Lê Thanh viện trong noãn các đốt địa long, vén rèm lên liền cảm thấy hương thơm ấm áp đập vào mặt, lão phu nhân đang nằm ở trên giường nhỏ, nhìn Đại nha đầu Xuân Hương cắm mai vàng mới cắt vào trong bình mỹ nhân, nghe các nha đầu vừa đấm chân cho bà, vừa nói chuyện vui vẻ: "... Nghe nói hôm qua Quỳnh Bích viện náo loạn, Quế di nương mới nâng phòng cùng Liên di nương Tam phòng bắt đầu náo loạn."

Lão phu nhân nhíu mày, thờ ơ nói: "Không phải có người quản chuyện sao, sao lại để bọn họ làm loạn."

Nha đầu nói khẽ: "Nghe nói thân thể Tam phu nhân còn chưa khỏe, không quá quản những chuyện này, vẫn là náo xong mới gọi qua. Bất quá nói hai câu liền đuổi trở về."

Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Xưa nay nàng ta vô dụng, hiện tại lại là ma ốm, còn có thể quản cái gì, lại không biết nghe ai xúi giục, đến Lê Thanh viện đòi sổ sách cùng đối bài trở về, ta còn tưởng nàng ta mạnh lên, không nghĩ tới vẫn là hồ lô không có miệng."

Đang khi nói chuyện, Thường ma ma vén rèm đi vào: "Lão phu nhân, Tam phu nhân tới."

Thẩm Nhược Hoa đi theo vào, cởi áo choàng vắt lên người Thanh Mai, sau đó mới đi đến trước mặt lão phu nhân phúc: "Thỉnh an lão phu nhân."

Lão phu nhân nhìn nàng mặc váy bông hoa nhỏ màu đỏ rực, mặc dù thân hình vẫn nhỏ bé yếu ớt như trước nhưng tinh thần lại sáng láng, không giống như là dáng vẻ thân thể không tốt mà các nha đầu nói. Không khỏi sắc mặt trầm trầm, ừ một tiếng bảo nàng đứng dậy.

"Nghe nói ngươi muốn cầm một trăm mẫu ruộng ra bán lấy tiền đổi bạc?" Lão phu nhân hỏi, việc này đã truyền đến mức ồn ào huyên náo trong phủ, bà cũng không muốn quanh co lòng vòng nữa.

Thẩm Nhược Hoa gật đầu, mặt lộ vẻ khó xử: "Cũng không dối gạt lão phu nhân, thật sự là Tam phòng đã không còn bạc, Tam gia bên kia lại vội vã dùng bạc, ta trái lo phải nghĩ, thực sự không có cách nào, mới nghĩ cầm ruộng đồng đi ra đổi lấy bạc. Nào ngờ ngay cả lão phu nhân cũng biết, ngược lại khiến lão phu nhân lo lắng, vẫn là ta không phải."

Lão phu nhân lộ ra một tia châm chọc, Thẩm thị là người ngu xuẩn, cho rằng muốn sổ sách và đối bài trở về là có thể tự mình làm chủ, hôm nay không có bạc chỉ có thể cầm ruộng đất của hồi môn đến đổi bạc. Nếu không phải sợ nàng ta lại làm tiếp, chỉ sợ ngay cả người bên ngoài cũng biết Tam phòng đã quẫn bách đến mức muốn bán ruộng của hồi môn. Một trăm mẫu ruộng kia cũng là ruộng đất màu mỡ thượng hạng, bà sẽ không để ý tới những thứ này.

Bà lạnh lùng nói: "Vốn đó là của hồi môn của ngươi, cũng coi như ruộng đất Hầu phủ, đương nhiên không thể bán lấy tiền mặt." Bà nhìn Thẩm Nhược Hoa, "Chỉ là hiện tại Tam phòng không có bạc chi tiêu, cũng không thể cứ nhìn các ngươi hồ nháo như vậy, chẳng lẽ còn để Văn Hạo chịu ủy khuất, trong tay không có cái gì chi tiêu hay sao? Ngươi đã quyết định lấy ruộng đất ra đổi bạc, vậy cũng tốt, tốt xấu gì cũng có thể ứng phó một thời gian."

Thẩm Nhược Hoa nghe được ý Tứ trong lời nói của bà ta, gật đầu nói: "Ta cũng suy nghĩ như vậy, thật sự là không có cách nào, mới nghĩ lấy ra tất cả ruộng đất của hồi môn để đổi bạc."

