Edit: Siren

Tại sao đột nhiên lại có mùi ớt cay nồng như vậy? Là do loại xịt cay trên người anh ta bị rò rỉ hay sao? Hay chỉ đơn giản là mùi từ đĩa cá cay đỏ au bị lật đổ vừa nãy giờ mới bắt đầu xộc lên?

Trì Quy Chu tạm gác thắc mắc này qua một bên, cố gắng chớp mắt vài lần, ép những giọt nước mắt cay xè sắp trào ra trở lại. Nhưng đuôi mắt vẫn không tránh khỏi hơi ướt, vành mắt cũng phiếm đỏ.

“Hướng Vãn...” Hạ Diên vẫn thì thào, tay siết chặt đến mức như muốn bóp nát xương cổ tay của Trì Quy Chu.

Cẩu huyết thế thân gì thế này, bệnh tâm thần à.

Trì Quy Chu bề ngoài vẫn cúi đầu ngoan ngoãn, im lặng nhưng thực tế thẳng thừng dẫm mạnh một cái lên chân Hạ Diên. Nhân lúc đối phương theo phản xạ nhăn mặt vì đau, cậu lập tức rút tay ra khỏi sự kìm kẹp.

“Quý khách, ngài có cần chút canh giải rượu không?” Ngay sau cú dẫm, Trì Quy Chu kìm lại cơn ho do bị mùi cay làm sặc, nhanh chóng chuyển chủ đề với giọng điệu lịch sự và chuyên nghiệp.

Cậu biết những người say rượu thường không tỉnh táo. Mặc dù họ cảm nhận được cơn đau, nhưng thường không kịp nhận ra nguyên nhân. Giờ thêm một câu chuyển chủ đề như vậy, chắc chắn chuyện cú dẫm kia sẽ bị lãng quên trong nháy mắt.

Quả nhiên, người trước mặt chẳng hề nhắc đến việc bị dẫm.

Hạ Diên động tác có phần chậm chạp, nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng lại lần nữa dừng trên người Trì Quy Chu.

Men rượu đã làm thần kinh hắn tê liệt, huống chi trong kỳ mẫn cảm, Alpha vốn dĩ không còn giữ được lý trí rõ ràng. Cộng thêm hương thơm nhè nhẹ của tin tức tố Omega thoảng qua nơi đầu mũi—

Lý trí của Hạ Diên tựa như một con thuyền nan trôi nổi trong cơn bão dữ dội, lúc nổi lúc chìm. Hắn chỉ theo bản năng mà chăm chú nhìn người phát ra thông tin tố Omega, như một thợ săn nhắm thẳng vào con mồi.

...Thơm quá. Muốn cắn một miếng.

Mùi hương mơ hồ nhưng chân thực của bánh dâu tây ngọt ngào bao trùm đầu mũi, kích thích giác quan. Trong kỳ mẫn cảm, Alpha đặc biệt nhạy cảm với tin tức tố của Omega, mà tình trạng kỳ mẫn cảm đột ngột bùng phát thế này lại càng khiến hắn nhạy cảm hơn gấp bội.

Hầu kết của Hạ Diên khẽ nhấp nhô, răng nanh hơi ngứa ngáy, bản năng chiếm hữu thuộc về Alpha gào thét không ngừng.

Hắn cảm thấy một trận choáng váng, cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại để kiềm chế, nhưng vẫn không thể chống lại sức hút mãnh liệt từ tin tức tố.

Hạ Diên đứng bật dậy.

“Diên ca?” Lâm Ngao Khuyển bị hành động bất ngờ này làm giật mình. Anh ta khịt khịt mũi, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi bánh dâu tây thoang thoảng trong không khí.

...Đây là tin tức tố của Omega?! Làm sao lại có Omega ở đây?

Lâm Ngao Khuyển giật phắt đầu lại, nhìn về phía người duy nhất không thuộc nhóm bọn họ – Trì Quy Chu. Ánh mắt anh ta hiện rõ sự kinh ngạc, thoáng chốc như bị đứng hình.

Lúc này Hạ Diên từng bước tiến lên, động tác chậm rãi nhưng tràn đầy áp lực, như một thợ săn đang tiến gần con mồi. Mái tóc nâu đỏ hơi vểnh lên, tựa bờm sư tử, cả người toát ra vẻ bồn chồn và cấp bách. Alpha trong hắn giờ đây đã hoàn toàn nhấn chìm mọi lý trí.

Trì Quy Chu khẽ nhíu mày. Dù không rõ tình hình, cậu vẫn cảm thấy ánh mắt chăm chăm của đối phương thật sự khiến người ta không thoải mái.

Cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng, như bị một con thú hoang nào đó tập trung tầm ngắm... Tên này không phải đang định làm loạn vì say rượu đấy chứ?

Ngay khi giác quan thứ sáu của cậu dâng lên hồi chuông báo động, Hạ Diên đột ngột hành động!

Tựa như một con sư tử vồ mồi, hắn ta chộp lấy hai cánh tay của Trì Quy Chu, nghiêng người đè mạnh xuống, động tác nhanh đến mức không ai kịp phản ứng!

Trì Quy Chu bị đẩy lùi bởi cú áp sát bất ngờ này, mất đà lảo đảo vài bước rồi đập thẳng lưng vào bức tường phía sau.

“Ưm…!” Cậu phát ra một tiếng rên đau đớn, ngắn gọn nhưng đè nén, từ sâu trong cổ họng.

Nghe tiếng Trì Quy Chu, đôi tay như móng vuốt đại bàng của Hạ Diên khẽ run, lực siết giảm đi đôi chút.

Trì Quy Chu không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng với lấy nửa chai rượu vang đã khui trên tủ bên cạnh, rồi hất thẳng vào mặt Hạ Diên!

— Ban đầu cậu định dùng chai rượu đập vào người đối phương, nhưng nghĩ lại nếu lỡ gây thương tích nghiêm trọng thì phải đền tiền, nên cổ tay khẽ xoay, chuyển thành hất rượu.

“...!” Bị làn chất lỏng mát lạnh dội thẳng lên người, Hạ Diên khẽ run lên, khuôn mặt vốn trống rỗng dần hiện lên chút tỉnh táo.

Ngay lúc này, Lâm Ngao Khuyển từ phía sau đã kịp thời dùng sức kéo mạnh Hạ Diên lại:

“Diên ca, tỉnh táo lại đi!”

Căn phòng tràn ngập hai mùi hương xung đột: mùi cay nồng đến chát mũi và hương rượu vang say lòng người. Cả hai hòa quyện nhưng không tan vào nhau, khiến bầu không khí thêm ngột ngạt. Cảnh tượng hỗn loạn với bàn ghế đổ nghiêng càng làm khung cảnh thêm phần căng thẳng.

Lý trí thoáng quay về, Hạ Diên hít sâu một hơi, cơ mặt khẽ run rẩy, rồi gằn từng chữ qua kẽ răng:

“...Thuốc… trấn an…”

“—Thuốc trấn an! Mang loại thuốc trấn an chuyên dụng cho Alpha trong kỳ mẫn cảm đến đây ngay!” Lâm Ngao Khuyển vừa giữ chặt Hạ Diên, vừa lớn tiếng gọi Trì Quy Chu.

Cụm từ quan trọng bị tắt âm mất khiến Trì Quy Chu thoáng sững người, không hiểu rõ ý đối phương.

May thay, lúc này nhân viên phục vụ vừa quay lại, nghe lệnh liền lập tức hành động.

“Có ngay!” Người phục vụ nhanh chóng mở tủ nhỏ gần cửa ra vào, rút ra một hộp thuốc cấp cứu. Anh ta khéo léo lấy ra một ống tiêm từ trong hộp.

Dưới sự hỗ trợ của Lâm Ngao Khuyển, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn tiêm thuốc vào Hạ Diên.

Khi thuốc trấn an được tiêm hết, cảm xúc của Hạ Diên rõ ràng đã ổn định hơn nhiều.

Lâm Ngao Khuyển cuối cùng cũng thả lỏng tay, không còn giữ chặt Hạ Diên nữa. Con sư tử kiêu hùng ban nãy giờ đây trở nên rệu rã, không còn chút sinh lực.

Mái tóc nâu đỏ như bờm sư tử của anh ta rũ xuống, đầu gục gặc vài lần rồi cuối cùng ngả hẳn xuống bàn, chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Không khí vẫn còn phảng phất chút vị cay nồng, nhưng so với ban nãy thì đã nhạt đi khá nhiều.

“Hừ… Cuối cùng cũng giải quyết xong.”

Lâm Ngao Khuyển thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến. Không ngờ kỳ mẫn cảm lần này của Hạ Diên lại bùng phát sớm và mãnh liệt như vậy.

May mà chuyện xảy ra trong phòng kín, nếu ở bên ngoài thì đúng là một vụ bê bối lộ liễu. Tệ hơn nữa, nếu hắn tấn công nhầm một Omega, không chỉ là scandal mà còn có nguy cơ bị kiện ra tòa, thậm chí vào tù.

Lâm Ngao Khuyển quay đầu nhìn nhân viên phục vụ và Trì Quy Chu, mỉm cười nhếch môi, chiếc răng nanh nhỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn:

“Việc xử lý chuyện tối nay, mọi người hiểu chứ?”

“Ngài yên tâm, ở Vãn Nguyệt Cư chúng tôi, sự riêng tư của khách hàng luôn được đặt lên hàng đầu. Bảo đảm không ai rời khỏi phòng này mà tiết lộ nửa lời.” Nhân viên phục vụ rất thức thời, lập tức đáp lời và giơ tay ra hiệu thề rằng chuyện này tuyệt đối sẽ không bị rò rỉ ra ngoài.

Trì Quy Chu khẽ cụp mi xuống, gật đầu, tỏ vẻ đồng ý phối hợp, không nói thêm lời nào.

Lâm Ngao Khuyển thực ra không mấy bận tâm đến câu trả lời của nhân viên phục vụ, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt lên người Trì Quy Chu. Đến khi thấy Trì Quy Chu gật đầu, anh ta mới gần như không nhận ra mà thả lỏng một chút.

“Được, dọn dẹp đi.” Lâm Ngao Khuyển đứng thẳng người, nói với nhân viên phục vụ. Sau đó, anh ta quay mặt lại, nhìn Trì Quy Chu và nói: “Cậu ra ngoài với tôi một chút.”

“?” Trì Quy Chu có chút bất ngờ.

...Chẳng lẽ định kéo mình ra ngoài tính sổ? Chỉ vì vừa rồi mình hất rượu vào mặt bạn anh ta? Không thể nào, người giàu có lại hẹp hòi đến mức này sao.

Trì Quy Chu khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn nhấc chân bước theo.

Lâm Ngao Khuyển đi trước dẫn đường, rẽ trái rẽ phải, thành thạo băng qua hành lang, dẫn Trì Quy Chu đến một ban công ngắm cảnh nửa khép kín.

Ban công nửa khép kín ở tầng ba của Vãn Nguyệt Cư đối diện với Công viên Trung tâm. Vào ban đêm, Công viên Trung tâm rực rỡ ánh đèn, nối liền tạo nên một cảnh tượng lung linh huyền ảo.

Tại đây, cuối cùng Lâm Ngao Khuyển cũng dừng bước.

Trong lòng anh ta hồi tưởng lại tình huống vừa rồi.

Thảo nào kỳ mẫn cảm của Diên ca lần này lại bùng phát dữ dội như vậy! Ngoài việc đến sớm hơn dự kiến, còn vì tại đây có một Omega có mùi vị pheromone tương tự với Đường Hướng Vãn...

May mắn là cuối cùng cũng kiểm soát được, không xảy ra chuyện lớn gì.

Nói đi cũng phải nói lại, nơi này sao lại có Omega được chứ?

Để tránh ảnh hưởng của kỳ phát tình và kỳ mẫn cảm, anh nhớ rất rõ Vãn Nguyệt Cư chỉ tuyển dụng nhân viên Beta.

Lâm Ngao Khuyển khẽ nhíu mày, suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát hỏi thẳng: “Tại sao cậu lại làm việc ở đây?”

Câu hỏi mở đầu hoàn toàn ngoài dự đoán khiến Trì Quy Chu sững sờ một lúc.

Mặc dù không hiểu rõ ý tứ, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: “Lương ở đây rất tốt, lại còn có cả suất ăn trong giờ làm việc.”

Thì ra là vậy, vì tiền.

Lâm Ngao Khuyển trong lòng đã hiểu rõ.

Lương ở Vãn Nguyệt Cư đúng là rất cao, quả thực đáng để một Omega như người trước mặt giả dạng thành Beta để vào làm – không biết cậu ta đã dùng cách nào, vậy mà có thể qua mặt được.

