Tiểu nha đầu vén rèm lên, Thẩm Nhược Hoa đỡ tay Thanh Mai đi từng bước vào phòng. Nhìn lão phu nhân và Tiết Văn Hạo vẻ mặt kinh ngạc, nàng khẽ cười lạnh, ánh mắt đảo qua tờ hưu thư mới viết xong đặt trên bàn, tiến lên cầm lên nhìn: "Đây là cho ta sao? Tam gia văn chương tốt, ngay cả hưu thư cũng viết chính nghĩa từ nghiêm như thế. Xem ra thật sự là lỗi của ta, chẳng qua xuất phủ một chuyến lại khiến lão phu nhân sai người đi mang hồi môn cùng bàn trang điểm tới Lê Thanh viện, còn bảo Tam gia viết hưu thư cho ta."
Lão phu nhân lấy lại bình tĩnh trước, cau mày nhìn Thẩm Nhược Hoa: "Ngươi đi đâu vậy, không phải đi Đại Lý Tự sao?" Trong lòng lại thầm giật mình, lúc trước rõ ràng là bị Cẩm Y vệ mang đến Đại Lý Tự, thế mà còn có thể trở về.
Thẩm Nhược Hoa mím môi cười: "Để lão phu nhân lo lắng, ta chỉ là đến Đại Lý Tự thăm gia phụ. Gia phụ..." Cố ý kéo dài lời nói không nói tiếp.
"Hắn thế nào rồi?" Lão phu nhân vội hỏi. Nếu Thẩm Quân Nho thật sự bị gán tội danh lén kết giao Huệ Vương, Thẩm gia cũng sẽ bị liên lụy. Như vậy có thể đường hoàng đuổi kẻ tai họa vô dụng này ra ngoài, người khác cũng sẽ không nói được gì.
"Sức khỏe gia phụ rất tốt, nói là sự tình rất nhanh sẽ tra ra manh mối. Chắc triều đình sẽ trả lại ông ấy một công đạo." Thẩm Nhược Hoa cười híp mắt nói, cũng không khách khí ngồi xuống ghế bành bên cạnh Tiết Văn Hạo: "Chỉ là lúc nãy ta mới trở về, nhìn thấy Quỳnh Bích viện loạn thành một đoàn, nói là lão phu nhân phân phó, đưa của hồi môn của ta..."
Lão phu nhân trầm mặt, cắt ngang lời Thẩm Nhược Hoa: "Ngày xưa thân thể ngươi không tốt, bệnh nặng còn chưa khỏi. Ngay cả hồi môn cũng phải lấy ra đổi bạc mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Trong viện ngươi từ trên xuống dưới rất nhiều người, chẳng lẽ dựa vào bán của hồi môn mà sống sao?" Bà nhìn Tiết Văn Hạo: "Ngươi không biết tính, ngươi cũng không thể để Văn Hạo theo ngươi cùng chịu ủy khuất. Cho nên về sau của hồi môn kia liền do ta thay ngươi xử lý, đỡ bị ngươi làm hỏng hết."
Tiết Văn Hạo nhíu mày, không mở miệng khiến lão phu nhân rất không hài lòng. Bà vốn trông cậy Tiết Văn Hạo sẽ bảo Thẩm Nhược Hoa giao của hồi môn cho mình, không ngờ hắn lại cứ như vậy không nói một lời. Tất nhiên vẫn cho là Thẩm Nhược Hoa dùng biện pháp gì lừa gạt hắn, quên mất mẹ ruột này mới là tri kỷ nhất.
Thẩm Nhược Hoa cũng không giận, vẫn cười cười: "Lão phu nhân như vậy sợ là không ổn, còn chưa từng nghe nói hồi môn của con dâu nhà ai lại giao cho mẹ chồng xử lý." Nàng nhẹ giọng nói với lão phu nhân, "Ngay cả lão phu nhân lúc trước cũng không có đem hồi môn giao cho Thái phu nhân xử lý kia mà."
Lão phu nhân nhất thời giận, bà hận nhất người khác nhắc tới hồi môn của mình. Bà không thể so với Thẩm Nhược Hoa là đích nữ của Bảo Định đốc phủ Thẩm gia, thân phận quý trọng của hồi môn cũng nhiều. Bà mặc dù lúc trước là con gái của Long Bình Hầu phủ, chỉ là Long Bình Hầu phủ đã sớm xuống dốc, lão Hầu gia ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ đều thích, duy chỉ có không làm được việc gì đứng đắn. Ngay cả một chút tổ sản vốn có của Hầu phủ cũng bại sạch sẽ. Nhưng thế tử gia cũng là người vô dụng, chỉ biết chút thơ văn, làm văn chương không tốt không có chủ kiến gì. Cả ngày ở nhà nuôi hoa dưỡng chim, đem toàn bộ tiền còn lại mua chim, hoa. Đến sau này Long Bình Hầu phủ chỉ còn lại một tòa Hầu phủ trống rỗng cùng một lồng chim quý giá, bên trong chứa Bát ca biết hát các loại. Lúc lão phu nhân gả đến Quảng Bình Hầu phủ, vẫn là vay mượn khắp nơi từ người thân trong tộc đưa tới chút bạc. Suýt nữa ngay cả tình cảnh cũng không đè ép được, bị Tiết Thái phu nhân rất ghét bỏ, chưa từng cho mặt mũi nào. Từ khi Thái phu nhân qua đời mới có ngày tháng tốt đẹp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play