Lời nói của Mai di nương khiến Thẩm Nhược Hoa rất kinh ngạc, nàng nhìn Mai di nương một hồi lâu mới nói: “Lời này của di nương ngược lại làm cho ta hồ đồ, đang êm đẹp vì sao muốn ta cứu các ngươi?” Nàng tươi cười, nhàn nhạt nói: “Quảng Bình Hầu gia hiện giờ đắc thế, Tam gia trong phủ lại cưới công chúa, chính là xuân phong đắc ý, vì sao hai vị di nương các ngươi muốn tới cầu cứu ta?”
Mai di nương nghe nàng nhắc tới Tiết Mậu Nghiệp, trên mặt lộ ra hận ý dữ tợn, cắn răng nói: “Đến lúc này rồi, ta cũng không gạt Thẩm nữ y nữa, ta và Lan tỷ cũng không phải xuất thân là nô tỳ, vốn cũng là nữ nhi của gia đình thanh bạch, chỉ là gia cảnh thanh hàn, từ nhỏ đã theo đoàn kịch hát hí khúc, vào nam ra bắc chính là vì gom đủ bạc, chờ mười tám tuổi chuộc thân xong là có thể hồi hương. Nhưng ai có thể nghĩ tới ở kinh đô đã bị Hầu gia coi trọng, cưỡng bức chúng ta vào Hầu phủ làm thị thiếp, ta và Lan tỷ chết cũng không chịu tòng mệnh...”
“Hắn liền buộc chúng ta lúc bồi rượu có hạ dược, hủy đi sự trong sạch của hai tỷ muội chúng ta, còn mua khế ước của chúng ta với Ban chủ, ép chúng ta không thể không vào trong phủ hầu hạ..." Nói đến đây Mai di nương đã rưng rưng nước mắt nhưng thủy chung không để cho nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhược Hoa nói: “Khó khăn lắm mới rời khỏi nơi ăn thịt người như Hầu phủ, bị đưa tới Tây Bắc cách kinh đô ngàn dặm, chúng ta muốn đến cầu xin Thẩm nữ y cứu chúng ta.” Ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết, cõi lòng đầy chờ mong.
Thẩm Nhược Hoa chưa từng nghĩ hai vị di nương Mai Lan ngày thường nhìn kiều mị diễm lệ lại còn có quá khứ như vậy, là bị Tiết Mậu Nghiệp dùng thủ đoạn như vậy buộc vào Hầu phủ.
Ánh mắt nàng trầm xuống vài phần, lại nói: “Ngươi muốn ta giúp các ngươi như thế nào!”
Mai di nương ngẩn người, kinh hỉ không thôi: “Chỉ cần Thẩm nữ y có thể thuê cho chúng ta một chiếc xe ngựa, thừa dịp Hầu gia không có mặt lặng lẽ đưa chúng ta ra khỏi Đại Đồng là được.”
Thẩm Nhược Hoa bảo Yêu Đào pha trà cho Mai di nương: “Các ngươi muốn đi đâu? TâybBắc đâu đâu cũng có ôn dịch, không ai hộ tống các ngươi đi được bao xa chứ? Nếu không cẩn thận mắc phải dịch bệnh, chỉ sợ sẽ mất mạng, chẳng bằng làm di nương ở lại Hầu phủ hưởng phúc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT