Học viện Audepas là một trường đại học danh tiếng, nổi tiếng với danh xưng "trường quý tộc." Học phí và chi phí sinh hoạt ở đây đều là những khoản không hề nhỏ.

Mặc dù nhà trường có cung cấp một số khoản hỗ trợ phúc lợi, nhưng cũng chỉ ở mức giới hạn. Vì thế, Trì Quy Chu phải vừa học vừa làm thêm để trang trải chi phí.

Vãn Nguyệt Cư là một nhà hàng cao cấp, lương bổng hấp dẫn, thời gian nghỉ ca hợp lý, lại còn cung cấp bữa ăn cho nhân viên nên trở thành lựa chọn được nhiều người săn đón. Tuy nhiên cũng vì vậy mà mức độ cạnh tranh rất khốc liệt.

Mỗi ngày sau khi kết thúc các giờ học, Trì Quy Chu đều đến nhà hàng này thực tập không lương, chăm chỉ làm việc gần một tháng trời mà không phạm bất kỳ sai lầm nào. Thêm vào đó nhờ ngoại hình sáng sủa, cậu cuối cùng cũng giành được cơ hội làm việc tại đây.

Hôm nay là ngày đầu tiên Trì Quy Chu chính thức làm việc sau khi vượt qua kỳ thử việc.

Trong phòng thay đồ, cậu thay đồng phục làm việc, gấp gọn bộ quần áo thường ngày của mình rồi cất cẩn thận vào tủ đồ cá nhân.

Trong từng động tác, cậu vẫn thoáng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của bánh dâu tây.

—Không hiểu vì sao, mùi hương này dường như cứ bám chặt lấy da cậu, mặc dù đã thay quần áo cũng chẳng mảy may suy giảm.

Cậu thầm nghĩ: Không biết tiểu thiếu gia nhà họ Tô dùng nước hoa của hãng nào mà giữ mùi dai dẳng thế này, còn có cả hiệu ứng bám dính nữa chứ.

Trì Quy Chu âm thầm cảm thán trong lòng. Đúng là người có tiền, cái gì cũng xịn sò!

May mắn là lúc cuối cậu đã xịt nước xịt phòng hương dâu tây, chứ không để mùi tỏi nồng nặc mà tên tóc vàng để lại lan khắp nơi.

Dù sao mùi bánh dâu tây cũng dễ chịu hơn nhiều so với mùi tỏi hòa lẫn với đào ngọt.

Ca trực của Trì Quy Chu tiếp theo là phục vụ ở sảnh chính. Vừa gấp gọn đồ đạc xong, cậu đã nghe thấy bên ngoài phòng thay đồ vang lên một loạt tiếng ồn ào ngắn ngủi.

“... Phòng chữ Thiên, gian phòng A, lầu ba… khách hàng đang rất tức giận…”

“... Chuyện nhỏ như mang đồ ăn mà cũng mang nhầm được sao!”

“Khách hàng cực kỳ không vui, hình như món ăn bị mang nhầm còn động chạm đến điều cấm kỵ của họ…”

“Rắc rối hơn là cha của vị khách đó lại tình cờ cũng đang ở đó… Giờ biết ăn nói thế nào đây?”

Ngay sau đó, cánh cửa phòng thay đồ bất ngờ bị kéo mạnh ra.

Một nhân viên phục vụ bước vào với gương mặt đầy lo lắng, trên bộ đồng phục đầy vết bẩn thức ăn. Theo sau là quản lý nhà hàng đeo bảng tên, sắc mặt nặng nề, nghiêm nghị.

“Thay đồ nhanh lên, lập tức đi xin lỗi khách hàng!”

“…” Thấy tình hình này, Trì Quy Chu âm thầm thở nhẹ lại, tính lặng lẽ vòng ra cửa bên để đi ra sảnh mà không gây chú ý.

Nhưng cậu chưa kịp bước ra, đã bị quản lý gọi giật lại.