Nàng cúi đầu: "Chỉ là ta ở kinh đô chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không biết nên đi đâu bán ruộng đổi lấy bạc, lại sợ bị người ta lừa đi, vẫn luôn không quyết định được chủ ý. Lúc trước Nhị tẩu còn sai người đến hỏi, chỉ sợ là muốn mua một trăm mẫu ruộng này." Nàng vô tình lẩm bẩm một câu, "Nghe nói ruộng chữ Thiên này ở kinh thành có tiền cũng không có chỗ mua, không bằng lấy ra cho người ta hỏi giá tiền một câu cũng tốt."

Lão phu nhân nhướn mày, ho khan hai tiếng, mới nói: "Nhị tẩu của ngươi cũng là sợ ngươi bị người ta lừa, mới hảo tâm phái người hỏi một chút mà thôi, bây giờ nàng đâu cần phải đặt mua ruộng đất. Ngược lại ngươi suy nghĩ đúng, kinh đô này cũng không có quản sự hiểu việc vặt, cẩn thận lấy ra một trăm mẫu ruộng kia bị người ta lừa đi." Bà thở dài, bộ dáng rất bất đắc dĩ: "Chung quy ngươi là Tam phu nhân trong Hầu phủ, đã có chỗ khó, ta cũng không thể mặc kệ không hỏi. Mà thôi, ngươi cũng không cần lại phí tâm tư suy nghĩ đem ruộng đất kia ra bán đổi lấy bạc. Ta thay ngươi ra bạc mua lại, tạm thời bù vào Tam phòng."

Thẩm Nhược Hoa ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Lão phu nhân nguyện ý mua một trăm mẫu ruộng kia?"

Lão phu nhân nắm phật châu trong tay, nhẹ nhàng chuyển động: "Ta cuối cùng cũng là mẹ chồng ngươi, còn có thể nhìn ngươi chịu thiệt hay sao, dĩ nhiên là muốn nghĩ cách giúp đỡ ngươi. Một trăm mẫu ruộng kia của ngươi nếu bán cho người khác, nói không chừng sẽ thua thiệt không ít ngân lượng, chẳng bằng ta thay ngươi thu, còn có thể ổn thỏa chút." Ngữ khí bà ôn hòa, mặt mũi hiền lành nhìn qua Thẩm Nhược Hoa.

Thẩm Nhược Hoa che miệng cười: "Vậy nghe theo lão phu nhân. Chỉ là không biết giá tiền là bao nhiêu?" Nàng nghiêng đầu, suy nghĩ: "Nghe người trong phủ nói, đất chữ Thiên này ở kinh đô sợ là phải một trăm lượng một mẫu."

Lão phu nhân nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi: "Nào có chuyện tốt như vậy, đó phải là ruộng đồng trong hoàng trang ngoại ô, ruộng chữ Thiên bình thường cũng chỉ tám mươi lượng một mẫu."

Thẩm Nhược Hoa tỏ vẻ thất vọng: "Lại chỉ trị giá tám mươi lượng một mẫu." Nàng lộ ra thần sắc u buồn: "Chỉ sợ một trăm mẫu này đổi lấy bạc cũng không đủ dùng, vậy để ta suy nghĩ thêm đi."

Lão phu nhân có chút gấp gáp, bà ta vội nói: "Nếu ta đã muốn trợ cấp cho các ngươi, dĩ nhiên cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt, ta từ tiền riêng lại trợ cấp cho ngươi nhiều hơn chút, tám mươi lăm lượng một mẫu đi, cũng coi như chiếu cố Tam phòng nhiều hơn một chút." Bà ta lại bổ sung một câu, "Cũng không thể để Nhị tẩu ngươi biết, đây là bạc trong túi ta bỏ ra."

Thẩm Nhược Hoa cúi đầu, nửa ngày chưa mở miệng, giống như đang do dự.

Lão phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Thường ma ma, Thường ma ma ngầm hiểu, vội nói: "Tam phu nhân, nếu không phải lão phu nhân thấy Tam phòng hôm nay gian nan, cũng sẽ không nghĩ đến việc ra sức bù đắp cho các ngươi. Một trăm mẫu ruộng kia ở nhà người bình thường thoạt nhìn là vật quý trọng nhưng Quảng Bình Hầu phủ chúng ta là nhà công hầu, làm sao để ý những thứ này, còn không phải là lão phu nhân lo lắng ngươi bị người ta lừa, mới cố ý mở miệng nói giúp ngươi mua lại, ngươi cũng đừng nghĩ sai hướng."

Lúc này Thẩm Nhược Hoa mới ngẩng đầu lên, trên mặt có vài phần không tình nguyện, thấp giọng nói: "Đã như vậy, cũng chỉ đành như vậy." Nàng đứng dậy phúc thân với lão phu nhân, "Vậy thì mời lão phu nhân sai người theo ta đi qua lấy khế thư đổi bạc đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play