Ngày hôm sau, Trần Giảo liền hấp tấp đi Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất, học sinh bên trong phần lớn đều là vương công quý tộc, xuất thân phú quý, không có gì bất ngờ xảy ra tương lai đều sẽ tiến vào triều đình, trở thành trụ cột vững vàng của quốc gia. Nhưng trong đó cũng sẽ có ngoại lệ, ví dụ như Trần Giảo và bạn xấu của nàng.

“Trần huynh, ngươi đã tới!” Thiếu niên nói chuyện mi thanh mục tú, đôi mắt sạch sẽ, nhìn qua ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Hắn tên là Vương Thời Cảnh, là bạn học cùng trường của Trần Giảo, kiêm hồ bằng cẩu hữu.

Trong lần viết văn này, hai người một người đạt được lời bình "Rắm chó không kêu", một người nhận được đánh giá "hồ ngôn loạn ngữ", có thể thấy được tố chất văn học bọn họ không phân cao thấp.

Trần Giảo đeo cặp sách bước vào học đường, thuần thục đi đến hàng cuối cùng, ngồi bên cạnh Vương Thời Cảnh, thuận miệng hỏi: “Sáng sớm đã chép sách, hôm qua ngươi lại bị phu tử giữ lại phê bình à?”

Vương Thời Cảnh hai mắt thâm quầng, phiền muộn nói: “Đừng nhắc tới nữa. Nghe nói Trần huynh còn thảm hại hơn, phu tử đặc biệt chạy tới ngoài triều đình chặn Vĩnh An hầu, ngay trước văn võ cả triều trách cứ văn chương của huynh, hiện tại ở thành Trường An đều biết huynh bất học vô thuật đấy.”

Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời thở dài một tiếng: “Cuộc sống này khi nào mới kết thúc chứ!”

Đại khái là xuất phát từ tâm ý tương tích của học tra, có cùng chung tình nghĩa bị phạt đánh bản tử, mấy năm ở chung, hai người nói là thân huynh đệ khác cha khác mẹ cũng không đủ. Xưng huynh gọi đệ lẫn nhau, là tổ hai người có tiếng tăm ngu ngốc của thành Trường An.

Có thể ở Quốc Tử Giám cầu học, kết giao làm bạn tốt với Trần Giảo, bối cảnh Vương Thời Cảnh dĩ nhiên cũng sẽ không kém. Hắn là con út dưới gối con trai trưởng của Hữu tướng, nhỏ tuổi nhất, tính cách đơn thuần nhất trong nhà.

Ngoài ra, Vương Thời Cảnh còn có một thân phận khác. Hiếu Hiền hoàng hậu đã qua đời, mẫu thân của đương kim thái tử, là cô cô ruột của hắn, quan hệ giữa hắn và thái tử chính là biểu huynh đệ. Dĩ nhiên Vương gia là thái tử đảng danh xứng với thực, một lòng ủng hộ thái tử đăng cơ. Trần Giảo lần này chính là muốn để Vương Thời Cảnh giới thiệu mình với thái tử.

Trần Giảo và Vương Thời Cảnh quen biết đã nhiều năm, nàng đầu tiên là thở dài, cảm thán nói: “Cái học vấn này của chúng ta, ngươi cũng nhìn thấy, khoa cử là không có hy vọng gì...”

Vương Thời Cảnh đang chép sách, nghe vậy chấn động ngẩng đầu: “Thật sao? Vậy chẳng phải ta xong đời rồi hả? - Ta đoạn thời gian trước đã thề với cha ta, nói ta nhất định phải thi đậu trạng nguyên!”

Trần Giảo yên lặng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt quỷ dị. Nàng rất muốn nói, lấy thành tích thứ nhất và thứ hai từ dưới đếm lên của hai ta, ngươi còn cảm thấy mình có thể thi đậu Thanh Hoa sao? Trong lòng ngươi không có chút tự hiểu nào sao?!

Vương Thời Cảnh hiển nhiên hiểu được ánh mắt của Trần Giảo, hắn thở dài: “Cha ta nói, chỉ cần ta thi đậu Trạng Nguyên, ông ấy liền thả ta đi xông pha giang hồ.”

Vương Thời Cảnh thân là tiểu công tử của Hữu tướng phủ, xuất thân phú quý, không yêu quyền thế không yêu sắc đẹp nhưng lại có lòng hướng tới giang hồ. Từ nhỏ hắn đã thích đọc thoại bản võ hiệp, trong chuyện xưa có đao quang kiếm ảnh, hiệp nghĩa ân oán tình cừu, trung nhị (*) thiếu niên Vương Thời Cảnh ngụp lặn trong đó hoàn toàn không chịu đi ra.

(*) bệnh trung nhị: từ có nguồn gốc từ Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm.

Khi còn bé hắn thề mình cũng phải xông xáo giang hồ, thậm chí còn làm ầm ĩ tìm sư phụ học võ, đáng tiếc hắn học võ đến năm mười mấy tuổi, rốt cuộc cảm thấy mình có thể hành tẩu giang hồ, lại phát hiện mình không biết giang hồ ở nơi nào!! Thật không hợp lẽ thường! Người viết sách cũng không biết đánh dấu giang hồ trên bản đồ sao?!

Đương nhiên chút khó khăn nho nhỏ này là không thể ngăn cản Vương tiểu thiếu niên, thật sự ngăn cản hắn, là phụ thân huynh trưởng trong nhà của hắn. Bọn họ tuyên bố Vương Thời Cảnh dám can đảm từ học đường trốn học, không học tốt bỏ nhà đi, sẽ chặt đứt chân hắn!

Cho nên cho đến ngày nay, Vương Thời Cảnh vẫn thành thành thật thật đi học ở Quốc Tử Giám, vừa viết văn, vừa bị phu tử mắng, sau khi về nhà còn bị phụ thân đánh, không thể nói là không thảm.

Trần Giảo thân là huynh đệ tốt của Vương Thời Cảnh, đối với cảnh ngộ của hắn càng rõ rõ ràng ràng. Cho nên nàng không cười nhạo giấc mộng thi trạng nguyên của Vương Thời Cảnh, mà vỗ vỗ bả vai hắn, giọng chắc chắn nói: “Ta tin tưởng đợi một thời gian nữa, Cảnh đệ nhất định có thể đỗ cao!”

Nàng còn tiết lộ một chút tin tức nho nhỏ, lấy tay che miệng nói: “Học vấn của cha ta cũng từng không tốt, về sau vẫn đậu Thám Hoa lang đấy thôi!”

Vương tiểu thiếu niên bây giờ mười sáu tuổi mụ, tuổi thật mười lăm, đổi lại hiện tại bất quá chỉ là học sinh trung học, thuộc về tiềm lực vô hạn. Hắn muốn thi Thanh Bắc, bức một chút cũng không phải không có cơ hội.

Sau khi Vương Thời Cảnh được an ủi tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều. Hắn nắm chặt tay Trần Giảo, cảm động nói: “Trần huynh, ngươi thật sự là huynh đệ tốt của ta! Nếu như không phải cha ta không đồng ý, ta cũng muốn kết bái cùng ngươi!”

Tất cả mọi người không hiểu giấc mộng giang hồ của Vương Thời Cảnh, cảm thấy hắn tuổi còn trẻ đã phát bệnh, chỉ có Trần Giảo phi thường trịnh trọng đối đãi với mộng tưởng của hắn, hai người còn lén chia sẻ các loại thoại bản.

Trần Giảo đương nhiên hiểu hắn, ai khi còn bé trong lòng không có mộng võ hiệp chứ!

Vương Thời Cảnh mười lăm mười sáu tuổi, hướng tới loại cuộc sống khoái ý ân cừu rong ruổi giang hồ trong thoại bản, quả thực quá bình thường. Chờ hắn lớn hơn chút nữa, chịu đựng xã hội đánh đập, hắn liền bình tĩnh lại thôi.

Mắt thấy đề tài càng kéo càng xa, Trần Giảo cũng không vòng vo, nói ra mục đích hôm nay: “Ta không có tâm khoa cử, cũng không giống Vương huynh, huynh có huynh trưởng chống cửa lập hộ. Ta lẻ loi một mình khó chống đỡ, sau khi suy tư cũng muốn tìm chỗ dựa...”