“Cậu đợi chút.” Quản lý quét ánh mắt qua người Trì Quy Chu, quan sát một lượt rồi khẽ ra hiệu: “Lát nữa cậu đi cùng cậu ta.”

Trì Quy Chu dừng bước, hơi bất ngờ: “Ý của ngài là… tôi ạ?”

“... Đúng vậy. Lát nữa đi xin lỗi khách hàng, cần phải có người giữ thể diện. Khuôn mặt của cậu nhìn phù hợp hơn, không cứng quá, cũng không quá mềm.” Quản lý xoa thái dương, thở dài nói, “Họ sẽ không làm khó cậu đâu.”

Trì Quy Chu: “…” Không cứng quá cũng không quá mềm, đây là kiểu đánh giá gì vậy.

Cậu suy nghĩ một lúc, rồi miễn cưỡng hiểu được ý của quản lý — có lẽ là đang nói ngoại hình của cậu vừa phải, không quá sắc bén để khiến khách hàng thêm bực mình, nhưng cũng không quá mềm yếu để trở nên thiếu tự tin.

Nói cách khác, khuôn mặt của cậu rất phù hợp để xoa dịu cảm xúc người khác.

Dù thế nào đi nữa, với tư cách là một nhân viên mới chỉ vừa chuyển sang chính thức được một ngày, Trì Quy Chu không có quyền từ chối sự sắp xếp của quản lý.

Vì vậy, cậu ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh, chuẩn bị cùng nhân viên vừa phạm lỗi đến phòng Thiên gian A để xin lỗi.

Nhân viên kia thay đồ rất nhanh, nhưng sắc mặt vẫn đầy vẻ âu lo. Sau khi được quản lý xen lẫn giữa an ủi và quở trách, anh ta mới hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh nét mặt của mình.

Trì Quy Chu bước theo sau quản lý và nhân viên đó, cùng họ lên thang máy đi đến tầng ba.

Tầng một của Vãn Nguyệt Cư là sảnh chính, tầng hai là phòng thường, còn tầng ba dành cho các phòng VIP cao cấp.

Trong thời gian thực tập, Trì Quy Chu chỉ làm việc tại tầng một, chưa từng có cơ hội lên tầng ba. Tầng này không phải ai cũng được phép vào.

Lần này tình cờ xảy ra sự cố, coi như nhờ may mắn mà cậu có dịp đặt chân đến đây.

Tuy nhiên, Trì Quy Chu không để mình bị phân tâm, cậu nhanh chóng thu lại lòng hiếu kỳ, chỉ cụp mắt xuống, chuyên tâm giữ vững khay đựng chai rượu vang cao cấp được chuẩn bị trước, từng bước ổn định đi theo sau hai người kia.

Quản lý đi đầu dẫn đường, cả ba người dừng lại trước phòng Thiên gian A.

Trước cánh cửa gỗ được chạm khắc hoa văn tinh xảo, sắc mặt của vị quản lý càng thêm căng thẳng. Ông chỉnh lại cà vạt, cố gắng giữ thần thái lịch sự, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa, thăm dò.

Một lúc sau, từ bên trong mới truyền ra tiếng trả lời: “Vào đi.”

Quản lý tiến lên mở cửa bước vào, trên khuôn mặt là nụ cười đầy áy náy:

“Chào buổi tối, Hạ tiên sinh, Hạ thiếu tiên sinh và Lâm thiếu tiên sinh. Tôi là Lý quản lý của Vãn Nguyệt Cư. Chân thành xin lỗi vì sự sơ suất của nhân viên chúng tôi đã khiến bữa tối của quý vị không được như ý.”

“Để bày tỏ sự thành tâm, chúng tôi quyết định miễn phí toàn bộ các món ăn tối nay và đặc biệt chuẩn bị thêm một chút rượu vang. Hy vọng quý vị sẽ có một buổi tối dùng bữa thật vui vẻ.”