“Ra là vậy. Tôi hiểu hành động của cậu.” Lâm Ngao Khuyển cười, có chút phiền muộn mà day day thái dương. “Nhưng mà... chuyện tối nay, cậu cũng có phần trách nhiệm không nhỏ đấy.”

“Thêm nữa, nếu chuyện này lan ra ngoài, nó sẽ gây rắc rối lớn cho cậu. Cậu hiểu chứ?”

Để đảm bảo chuyện tối nay không bị lộ, anh nắm chặt điểm yếu vừa phát hiện, cố tình dùng giọng nửa đùa nửa uy hiếp để dò xét thái độ của người đối diện.

Trì Quy Chu: “?”

Khách uống say rồi phát điên, mình phải chịu trách nhiệm gì chứ? Còn về rắc rối, cậu thực sự không cảm thấy mình sẽ gặp phải bất kỳ vấn đề nào cả.

Tuy vậy, cậu cũng không định phản bác lại điều gì, dù sao tranh cãi với khách hàng cũng chẳng có ý nghĩa.

Chắc người trước mặt cũng đã uống không ít... Nhìn dáng vẻ này, có lẽ say không nhẹ, cứ nghe tạm đi vậy.

Dù sao làm "cái hố tâm sự" cũng không vất vả, coi như đang trốn việc, lại còn khỏi phải dọn đống lộn xộn trong phòng nữa, thật tốt biết bao!

Thế nên Trì Quy Chu không nói lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt hơi khép lại, nhìn xuống những họa tiết xinh đẹp trên nền gạch men dưới chân.

Lâm Ngao Khuyển dõi mắt nhìn người trước mặt.

Thanh niên tóc đen, dung mạo thanh tú, đuôi mắt vẫn hơi ửng đỏ, hàng mi dày như chiếc quạt nhỏ. Cơn gió đêm lướt qua, nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc mai bên tai cậu, tựa như vuốt ve má.

Dáng người cậu hơi gầy, tư thế cúi đầu không nói gì như đang gánh trên vai cả ngọn núi lớn. Tay áo hơi xắn lên, để lộ cổ tay với làn da trắng nõn, nhưng trên đó lại in rõ dấu vết những vết bầm tím đáng sợ của ngón tay.

“……” Lâm Ngao Khuyển im lặng trong chốc lát, khẽ cắn nhẹ phần thịt mềm bên trong má bằng chiếc răng nanh nhỏ.

Ôi trời, hình như mình hơi quá đáng rồi. Làm sao lại đi bắt nạt một Omega nhỏ bé, yếu ớt và bất lực như thế này được chứ.

Cũng là một Omega đáng thương, có lẽ bị Diên ca trong cơn bùng phát kỳ mẫn cảm làm cho hoảng sợ.

Thế là Lâm Ngao Khuyển ho khan một tiếng, đổi giọng mềm mỏng hơn, an ủi:

“Tất nhiên rồi, cậu không nói ra thì chúng tôi cũng chắc chắn không tiết lộ điều gì cả. Dù sao chuyện tối nay cũng rất xin lỗi cậu, chúng tôi sẽ bồi thường… nhưng coi như nó đã qua đi.”

“Giữ kín chuyện này, dù là với cậu hay với Diên ca, đều là một điều tốt. Với lại, Diên ca cũng chưa thực sự cắn xuống.”

…Chờ đã, cắn xuống?

Trì Quy Chu lập tức nắm bắt được trọng điểm, cậu ngẩng phắt đầu lên. Người đó còn cắn người à?!

Ban đầu cậu nghĩ chắc đối phương lỡ lời, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên ấy, có vẻ như đó là sự thật.

…Đây là hành vi mà người bình thường có thể làm ra sao??

Trì Quy Chu thoáng nhíu mày, rồi bỗng dưng sáng tỏ.

À, thì ra là thế! Thì ra người kia – đúng thật là một kẻ thần kinh!

Đến đây, mùi vị kỳ lạ cay nồng, trạng thái say rượu bất thường, hành vi tiêm thuốc bán cưỡng chế, thái độ che đậy sau đó, tất cả đã được làm rõ.

Thật tiếc, còn trẻ mà vừa giàu vừa đẹp, thế nhưng lại mắc phải bệnh tâm thần. Trì Quy Chu trong lòng cảm thán sâu sắc.

Quả nhiên, không ai có được một cuộc đời thuận buồm xuôi gió cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play