Khi Tiết Mậu Nghiệp bị xe ngựa kéo đến phường bệnh, đã là hấp hối, hắn không chịu để người ta đưa hắn đến phường bệnh, y quan châu phủ Đại Đồng lại không dám tùy ý dùng thuốc cho hắn, sợ xảy ra sai lầm gì sẽ bị liên lụy, kéo dài một hai ngày rốt cuộc cũng không chịu nổi, bị đám người Đặng Luân liên tục khuyên nhủ đưa đến trên xe ngựa kéo đến phường bệnh.
Thẩm Nhược Hoa nghe y quan bẩm báo, cười nhạt một tiếng: “Biết rồi, cho người đưa Tiết Hầu gia đến trong phường bệnh an trí đi.”
Y quan kia lại lộ vẻ khó xử: “Thẩm Đại nhân, trong phường bệnh không có sương phòng thích hợp có thể để Quảng Bình Hầu gia ở lại, cái này làm sao cho phải...”
Phường bệnh này vốn là một thôn trang bị bỏ hoang, bên trong chỉ có nhà lều dựng tạm thời, đều là cho người nhiễm bệnh dịch ở, Tiết Mậu Nghiệp dĩ nhiên là không chịu ở nhưng lại phải an trí hắn ở nơi nào?
Thẩm Nhược Hoa cũng không ngẩng đầu lên: “Ngươi để Quảng Bình hầu tự mình chọn đi, hắn cảm thấy nơi nào thích hợp thì an trí ở nơi đó là được.” Hoàn toàn không có ý định để ý tới.
Y quan không có cách nào khác, chỉ có thể mặt mày đau khổ, nói với người đưa Tiết Mậu Nghiệp tới lời mà Thẩm Nhược Hoa đã nói.
Tiết Mậu Nghiệp nằm ở trên xe ngựa thiếu chút nữa hộc máu, đây rõ ràng là ý tứ không định hỏi đến, phường bệnh rách nát như vậy làm sao có thể có chỗ an trí hắn cùng một đám hạ nhân, không lẽ muốn hắn cùng với những người đê tiện này ở trong lều!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT