Lê Thanh Viện là viện của Quảng Bình hầu lão phu nhân, trước đây mỗi ngày Thẩm thị đều phải tới đây lập quy củ, hầu hạ lão phu nhân rửa mặt chải đầu, phải đến khi lão phu nhân có chuyện gì đó sai nàng trở về, nàng mới có thể trở về Quỳnh Bích Viện. Nhưng Thẩm thị lại là một người tính tình mềm mại, thường xuyên lập quy củ bị lão phu nhân răn dạy cũng không dám giải thích, chỉ có thể trở về viện vụng trộm rơi lệ.

Nhắc tới cũng là chuyện lạ, lúc Quảng Bình Hầu phủ còn chưa phục tước, vẫn là Tiết gia, lão phu nhân cũng chưa từng muốn mấy người con dâu lập quy củ. Sau khi phục tước lại bỗng nhiên chú ý, muốn lập quy củ đúng hạn, còn phải nói chuyện cùng. Ngay cả chuyện trong viện của ba nhi tử cũng phải hỏi đến từng người. Cũng khó cho thế tử phu nhân và Diêu thị Thẩm thị, vừa lo liệu chuyện trong viện vừa phải hầu hạ lão phu nhân.

Sau khi chuyện Thẩm đốc phủ truyền tới Quảng Bình Hầu phủ, ngày tháng của Thẩm thị càng thêm khổ sở, sắc mặt lão phu nhân càng khó coi, thường thường để lại một mình nàng hầu hạ, để thế tử phu nhân và Diêu thị trở về. Ngày đó Thẩm thị về viện trốn khóc càng nhiều, cũng càng sợ hãi đến Lê Thanh viên.

Nhìn Lê Thanh viên vừa xa lạ vừa quen thuộc, Thẩm Nhược Hoa lộ ra nụ cười, dẫn theo nha đầu và Thường ma ma vào viện.

"Tam phu nhân tới rồi." Nha đầu báo vào.

Lão phu nhân Quảng Bình Hầu phủ nửa nằm trên giường nhỏ, bộ dáng mặt mũi hiền lành mỗi người đều khen giống như Di Lặc Bồ Tát làm cho lòng người thân cận, lúc này lại lạnh xuống, cười đến làm cho người ta có chút sợ hãi: "Nàng không phải bệnh đến không được, còn có thể tới viện tử này, thật là kỳ quái."

Nha đầu thấp giọng nói: "Thường ma ma cũng đi theo Tam phu nhân đến đây."

Lời này ngược lại làm cho lão phu nhân kinh ngạc, bà để Thường ma ma ở Quỳnh Bích viện, nói là giúp đỡ Thẩm Nhược Hoa quản lý viện tử, thực tế chính là để cho bà ta nhìn chằm chằm tiêu dùng trong viện, giúp đỡ nhìn nhất cử nhất động của Thẩm Nhược Hoa, có chuyện gì lặng lẽ nói cho mình biết. Tại sao lại chưa từng nói gì lại đi theo Thẩm Nhược Hoa tới đây.

Sắc mặt bà càng khó coi: "Để bọn họ tiến vào!"

Thẩm Nhược Hoa đỡ tay Thanh Mai đi vào, Yêu Đào cầm áo choàng lò sưởi tay đi theo phía sau, Thường ma ma vẻ mặt tức giận đi ở cuối cùng, vào trong phòng hành lễ thỉnh an lão phu nhân.

Lão phu nhân nhìn Thẩm Nhược Hoa, gương mặt tái nhợt mang theo vẻ bệnh tật nhưng tinh thần vẫn sáng láng, hoàn toàn không giống dáng vẻ bệnh sắp chết thường ngày, sắc mặt bà lập tức càng khó coi hơn.

"Đứng lên đi, bị bệnh không ở trong phòng dưỡng bệnh mà còn qua đây làm gì?" Lão phu nhân cố ý không cho Thẩm Nhược Hoa mặt mũi, cũng không nhìn nàng nói.

Thẩm Nhược Hoa dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng: "Lão phu nhân nói rất đúng, chỉ là có việc không thể không đến mời lão phu nhân định đoạt, mới ráng chống đỡ được."

Lão phu nhân nhìn Thường ma ma vào phòng liền vẻ mặt ủy khuất: "Chuyện gì mà gấp gáp hoảng hốt như vậy, không để ý bệnh tình chút nào, cũng không sợ lây bệnh khí cho người bên cạnh."

Thường ma ma lúc này làm sao còn nhịn được, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt lão phu nhân: "Lão phu nhân làm chủ thay nô tỳ. Nô tỳ là phụng ngài phân phó mới đi Quỳnh Bích viện giúp đỡ Tam phu nhân chuẩn bị chuyện trong viện, hôm nay sợ là Tam phu nhân ghét bỏ nô tỳ ngu dốt, không biết nhìn sắc mặt, không thể lấy lòng Tam phu nhân, muốn đưa nô tỳ trở về. Kính xin lão phu nhân nói một chút tình cảm với Tam phu nhân, chớ trách cứ nô tỳ..." Dứt lời, gào khóc lớn tiếng, giống như thật sự thương tâm vạn phần.

