"Hầu gia đã đến." Tiểu nha đầu tiến đến, cắt ngang lời dặn dò của lão phu nhân đối với Tiết Văn Hạo.
Lão phu nhân sững sờ, vội vàng ngồi thẳng người, sắc mặt lại lạnh lùng nhàn nhạt: "Đây thật đúng là chuyện hiếm lạ, không đến ngày lễ ngày tết cũng sẽ đến viện của ta." Tuy nói vậy nhưng vẫn bảo tiểu nha đầu cột tóc mai cho bà.
Quảng Bình lão Hầu gia Tiết Mậu Nghiệp xụ mặt sải bước tiến vào, nhìn cũng không thèm nhìn Lão phu nhân đang nhìn chằm chằm hắn, vén áo bào ngồi ở thượng vị, trầm giọng hỏi Tiết Văn Hạo đang chắp tay với hắn: "Ngươi náo loạn trong phủ thành bộ dáng gì. Thế mà còn rước lấy Cẩm Y vệ, chẳng lẽ là muốn xét nhà diệt tộc!"
Lão phu nhân thấy hắn căn bản không nhìn mình, lại mở miệng chỉ trích nhi tử mình thì vô cùng tức giận: "Dù là xét nhà diệt tộc thì như thế nào, ngươi chẳng phải cũng chưa từng hỏi qua sao? Cả ngày ngoại trừ cùng người ta đi nghe hí, chính là ở trong phòng hồ mị kia, chưa từng đứng đắn quản chuyện trong phủ này. Nếu không phải ta..."
"Được rồi, được rồi!" Tiết Mậu Nghiệp không kiên nhẫn cắt ngang lời lão phu nhân: "Cẩm Y vệ là người nào, lúc trước Tĩnh vương, Huệ vương mấy lần trước đều là bọn họ động thủ. Ngươi bây giờ còn có tâm tư nói những thứ này!"
Lão phu nhân nín thở, cũng biết bây giờ không phải là lúc tranh giành, tức giận nói: "Còn có thể vì sao, không phải chính là tai họa do tức phụ Thẩm thị của lão Tam gây ra sao?"
Tiết Văn Hạo thấp giọng nói chuyện lúc trước với Tiết Mậu Nghiệp, Tiết Mậu Nghiệp cau mày vẻ mặt tức giận, hướng lão phu nhân nổi giận đùng đùng nói: "Nếu không phải ngươi tham món hồi môn này, sao lại rước lấy những chuyện này!"
Lão phu nhân lúc này cũng là tư vị không thể nói ra, bà vốn suy nghĩ Thẩm Nhược Hoa bị Cẩm Y vệ mang đi, làm sao còn có thể trở về. Những hồi môn kia so với bị Cẩm Y vệ tịch thu, chẳng bằng sớm thu được trong viện của bà, dù sao sớm hay muộn cũng là của Hầu phủ. Nhưng ai ngờ tới, Thẩm Nhược Hoa chẳng những bình yên vô sự trở về, còn kéo cả Cẩm Y vệ vào, bây giờ rơi vào tình trạng trên không được dưới không xong này.
"Nếu không phải lúc trước ngươi nhất định muốn cùng Thẩm gia định ra hôn sự này, hôm nay làm sao lại cưới một người tai họa như vậy về đây!" Lão phu nhân nhất thời thẹn quá hóa giận, bi thương, suy nghĩ chính mình cũng là vì dự định của Hầu phủ nhưng vẫn phải ủy khuất như thế, "Văn Hạo đáng thương uất ức cưới nàng, vốn là..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT