Trên quan đạo phía tây kinh đô, máu tươi đầy đất cùng thi thể nằm lăn lóc, cách đó không xa còn có binh khí chồng chất ở chỗ các binh sĩ, hết thảy thoạt nhìn như chiến trường, mà hai người đứng ở trung ương nhất đối lập nhau giống như pho tượng, không chút sứt mẻ.
Chu Kỳ Hữu mặc mãng bào vàng óng ánh đỏ thẫm, trên đầu đội mũ tử anh kim quan chiếu ánh sáng mặt trời đã dần dần dâng lên, chỉ là áo bào của hắn vẫn còn dính máu, trường đao trên tay cũng theo mũi đao nhỏ máu xuống, không biết những giọt máu này là của hắn hay của người khác, hắn hoàn toàn không để ý, chỉ là vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tề Minh Duệ cầm kiếm đứng trước mặt hắn.
Trên người Tề Minh Duệ cũng có vết tích của đao kiếm, trên đó dính không ít máu nhưng trên gương mặt tuấn tú của hắn lại không có nửa điểm ý tứ lùi bước, vẫn bình tĩnh lạnh lẽo như cũ, bội kiếm trong tay chỉ vào Chu Kỳ Hữu ở xa xa. Trong một đêm ác chiến này, Vũ Lâm vệ vẻn vẹn mấy trăm người lại gắt gao ngăn cản hơn ngàn binh mã tây đại doanh một lần lại một lần trùng kích, cuối cùng không để cho bọn họ bước vào kinh đô nửa bước, đến lúc này thành cục diện lưỡng bại câu thương.
Chu Kỳ Hữu không còn vẻ tao nhã như ngày xưa nhưng lại nghiêm mặt mang theo sát ý nhìn Tề Minh Duệ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tề tướng quân quả nhiên khiến ta chấn động, lại có thể phát hiện ra dự định của chúng ta trước, còn có thể dùng mấy trăm người ngăn cản binh mã của ta!”
Tề Minh Duệ lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nên tước vũ khí nhận tội đi, trời đã sáng rồi, sợ là vương phủ đã bị thân vệ vây quanh rồi.”
Chu Kỳ Hữu ngửa mặt lên trời cười to, hoàn toàn không có chút dáng vẻ khiêm tốn quân tử, tùy ý ngông cuồng nhấc lên trường đao chỉ vào Tề Minh Duệ: “Ngươi cho rằng ngươi ngăn cản ta, là có thể hủy diệt đại sự Chu gia? Không sợ nói cho ngươi biết, lúc này sợ là Thái hậu và Hoàng thượng đã bị áp giải vào cung, Hoàng hậu chỉ có thể thuận theo thiên ý, giao ngọc tỷ và cung thành ra, đợi lúc lâm triều, sẽ hạ chiếu với thiên hạ, Hoàng thượng vô đức vô năng, nhường ngôi Hoàng đế cho phụ vương ta, hết thảy nước chảy thành sông!” Hắn khinh miệt nhìn Tề Minh Duệ, “Đây là thiên ý, há một kẻ vũ phu như ngươi có thể ngăn cản! Ngươi và Thẩm thị... chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe!” Nói đến Thẩm thị, hắn không khỏi dừng một chút, có chút tối nghĩa.
Sắc mặt Tề Minh Duệ không có thay đổi, đã trầm ổn, thản nhiên nói: “Ta dốc hết khả năng, tru diệt loạn tặc!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play