Lão phu nhân tức giận đến xanh mặt. Nếu không phải có Cẩm Y Vệ ở đây nhìn, sao nàng ta có thể mở miệng? Không ngờ được Thẩm Nhược Hoa còn được voi đòi tiên, còn nói muốn mở rương kiểm tra thực hư danh sách của hồi môn, đây là đang tát vào mặt bà ta!
Bà ta cố nén phẫn uất thổ huyết, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Tùy ngươi!" Của hồi môn đưa đến Lê Thanh viện còn chưa từng cho người ta động qua, để cho người nguyên dạng đưa về là được.
Bà ta sầm mặt nhìn Thẩm Nhược Hoa với vẻ mặt bình tĩnh, tai họa này giống như trúng tà, chẳng những không biết sống chết, còn nhấc lên quan hệ với Cẩm Y vệ, vậy thì càng không thể lưu lại được!
Tiết Văn Hạo lúc này ngay cả tâm tư tiến lên bóp chết Thẩm Nhược Hoa cũng có, đây là vũ nhục lớn lao đối với Hầu phủ. Nhưng hắn vừa nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của hai tên Cẩm Y vệ, không thể không cố nén lửa giận, phân phó xuống: "Đem những rương kia đến đây." Việc cần thiết lúc này là nhanh chóng đuổi những người này đi, không thể để cho bọn họ ở trong Hầu phủ dây dưa không ngớt nữa.
Chờ các bà tử theo nguyên dạng đem rương hòm đều khiêng đến trong phòng khách, nhìn phòng khách rộng rãi lập tức bị nhét đầy, mấy chục cái rương hòm sơn son đều bày ở trước mặt mọi người. Những thứ này chính là của hồi môn của Thẩm thị mà Thường ma ma mang người từ Quỳnh Bích viện cướp đi.
Lão phu nhân nhìn những rương kia, cảm thấy vừa tức vừa đau lòng. Vốn những thứ này đều nên đặt ở trong khố phòng nhỏ của bà ta, đồ vật bên trong cũng đều là của bà ta. Hiện tại lại không thể không phun ra, còn bị người ta đánh mặt. Bà ta sống đến tuổi này còn chưa từng có chuyện như vậy. Bà ta oán hận không biết xấu hổ, nhìn cũng không chịu nhìn những thứ của hồi môn kia.
Thẩm Nhược Hoa chậm rãi lấy từ trong túi tiền thiếp thân ra một xấp giấy gấp gọn gàng, giao cho Thanh Mai đưa cho hai Cẩm Y vệ: "Làm phiền hai vị làm chứng, xem trong hồi môn này có sai sót gì xảy ra hay không?" Nàng nói rồi nhẹ nhàng thở dài, "Cũng có thể trả lại cho lão phu nhân một sự trong sạch, không để cho những lời nói nhảm kia nói bậy được."
Nhìn danh sách của hồi môn, lão phu nhân biến sắc, nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Nhược Hoa, bỗng nhiên cảm thấy tất cả có gì đó không đúng. Đang êm đẹp sao lại mang theo danh sách của hồi môn chứ? Bà ta bỗng nhiên nghĩ đến trước đó Thường ma ma bảo bà quản lý chuyện của hồi môn Tam phòng, tay lập tức run rẩy, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nhược Hoa.
Hai cẩm y vệ tiểu kỳ nhận danh sách của hồi môn, nhìn lướt qua một cái, cũng là lấy làm kinh hãi, không thể tưởng tượng được của hồi môn của Tam phu nhân Quảng Bình Hầu phủ lại quý trọng như vậy, bình phong tử đàn khắc hoa, tủ lớn tử đàn khắc hoa, Đại án tử đàn khắc hoa lớn, loại này nguyên bộ lớn ước chừng phải ba bộ, Hà trù, mãng sa, trang sức, nhuyễn yên la các loại vật liệu quý giá ước chừng hơn ba trăm thớt. Lại càng không cần nói những vật trang trí đồ cổ, đồ trang sức của hồi môn của Thẩm thị đều có hai rương lớn, phô trương như vậy sợ là không thua một vị nương tử đích tôn của phủ đệ công hầu cực kỳ giàu có và sung túc xuất giá.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT