Edit: Siren
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Trì Quy Chu gật đầu, nghiêm túc lặp lại: “Tôi sẽ không nói gì cả.”
Vì để bảo vệ sự tôn nghiêm của bệnh nhân, hoặc giữ thể diện cho người giàu, những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không được truyền ra ngoài.
Trì Quy Chu cho thấy mình rất hiểu, thậm chí là vô cùng thông cảm.
Lâm Ngao Khuyển nghe ra sự chân thành trong lời đáp của người trước mặt, cuối cùng cũng thấy yên tâm. Nhìn lại Omega gầy gò này, bản năng Alpha trong anh không khỏi dấy lên chút quan tâm.
“Mua chút thuốc xịt tan máu bầm sẽ nhanh khỏi hơn. Phí thuốc men, bồi thường tinh thần, cộng thêm phí giữ bí mật, chúng tôi đều sẽ đền bù cho cậu.” Anh ta thoải mái nói, “Cậu muốn bao nhiêu?”
Muốn bao nhiêu? Trì Quy Chu cảm thấy cách hỏi này có chút buồn cười, nhưng cũng không hề bất ngờ.
Cậu nhận ra người trước mặt là một kẻ giàu có quen sống với đặc quyền, có lối suy nghĩ và cách nói chuyện tiêu chuẩn của giới nhà giàu, hoàn toàn không thật sự để tâm đến bất cứ thứ gì ngoài lợi ích của bản thân.
“Không cần. Vãn Nguyệt Cư sẽ lo chuyện này.” Trì Quy Chu đáp.
Về phúc lợi cho nhân viên, Vãn Nguyệt Cư làm khá tốt. Đây cũng là lý do Trì Quy Chu không hề nhắc đến chuyện bồi thường với người trước mặt.
Cậu thực sự không muốn dây dưa thêm với những người này.
“Chuyện của Vãn Nguyệt Cư là của họ, còn đây là của chúng tôi.” Lâm Ngao Khuyển lấy ví ra, rút một chiếc thẻ màu đỏ. Mặt thẻ in hình họa tiết trừu tượng sặc sỡ của một chú hồng hạc, bên cạnh là một hàng chữ tiếng Anh.
Anh ta nhẹ nhàng nhét chiếc thẻ vào tay Trì Quy Chu, nụ cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: “Tôi không mang nhiều tiền mặt. Đây là thẻ thành viên của tôi ở câu lạc bộ SINGA, số tiền trong đó có thể rút ra được – cứ cầm đi, coi như bồi thường.”
Tuy nhiên sự chú ý của Trì Quy Chu không đặt vào chiếc thẻ thành viên hồng hạc này. Khi Lâm Ngao Khuyển lật ví, cậu dường như thoáng thấy một tấm thẻ có hình hoa tường vi gai.
Hoa tường vi gai là biểu tượng của Học viện Audepas… chẳng lẽ họ là bạn cùng trường?
Mặc dù trong lòng cậu đang suy đoán, nhưng Trì Quy Chu cung không muốn hỏi.
Những thông tin cá nhân như thế này không thích hợp để dò hỏi. Huống chi, cho dù có học chung trường thì sao chứ? Hai người họ ở hai thế giới khác nhau, nếu không có bất ngờ gì, chắc chắn sẽ chẳng có giao điểm trong tương lai.
Nhưng nghĩ lại, nếu đúng là bạn cùng trường thì Hạ thiếu tiên sinh kia quả là một người đáng khâm phục.
Phải biết rằng, áp lực học tập ở Học viện Audepas không hề nhỏ. Vậy mà người đó, dù mắc bệnh tâm thần vẫn kiên trì học tập, đúng là ý chí phi thường.
Chỉ mong anh ta uống thuốc đúng giờ, kiểm soát tình trạng bệnh tốt, tránh làm tổn thương những người vô tội.
Nghĩ vậy, Trì Quy Chu giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, hàng mi rũ xuống như chiếc quạt nhỏ. Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhận chiếc thẻ thành viên từ tay Lâm Ngao Khuyển.
Thôi vậy, không lấy thì phí.
Cổ tay trái của cậu đau nhức, sau lưng có lẽ cũng bầm tím. Không có lý do gì phải chịu đau đớn vô ích, nên nhận bồi thường một cách thẳng thắn.
Chiếc thẻ với họa tiết hồng hạc trừu tượng nằm gọn trong tay cậu, chỉ có dòng chữ lớn “SINGA” chứ không rõ đây là câu lạc bộ gì.
Trì Quy Chu liếc nhìn thẻ, sau đó cất vào túi áo, dự tính sẽ xem xét nó khi có thời gian.
==
Sự việc ở Vãn Nguyệt Cư chỉ là một đoạn nhạc nhỏ trong cuộc sống, Trì Quy Chu không để nó làm ảnh hưởng đến lịch trình học tập của mình vào ngày hôm sau.
Không biết có phải nhờ hương vị cay nồng triệt tiêu hay nhờ làn gió đêm trên đường về làm tan biến, mà mùi hương nhè nhẹ của bánh dâu tây cuối cùng cũng không còn vương lại trên người cậu.
Trì Quy Chu trở lại trạng thái sảng khoái như thường ngày.
Cậu đeo chiếc túi vải màu nâu nhạt, bước vào lớp học và ung dung ngồi xuống chỗ quen thuộc – hàng ghế đầu tiên, vị trí giữa bên phải. Cậu lấy từ túi ra chiếc laptop second-hand mà mình tự mua.
Đã gần đến giờ học, nhưng trong phòng học rộng lớn này chỉ lác đác vài người. Đối với Trì Quy Chu, cảnh tượng này không có gì bất ngờ.
Tiết học này là "Khảo sát và Dự đoán Mưa Thiên Thạch", một môn học tự chọn hiếm người quan tâm. Các môn học cùng phân nhóm có rất nhiều lựa chọn thay thế, phù hợp hơn cho cả những sinh viên chăm chỉ muốn nâng cao kiến thức lẫn những người chỉ cần đủ điểm để qua môn.
Do đó số người đăng ký môn học này rất ít.
Tuy nhiên, nguyên tắc giảng dạy của Học viện Audepas là dù chỉ có một người đăng ký, lớp học vẫn sẽ được mở. Chính vì thế, môn "Khảo sát và Dự đoán Mưa Thiên Thạch" vẫn tồn tại.
Vũ trụ của thế giới này khác với vũ trụ mà chúng ta quen thuộc trên Trái Đất. Nhiều cấu trúc không hoàn toàn giống nhau, và các khái niệm vật lý cũng có sự khác biệt. Điểm khác biệt đáng chú ý nhất là vũ trụ ở đây không phải một môi trường chân không hoàn hảo.
May mắn thay, Trì Quy Chu ở kiếp trước không học vật lý, nên việc tái định hình thế giới quan với cậu không hề khó khăn.
Mưa thiên thạch là một trong những hiện tượng thời tiết cực đoan trong vũ trụ của thế giới này. Người ta có thể dự đoán nó bằng cách quan sát trạng thái của các tinh vân, giống như việc dựa vào hình dạng của mây trên mặt đất để đoán mưa hay nắng.
Tuy nhiên, hiện nay, việc khảo sát trong lĩnh vực hàng không vũ trụ chủ yếu dựa vào máy móc thu thập và phân tích dữ liệu. Hiếm ai tự mình quan sát và phân tích tinh vân nữa.
Đây cũng là lý do vì sao môn học này lại là một môn tự chọn ít được quan tâm – nó đã bị thời đại bỏ lại phía sau.
Dĩ nhiên, một phần nguyên nhân cũng có thể đến từ phong cách giảng dạy nghiêm túc, yêu cầu cao và không bao giờ thiên vị của giáo sư Lý.
Còn lý do Trì Quy Chu chọn học môn này là để thu thập dữ liệu cho đề tài nghiên cứu về tinh vân mà cậu đang thực hiện. Dù sao thì quan sát mưa thiên thạch cũng liên quan đến tinh vân, và trong khóa học sẽ đề cập đến những kiến thức liên quan.
Hiện giờ còn một phút nữa là vào lớp, Trì Quy Chu lấy điện thoại ra cúi đầu kiểm tra tin nhắn.
Giao diện trò chuyện sạch sẽ, ngăn nắp của cậu vẫn trống trơn.
Hôm qua, cậu đã gửi tin nhắn cho Tô Nhĩ Nhược, sau lời chào hỏi lịch sự là phần hỏi chi tiết về một số tài liệu liên quan. Nhưng đến giờ, đối phương vẫn chưa phản hồi.
“Hiếm thấy cậu đấy, biết ghé thăm tôi nữa. Nhưng thôi, đến đây là được rồi, tôi phải vào lớp, cậu cũng lo việc của mình đi.”
Giọng nói trầm ấm của giáo sư Lý vang lên từ cửa lớp. Vị giảng viên lớn tuổi tóc bạc, khuôn mặt phúc hậu, mỉm cười vui vẻ khi nói chuyện.
Trì Quy Chu hơi bất ngờ ngẩng đầu lên. Cậu chưa từng thấy giáo sư Lý có thái độ thân thiện như thế bao giờ.
Bình thường, giáo sư Lý luôn là một ông cụ nghiêm túc và chính trực, lúc nào cũng cứng nhắc như tượng cẩm thạch, thậm chí còn "cẩm thạch" hơn cả cẩm thạch. Vậy mà lúc này, ông lại tỏ ra như vừa gặp được một người trẻ mình yêu quý.
Mặc dù lời nói nghe có vẻ như đang trách móc nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại lộ rõ sự vui vẻ, thoải mái.
Ai thế? Trì Quy Chu tò mò nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Do góc nhìn bị che khuất, cậu chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng cao ráo. Trong tầm mắt, điều nổi bật nhất là phần đuôi tóc dài màu bạc như ánh sáng le lói lúc bình minh, thoáng qua trong chớp mắt.
Sau khi vị khách rời đi, giáo sư Lý khép cửa lớp lại và bước vào.
Nụ cười trên khuôn mặt ông tuy đã thu lại phần nào so với khi nãy, nhưng tâm trạng tốt vẫn rõ ràng hiện lên. Thậm chí, bộ ria dê của ông dường như cũng hơi nhếch lên, như đang phô bày sự phấn chấn bên trong.
“Là một học trò cũ của tôi ghé thăm, chúng tôi nói chuyện vài câu thôi,” giáo sư Lý giải thích ngắn gọn, đặt cuốn giáo trình cũ kỹ xuống bàn. Sau đó ông lấy lại vẻ nghiêm túc, bắt đầu giảng:
“Trong hai tuần tới, chúng ta sẽ bước vào phần học thực hành. Các em sẽ phối hợp với sinh viên lớp điều khiển tuần tra tinh tế ở bên cạnh, mô phỏng các biện pháp ứng phó trong môi trường vũ trụ thực tế.”
“Hả?” Một sinh viên trong lớp thốt lên đầy ngạc nhiên. “Học chung với mấy ‘đại thần’ đó sao? Lớp th..ặc, lớp quan trắc của chúng ta á?”
Câu muốn nói rõ ràng là "lớp thuỷ"* nhưng lại kịp nuốt lại chứ gì! Trì Quy Chu âm thầm bổ sung trong lòng.
*Ý nói lớp cơ bản
Thật ra, cậu cũng rất ngạc nhiên. Ban đầu cứ nghĩ lớp này chỉ học những kiến thức lỗi thời, ai ngờ lại có liên kết với một môn học nổi tiếng như thế.
“Lớp quan trắc thì sao? Các em có biết thứ mà lái tàu tuần tra sợ nhất là gì không? Không phải cướp vũ trụ, không phải dị thú tấn công, mà chính là những hiện tượng thời tiết cực đoan trong vũ trụ!” Giáo sư Lý nâng mí mắt, giọng cứng rắn đáp lại.
“Nhưng người ta là lớp lái tàu tuần tra, cần gì đến những người quan sát kiểu chúng ta… Thời buổi này, tàu không gian, tuần tra cơ giới, hay cơ giáp đều đã có hệ thống dự báo thời tiết và cảnh báo riêng rồi.”
Sinh viên ngồi phía sau Trì Quy Chu thì thầm phàn nàn, nhưng ý kiến đó rõ ràng cũng là suy nghĩ chung của hầu hết mọi người trong lớp.
Lý giáo sư dù tuổi đã cao nhưng tai vẫn rất thính. Nghe thấy lời phàn nàn, ông lập tức quăng một ánh mắt sắc như dao găm về phía học sinh phía sau, phản bác:
“Có máy móc thì đảm bảo tuyệt đối sao?! Các em biết tinh tế nguy hiểm đến mức nào không? Lẽ nào các em lại đặt toàn bộ hy vọng vào máy móc?”
Thân hình hơi còng của ông ngay lập tức đứng thẳng lên, hai tay đập mạnh xuống bàn giảng.
“Nhỡ máy móc trục trặc thì sao? Nhỡ hệ thống bị kẻ địch xâm nhập thì sao? Nhỡ bị hỏng hóc trong lúc chiến đấu thì sao? Lúc đó các em sẽ làm gì?”
“Đó chỉ là xác suất nhỏ vài phần nghìn thôi mà. Mà nếu thật sự đến mức đó, có khi chẳng cần quan tâm còn có mưa thiên thạch hay không nữa…”
Một học sinh phía sau vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm phàn nàn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lý giáo sư, lập tức rụt cổ im bặt.
Vị giáo sư nhỏ con này khi đã nghiêm túc thì rất lợi hại, chẳng ai muốn tự chuốc lấy rắc rối.
Cả lớp lập tức rơi vào im lặng như tờ, không còn ai dám lên tiếng phản đối.
“...” Lý giáo sư đứng một tay chống hông, một tay chắp sau lưng, hít một hơi sâu để ổn định lại tâm trạng. Sau đó ông nghiêm nghị nói:
“Được rồi, bây giờ tất cả ra ngoài đứng thành một hàng. Tôi dẫn các em qua đó.”
Trì Quy Chu mất đúng năm giây để gấp gọn máy tính của mình, nhanh nhẹn đứng dậy.
Đây là lần đầu tiên cậu đến khu vực thực hành của Học viện Audepas.
Khu vực đó được thiết kế đặc biệt cho các sinh viên ngành lái tàu vũ trụ, tàu tuần tra và điều khiển cơ giáp. Trong khi đó, chuyên ngành của Trì Quy Chu là Phân loại Sinh học tinh tế, không liên quan đến lĩnh vực hàng không vũ trụ hay quân sự.
Thực ra, Trì Quy Chu luôn có ý định tiết kiệm thêm tiền học để học song song một chuyên ngành về điều khiển tinh tế.
Thế giới này có sự phát triển khoa học công nghệ khá kỳ lạ. Cuộc sống hằng ngày trên mặt đất không khác gì trái đất thế kỷ 21, nhưng những công nghệ liên quan đến khám phá và khai phá vũ trụ lại tiến xa vượt bậc.
Đã xuyên tới đây, nếu không một lần ngao du trong vũ trụ, chẳng phải sẽ quá phí phạm sao? Trì Quy Chu nghĩ thầm. Đằng nào thì, tới cũng tới rồi!
Giáo sư Lý dẫn theo vài người từ phòng học đến sân huấn luyện. Tuy nhiên, họ không đi thẳng đến khoang mô phỏng ngay, mà trước tiên tập hợp tại một phòng báo cáo cỡ trung.
Trước khi bắt đầu khóa thực tiễn, cần có một buổi giảng giải ngắn gọn.
đại sảnh phòng báo cáo dần đông người, phần lớn là học sinh của chương trình học "Điều khiển tuần tra tinh tế". Họ chủ yếu thuộc viện hệ quân sự, mặc đồng phục với hoa văn đặc trưng của học viện.
Trì Quy Chu theo thói quen, chọn ngồi ở hàng ghế đầu, vị trí trung tâm bên phải.
Chỉ là cậu vừa mới ngồi xuống, bên cạnh liền vang lên tiếng bước chân, sau đó có một người đứng ở ngay cạnh.
"Ê, ngồi xuống hàng sau đi." Giọng nói nghe không chút khách khí, "Đây là chỗ của tôi."
Trì Quy Chu nghe vậy, ngước mắt lên, thấy một nam sinh đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục học viện quân sự, đang đứng trước mặt cậu.
Trì Quy Chu liếc nhìn mặt bàn trống trước mắt mình, sau đó chú ý đến chiếc túi nghiêng trên vai người kia, rồi bình tĩnh đáp: "Nơi công cộng, thứ tự đến trước và sau."
"Thứ tự đến trước sau?" Nam sinh đội mũ lưỡi trai cao lớn nhướng mày, nhìn Trì Quy Chu từ trên xuống dưới một lượt, rồi cười khẩy: "Cậu nghĩ đây là chỗ nào? Ai ở đây thèm nói chuyện kiểu đó?"
Những người học chuyên ngành chiến đấu như bọn họ không nói đến chuyện lý lẽ hay quy tắc truyền thống gì cả. Ở đây, quyền lực là do nắm đấm quyết định, thực lực là thứ duy nhất có tiếng nói. Ngay cả việc chọn chỗ ngồi cũng phải tuân theo quy luật này.
Tuy rằng trường học nghiêm cấm đánh nhau hoặc phát tán tin tức tố công khai, nhưng lại không cấm đấu tinh thần lực. Việc kiểm soát tinh thần lực là một môn học bắt buộc trong hệ quân sự.
