Thẩm Nhược Hoa khẽ thở dài, không hề sợ hãi lửa giận của lão phu nhân: "Lão phu nhân nói đúng, đây không phải là ăn nói bậy bạ. Chỉ là chung quy lời người đáng sợ, vốn dĩ ngài có lòng tốt sợ thân thể ta không dễ xử lý chuyện trong viện, lại bị người ta nói trong Hầu phủ trên dưới không có quy củ, đây cũng là làm mất thể diện của lão phu nhân."

Sắc mặt lão phu nhân đã tái nhợt, bà cắn răng nhìn Thẩm Nhược Hoa: "Ngươi muốn thế nào?" Sở dĩ bà dám quang minh chính đại đặt Thường ma ma ở Quỳnh Bích Viện, cũng là bởi vì Thẩm thị nhu nhược không chịu nổi, cho dù chịu ủy khuất cũng không dám lộ ra. Cho nên cho tới nay bà đều yên tâm thoải mái để Thường ma ma ở Quỳnh Bích Viện quản lý. Nhưng không nghĩ đến lúc này Thẩm Nhược Hoa lại không chút che giấu mà nói rõ, làm sao bà có thể giữ được thể diện, bà là lão phu nhân hiền từ hòa thiện của Quảng Bình Hầu phủ mà mọi người đều biết.

Thẩm Nhược Hoa lắc đầu liên tục, vẻ mặt sợ hãi: "Lão phu nhân nói gì vậy, ta chỉ suy nghĩ cho lão phu nhân thôi. Chỉ sợ những người hồ đồ kia không biết, ngược lại làm hỏng ý tốt của lão phu nhân. Cho nên vẫn không làm phiền Thường ma ma nữa, có chuyện gì quan trọng ta lại đến báo cho lão phu nhân."

Nhìn Thẩm Nhược Hoa mỉm cười, lão phu nhân cố nén cơn giận muốn đuổi nàng ra ngoài, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi đã muốn như vậy, tùy ngươi!" Ánh mắt hiện lên một tia âm lãnh.

Thẩm Nhược Hoa giống như không nhìn thấy sự tức giận và lạnh lùng của lão phu nhân, vẫn cười khanh khách ngồi ở Lê Thanh viện một hồi lâu, nói chuyện với lão phu nhân, sau đó mới đứng dậy cáo từ.

Lão phu nhân vẫn lạnh mặt không để ý tới nàng, thấy nàng đứng dậy cáo từ, mới lãnh đạm mở miệng nói: "Thân thể ngươi còn chưa khỏe, vẫn là để đại phu đi qua xem một chút đi."

Khuôn mặt luôn mỉm cười của Thẩm Nhược Hoa có một tia dao động, rất nhanh lại cười nói cảm ơn lão phu nhân: "Đa tạ lão phu nhân, lát nữa sẽ sai người đi mời đại phu tới."

Nhìn Thẩm Nhược Hoa mang theo Thanh Mai và Yêu Đào ra khỏi noãn các, ánh mắt Thường ma ma hận đến như dao găm được ngâm độc, hận không thể đâm mấy lỗ thủng trên người Thẩm Nhược Hoa. Bà ta là quản sự ma ma đắc lực được lão phu nhân tín nhiệm nhất, ngay cả thế tử phu nhân nhìn thấy cũng phải xưng hô một tiếng ma ma, kính ba phần, chưa từng chịu tức giận như vậy.

Bà ta đi đến bên cạnh lão phu nhân sắc mặt khó coi, rót một chén trà nóng đưa đến trong tay lão phu nhân: "Chẳng lẽ Tam phu nhân lại tự chủ trương như vậy?"

Lão phu nhân lạnh lùng cười, tháo Phật châu vẫn luôn đeo trên tay xuống để ở một bên, nhận lấy chén trà, ăn một miếng: "Nàng hôm nay hỏi đến trên mặt ta, ta còn có thể cưỡng ép nàng giữ ngươi lại?"

Thường ma ma cúi đầu, cẩn thận nói: "Đang yên đang lành, lại không biết hôm nay tại sao nàng ấy lại..."

Lão phu nhân không kiên nhẫn cắt lời của nàng: "Lúc trước không phải nói đã an bài thỏa đáng, sao nàng còn..."

Thường ma ma run rẩy, eo càng thấp hơn: "Vốn dĩ đã nói xong rồi, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên tốt lên, sợ nàng phát hiện, không dám động thủ nữa."

Đôi mắt hiền lành của lão phu nhân rũ xuống, nhìn chuỗi phật châu tử đàn sáng bóng: "Tăng liều mạnh chút, nếu vị kia trách tội, ai cũng đảm đương không nổi."

Thường ma ma cả kinh, vội vàng đáp ứng.

Trở về Quỳnh Bích Viện, sắc mặt Thẩm Nhược Hoa không tốt lắm, trở về phòng cởi áo choàng, ngồi ở bên cửa sổ không nói một lời suy nghĩ cái gì.