"Thường ma ma, ngươi cũng là lão nhân trước mặt lão phu nhân, sao vẫn không hiểu quy củ như vậy." Thẩm Nhược Hoa không đợi lão phu nhân mở miệng, trước tiên răn dạy, "Lão phu nhân nói chuyện với ta, là một hạ nhân như người có thể xen vào sao? Nếu hôm nay ta không dạy dỗ ngươi thật tốt, chỉ sợ người bên cạnh nhìn thấy chỉ tưởng rằng người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân không hiểu quy củ, hoặc là ngươi đến Quỳnh Bích viện coi mình là chủ tử không có ta! Người trong phủ ngược lại đều biết chuyện gì xảy ra. Nếu người bên ngoài nhìn thấy, sẽ chỉ cho là Quảng Bình Hầu phủ chúng ta mới được phục tước vị, hạ nhân đều vẫn là dáng vẻ ngông cuồng."

Nàng nói một phen đã bịt kín miệng lão phu nhân, làm Thường ma ma cả kinh trợn mắt há hốc mồm, đây là vị Tam phu nhân bệnh tật xiêu xiêu vẹo vẹo vô dụng kia sao?

Lão phu nhân lúc này cũng giật mình, không ngờ Thẩm Nhược Hoa bị bệnh một trận lại lợi hại hơn không ít, chỉ là bà đã quen với việc Thẩm Nhược Hoa chính là quả hồng mềm, chưa từng nghĩ nhiều, chỉ oán Thường ma ma không hiểu chuyện, lúc này lại nháo lên để cho Thẩm Nhược Hoa bắt được nhược điểm.

Bà tức giận trừng mắt nhìn Thường ma ma, sau đó mới nhìn qua Thẩm Nhược Hoa: "Đây là chuyện gì, ngươi nói một chút đi."

Lúc này Thẩm Nhược Hoa thở dài: "Nhắc tới cũng là ta không phải, gả vào phủ non nửa năm còn chưa có động tĩnh, lại bị bệnh, không thể hầu hạ Tam gia." Nàng nói xong, mặt không tự giác đỏ lên.

"Mặc dù trong viện có Liên di nương nhưng cũng không có phúc khí, hầu hạ gia hơn một năm còn không có tin vui, ta suy nghĩ như vậy cũng không phải biện pháp." Thẩm Nhược Hoa thở dài, "Vừa vặn gia nhìn trúng Kim Quế bên cạnh ta, để cho nàng hầu hạ mấy ngày, lại để cho ta cất nhắc nàng làm di nương, ta dĩ nhiên là đáp ứng."

Lão phu nhân nghe nói là cái này nhíu nhíu mày, giống như là lại nhớ tới cái gì, lần đầu tiên gật đầu: "Nạp một phòng di nương cho Văn Hạo cũng không có gì, vì sao lại muốn đưa bà ta trở về?" nàng ta chỉ Thường ma ma.

Thẩm Nhược Hoa thở dài: "Lão phu nhân thương ta trẻ tuổi, sợ không quản được chuyện trong viện, mới đưa Thường ma ma cho ta, đây là chuyện tốt khó có được, chỉ là..."

"Chỉ là Thường ma ma chung quy vẫn là người của lão phu nhân, mặc dù quản sự ở Quỳnh Bích viện nhưng lại lấy danh nghĩa Lê Thanh viên nhận phần lệ, cũng chưa từng đứng đắn ở lại Quỳnh Bích viện. Người biết sẽnói là lão phu nhân thông cảm ta, giúp đỡ ta, có những người hồ đồ không biết lại nói lão phu nhân đây là không yên lòng ta, muốn quản bạc và người của Quỳnh Bích viện đấy." Nàng nói đến đây, che miệng cười một tiếng phảng phất đây là chuyện cười.

"Cũng giống như chuyện lần này, chỉ nạp một di nương nhưng phải thông báo cho Thường ma ma mới có thể lãnh bạc làm việc. Người ta còn tưởng rằng lão phu nhân sẽ quản lý cả chuyện trong viện Quỳnh Bích viện đấy." Nàng nói thẳng, nhìn thẳng vào lão phu nhân, một bộ dáng hoàn toàn vô tội.

Lão phu nhân xấu hổ đỏ bừng cả mặt, vỗ bàn quát: "Ai nói thế! Lại dám hồ ngôn loạn ngữ như thế!" Trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, Thẩm thị này chẳng lẽ bị tà ám, lại dám nói chuyện với bà như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play