Tạ Tiên Khanh yên lặng nâng chung trà lên, uống cạn chén trà Trần Giảo rót, che giấu sự thất thố vừa rồi của mình, khóe miệng lại không tự giác hơi nhếch lên. Thế tử Vĩnh An hầu mà Vương Thời Cảnh giới thiệu này có chút thú vị.
Những người khác cũng nghẹn họng không nói nên lời, bị câu trả lời của Trần Giảo làm tắc nghẽn.
Tuy rõ ràng nô bộc không có khả năng cho Thái tử trà nóng nhưng động tác nước chảy mây trôi của Trần Giảo, làm cho người ta cảm giác nàng rất thành khẩn, cộng thêm lời này của nàng, người vây xem xung quanh đều không hẹn mà cùng nghĩ: Tiểu tử này, là con mẹ nó kình địch!
Mưu sĩ bên cạnh Thái tử xuất thân quyền quý, tự cho mình là văn nhân khí khái, cho tới bây giờ đều là uyển chuyển thổi phồng đối với vị thái tử này. Cho dù là khen ngợi nịnh hót, đều là loại cách mười tám khúc cua kia, sợ bị người nhìn ra mình đang lấy lòng trữ quân, không cẩn thận gánh trên lưng danh hiệu nịnh thần, để tiếng xấu muôn đời.
Thế cho nên bên cạnh Thái tử, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại tồn tại thổi rắm cầu vồng như thổi nước như Trần Giảo.
(*) thổi rắm cầu vồng: người hâm mộ khen ngợi thần tượng của họ một cách hoa mỹ
(*) thổi nước: ám chỉ sự dối trá, lời nói đao to búa lớn, lời nói trống rỗng...
Tuy rằng chỉ là lần đầu tiên gặp Trần Giảo nhưng mọi người không hiểu sao cảm giác được vị đồng liêu tương lai này tựa hồ không phải là loại lương thiện gì.
Theo ngày sau ở chung, mọi người rất nhanh sẽ phát hiện điều bọn họ dự cảm đều trở thành sự thật.
Trong ánh mắt lên án của mọi người, Trần Giảo dương dương tự đắc, kiên quyết đứng ở bên cạnh Thái tử.
Nàng đối với động tác tay nhanh mắt nhanh vừa rồi của mình phi thường hài lòng. Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử nhưng Trần Giảo không hề thẹn thùng.
Làm tiểu đệ, điều thứ nhất chính là không biết xấu hổ. Đại ca ngại thân phận không thể làm, tiểu đệ phải hỗ trợ làm, đại ca nói cái gì chính là cái đó!
Hữu tướng là tổ phụ của Thái tử nhưng Thái tử bận rộn sự vụ, hôm nay cũng không định giữ lại dùng cơm, giờ phút này cùng mọi người nói chuyện phiếm một lát, liền đứng dậy rời đi.
Thái tử đi rồi, sau khi yến hội kết thúc mọi người cũng rời đi, Trần Giảo cũng muốn hồi phủ. Trên đường đi, nàng nhớ lại hôm nay mình và cấp trên trực tiếp phỏng vấn lần đầu tiên, cảm thấy biểu hiện vô cùng thành công!
Sau khi từ Hữu tướng phủ trở về, Trần Giảo một đường vui vẻ, lúc lâm triều còn đi tửu lâu ở Tây nhai mua rượu mới mà gần đây tổ phụ đề cập tới. Tuy rằng bình thường sai một người hầu là có thể mua được bất cứ lúc nào nhưng đồ cháu gái đặc biệt mua, dĩ nhiên ý nghĩa phi phàm.
Cùng lúc đó, trong Vĩnh An Hầu phủ.
Di Hòa quận chúa đang ngồi trên ghế, một tay cầm khăn lụa, lấy tay đỡ trán. Vĩnh An Hầu đứng bên cạnh, sắc mặt cũng ngưng trọng. Lão hầu gia yên tĩnh ngồi ở trên, trên bàn bày một đĩa lạc, hắn thỉnh thoảng bóc một viên ném vào miệng, tư thái nhàn nhã lạnh nhạt, khóe mắt ngẫu nhiên liếc qua phương hướng cửa chính.
Di Hòa quận chúa vốn định thông qua quan hệ của Đại trưởng công chúa giới thiệu Thế tử cho Thái tử. Không nghĩ tới nữ nhi có bản lĩnh, có thể tự mình nghiên cứu đi con đường thông qua tướng phủ. Hữu tướng chính là ngoại tổ phụ của Thái tử, quan hệ với mình lại gần hơn rất nhiều, Di Hòa quận chúa liền từ bỏ dự định trước đó, toàn bộ dựa vào ý kiến của nữ nhi.
