Để Xuân Hương đi theo Thẩm Nhược Hoa trở về Quỳnh Bích viện, Thường ma ma tiến đến trước mặt lão phu nhân, vẫy lui tiểu nha đầu, tự mình ngồi xuống ghế nhỏ, xoa bóp chân cho lão phu nhân, sắc mặt có chút thấp thỏm: "Lão phu nhân, một trăm mẫu ruộng kia không có gì không đúng chứ? Bằng không sao nàng ta nỡ lấy ra đổi bạc, đây chính là ruộng đất màu mỡ tốt nhất, ở kinh đô có tiền cũng không có chỗ mua."
Lão phu nhân cười lạnh: "Có thể có cái gì không đúng, khế ước giấy trắng mực đen. Hiện tại Tam phòng chỉ dư lại mấy chục lượng bạc, nàng không đổi ý bán ruộng đất thì phải bán cửa hàng điền trang, cửa hàng mặt tiền, dù sao cũng không có thu nhập, còn có thể có cái gì không đúng."
Thường ma ma suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Vẫn là lão phu nhân có cách, nàng muốn cầm đối bài và sổ sách đi, liền đưa cho nàng. Bây giờ còn không phải ngoan ngoãn đem ruộng đất đưa ra sao?"
Nàng hạ giọng: "Chỉ là còn có ba trăm mẫu ruộng đất cùng vài thôn trang, không bằng..."
Lão phu nhân cau mày: "Chỉ sợ thời gian không nhiều lắm. Nếu không phải sợ nàng tùy ý bán một trăm mẫu ruộng kia, ta cũng không cần phí trắc trở này. Vị kia đã đợi không kịp, hôm qua còn phái người tới hỏi qua." Sắc mặt bà càng thêm khó coi, "Vô luận như thế nào cũng không thể giữ nàng lại."
Thường ma ma sợ tới mức rụt cổ, thấp giọng nói: "Chỉ là Tam gia còn không chịu..."
"Lão Tam hồ đồ, hắn chỉ muốn có thể nhập các bái tướng, vị cực nhân thần, chưa từng nghĩ đến con cháu nhà chúng ta như vậy. Cho dù là có viết cẩm tú văn chương như thế nào, có một thân học vấn tốt ra sao, có thể có một con đường làm quan bằng phẳng, nắm giữ Đại quyền trong tay hay sao?!" Lão phu nhân nặng nề nói, "Ta đây cũng là vì tốt cho hắn, vị kia là ai cũng có thể đắc tội được sao?!"
Thường ma ma vội nói: "Lão phu nhân đừng vội, Tam gia tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời chưa từng nghĩ rõ ràng, chắc thêm chút thời gian sẽ hiểu được khổ tâm của lão phu nhân."
Bà ta quay đầu nhìn trong phòng bốn bề vắng lặng, ghé sát vào bên tai lão phu nhân thấp giọng nói: "Một lát nữa cầm khế thư, liền đi qua dặn dò động thủ là được."
Lão phu nhân khẽ gật đầu: "Nhớ dặn dò nàng thu ấn tín của nàng ta lại. Đợi xong việc lại đem ba trăm mẫu ruộng đất cùng cửa hiệu điền trang thu hồi lại là được." Thường ma ma vội vàng đáp ứng.
Thẩm Nhược Hoa dựa theo lời lão phu nhân cầm một trăm mẫu khế ước đất đai ở ngoại ô phía đông, lại do do dự dự không chịu đưa, mặt lộ vẻ khó xử nói với lão phu nhân: "Lão phu nhân trợ cấp cho Tam phòng rất nhiều bạc, nói đến trong lòng ta thực sự bất an, không bằng vẫn là cầm ra ngoài..."
Lão phu nhân cau mày cắt đứt lời của nàng: "Không cần nói thêm nữa, lát nữa kết thư ngươi cầm ngân phiếu trở về là được, "
Thẩm Nhược Hoa kinh ngạc ngẩng đầu: "Còn phải kết thư?"
Thường ma ma cười như không cười nói: "Đó là ruộng của hồi môn của Tam phu nhân. Nếu không viết kết thư làm sao có thể nói rõ ràng, viết xong kết thư hai bên thanh toán tiền xong mới không gây ra chuyện không rõ ràng."
Thẩm Nhược Hoa đành phải cúi đầu đáp ứng.
Đợi đến khi nhận xấp ngân phiếu Thường ma ma đưa, Thẩm Nhược Hoa giao cho Thanh Mai đếm xong rồi nhận lấy, lúc này mới viết kết thư giao cho Thường ma ma. Nhìn kết thư mực chưa khô kia, lão phu nhân gật đầu, vụ mua bán trong Hầu phủ này đã hoàn thành.
Thẩm Nhược Hoa nói cảm ơn với lão phu nhân, dẫn theo Thanh Mai đi ra ngoài, Phương Hạnh cũng đi theo ra khỏi phòng về Quỳnh Bích viện.
Lý Trung Hải lại vào phủ, được đưa tới phòng khách Quỳnh Bích viện ngồi. Y không có thấp thỏm cùng co quắp như lần trước, chỉ là một lòng nhớ lại tin tức hai ngày qua thăm dò được, nghĩ xem phải hồi báo Thẩm Nhược Hoa như thế nào, chỉ sợ bỏ sót cái gì.
Thẩm Nhược Hoa cách bình phong nhìn hắn quy củ ngồi trên ghế, ánh mắt kiên định, rất hài lòng, cười hỏi: "Lý trang đầu hai ngày qua có hỏi được chuyện ta muốn hỏi không?"
Lý Trung Hải nói: "Hồi nương tử, hiện giờ Đại Hưng phần lớn là núi rừng và ruộng hoang nhưng mấy thôn xóm. Nếu thật sự có ruộng có nông hộ thì có vài thôn trang. Gần vùng ngoại ô kinh đô có một chỗ có hơn trăm mẫu ruộng và hơn mười trang hộ, ruộng đất đều là chữ Lợi, trồng không được quá nhiều hoa màu. Cho nên thôn trang này tiêu phí cũng chỉ là ba ngàn lượng là có thể mua được."
Thẩm Nhược Hoa nở nụ cười, cái này cũng không khác biệt lắm với những gì nàng biết, nàng gật đầu nói: "Vậy Lý trang đầu cảm thấy thế nào?"
Lý Trung Hải suy nghĩ nói: "Ta thấy hai thôn trang kia đều là bình thường, không phải ruộng phì nhiêu thượng hạng, sợ là mấy năm đầu trồng không ra hoa màu gì, chậm rãi dưỡng đất mới được."
Thẩm Nhược Hoa cười nói: "Không cần trồng hoa màu, ngươi bảo bọn họ san bằng ruộng đồng trong thôn trang, bỏ hoang ở nơi đó là được." Nàng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Lý Trung Hải: "Ngươi đã xem xong rồi, vậy thì mua lại thôn trang này đi, để ta sai người lấy ngân phiếu, cùng ngươi đi qua đó lấy khế thư của thôn trang kia về."
Lý Trung Hải hiển nhiên chưa phục hồi tinh thần lại: "Không trồng hoa màu mà để hoang sao?" Muốn làm gì, còn san bằng ruộng đồng? Vậy một thôn trang này chẳng phải là vô dụng sao.
Thẩm Nhược Hoa cũng không giải thích, lại nói: "Mặt khác ngươi đi chợ Tây tìm một cửa hàng mặt tiền, tên là Trường Lạc Phường, ở chỗ rẽ chợ Tây, ngươi đi tìm Đại chưởng quỹ của bọn họ, nói biết Trường Lạc Phường muốn đổi cửa hàng, còn chưa có đông gia nguyện ý mua, ngươi muốn thuê nửa năm, nửa năm sau trả lại cho hắn."
Lý Trung Hải lúc này càng là đầy đầu nghi vấn, Thẩm nương tử là từ phủ Bảo Định gả tới, nàng làm sao biết trên chợ phía tây có một Trường Lạc Phường? Cho dù là biết rõ Trường Lạc Phường tại sao lại biết còn chưa có đông gia nguyện ý mua, còn bảo hắn đi thuê cửa hiệu mặt tiền kia, vì sao chỉ cần nửa năm? Theo lý thuyết, kinh doanh đều là thuê ngắn không bằng thuê dài, thuê dài không bằng mua lại, nửa năm thời gian đủ làm chút gì đó, chỉ sợ ngay cả cửa hiệu mặt tiền cũng còn chưa kinh doanh lên được.
"Nhớ kỹ, nói với hắn, đồ vật trong cửa hàng kia cũng không thể động vào, ta đều phải giữ lại." Thẩm Nhược Hoa phân phó: "Nếu hắn hỏi giá tiền, ngươi liền cho hắn một ngàn lượng bạc, hắn tất nhiên là đồng ý, chỉ là bảo hắn không được lộ ra, lặng lẽ viết khế thư là được."
Lý Trung Hải mơ hồ, nghĩ mãi mà không rõ đạo lý trong đó nhưng vẫn đáp ứng, hắn xuất thân từ nông hộ, chỉ biết là chuyện chủ nhà dặn dò phải làm tốt.