Dưới chân Thiên tử thành Trường An, biển hiệu rơi xuống cũng có thể nện trúng mấy quan viên. Thiếu gia ăn chơi ở chỗ này muốn kiếm sống cũng không dễ dàng. Lăn lộn thế nào, lăn lộn với ai, nên chọc ai không nên chọc ai, đều là một môn học vấn. Bây giờ Trần Giảo vẫn là con trai trưởng của Vĩnh An Hầu phủ nhưng nếu sau này nàng không xuất đầu, có lẽ đời sau Vĩnh An Hầu phủ sẽ không còn

Kinh triệu vùng sát cổng thành rắc rối khó gỡ, quan hệ phức tạp, có liên hệ với nhau, một khi Vĩnh An Hầu phủ bị mất, muốn vựt dậy lại sẽ rất khó khăn. Cho nên Trần Giảo nói nàng muốn tìm đường ra, phấn đấu một phen, Vương Thời Cảnh anh em cùng cảnh ngộ Vương Thời Cảnh thực có thể lý giải.

Vương Thời Cảnh sinh trưởng trong Hữu tướng phủ, tuy là thiếu niên trung nhị khao khát võ hiệp nhưng không phải đơn thuần ngốc nghếch ngây ngô. Nghe được Trần Giảo nói, hắn lập tức minh bạch ngụ ý của đối phương.

Xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ, Vương Thời Cảnh vỗ ngực, lập tức nói: “Chuyện này có gì khó, tháng sau tổ phụ ta đại thọ, thái tử đến lúc đó cũng sẽ đích thân trình diện. Nếu như Giảo đệ có ý, không bằng đến lúc đó đến đây, ta thay ngươi giới thiệu với thái tử...”

Tuy Vương Thời Cảnh không có danh tiếng học vấn gì nhưng tốt xấu gì cũng là biểu đệ của thái tử. Vương gia là phe thái tử, tổ phụ cùng cha hắn đều ở đây, thái tử đối với hắn coi như ôn hòa, sẽ không thể không nể mặt hắn.

Trần Giảo lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, cao hứng chắp tay nói: “Vậy thì đa tạ Vương huynh!”

“Nghe nói gần đây có một đầu bếp Tây Vực đến Thần Tiên Phường ở Tây Doanh, nướng vịt da mỏng thịt mềm, có thể nói là nhất tuyệt, hôm nay sau khi tan học chúng ta cùng đi nếm thử?”

“Được, vừa vặn 《 Hiệp Khách Ân Hành Lục 》 ra quyển thứ hai, chúng ta thuận đường đi thư xá ở Tây nhai ( phố phía Tây) mua...”

Những người khác thấy vậy không khỏi trong lòng xem thường, thầm nghĩ hai tên công tử bột này phỏng chừng lại đang thương lượng chuyện không đàng hoàng gì đó. Thật tình không biết từ giờ phút này, bắt đầu cuộc đời gian thần Trần Giảo ngày sau quyền khuynh triều dã.

Trần Giảo và Vương Thời Cảnh thương lượng xong chính sự, lập tức kề vai sát cánh, cùng nhau vui vẻ ra ngoài dạo phố đi dạo.

Nửa tháng sau, Hữu tướng phủ.

Đại thọ bảy mươi của hữu tướng, người tới tham gia yến hội đông đảo. Ngoại trừ đồng liêu trong triều, còn có đệ tử dưới trướng hữu tướng cùng người nhận ân huệ. Mà thái tử đến, chính là đẩy yến hội lên cao trào.

Ở một khắc nhìn thấy thái tử, trong đầu Trần Giảo đột nhiên nghĩ đến câu kia: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy...”

Thái tử điện hạ khí chất ôn nhuận như ngọc, đầu đội thanh hoa ngọc quan, tóc đen như thác nước buộc lại bằng một dải lụa, thái dương buông xuống hai sợi tóc, mặt mày hơi thư giãn.

Thế nhân sớm có lời đồn thái tử thanh phong lãng nguyệt (trăng thanh gió mát), mặt mày ôn nhuận, tướng mạo có thể so sánh với Quan Âm, hôm nay tận mắt nhìn thấy, mọi người mới biết tin đồn không hề sai chú

Thái tử chỉ đơn giản đứng đó, tựa như gió mát trăng thanh, khiến tâm tình người ta khoan khoái dễ chịu, ngươi chỉ nhìn hắn đã bất giác thán phục làn gió quân tử của hắn.

Trong lúc vô tình, thậm chí có người nhìn ngây dại.

Thái tử chính là trữ quân tương lai, bản thân thanh phong lãng nguyệt, sự vụ bận rộn, ở trong lòng rất nhiều văn nhân thần tử địa vị cao thượng. Hôm nay có cơ hội gặp mặt nói chuyện với nhau, không thể không khiến người ta nhiệt tình ân cần.