Alpha và Omega đẳng cấp cao đều có khả năng hoàn hảo trong việc thu liễm tin tức tố, chỉ phóng thích phần tinh thần lực thuần khiết bên trong để đối kháng.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm vào Trì Quy Chu ngồi ở bên cạnh, trong lòng đầy khinh miệt.
Kẻ gầy yếu, lại có vẻ khô khan như vậy, chắc chắn là một Beta không nổi bật trong học viện, chỉ sống qua ngày bằng cách cắm đầu vào sách vở, không có gì đặc biệt.
Hắn ta nhìn Trì Quy Chu, thấy vẻ ngoài cũng tạm được, dáng vẻ cúi đầu, ngọt ngào như vậy dễ làm người ta cảm thấy thương hại… tiếc là hắn ta chẳng quan tâm đến vẻ ngoài của người khác.
Hắn đổi tay vịn túi xách, khẽ hừ cười: “Cậu không đứng dậy à?”
Câu nói mang theo một chút ý đe dọa.
Trì Quy Chu tất nhiên nghe ra được. Cậu khẽ nhíu mày, ánh mắt xám nhạt lặng lẽ nâng lên.
Giữa chốn đông người, còn vì chuyện nhỏ này mà gây sự đánh nhau sao?
Trì Quy Chu nhìn qua một cái, thấy máy quay trên trần nhà đang mở, nhanh chóng phân tích góc quay của nó trong đầu.
Nếu tên này thực sự muốn gây sự, cậu có thể lợi dụng góc quay của camera để tạo ra sự sai lệch trong cách nhìn, giúp bản thân có lợi thế trong việc đổ lỗi sau này.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai hơi híp mắt, nhìn vào Trì Quy Chu ngồi trên ghế, thấy cậu chỉ lướt mắt qua xung quanh mà không có ý nhường chỗ, sắc mặt càng trở nên nặng nề.
Quả là đồ ngốc, hoặc là không nhìn thấy quan tài không đổ lệ —vậy thì chỉ còn cách cho nó một bài học thôi.
Hắn ta vứt túi xách sang một bên, tay còn lại đặt lên tựa ghế, cấp độ tinh thần A như dung nham dưới lòng đất trào ra, cuộn lên sôi sục ép về phía Trì Quy Chu!
Lực lượng tinh thần mạnh mẽ đến mức có thể khiến hầu hết Beta bị choáng váng, cảm thấy đầu óc quay cuồng, thậm chí buồn nôn.
Cậu thiếu niên đội mũ lưỡi trai theo dõi tình hình của Trì Quy Chu, mắt không rời, chuẩn bị thấy được hiệu quả, rồi sẽ dừng lại kịp thời để không làm cậu ta ngất ngay tại chỗ.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai không muốn làm chuyện này quá nổi bật, bởi còn phải tham gia lớp thực hành mô phỏng sau đó.
Tuy nhiên, Trì Quy Chu không hề có phản ứng như hắn tưởng, thậm chí sắc mặt cậu cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Lực lượng tinh thần cuồn cuộn ép tới, như thể rơi vào đại dương sâu thẳm... không, giống như bị hút vào hố đen, hoàn toàn bị nuốt chửng không một tiếng động.
Việc phát ra tinh thần lực đối với người phát ra cũng là một việc rất tốn sức, nam sinh đội mũ lưỡi trai cảm thấy một chút mồ hôi vã ra từ thái dương. Mắt hắn ta mở rộng, nhìn chằm chằm vào Trì Quy Chu, người vẫn giữ vẻ bình thản, trong lòng bắt đầu nổi lên sóng gió.
Không thể nào?! Không thể có Beta nào chịu đựng được lực lượng tinh thần sắc bén như vậy!
Trừ khi trước mắt là một người có cấp bậc tinh thần cao hơn mình!
Hắn nuốt nước bọt, đầu óc nhanh chóng phân tích.
Không chắc người trước mặt là Alpha hay Omega, nhưng có thể thản nhiên đối diện với sự áp lực này, cấp bậc tinh thần chắc chắn không thấp hơn cấp A...
Không, ít nhất phải là cấp A+, thậm chí là cấp S!
Nhưng tinh thần lực cấp cao rất hiếm, mấy người cấp S trong trường đều là những nhân vật nổi bật.
Hắn chưa từng nghe nói trong góc xó xỉnh của trường học, lại có thể cất giấu một sự tồn tại như thế này!