Edit: Siren
“Có ý gì?!”
Một tiếng "ầm" vang lên ngay trước quầy thư viện, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có của không gian. Một thanh niên nhuộm tóc vàng, vẻ mặt đầy giận dữ, đập mạnh tay lên bàn, lửa giận như muốn dội thẳng vào chàng trai tóc đen đang ngồi ở quầy.
“Sau khi nhận đủ ba lần cảnh cáo vi phạm, cậu sẽ bị cấm vào thư viện trong học kỳ này,” chàng trai tóc đen điềm nhiên đáp, đẩy trả lại thẻ sinh viên mà đối phương vừa đưa. Đôi mắt xám nhạt ngước lên, giọng nói đều đều, lặp lại, “Cậu đã tích lũy đủ ba lần rồi. Không được phép vào. Làm ơn về đi.”
“Cậu…” Thanh niên tóc vàng định tiếp tục phát tác, nhưng người bạn nhỏ hơn bên cạnh nhanh chóng can ngăn.
Chàng trai nhỏ nhắn mỉm cười, nói với giọng nhẹ nhàng, “Không cần phải nghiêm khắc như vậy chứ. Dù gì cũng là bạn học cùng trường mà, chúng ta thường xuyên gặp nhau, hà tất phải căng thẳng vì chuyện nhỏ nhặt này đúng không?”
Ánh mắt cậu ta lướt qua bảng tên đeo trước ngực chàng trai tóc đen, đọc to tên người ngồi trước mặt, “Cậu thấy thế nào, Trì Quy Chu… bạn học Trì?”
Thấy gì? Tôi thấy gây căng thẳng là việc nhỏ, bị trừ lương mới là việc lớn. Trì Quy Chu ngồi ở quầy không chút biểu cảm, nhưng trong lòng đang âm thầm phun tào.
Tất nhiên, cậu không nói thẳng suy nghĩ ra, mà lật mở sổ ghi chép trong hệ thống máy tính. Giọng nói bình thản, cậu đọc lại chi tiết các vi phạm.
“Ngày 16 tháng 9, lan truyền mùi tỏi xào thịt ba chỉ. Ngày 21 tháng 9, lan truyền mùi tỏi xào trứng. Ngày 25 tháng 9, lan truyền mùi tỏi xào đậu đũa. Thư viện có quy định rõ ràng cấm lan tỏa mùi lạ. Ba lần vi phạm đã được ghi nhận. Do đó cậu bị hủy quyền vào thư viện trong học kỳ này.”
Vừa đọc, Trì Quy Chu vừa âm thầm tự hỏi: Thật không hiểu nổi, sao có người nhất quyết biến thư viện thành nơi ăn đại tiệc thế này?
Nghe xong những vi phạm mà Trì Quy Chu liệt kê, hai người đứng trước mặt đều sững sờ.
Vài giây sau, người đầu tiên phản ứng lại chính là chàng trai nhỏ nhắn.
Bất ngờ, cậu ta vung tay tát mạnh vào mặt người tóc vàng bên cạnh, hét lớn: “Cậu còn qua lại với bao nhiêu người?! Cậu đang chân đạp mấy thuyền hả?! Đồ tồi đốn mạt, suốt ngày động dục!”
Cú tát không chỉ khiến người tóc vàng choáng váng, mà còn làm Trì Quy Chu hóa đá.
Hả? Gì thế này? Sao tự dưng lại nhảy sang cốt truyện máu chó vậy??
Hiện trường im lặng trong vài giây ngắn ngủi.
Thân hình nhỏ nhắn của cậu thiếu niên vừa tát một cái xong, mắt ngấn lệ, nghiêng đầu đi, cúi gập người trước mặt Trì Quy Chu, nghẹn ngào nói:
"Cảm ơn... cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết... Tôi... tôi đã hiểu hết rồi."
Nói xong, cậu vội vã che mặt, xoay người bỏ chạy.
Tên tóc vàng chẳng màng đến dấu tay đỏ ửng trên mặt, cuống quýt đuổi theo:
"Tiểu Văn! Tiểu Văn, nghe anh giải thích đã—"
Trì Quy Chu dõi theo bóng hai người họ rời đi, đôi mắt xám nhạt chậm rãi chớp chớp, vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
...Ừm, rốt cuộc là đối phương đã hiểu cái gì vậy nhỉ?
Trong lòng Trì Quy Chu chân thành hoang mang .
Khi ngửi thấy trong không khí phảng phất mùi tỏi nhè nhẹ, cậu lập tức kéo suy nghĩ trở về thực tại.
Dù sao đi nữa, việc ngăn tên tóc vàng kia vào trong là đúng rồi. Tên này dám mang đồ ăn có tỏi vào thư viện, thật là hết thuốc chữa!
Trì Quy Chu lục trong ba lô, lấy ra bình xịt không khí vị dâu tự chuẩn bị, phun vài nhát xung quanh.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, tiếp theo là giọng nói trêu chọc:
"Ôi chà, cậu đúng là chơi xấu ghê, nói thẳng toạc thế chẳng chừa chút mặt mũi nào."
Trì Quy Chu quay đầu lại, liền thấy một chàng trai với gương mặt xinh đẹp đứng bên cạnh quầy lễ tân.
Người đó có một đôi mắt hạnh đào đẹp đẽ, khóe môi vương ý cười như có như không. Phần tóc đen bên tai phải được nhuộm một lọn hồng lạ mắt, dùng kẹp cài hờ hững sang một bên, cả người toát lên vẻ đẹp tinh tế mà sống động.
" Làm sao cậu nghĩ ra việc dùng tên món ăn để bóc mẽ kẻ lăng nhăng như thế?" Người nọ nói.
Trì Quy Chu ngập ngừng một giây, trong lòng hiện lên một dấu chấm hỏi thật to.
Lúc nào anh dùng tên món ăn để bóc mẽ người lăng nhăng vậy? Chẳng phải chỉ đọc mấy cái quy định vi phạm thôi sao... Mà, chẳng lẽ như thế cũng đủ lộ ra đối phương đang bắt cá hai tay? Vì chia sẻ các món ăn khác nhau à??
Nghĩ tới đây, cậu lại thấy kỳ lạ.
Nói cho cùng, việc len lén ăn cơm cùng bồ nhí trong thư viện là kiểu thú vui gì của cái thế giới kỳ dị này vậy?
Trì Quy Chu không hiểu, nhưng cậu thấy rất sốc.
Cậu nam sinh tóc nhuộm highlight hồng nhạt, với đuôi mắt hơi nhếch lên, tiếp tục nói:
“Nhưng mà, cậu là Beta đúng không? Không ngửi được tin tức tố, lại không quen mấy người đó, thì cách lấy được thông tin cũng không khó đoán—là từ hồ sơ học sinh nội bộ của thư viện. Cẩn thận kẻo bị tố giác lạm dụng quyền công để dò xét đời tư đấy.”
Những lời này rơi vào tai Trì Quy Chu nghe đứt quãng, có vài từ cậu hoàn toàn không nghe rõ.
Dĩ nhiên, không phải vì khoảng cách giữa hai người xa, hay vì giọng của đối phương quá nhỏ, mà là vì cậu không thể nhận diện được.
—Đây là tháng đầu tiên từ khi Trì Quy Chu xuyên từ Trái Đất đến dị giới, trở thành tân sinh của Học viện Audepas.
Chỉ là, không biết vì lý do gì, có lẽ do cậu và thế giới này chưa hoàn toàn dung hợp, hay do mô-đun ngôn ngữ chưa tải đầy đủ, điều này khiến cậu thỉnh thoảng không nhận biết được một số ngôn ngữ và ký tự ở thế giới này.
Những gì lọt vào tai cậu là âm thanh bị làm mờ, còn những gì hiện ra trước mắt là các mosaic.
May mắn là điều này không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống thường ngày. Phần lớn ngôn ngữ cậu vẫn có thể hiểu được một cách bình thường.
【Nhưng mà, cậu là ■■ đúng không? Không ngửi được ■■■, lại không quen mấy người đó, thì cách lấy được thông tin cũng không khó đoán—là từ hồ sơ học sinh nội bộ của thư viện. Cẩn thận kẻo bị tố giác lạm dụng quyền công để dò xét đời tư đấy.】
Dù không nghe rõ vài từ, Trì Quy Chu vẫn hiểu được đại ý. Cậu nắm bắt điểm chính, nghiêm túc trả lời: “Tôi không lật xem hồ sơ cá nhân của ai cả, chuyện này liên quan gì đến hồ sơ? Chỉ ghi chép trung thực mà thôi.”
Không lật xem hồ sơ, chỉ ghi chép trung thực? Nam sinh tóc nhuộm highlight hồng nhạt quét mắt nhìn Trì Quy Chu từ trên xuống dưới.
Nhân viên làm việc tại thư viện—một nơi công cộng quy mô lớn như thế này—vì lý do an toàn, đều phải tuân thủ quy định: nhân viên Omega đeo vòng bảo vệ cổ, còn nhân viên Alpha phải mang theo thuốc ức chế.
Người trước mặt không đeo vòng bảo vệ cổ, trông không giống Omega. Chẳng lẽ lại là một Alpha?
Nam sinh tóc nhuộm highlight hồng nhạt mím môi cười, đặt hai cuốn sách trong tay lên quầy cùng với thẻ sinh viên đẩy về phía trước, nói: “Mượn trong một tuần.”
Trì Quy Chu nhận lấy thẻ sinh viên, ánh mắt lướt qua tên trên đó: [Tô Nhĩ Nhược].
Cái tên này có chút quen thuộc, nhưng cậu không nghĩ nhiều, tiếp tục tập trung vào công việc, ánh mắt rơi xuống hai cuốn sách mà đối phương đặt lên.
“Xin lỗi, cuốn này không được.” Trì Quy Chu chỉ vào cuốn sách ở trên cùng, giải thích:
“Sách được đóng dấu thép hình hoa tầm gai là sách quý, chỉ cho phép đọc tại thư viện, không được mượn ra ngoài.”
Tô Nhĩ Nhược nghe xong thì khựng lại một chút, sau đó ánh mắt loé lên vẻ ranh mãnh.
Cậu ta chống hai tay lên bàn, nửa người nghiêng về phía trước, chậm rãi áp sát lại gần. Đường nét ngũ quan mềm mại, đôi môi khẽ mấp máy: “Vậy... cậu có thể nới lỏng quy định một chút cho tôi không?”
Khi cậu ta áp sát, một mùi hương dịu ngọt như đào mật nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. Đôi mắt hạnh xinh đẹp ngước lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Trì Quy Chu.
Trì Quy Chu chỉ thấy hành động áp sát của đối phương có chút kỳ lạ. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáp: “Xin lỗi, không được. Quy định là quy định.”
Cậu đã rất vất vả mới xin được công việc này, không muốn bị mất việc. Học viện Audepas học phí đắt đỏ, mà Trì Quy Chu xuyên đến thế giới này không có gia thế chống lưng, cậu buộc phải vừa học vừa làm để kiếm tiền trang trải học phí.
Tô Nhĩ Nhược bĩu môi, sau đó thu người lại, không tiếp tục áp sát nữa.
Đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì với tin tức tố cấp cao của Omega mà cậu ta cố tình tỏa ra, quả nhiên là một Beta không biết ga lăng là gì.
Tô Nhĩ Nhược hơi ngẩng đầu, giọng điệu thoải mái nói: “Thư viện giai đoạn hai này là do nhà tôi đầu tư xây dựng, trường học đã cấp cho tôi quyền mượn đặc biệt. Cứ quét thẻ là được.”
Trì Quy Chu khựng lại một chút, cuối cùng cũng phản ứng trong đầu—đối phương họ Tô, mà nhà họ Tô là gia tộc thượng lưu nổi tiếng trên chủ tinh của Liên Minh. Nhiều tòa nhà trong Học viện Audepas này đều là do nhà họ Tô tài trợ xây dựng.
Mà Tô Nhĩ Nhược chính là cậu con trai út của nhà họ Tô. Gia đình họ cưng chiều cậu đến mức gần như không từ chối bất kỳ yêu cầu nào.
Sự kiện nổi tiếng nhất là, để phục vụ cho một bài luận quan sát tinh vân của Tô Nhĩ Nhược, nhà họ Tô đã chi ra hàng chục triệu tinh tệ để xây dựng một đài quan sát sao tư nhân riêng cho cậu.
Lý do khiến Trì Quy Chu cảm thấy cái tên cậu út nhà họ Tô này quen thuộc, chính là vì đài quan sát đó.
Gần đây cậu vừa đăng ký tham gia một dự án nghiên cứu khoa học liên quan đến tinh vân. Nếu có thể giành được giải thưởng, học phí học kỳ sau của cậu sẽ được bảo đảm.
Vì thế Trì Quy Chu đã thu thập tư liệu cơ bản về các đài quan sát sao khác nhau, chuẩn bị chọn một đài quan sát có giá trị sử dụng cao nhất để thực hiện các hoạt động quan sát.
Đài quan sát tư nhân của cậu út nhà họ Tô cũng từng lọt vào tầm ngắm của Trì Quy Chu khi cậu thu thập tài liệu, nhưng vì đài quan sát này không mở cửa cho công chúng, nên cậu không chú ý thêm nữa.
—Không ngờ bây giờ lại có cơ hội gặp chính chủ.
Trì Quy Chu cụp mắt xuống, đặt thẻ sinh viên trong tay lên đầu đọc thẻ.
Quả nhiên đúng như Tô Nhĩ Nhược nói, quyền mượn sách của cậu ta là 100%, bao gồm cả những sách quý vốn không cho phép mượn ra ngoài.
“Quyền hạn cho phép mượn, thời hạn là một tuần. Vui lòng trả sách trước 5 giờ chiều thứ Tư tuần sau. Cảm ơn đã hợp tác.”
Trì Quy Chu đặt sách và thẻ sinh viên lên quầy. Sau khi nói xong câu này một cách máy móc, cậu dừng lại một chút, trên gương mặt thoáng hiện lên vẻ do dự.
Tô Nhĩ Nhược vén lọn tóc nhuộm hồng nhạt rủ xuống, cài lại vào đúng chỗ, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn Trì Quy Chu: “Trông cậu như còn điều gì muốn nói.”
Ánh mắt cậu ta dừng lại trên người nhân viên thư viện ngồi sau quầy—một thanh niên tóc đen với đường nét thanh tú, hàng mi dài và cong, cùng đôi mắt xám nhạt như một loại đá quý tao nhã nào đó.
Tô Nhĩ Nhược trong lòng tùy ý đoán xem người trước mặt đang lưỡng lự điều gì, nghĩ rằng việc cậu ta do dự chẳng qua là vì chuyện lúc nãy.
Hoặc cũng có thể là sợ bị tố giác đã lén xem hồ sơ của người khác, nên định thú nhận với mình về chuyện đã mở hồ sơ. Nếu là vậy, cậu ta không ngại giúp một tay, chỉ là vài câu nói thôi mà.
Trì Quy Chu suy nghĩ một chút, cẩn thận sắp xếp từ ngữ, rồi nghiêm túc nói:
“Nếu được, cậu có thể chia sẻ dữ liệu quan sát tinh vân mà cậu từng thu thập không? Tôi muốn tham khảo một chút.”
Tô Nhĩ Nhược thoáng ngẩn người, biểu cảm rõ ràng cho thấy cậu ta không ngờ Trì Quy Chu lại nói ra điều này. Vẻ mặt cậu ta trở nên kỳ lạ, nhưng chỉ một lát sau, lại bật cười thành tiếng.
“Cậu đang muốn xin cách liên lạc của tôi à?”
Trì Quy Chu vội vàng giải thích: “À, chỉ cần bản giấy là được rồi, hoặc gửi qua email trường học cũng được. Thật ra không nhất thiết phải kết bạn trên Phi Cáp...”
“Ồ, thì ra cậu muốn kết bạn Phi Cáp với tôi.” Tô Nhĩ Nhược gật gù, lấy điện thoại ra. “Cứ thoải mái lên, không cần ngại. Dù sao tôi cũng không ngại có thêm một người bạn. Nhưng thỉnh thoảng danh sách bạn bè đầy, tôi sẽ tiện tay dọn bớt thôi.”
Cậu ta nháy mắt một cái, gửi đến một ánh mắt tinh nghịch: “Nếu lỡ lần tới tôi xóa nhầm cậu, mong cậu đừng để bụng nha~”
Trì Quy Chu im lặng trong giây lát, rất muốn nói rằng “Thật sự không cần kết bạn Phi Cáp đâu, tôi chỉ muốn tham khảo tài liệu thôi mà,” nhưng lại cảm thấy nếu nói ra thì tình huống sẽ trở nên khó xử hơn.