Nhân viên phạm lỗi cúi đầu, run rẩy xin lỗi không ngừng, trong khi đó, Trì Quy Chu lại bước lên, tay nâng khay rượu, chờ đến khi nghe quản lý Lý dứt lời và ra hiệu thì mới tiến lại gần để dâng rượu.

Trong phòng tổng cộng có ba người, lần lượt là Hạ tiên sinh, Hạ thiếu tiên sinh, và Lâm thiếu tiên sinh.

Nghe được đôi chút cuộc trò chuyện bên ngoài phòng thay đồ lúc trước, dường như là cậu Hạ thiếu tiên sinh và Lâm thiếu tiên sinh đang ăn tối, rồi Hạ tiên sinh – vị trưởng bối này – bất ngờ ghé qua.

Mặc dù bữa ăn này không phải của Hạ tiên sinh, nhưng khi dâng rượu, Trì Quy Chu vẫn phải ưu tiên dâng lên người ngồi ghế chính, tức Hạ tiên sinh.

Hạ tiên sinh là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị, ngay cả khi ở trong phòng riêng của nhà hàng vẫn thắt nơ, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bạc nạm đá quý. Lúc này, ông đang ngồi thẳng lưng trên ghế chính, thần thái đầy uy nghiêm.

Nghe quản lý nói, ông khẽ gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Cũng là do tiểu tử Hạ Diên thất lễ. Chỉ một món ăn thôi mà làm việc không cẩn thận, thiếu chín chắn như vậy. Nếu không phải tình cờ tôi vừa bàn xong công chuyện gần đây, ghé qua nhìn thử, thì thật không biết tên nhóc này lại bừa bãi như vậy.”

“Ồ không, không, là lỗi của chúng tôi trước,” quản lý Lý vội vàng cười gượng đáp lại.

Hạ tiên sinh chau mày nhìn về phía người thanh niên đang cúi đầu đứng bên cạnh.

Người thanh niên đó có mái tóc nâu đỏ hơi rối, vài sợi tóc ngổ ngáo hất ngược lên, sống mũi đeo một chiếc khuyên đen tuyền, vừa đủ để tôn thêm đường nét góc cạnh, khiến diện mạo anh ta càng thêm nổi bật, cuốn hút.

— Đây chắc hẳn là cậu con trai của Hạ tiên sinh.

Hạ tiên sinh nâng cao giọng, quát: “Hạ Diên, ngẩng đầu lên! Cái dáng vẻ này là ra thể thống gì chứ!”

“……” Hạ Diên hơi cụp mắt, không trả lời, vẻ mặt thoáng ngây dại.

“Nói chuyện!” Hạ tiên sinh bắt đầu lộ vẻ hơi giận.

“Ây da, chú Hạ đừng nóng, Diên ca nhìn thế này là uống quá chén rồi, phản ứng hơi chậm thôi.” Người ngồi bên cạnh vội vàng hòa giải. Anh ta trông chạc tuổi Hạ Diên, có vẻ là bạn bè.

Người này cười hớn hở, để lộ chiếc răng khểnh tinh nghịch:

“Bọn cháu vừa uống khá nhiều, Diên ca chắc mệt rồi. Thật sự không có chuyện gì đâu, cậu ấy chỉ uống nhiều thôi.”

“……Lâm Cẩu.” Hạ Diên đột nhiên cất giọng khàn khàn, “Đừng ồn, phiền chết đi được.”

“Cậu lại gọi cái biệt danh đó nữa! Gọi tên đầy đủ của tôi là Lâm Ngao Khuyển không được à.” Người bạn răng khểnh bĩu môi phản đối, rồi chọc chọc Hạ Diên, càu nhàu: “Ê, ba cậu đang ở đây, tỉnh táo lại chưa? Mau tỉnh đi.”

Hạ tiên sinh càng nhíu chặt chân mày: “Làm gì mà uống nhiều như thế? Ngày mai còn phải đi học!”

“Chú Hạ đừng lo, mai chuyên ngành bọn cháu không có tiết đâu, không sao đâu ạ.” Lâm Ngao Khuyển cười hì hì, trả lời phần sau lời Hạ tiên sinh, nhưng khéo léo né tránh câu hỏi trước đó. “Chúng cháu lát nữa sẽ về trường, cháu đặt xe sẵn rồi.”

Sắc mặt Hạ tiên sinh vẫn nghiêm nghị, nhưng phần nào đã dịu đi. Ông cúi xuống liếc chiếc đồng hồ trên cổ tay, rồi đứng dậy: “Ta còn việc, đi trước. Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để thằng nhóc Hạ Diên này gây rắc rối bên ngoài.”

“Vâng vâng! Chú cứ yên tâm lo công việc, còn Diên ca cứ để cháu lo. Cháu đảm bảo không để cậu ấy uống nữa.” Lâm Ngao Khuyển vỗ ngực cam đoan, trông có vẻ đáng tin.

Anh ta quay sang Trì Quy Chu, dặn dò: “Này, mấy chai rượu kia các cậu thu dọn đi, tối nay không uống nữa. Với lại, đồ ăn trên bàn cũng thu xếp luôn nhé.”

Lúc này, Hạ tiên sinh trông có vẻ hài lòng hơn. Ông khẽ gật đầu với quản lý Lý đang đứng cười gượng, coi như đáp lễ, rồi bước ra khỏi phòng bằng những bước đi vững chãi.

Quản lý Lý vừa nói “Để tôi tiễn ngài,” vừa vội vàng bám theo Hạ tiên sinh rời đi.

Trì Quy Chu vốn dĩ đến để dâng rượu, nhưng Hạ tiên sinh không nhận. Giờ Lâm Ngao Khuyển lại bảo thu rượu về, cả mấy chai đã mở trên bàn cũng không giữ lại.

Thế là cậu tiện tay đưa khay rượu cho người phục vụ vẫn đang đứng sau lưng, bảo anh ta mang số rượu này trả về trước, rồi quay lại với dụng cụ để dọn dẹp bàn ăn.

“...Hướng Vãn...” Hạ Diên khẽ thì thầm, giọng nhỏ đến mức như tiếng bọt nước vỡ tung từ dưới đáy hồ vọng lên.

“Trời đất ơi, Diên ca, cậu thật là… Cũng may ba cậu đi rồi đấy.” Lâm Ngao Khuyển lắc đầu, vỗ nhẹ vai anh bạn chí cốt của mình.

“Nếu để ba cậu biết tối nay cậu mất kiểm soát cảm xúc chỉ vì một món ăn và một Omega, ông ấy chắc chắn sẽ đánh cậu không thương tiếc. Nói thật đi, cậu còn lưu luyến cái Omega đó đến thế sao? Cậu ta thì có gì hay ho?”

“...Hướng Vãn, rất tốt.”

“Thôi được rồi, người ta đi xa mất hút rồi, cậu cũng nên tỉnh táo lại đi, đừng để chuyện tình cảm chi phối đầu óc nữa.”

Hai người họ tiếp tục trò chuyện, Trì Quy Chu thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ làm như mình là người điếc. Cậu chỉ lẳng lặng cúi đầu thu dọn mấy chai rượu trên bàn, không để ý đến nội dung câu chuyện.

Bên kia, bàn đã gần dọn xong, chỉ còn lại vài chai rượu ngay gần chỗ Hạ Diên và Lâm Ngao Khuyển.

Trì Quy Chu thoáng chần chừ, nhưng rồi vẫn bước tới, định nhanh chóng lấy mấy chai rượu và rời đi, tránh làm phiền cuộc trò chuyện của hai người kia.

Ai ngờ ngay khi cậu vừa tiến lại gần, Hạ Diên – người vẫn luôn cúi đầu – bất ngờ đưa tay ra nắm chặt lấy cậu!

Trì Quy Chu: “?!”

