Trong phòng khách một trận yên tĩnh xấu hổ, trên mặt Tiết Văn Hạo lúc xanh lúc trắng, ngay cả chén trà cũng bưng không xong, dứt khoát sột soạt đặt trên bàn, hầm hừ nhìn chằm chằm vào hai người sau bình phong. Sắc mặt lão phu nhân đã trắng bệch, âm độc mà nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Hoa. Chỉ có Thẩm Nhược Hoa sắc mặt bình tĩnh, hơi cúi mi, lông mi dài khẽ rung động, nhìn khăn lụa trên tay cũng không mở miệng.
Tiểu Kỳ Cẩm Y vệ quét mắt nhìn tất cả rương hòm trong phòng khách, run run danh sách của hồi môn trong tay, cười lạnh nói: "Điều này e rằng khó mà nói được, hồi môn của Tam phu nhân lại kém nhiều như vậy, lại nên nói như thế nào đây?" Bọn họ cũng coi như là đã thấy nhiều chuyện trong phủ quyền quý công huân rồi. Chỉ là từng thấy tham, chưa từng thấy tham như vậy. Thế mà lại tham hồi môn của con dâu mình không còn một chút nào, lúc này thật đúng là bị vả mặt ngay tại chỗ.
Lão phu nhân lúc này đã nói không nên lời nhưng muốn bà đem đồ ăn vào trong miệng phun ra, vậy thật sự là so với cắt thịt còn đau hơn. Bà hạ quyết tâm không nói lời nào, thân thể mềm nhũn, tựa vào trong ngực nha đầu, lẩm bẩm: "Ôi, đau đầu, sợ là đầu bị phong bệnh lại tái phạm…Ôi, mau đỡ ta về viện tử..."
Tiết Văn Hạo như được Đại xá, vội vàng đứng dậy, đi đến phía sau bình phong: "Lão phu nhân thân thể làm sao vậy, cần phải mời lang trung đến, mau đỡ lão phu nhân trở về nghỉ ngơi..."
Y còn chưa dứt lời, Thẩm Nhược Hoa cười nhạt đứng dậy, phân phó với các nha đầu: "Các ngươi đỡ lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi, mời lang trung đến khám cho lão phu nhân." Lại quay mặt lại, cách bình phong nói với người trong phòng khách: "Chỉ là hồi môn của ta bây giờ mất nhiều như vậy, ngay cả ngân phiếu, khế đất cũng không thấy, dĩ nhiên không thể cứ như vậy là xong. Xin chư vị theo ta đi Thuận Thiên phủ nha, đợi ta gõ trống báo tin phủ doãn Đại nhân tra rõ việc này, thay ta làm chứng mới được."
Hai Cẩm Y vệ đương nhiên là thuận nước giong thuyền, cũng chưa từng để Quảng Bình Hầu phủ vào mắt, sảng khoái đáp ứng, các sai dịch phủ Thuận Thiên cũng đồng ý vài tiếng. Bọn họ xem như đã nhìn ra, vị Tam phu nhân này hôm nay sợ là không chịu từ bỏ ý đồ.
Lão phu nhân ngã vào trong lòng nha đầu, ôm đầu r*n rỉ, nghe nói Thẩm Nhược Hoa muốn đi Thuận Thiên phủ nha, lập tức ngồi thẳng dậy, không để ý đến còn có người ngoài ở đây, hung hăng nói: "Thẩm thị, ngươi muốn làm gì?!"
Thẩm Nhược Hoa mỉm cười đáp lại: "Lão phu nhân bị bệnh, ta đương nhiên không thể để lão phu nhân mệt mỏi. Nhưng những thứ này là hồi môn của ta sau này, cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể bẩm báo đến Thuận Thiên phủ nha, xin phủ nha tra rõ việc này, trả lại cho ta một công đạo, cũng tiện cho lão phu nhân một sự trong sạch." Một đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong suốt có thể thấy đáy nhưng lại lộ ra một cỗ âm hàn, lão phu nhân nhìn thấy, sau lưng không khỏi có chút lạnh lẽo.
Tiết Văn Hạo lúc này cũng không quản được nữa, bước nhanh tới sau tấm bình phong, nắm lấy tay Thẩm Nhược Hoa, dùng hết sức giữ lấy, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, giọng nói cực nhỏ: "Thẩm thị, ta khuyên ngươi vẫn nên thấy tốt thì dừng đi, chớ có gây chuyện thị phi nữa!" Mặt mũi của hắn hôm nay xem như mất hết, đều là Thẩm thị, không biết trời cao đất rộng gây ra những chuyện này, liên lụy hắn và Hầu phủ!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT