu nha đầu.
Thẩm Nhược Hoa ngẩng đầu lên: "Tề nương tử?" Nàng nhớ ra rồi, là bạn thân mà Thẩm thị cảm thấy thân cận đáng tin nhất, lúc trước Tề nương tử đến đây nàng đều tràn đầy vui mừng, dù sao ở Quảng Bình Hầu phủ cũng nhận hết ủy khuất, khó có được người có thể nói, còn là quen biết từ khi còn bé, cũng đã cảm thấy là người thân cận tín nhiệm.
Nàng có hứng thú gặp vị nương tử Tề gia mà từ lúc phủ Quảng Bình hầu phục tước liền chăm chỉ tới đây. Nàng gấp quyển sổ lại, nói với Thanh Mai: "Mời Tề nương tử vào đi.
Thanh Mai thở dài trong lòng, nương tử sợ là lại thương hại Tề nương tử. Nàng đáp ứng lui ra ngoài.
"Tam phu nhân." Tề nương tử vào phòng, dịu dàng dịu dàng gọi, khuỵ gối, không còn cung kính khéo léo như lúc hành lễ với Tiết Văn Hạo. Nàng ta biết Thẩm thị cũng sẽ không so đo những thứ này, mỗi lần nàng ta tới đều được Thẩm thị không đợi được lôi kéo nói chuyện, làm sao còn để ý những thứ này.
Thẩm Nhược Hoa khẽ mỉm cười nhìn nàng ta hành lễ, mới nói: "Đem ghế cho Tề nương tử."
Tề nương tử ngồi xuống, cười đưa hộp thức ăn cho Thanh Mai: "Đây là canh sâm, Nhược Hoa phải ăn ít ngày mới được." Lúc này không gọi Tam phu nhân nữa mà thân mật gọi tên.
Thẩm Nhược Hoa khẽ gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Tề nương tử quan tâm như vậy."
Ánh mắt Tề nương tử chớp lên, khẽ cười nói: "Nhược Hoa, ngươi xa lạ quá, ta là người bạn tốt nhất của ngươi, quan tâm ngươi là việc nên làm." Nàng phân phó Thanh Mai, "Mau đem canh sâm đưa lên cho nương tử nhà ngươi, phải nhân lúc còn nóng uống." Khẩu khí rất cao ngạo, cũng chưa từng coi mình là người ngoài.
Thanh Mai cũng không nói gì, Yêu Đào cau mày rất khinh thường, bị Thanh Mai kéo kéo ống tay áo, đi đến một bên chưa từng nói chuyện.
Thẩm Nhược Hoa lại cười nhìn về phía Thanh Mai: "Đưa canh sâm lên đi, không được cô phụ ý tốt của Tề nương tử." Thanh Mai đành phải làm theo phân phó.
--
Truyện có mình tui vừa coi vừa chỉnh nên không tránh khỏi sai sót. nếu có chỗ sai mong mọi người đừng chê và báo tui hen