Chờ Trần Giảo dẫn theo gã sai vặt vào cửa, liền phát hiện người của Vĩnh An Hầu phủ đã sớm chờ nàng.
Vừa thấy được Trần Giảo, phu phụ Vĩnh An Hầu vội vàng hỏi thăm tình huống hôm nay Trần Giảo gặp mặt thái tử, ngay cả Lão hầu gia cũng bỏ qua đậu phộng.
Nếu quyết định cược Thái tử, chính là đem tính mạng của gia đình đặt trên người Thái tử. Trần Giảo và Thái tử lần đầu gặp nhau, ấn tượng đầu tiên lưu lại liền phi thường trọng yếu.
Chờ Trần Kiều nói xong tình huống hôm nay, Di Hòa quận chúa nhíu mày, lo lắng nói: “Hôm nay ngươi biểu hiện liều lĩnh, mưu sĩ thủ hạ Thái Tử có thể liên hợp lại xa lánh ngươi hay không?”
Sắc mặt Vĩnh An Hầu cũng trầm trọng, hiển nhiên có lo lắng này. Hắn cũng nuôi rất nhiều môn nhân, dĩ nhiên cũng rõ ràng thuộc hạ quyển quyển vòng vòng. Trần Giảo hôm nay biểu hiện không tệ ở trước mặt Thái tử nhưng sợ là sau này thành viên khác trong đoàn đội sẽ xa lánh nàng.
Trần Giảo uống ngụm nước, kinh ngạc nói: “Vì sao lại xa lánh ta?”
Nàng mở một đôi mắt hạnh, mở ra tay, ngôn từ chính nghĩa: “Ta là tới gia nhập cái đảng này, cũng không phải tới chia rẽ cái đảng này mà!”
Những người khác:...
Trần Giảo nói là thật. Nàng chỉ muốn nịnh nọt Thái tử chứ không phải làm nội đấu, mục tiêu của mọi người trong đoàn đội hẳn là hài hòa cùng tiến, trợ giúp Thái tử leo lên đại vị! Thật sự muốn đấu, cũng là chờ sau khi thái tử đăng cơ lại bắt đầu.
Trần Giảo hôm nay quan sát một vòng, phát hiện người bên cạnh Thái tử cơ bản đều nhậm chức trong triều, là thần tử thông qua khoa cử, cùng loại học dốt như mình vừa nhìn đã không giống.
Mặc dù hôm nay bọn họ ép buộc nàng, cho nàng một cái ra oai phủ đầu nhưng Trần Giảo cũng không tức giận. Bởi vì đám người này có thực học, có thể trợ giúp Thái tử phân ưu giải nạn, ở trong triều loại trừ đối lập. Bọn họ muốn đi con đường trung cốt hoành lương, về sau là phải quan to lộc hậu, sử sách lưu danh, tạo phúc cho bách tính vạn dân.
Trần Giảo không có cách nào khoa cử, chỉ có thể đi tuyến đường cận thần của thiên tử. Kế hoạch nghề nghiệp của nàng là lấy lòng thái tử, sớm thành lập cơ sở tình cảm quân thần, tương lai sau khi kế thừa tước vị làm sủng thần của thiên tử, cùng ăn nhậu chơi bời, lén lút cùng nhau mắng chửi đại thần đáng ghét nào đó, ở trên triều đình thì thay hoàng đế cãi nhau.
Bên cạnh thiên tử ngoại trừ trung thần có thực học, gián thần giám sát hắn nghiêm thủ cách hành, còn có sủng thần phụ trách ăn chơi phân ưu nữa.
Đừng nói Thiên tử nhất định phải cẩn trọng sửa tấu chương, thức khuya dậy sớm làm thánh hiền, không cần sống phóng túng chơi bời, đó là thần tiên không có tư dục. Không phải Thiên tử quyền cao chức trọng.
Cao Tổ đã từng thích vây săn, chỉ riêng xây dựng khu vực săn bắn đã có sáu bảy nơi. Có gián thần khuyên bảo hành động này quá mức lãng phí, bất lợi cho nông điền trồng trọt.
Cao Tổ trả lời một câu: “Ngươi làm thần tử, thứ gì thích cũng muốn có được, ta thân là thiên tử vì sao không thể? Chẳng lẽ ta còn kém ngươi?”
Mặc dù Cao Tổ trả lời rất thẳng thắn nhưng đây đúng là sự thật. Hoàng đế cũng có ham muốn cá nhân, cũng có hỉ nộ ái ố, cũng sẽ muốn hưởng lạc. Ở mỗi triều đại, cơ bản đều sẽ có một sủng thần cực kỳ thân cận với Hoàng đế, phụng bồi Hoàng đế.
Có một số chính sách hoàng đế không thể tự mình đưa ra hoặc phản đối, liền cần thần tử thân cận thay hắn chống lại trên triều đình, thần tử hoàng đế có chút chán ghét không thể trực tiếp phát hỏa, liền cần thần tử thân cận hỗ trợ bới móc. Mà Trần Giảo chính là dự định làm sủng thần kia.
Trần Giảo tin tưởng những người khác trong phe thái tử không ngốc. Tuy hôm nay bọn họ có ý kiến với mình nhưng đợi một thời gian nữa bọn họ sẽ thấy rõ ràng, bọn họ cùng mình thật ra không có bất cứ xung đột gì. Mà sự gia nhập của mình, mang đến sự ủng hộ của Vĩnh An Hầu phủ, xác suất Thái tử đăng cơ thành công sẽ cao hơn vài phần.
Nghĩ đến đây, Trần Giảo nở nụ cười. Hôm nay nàng ta cố ý thăm dò, đặc biệt giành châm trà cho Thái tử trước, dẫn tới những người khác bất mãn. Thái tử lại không ra mặt giúp cựu thần tử trách cứ mình, điều này nói rõ cái gì? Chứng tỏ thái tử không ngại hành động này, cũng không có mưu sĩ mà hắn đặc biệt thiên vị, mình còn có cơ hội. Càng chứng tỏ thái tử là một người hiểu lý lẽ, không thích gây áp lực từ công việc, giúp nhân viên cũ xa lánh nhân viên mới. Điều này đối với Trần Giảo mà nói, tuyệt đối là một tin tức tốt.
Lòng tự tin của Trần Giảo tăng cao, cận thần thiên tử tương lai, trừ mình ra không còn có thể là ai khác chứ!
Cùng lúc đó, trong số người cả nhà ước chừng chỉ có Lão hầu gia rõ ràng ngụ ý của Trần Giảo. Ánh mắt của hắn sắc bén như ưng, vuốt vuốt chòm râu, bỗng nhiên cười to ra tiếng, quát: “Được!”
Hắn nói: “Giảo nhi, bọn ta đều đã xem thường con.”
Vĩnh An Hầu văn thải xuất chúng, thân ở địa vị cao, lại tính tình ngay thẳng không hiểu khuất phục. Trong toàn gia, chỉ có Giảo nhi giống mình nhất. Nàng tuổi còn trẻ đã có tâm chí kiên định, co được dãn được, nhìn thấu triệt, thời gian sau nhất định thành đại sự! Có cháu gái như vậy, là may mắn lớn của Vĩnh An Hầu phủ hắn!
Sau khi cùng Thái tử kết hợp, thành công gia nhập đoàn thể Thái tử, cuộc sống của Trần Giảo liền có biến hóa. Trước đây nàng học ở Quốc Tử Giám xong, thời gian tự do làm chủ, vô luận là ra bên ngoài đi dạo chơi, hay là về nhà trêu mèo ghẹo chó, đều xem tâm ý của mình. Nhưng bây giờ nàng đã là người có mục tiêu lý tưởng, đương nhiên không thể lười nhác giống như trước kia. Từ Quốc Tử Giám tan học, Trần Giảo liền đi bộ tới phủ thái tử báo cáo.
Thái tử đảng phần lớn đều nhậm chức trong triều, ngày bình thường cũng phải bận rộn chính sự, cũng không phải mỗi ngày đều rảnh rỗi đi phủ thái tử.
Nhưng Trần Giảo đã quyết định làm sủng thần của thiên tử tương lai, bây giờ phải cố gắng tăng độ hảo cảm của cấp trên. Nàng định ra mục tiêu cho mình, mưa gió không đổi, mỗi tuần thứ Hai, Tư, Năm đi phủ thái tử lấy lòng cấp trên, thứ Ba, Sáu Bảy tự mình nghỉ đi chơi khắp nơi, cuối tuần thì xem tình huống.
Mỗi tuần như vậy nàng còn có ba ngày nghỉ ngơi cố định! Thân là người mới tiến vào công sở, Trần Giảo đối với đãi ngộ công tác của mình vô cùng hài lòng.
Trần Giảo chậm rãi đến phủ thái tử. Sau khi làm phiền người gác cổng thông báo, nàng dừng bước, sửa sang nếp nhăn trên ống tay áo, lúc này mới không nhanh không chậm đi vào.
Hôm nay Trần Giảo búi tóc kết quan, trên đầu cắm một cây ngọc trâm, mặc áo bào màu đỏ, trên ống tay áo dùng kim tuyến thêu phù triện phú quý. Da thịt nàng trắng, quần áo màu đỏ tôn lên làn da vốn trắng nõn nà, khiến nàng càng thêm môi hồng răng trắng, lúc cười rộ lên làm cho người ta yêu thích thân cận.
“Hôm nay thế tử tới sớm như vậy sao?”
