Bệnh tình của Lương Dụ Chi rất nặng, mỗi ngày Thẩm Nhược Hoa không thể không đến quân doanh chẩn bệnh cho hắn, như thế làm cho Lạc Băng rất kích động. Từ sau khi nhìn thấy Thẩm Nhược Hoa châm cứu cho Lương Dụ Chi, hắn giống như nhìn thấy chuyện gì mới lạ, chỉ cần Thẩm Nhược Hoa đến là nửa bước không chịu rời khỏi lều lớn, trông mong nhìn Thẩm Nhược Hoa châm cứu, cũng muốn học được một chút.
Tề Minh Duệ mấy ngày nay cũng rất vất vả, hắn vừa phải chỉnh đốn quân kỷ, chỉ huy phó tướng dẫn binh sĩ thao luyện, vừa phải âm thầm điều tra chuyện Lương Dụ Chi nhiễm dịch bệnh, phí không ít tâm thần, nhìn thấy Thẩm Nhược Hoa đến, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng mới có ý ấm áp: “Mấy ngày nay ngươi bôn ba bôn ba rất vất vả, bệnh dịch ở phường bệnh bên kia vô cùng lợi hại, ngươi phải chú ý nhiều hơn.”
Thẩm Nhược Hoa cúi đầu viết đơn thuốc, trên mặt ửng đỏ không che giấu được, thấp giọng nói: “Trong Đại doanh các ngươi cũng có không ít binh sĩ nhiễm dịch bệnh, ngươi bảo Lạc Băng dựa theo đơn thuốc tăng giảm lượng thuốc cho bọn họ ăn, nghỉ ngơi một đoạn thời gian hẳn là sẽ tốt lên, ngươi... cũng cẩn thận một chút mới phải.” Thanh âm câu nói sau cùng cực thấp. Nếu không phải Tề Minh Duệ nhĩ lực vô cùng tốt, sợ là cũng không nghe được.
Nụ cười trên mặt hắn càng sâu, chỉ là nghĩ đến việc điều tra lại không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói: “Chỉ là không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ta mấy ngày nay tra xét hồi lâu cũng không có đầu mối.”
Thẩm Nhược Hoa giao đơn thuốc cho Lạc Băng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Là vì chuyện Lương tướng quân nhiễm phải chứng bệnh dịch?” Sắc mặt nàng cũng nghiêm túc lên, “Ta nghĩ cũng thấy không đơn giản.”
“Bệnh dịch loạn đa phần là do người nhiễm dịch bệnh gây ra, chỉ là Lương tướng quân và mấy vị tướng quân khác đều dùng cơm canh giống nhau nhưng mấy vị tướng quân khác cũng không nhiễm dịch bệnh, lại chỉ có một mình Lương tướng quân một người phát bệnh, điều này thật sự không tầm thường.” Thẩm Nhược Hoa chậm rãi nói, “Lúc trước ta cũng từng thấy các tướng sĩ khác trong Đại doanh nhiễm bệnh, đồ ăn cũng chỉ có một số ít người nhiễm lên, có thể thấy được không phải vấn đề đồ ăn.”
Tề Minh Duệ chau mày: “Vậy thì đã xảy ra chuyện gì, không phải ngươi nói chứng bệnh dịch hơn phân nửa là do thức ăn nước uống bị ô nhiễm gây ra sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play