Lâm Ngao Khuyển cũng bị dọa đến giật nảy:

“Ôi trời ơi, Diên ca, cậu làm cái gì thế?!”

Người say rượu hành động mạnh bạo quá mức, đến mức quét rơi cả đĩa thức ăn trên bàn.

“Choang!” Một âm thanh lớn vang lên, đĩa cá cay đỏ au rơi xuống đất, nước sốt văng tung tóe, bắn cả vào ống quần.

Trì Quy Chu: “…” Cũng may cậu đang mặc đồng phục làm việc, mà ở Vãn Nguyệt Cư thì mỗi ngày đều giặt đồ tập thể.

Cậu nhìn về phía người đang nắm chặt cổ tay cậu.

Hạ Diên, bị tác động bởi men say, thực ra đầu óc không hề tỉnh táo. Nhưng chút tin tức tố Omega ngọt ngào, mơ hồ giống với hương vị của Đường Hướng Vãn, đã khiến anh ta theo bản năng vươn tay ra và nắm chặt lấy.

Hạ Diên hơi ngẩng đầu, trong tầm mắt chỉ thấy một bóng người mờ nhạt với mái tóc đen.

Lâm Ngao Khuyển bên cạnh vẫn lớn tiếng nói gì đó, nhưng Hạ Diên hoàn toàn không nghe rõ.

Anh cố chấp nắm lấy cổ tay của bóng hình tóc đen kia, miệng thì thào: “…Hướng Vãn.”

Ngay tức khắc, trong không khí bùng nổ một mùi cay nồng cực kỳ mãnh liệt!

Lâm Ngao Khuyển giật nảy, nhảy lùi lại một bước, rồi tròn mắt nhìn Hạ Diên:

“Không thể nào, Diên ca, chời má!”

Chẳng lẽ là kỳ mẫn cảm đến sớm?! Trong lòng anh ta chấn động không thôi.

Thông tin tố giữa các Alpha vốn đã xung khắc, huống chi cả hai đều là Alpha cấp cao. Khi tin tức tố bùng nổ, thường kéo theo sự bùng phát của tinh thần lực.

Tinh thần lực là một loại năng lượng có thể giải phóng; Alpha hoặc Omega cấp càng cao, tinh thần lực càng mạnh mẽ.

Beta không ngửi thấy tin tức tố, nhưng có thể cảm nhận được áp lực từ tinh thần lực. Khi tinh thần lực xung đột, bên yếu hơn sẽ chịu các triệu chứng như chóng mặt, đau đầu, buồn nôn, thậm chí có thể ngất xỉu hoặc sốc ngay tại chỗ.

Vậy nên, sự bùng nổ tinh thần lực của Alpha cấp cao là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Dù đã là bạn thân nhiều năm, nhưng ngay khoảnh khắc đầu tiên, Lâm Ngao Khuyển cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, rồi ánh mắt vô tình lia qua Trì Quy Chu – người đang bị Hạ Diên nắm chặt.

——Chàng trai tóc đen với làn da trắng mịn, gương mặt thanh tú, lúc này đuôi mắt hơi ướt, vành mắt đỏ lên, đôi mắt xám nhạt long lanh những giọt nước mắt chỉ chực rơi xuống. Đôi môi cậu khẽ run, nghẹn ngào hít thở, giữa cổ họng phát ra tiếng ho nhẹ hoặc tiếng nức nở.

Lâm Ngao Khuyển nhìn mà tim bất giác khựng lại, ngẩn người nửa giây. Đến khi kịp nhận ra, anh ta vội vàng tiến lên, vỗ mạnh vào vai Hạ Diên, ra hiệu cho anh tỉnh táo:

“Này này, đủ rồi, Diên ca, tỉnh lại đi! Cậu sắp dọa người ta khóc đến nơi rồi đấy!”

“……” Trì Quy Chu vẫn im lặng.

Khóc cái gì chứ? Cậu rõ ràng bị mùi ớt nồng nặc trong không khí làm sặc đến phát ho mà!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play