Tô Nhĩ Nhược mở điện thoại, đôi mắt hạnh liếc nhìn Trì Quy Chu: “Xong rồi, cậu quét mã đi.”
“... Được thôi.” Trì Quy Chu đành lấy điện thoại của mình ra, quét mã để kết bạn với Tô Nhĩ Nhược.
Một Beta kỳ lạ muốn bắt chuyện làm quen, hay một Alpha giả vờ nghiêm túc nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bắt chuyện với mình? Tô Nhĩ Nhược nghĩ thầm. Nhưng cậu ta cảm thấy màn mở đầu này khá thú vị, nên sẵn sàng chừa cho đối phương một vị trí trong danh sách bạn bè.
Hiện tại, Tô Nhĩ Nhược không hề nghĩ rằng Trì Quy Chu thực sự chỉ muốn tìm cậu ta vì cái gọi là tài liệu quan sát tinh vân.
Kết bạn xong, Tô Nhĩ Nhược cất thẻ sinh viên, mang theo hai cuốn sách rời khỏi thư viện. Chỉ để lại trong không khí một chút hương đào ngọt ngào còn vương vấn.
Có lẽ vì khi nãy cậu ta đã áp sát, chút hương đào ấy lẫn vào người Trì Quy Chu, hòa quyện với mùi hương của nước xịt phòng hương dâu mà cậu vừa xịt lúc trước, tạo thành một mùi hương như món tráng miệng ngọt ngào. Dù nhẹ nhưng vẫn dai dẳng bám theo.
Trì Quy Chu cảm thấy mình bây giờ có chút giống như một chiếc bánh dâu nhỏ, ngọt lịm đến ngấy.
Sớm biết thế này đã không xịt nhiều nước xịt phòng dâu như vậy rồi.
Cậu dùng tay phẩy phẩy để xua bớt mùi, sau đó nhặt chiếc áo khoác mỏng trên ghế lên mặc vào, tạm thời gói gọn cái mùi bánh dâu nhàn nhạt ấy dưới lớp áo khoác.
"A Chu!" Từ quầy tiếp tân vang lên một tiếng gọi ngắn gọn, kèm theo nụ cười rạng rỡ của một người đang vẫy tay, "Tôi đến thay ca đây, vất vả rồi."
Người này là Vệ Ngọc, đồng nghiệp cùng làm quản lý thư viện với Trì Quy Chu. Hai người làm việc theo ca luân phiên. Bây giờ Vệ Ngọc đến, Trì Quy Chu có thể tan ca.
“Tiếp theo vất vả cho cậu rồi.” Trì Quy Chu thu dọn đồ dùng cá nhân của mình, cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện.
“Lát nữa cậu có định đi ăn ở căn tin không? Hôm nay căn tin có món mới, tôi vừa ăn thử, hương vị khá ổn.” Vệ Ngọc bắt chuyện.
“Hôm nay không đi.” Trì Quy Chu đáp, “Tôi còn phải đến Vãn Nguyệt Cư.”
“Ơ! Nhà hàng cao cấp nổi tiếng đó hả? Không ngờ đấy, A Chu hóa ra cũng giàu ghê—”
“Tôi đến làm việc, vừa mới qua giai đoạn thử việc. Bên đó có phục vụ bữa ăn nhân viên.” Trì Quy Chu vẫy tay tạm biệt. “Tôi đi đây.”
Theo động tác vẫy tay của cậu, chút mùi hương ngọt ngào như bánh dâu lan tỏa nhẹ trong không khí.
Bước chân Vệ Ngọc hơi khựng lại, trên mặt thoáng qua vẻ nghi hoặc. Nhưng Trì Quy Chu đã nhanh chóng bước ra khỏi thư viện với dáng vẻ thoải mái.
... Là ảo giác sao? Hình như vừa nãy thoáng ngửi thấy một chút mùi tin tức tố Omega. Vệ Ngọc đưa tay sờ mũi, thầm nghĩ. Nhưng A Chu là Beta mà.