Thái tử đầu tiên là cùng nói chuyện với hữu tướng và những người lớn tuổi, thần tử có thực quyền ở trong triều một lát. Lại qua nửa canh giờ, mới đến lương đình cùngtụ tập với những người đồng lứa tuổi của Vương gia cùng rất nhiều trẻ tuổi tiểu bối sớm chờ ở đây.

Những người này chờ đợi mấy canh giờ, lúc này trên mặt cũng có vẻ không kiên nhẫn. Sau khi nhìn thấy thân ảnh của Thái tử, đám người do huynh trưởng Vương Thời Cảnh cầm đầu, lập tức thi nhau mỉm cười nghênh đón.

Trần Giảo cũng ở trong đám người nhưng thái tử điện hạ lúc này bị mọi người vờn quanh, nàng không có ai giới thiệu, liền không có ý định tùy tiện tiến lên. Nếu không sẽ tạo ấn tượng hành sự lỗ mãng cho cấp trên tương lai. Nếu bị thị vệ bên cạnh Thái tử coi như thích khách bắt lại, vậy thì quá xấu hổ.

Lúc mọi người nói chuyện phiếm, đình nghỉ mát bên kia núi giả hồ nước, đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười đùa của nữ quyến.

Tuy là yến hội nhưng ngại nam nữ đại phòng, chỗ ở của nữ quyến cùng khách nam cũng không giống nhau. Nữ quyến đều ở hậu viện tìm niềm vui, không dễ dàng đến tiền viện, Trần Giảo nhìn hồ nước cùng hòn non bộ ngăn cách hai phe, đột nhiên cảm thấy may mắn.

May mắn lúc trước nàng lựa chọn làm thế tử, mà không phải làm một vị đích nữ Hầu phủ. Nếu như nàng là đích nữ Hầu phủ, sẽ không cần lên Quốc Tử Giám, không cần nghĩ mưu tiền đồ, cuộc sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nàng chỉ cần cùng khuê các chơi đùa, mỗi ngày ngắm hoa đánh đàn. Đến tuổi, lại chọn nam nhân mình ngưỡng mộ gả ra ngoài, giúp chồng dạy con. Với thân phận địa vị của Trần Giảo, cho dù phu quân không thích, sau này cũng sẽ đối xử với nàng thật tốt.

Nhưng đó không phải là con đường mà Trần Giảo muốn. Mặc dù nàng biết rõ mình không phải thiên tài nhưng nàng cũng không muốn chắp tay nhường lại địa vị của mình. Càng may mắn hơn là, người nhà đời này của nàng đều toàn lực ủng hộ nàng, thậm chí không tiếc gánh vác cái danh khi quân vì nàng. Phải biết rằng, đây cũng không phải là hiện đại, mà là ở cổ đại. Tổ phụ tổ mẫu phụ mẫu bọn họ tiếp nhận tư tưởng như thế, hoàn cảnh chung quanh như thế nhưng bọn họ vẫn nguyện ý mạo hiểm trải đường cho Trần Giảo.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Giảo trầm xuống. Ngày sau vinh hoa phú quý sẽ do mình gánh, người nhà mong mỏi ở nàng, nàng chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!

Trần Giảo ngẩng đầu lên, trên mặt đã có nụ cười hồn nhiên.

Vương Thời Cảnh đang cố gắng giới thiệu cho bạn tốt, ân cần nói: “Biểu huynh, vị này chính là thế tử Vĩnh An Hầu phủ, Trần Giảo, chúng ta ở học đường chính là huynh đệ tốt.”

Theo Vương Thời Cảnh dẫn đường, Trần Giảo tiến lên, lộ ra một nụ cười ngại ngùng: “Đã sớm nghe nói thái tử điện hạ phong quang tễ nguyệt, hôm nay vừa thấy mới biết lời đồn quả  là thật.”

Trần Giảo không thể nghi ngờ là sinh ra vô cùng tốt. Nàng giống Di Hòa quận chúa, da thịt trắng nõn, ngũ quan mỹ lệ, mặt mày tinh xảo, mắt hạnh trong suốt động lòng người, khi chớp mắt vẻ mặt hàm chứa vô tội, lúc cười rộ lên lại giống thiếu niên nhà bên, không tự giác làm cho người ta thân cận yêu thích.

Gió xuân hợp lòng người, hai bên hồ đình dương liễu lả lướt, thiếu niên lang sinh động tươi đẹp, khiến người ta không thể nào quên.