Hạ ma ma tới trả lời, nhìn thấy Thanh Mai đứng ở trước cửa, liền hỏi: "Cô nương trở về rồi?"

Thanh Mai gật đầu: "Mới vừa từ Lê Thanh viện trở về, đưa Thường ma ma trở về, chỉ là trở về nhìn sắc mặt không tốt, không biết có phải bị hàn khí hay không."

Hạ ma ma nóng nảy, vén rèm đi vào, nhìn thấy Thẩm Nhược Hoa ngồi trên giường quý phi bên cửa sổ, bước lên đóng cửa sổ: "Cô nương sao lại ngồi trên đầu gió. Nếu lại bị lạnh thì không được."

Thẩm Nhược Hoa lại nhíu mày quay mặt lại: "Ma ma, người từ trước theo hồi môn tới đây đều là con cháu nô bộc trong nhà sao?"

Hạ ma ma ngẩn người, nở nụ cười: "Cô nương sao lại hỏi cái này?"

Thẩm Nhược Hoa chỉ nhìn nàng, ánh mắt kia khiến Hạ ma ma có chút không chịu nổi, lấy áo khoát khoát lên người nàng: "Nương tử sợ là không nhớ rõ, phó phụ và tiểu nha đầu theo hồi môn đều là con cái trong nhà. Trong bốn đại nha đầu chỉ có Phương Hạnh và Kim Quế là mua được từ trong tay người khác, Thanh Mai và Yêu Đào đều là gia sinh tử (*), cha nương đều ở thôn trang của nương tử."

(*) gia sinh tử: con do người hầu có khế bán thân sinh ra.

Thẩm Nhược Hoa chậm rãi ngồi thẳng người, cười nói: "Thì ra là như vậy, khó trách."

Hạ ma ma sửng sốt đang muốn hỏi, lại nghe Thẩm Nhược Hoa mở miệng nói: "Phương Hạnh cũng bị bệnh hai ngày rồi, đã khá hơn chưa?"

Hạ ma ma vội nói: "Hôm qua nô tỳ đi xem, thân thể còn chưa khỏe, tinh thần coi như không tệ." Vốn bà còn buồn bực nương tử nhà mình sao lại lạnh lùng như vậy, hiện tại xem ra vẫn nhớ thương.

"Vậy để nàng tới đây, ta có lời muốn hỏi nàng." Thẩm Nhược Hoa nói.

Phương Hạnh đi theo Hạ ma ma từ phòng dưới đến Đông sương phòng, đang vội vàng bưng chén thuốc đến, thấy Phương Hạnh ở trước cửa liền vui mừng: "Thân thể muội khỏe mạnh rồi à? Nương tử cho muội về hầu hạ rồi ư?" Thanh Mai Yêu Đào và Phương Hạnh, còn có Kim Quế…Quế di nương từ nhỏ đã ở cùng nhau, cùng nhau hầu hạ Thẩm Nhược Hoa, hiện giờ Kim Quế đã thành di nương, đương nhiên sẽ không thân thiết nữa. Cho nên nhìn Phương Hạnh đi tới, Yêu Đào rất vui mừng.

Phương Hạnh liếc mắt nhìn thấy chén thuốc kia, không khỏi run lên, dời mắt cười gượng: "Nương tử nói có chuyện muốn hỏi ta, mới tới đây."

Hạ ma ma vén rèm đi vào, quay đầu lại nói: "Còn không mau vào, cô nương còn chờ đấy, có lời gì trở về nói sau cũng không muộn."

Nhìn Phương Hạnh sắc mặt tái nhợt sợ hãi quỳ gối trước mặt, Thẩm Nhược Hoa khẽ nở nụ cười, nàng nhớ rõ lần đầu tiên mình mở mắt nhìn thấy chính là nha đầu này, khi đó nàng rất lanh lợi, bưng chén thuốc hầu hạ bên giường.

"Đang yên đang lành, sao lại bị bệnh?" Thẩm Nhược Hoa dùng cái bát đồng khều than bạc trong tay.

Phương Hạnh cúi đầu, hoàn toàn không có can đảm đối diện với nàng, thấp giọng nói: "Nô tỳ mấy ngày trước bị nhiễm lạnh, mới nhiễm chút phong hàn, thân thể đã không sao nữa."

Thẩm Nhược Hoa mỉm cười: "Thì ra là vậy, ta chỉ cho rằng ngày đó cầm chén thuốc thưởng cho ngươi ăn, ngươi mới bị bệnh thôi."

Phương Hạnh biến sắc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhược Hoa, lại cúi đầu: "Không, không phải, chỉ là nhiễm phong hàn, sợ bệnh tật lây sang cho nương tử nên mới không dám vào hầu hạ."

Thẩm Nhược Hoa gật đầu: "Nếu đã như vậy, vậy ngươi hãy trở về hầu hạ đi."

Phương Hạnh lắp bắp kinh hãi, rồi lại thở phào nhẹ nhõm cung kính đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play