Canh sâm vàng óng ánh, mùi thuốc tỏa ra bốn phía nhưng lại có chút nóng. Thẩm Nhược Hoa bưng lên ngửi ngửi, một lát sau mới đặt xuống, cười khẽ nói: "Làm phiền Tề nương tử rồi, canh sâm này rất ngon, chỉ là..." Nàng dùng tay áo che miệng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: "Chỉ là khẩu vị của ta không tốt, sợ là còn ăn không vô."

Nàng gật đầu với Thanh Mai: "Trước thu lại, muộn chút bưng lên đi"

Thanh Mai vốn không muốn đưa thức ăn Tề nương tử đưa tới cho nương tử nhà mình dùng, vội tiến lên thu dọn.

Tề nương tử có chút thất vọng, kéo Thẩm Nhược Hoa: "Nhược Hoa, ngươi bị bệnh cũng đã khá nhiều ngày rồi, sao còn không thấy tốt? Có cần ta nhờ người mời lang trung đến xem qua hay không."

Thẩm Nhược Hoa lơ đãng rút tay về, nhẹ nhàng cười: "Đa tạ ý tốt của Tề nương tử, thân thể của ta vốn không tốt, không phải nhất thời sẽ tốt lên, còn phải dưỡng thêm."

Thấy nàng lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn không thân thiết giống ngày thường, Tề nương tử có chút nghi hoặc nhưng vẫn nói chuyện câu được câu không với nàng, ánh mắt đảo qua bàn một lúc, lại phát hiện quyển sổ ghi chép lúc trước Thẩm Nhược Hoa xem, kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại xem sổ sách? Chẳng lẽ lão phu nhân trả sổ sách và hồi môn lại cho ngươi rồi sao?"

Ánh mắt Thẩm Nhược Hoa hơi thu liễm lại, xem ra trước đó Thẩm thị đã nói với nàng ta không ít chuyện, ngay cả chuyện lão phu nhân quản lý của hồi môn , nàng ta cũng biết.

"Chỉ là đem sổ sách cho ta xem, làm sao có thể lấy được của hồi môn về chứ." Thẩm Nhược Hoa thở dài, dáng vẻ rất uất ức: "Ta muốn nâng vị di nương, nơi này đều phải dùng tiền, phải cầm sổ sách đến xem một chút."

Tề nương tử ngẩn người, cúi đầu xuống: "Lại phải nâng di nương, không phải có một vị Liên di nương sao?"

Thẩm Nhược Hoa cũng không nhìn nàng ta, vẻ mặt khổ sở: "Ta làm sao nguyện ý, chỉ là gia vừa ý, cũng chỉ có thể làm theo."

Tề nương tử nghe vậy, mới lộ ra nụ cười, đây mới là Thẩm thị chứ, ngay cả chuyện trong phòng mình cũng không làm chủ được. Cho nên bị mẹ chồng ép tới mức không ngẩng đầu lên được. nàng ta ngẩng đầu nói: "Nhược Hoa, không phải ta nói ngươi, tính tình ngươi cũng quá tốt rồi, ngươi mới gả vào đây nửa năm đã có một vị di nương, bây giờ còn muốn nâng một vị nữa, ngày sau trong viện này còn có chỗ cho ngươi dung thân sao?"

Nàng ta hạ giọng, xích lại gần Thẩm Nhược Hoa: "Theo ta, không bằng độc một chút, thừa dịp còn chưa nâng phòng, trực tiếp bán đi, cho dù Tam gia giận, còn có thể thật sự gây khó dễ với chính phòng phu nhân như ngươi sao? hư thế cũng không cần lưu lại nhiều tai họa trong viện như vậy."

Thẩm Nhược Hoa không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt kia nhìn Tề nương tử rụt cổ, có chút không được tự nhiên nói: "Làm sao vậy, Nhược Hoa, sao ngươi không nói lời nào?"

Thẩm Nhược Hoa thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn: "Ta không dám đâu, Tam gia rất quan tâm nha đầu kia. Nếu ta thật sự động đến nàng, chỉ sợ Tam gia sẽ giận ta cả đời."

Tề nương tử thấy nàng không có gì khác biệt, lúc này mới yên lòng: "Ngươi đấy, chính là không hạ quyết tâm được, Tam gia và ngươi là phu thê, làm sao lại thật sự giận ngươi chứ."

Thẩm Nhược Hoa cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói vài câu với nàng ta, lúc này mới nói mình mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, lúc này Tề nương tử mới đứng dậy, có chút không tình nguyện nói lời từ biệt với Thẩm Nhược Hoa, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Nhược Hoa gọi Yêu Đào: "Hôm nay trong bếp làm sữa hạt đào, ngươi đóng cho Tề nương tử một ít mang về." Yêu Đào bĩu môi, đi xuống. Vị Tề nương tử này mỗi lần tới đây, nương tử nhà mình cho nàng ta vài thứ mang về, một chút cũng không khiến nàng ta chịu thiệt.

Trên mặt Tề nương tử tràn đầy tươi cười, cũng không chối từ, tiếp nhận hộp đựng sữa hạt đào: "Nhị muội thích dùng bánh ngọt ở đây, đều nói tay nghề đầu bếp trong phủ của ngươi rất tốt." Lúc này mới khuỵ gối cáo từ đi ra ngoài, chỉ là lúc đi vẫn thường nhìn về phía tiền viện.

Chờ Tề nương tử đi xa, Thanh Mai mới đi đến bên cạnh Thẩm Nhược Hoa, nhẹ giọng nói: "Nương tử có muốn nghỉ một chút hay không, mệt mỏi một hồi lâu, sợ là thân thể không chịu đựng được."

Thẩm Nhược Hoa lắc đầu: "Không có gì đáng ngại." Sau khi đổi thuốc, thân thể của nàng đã dần dần tốt lên.

Thanh Mai do dự một hồi, mới thấp giọng nói: "Nương tử, nếu thật sự làm theo lời Tề nương tử, chỉ sợ Tam gia thật sự sẽ..." Nàng ngừng lại, vẫn là nói tiếp: "Nương tử vẫn nên suy nghĩ lại đi."

Thẩm Nhược Hoa nhíu mày, cẩn thận nhìn Thanh Mai, bốn người Thanh Mai Yêu Đào đều là nha đầu hồi môn của Thẩm thị, trong bốn nha đầu thì Kim Quế là nổi bật nhất, Phương Hạnh là lanh lợi nhất, Yêu Đào là người ngay thẳng nhất, chỉ có Thanh Mai xưa nay không thích nói chuyện, chỉ là nói chuyện làm việc đều rất trầm ổn, không nóng nảy như Yêu Đào.

Xem ra Thẩm thị vẫn là người có phúc khí, bên cạnh cũng có mấy người có thể dùng được. Thẩm Nhược Hoa cười cười: "Yên tâm đi, ta sẽ không nghe nàng ta."

Thanh Mai không ngờ Thẩm Nhược Hoa thật sự chịu nghe lời khuyên của mình, trước đây bọn họ cũng là ngoài sáng trong tối khuyên nàng mấy lần nhưng nàng đều không chịu nghe, lần này lại trả lời như vậy.

Lúc này Yêu Đào đi vào, đang nghe thấy lời này, bĩu môi nói: "Cô nương khoan hậu, mỗi lần tới nàng ta đều lấy rất nhiều thứ đi, nàng ta làm sao không đến cho được. Nô tỳ thấy nàng ta chính là đánh chủ ý đến chiếm tiện nghi." Dứt lời, lại le lưỡi, "Cô nương tất nhiên lại muốn nói nô tỳ trách oan người tốt, nô tỳ vẫn là lui xuống trước đi." Vén rèm lại đi ra ngoài.

Thẩm Nhược Hoa nghe vậy, nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play