Lúc Trần Giảo đi theo gã sai vặt vào, Thái tử đang thảo luận chuyện cải cách Hộ bộ mấy ngày gần đây với môn hạ, bầu không khí coi như thoải mái.
Trần Giảo nhanh như chớp chạy qua, như một con cá chạch trượt trong đám người, cuối cùng chui đến vị trí bên tay trái Thái tử, sau đó đứng bất động như lão tăng nhập định.
Có người nhịn không được mà giật mình, sau khi trông thấy lại là tiểu tử Trần Giảo này, lập tức hết chỗ nói rồi. Hắn ta dùng ánh mắt ra hiệu nói: Tiểu tử ngươi, thật không có võ đức!
Mặc dù không nói rõ nhưng trong phe thái tử cũng có quy củ. Sau khi mọi người gia nhập đoàn thể Thái tử đảng, tốt nhất là tiến hành theo chất lượng, chậm rãi dung nhập vào đoàn thể Thái tử đảng này, kiêng kỵ nhất là vừa lên đã gạt bỏ người cũ bên cạnh Thái tử. Ý đồ nịnh nọt quá rõ ràng, chẳng những thể hiện mình mất đi khí khái, còn có thể khiến Thái tử không thích.
Những năm gần đây, người trong phe thái tử cũng đều tuân thủ quy củ như thế. Nhưng mà gần đây lại nhảy ra tiểu tử Trần Giảo này, hắn chen ngang!!!
Chẳng những nịnh nọt, còn vừa lên liền đoạt vị trí gần nhất bên cạnh Thái tử.
Thái tử ở đây, tất cả mọi người đều là người cần thể diện, cũng không làm được gì để chỉ vào Trần Giảo: “Ngươi cái tên nịnh hót này" thô tục như vậy.
Mọi người dùng ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm Trần Giảo, hy vọng đối phương tự giác một chút, lui về vị trí nàng nên đứng theo tư lịch, cũng chính là vị trí cuối cùng trong đám người.
(*) tư lịch: tư cách và sự từng trải
Trần Giảo không mù, đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của đám người này, cũng hiểu được ý tứ của mọi người. Nhưng nàng vẫn đứng bất động, tự mình ở bên cạnh Thái tử, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Đám người này cần mặt mũi, nàng lại không cần!
Nàng đến muộn nhất, nếu thành thành thật thật chờ tích lũy tư lịch mà xuất đầu, nói không chừng chờ Thái tử đăng cơ cũng không nhớ rõ nàng, càng đừng nói làm cận thần Thiên tử gì đó.
Cho nên Trần Giảo nhất định phải làm chút chuyện để mình có danh hiệu ở chỗ Thái tử, đám người này ghen ghét nàng thì có ích lợi gì, hợp tâm ý Thái tử là được rồi. Vì thăng chức tăng lương, làm tiểu đệ hợp ý nhất dưới trướng thái tử, Trần Giảo xông lên!
Nàng ra vẻ không biết, đứng bên cạnh thái tử bất động, nhìn trời nhìn đất nhìn không khí, vẻ mặt nhàn nhã, chỉ thiếu điều huýt sáo.
Những người khác thấy Trần Giảo dầu muối không ăn, lập tức tức giận ngã ngửa:... Mẹ nó, da mặt thật dày a!
Từ xưa văn nhân muốn thể diện nhất, đám người này có thể vờn quanh bên cạnh thái tử, hoặc là xuất thân cao quý hoặc là có thực học, bọn họ tự giữ thân phận và tài học, đương nhiên không làm được những việc như chỉ vào Trần Giảo nói ngươi không biết xấu hổ nịnh bợ cấp trên.
Mà sách lược của Trần Giảo cũng không sai, thái tử một ngày trăm công ngàn việc, làm sao nhớ được tiểu thế tử mấy ngày trước đến nương nhờ mình. Hiện giờ đang ở một đám thuộc hạ tức giận bất bình, hắn quả thật đã chú ý tới thái độ thản nhiên của Trần Giảo.
Tạ Tiên Khanh thân là Thái tử, thủ hạ lục đục với nhau đều thu hết vào mắt. Hắn nhìn như ôn nhu như ngọc, kì thực tính tình đạm mạc, trong lòng rất có chủ kiến, cũng không thích thuộc hạ nịnh nọt lấy lòng.
Nhưng bộ dáng Trần Giảo đáng yêu, lấy lòng lại nước chảy thành sông, thực sự không làm cho người ta chán ghét. Ngược lại làm cho người ta cảm thấy thiếu niên tính tình hồn nhiên, không làm bộ làm tịch.
Tạ Tiên Khanh cong môi, nhàn nhã cầm chén trà lên, lạnh nhạt uống trà, cũng không tính tham dự trận tranh đấu giữa các thần tử này.