Tạ Tiên Khanh lần đầu tiên nhìn thấy Trần Giảo, chính là ở dưới cảnh tượng như vậy.

Tâm tình hắn hơi thư giãn, đôi mắt mỉm cười nhìn nàng chăm chú, nhíu mày nói: “Trần thế tử thật dí dỏm.”

Trường An không tính là lớn, thái tử quý nhân bận việc, dĩ nhiên không có khả năng ai cũng biết nhưng hắn lại nghe nói qua Trần Giảo.

Mấy ngày trước Vĩnh An Hầu bị phu tử Quốc Tử Giám chặn ở ngoài triều đình, một đám người bởi vì tranh luận văn chương của Trần Giảo, Vĩnh An Hầu mặt dày khoe khoang, lời lẽ chính đáng tuyên bố nhi tử nhà mình văn chương viết vô cùng tốt, chẳng qua những người khác không biết tán thưởng, khiến phu tử Quốc Tử Giám tức đến nước bọt tung tóe mắng to.

Khi đó thái tử vừa vặn đi ngang qua, xuất phát từ tò mò, quét mắt nhìn văn chương của vị Trần thế tử này.

Nghĩ đến bài văn bị phu tử Quốc Tử Giám dùng bút tích đỏ tươi viết ra văn chương "Rắm chó không kêu", Tạ Tiên Khanh nhịn không được cười cười.

Sau đó hắn thuận miệng cảm thán Vĩnh An Hầu có lòng yêu con chân thành, không ngờ mấy ngày sau, mình sẽ nhìn thấy vị thiếu niên dẫn phát tranh chấp này.

Trần Giảo còn không biết cha ruột hãm hại mình một phen, dẫn đến nàng đã bại lộ thuộc tính học tra ở trước mặt cấp trên tương lai.

Sau khi tiến cử cho Thái tử, Trần Giảo liền xem như chính thức gia nhập đoàn thể Thái tử đảng này, quá trình vô cùng thuận lợi. Dù sao chuyện này nói lớn có thể lớn nói nhỏ có thể nhỏ, Vương Thời Cảnh tuy nói muốn giới thiệu cho Trần Giảo, sau khi về nhà cũng phải bẩm báo phụ thân tổ phụ nhà mình. Cho nên từ trước thọ yến Hữu tướng lần này, Thái tử đã sớm nhận được tin tức.

Vĩnh An Hầu phủ tuy nhân khẩu thưa thớt, mạng lưới quan hệ lại hết sức phức tạp, Lão hầu gia từng chinh chiến sa trường, phó tướng mang theo hiện giờ là thống lĩnh cấm vệ quân, Di Hòa quận chúa thân là con gái của Đại trưởng công chúa, ở phương diện chính trị trời sinh đã có lập trường cùng nhân mạch của mình, Vĩnh An Hầu càng là đại thần trong triều hiện giờ.

Trong thời khắc quyết liệt tranh đấu giành ngôi của mấy vị hoàng tử, đương nhiên nhóm thái tử sẽ không từ chối lời lấy lòng của Vĩnh An Hầu phủ. Cho nên giờ phút này thái độ của mọi người đối với Trần Giảo cũng coi như thân thiện hòa ái.

Ở trước mặt Thái tử, bọn họ rất tình nguyện thể hiện tình yêu và chiếu cố của mình đối với người mới.

Vừa vặn chén trà trước mặt thái tử đã cạn đáy, Trần Giảo lập tức nhanh tay lẹ mắt mà rót trà cho thái tử, còn thuận tay dùng đầu ngón tay đụng vào vách chén, sau đó mới lui về phía sau một bước.

Động tác của nàng nhanh nhẹn, toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy mây trôi, giống như mình đã làm hơn trăm lần. Ngay cả người quen làm loại chuyện này bên cạnh thái tử cũng không kịp ngăn cản.

Chuyện châm trà rót nước cho Thái tử, bình thường đều là bị người ta cướp làm, bây giờ bị Trần Giảo Kim nửa đường lòi ra này đoạt vị trí, lợi ích tương quan, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Giảo lập tức liền thay đổi.

Một người tham gia hạng mục công tác trễ nhất như ngươi, không nghĩ thành thành thật thật làm việc, thế mà vừa lên đã ra mặt tranh công a dua với lãnh đạo, xuất đầu đoạt hạng mục trợ lý! Chuyện này ai có thể nhịn được?

Công bộ Chu thị lang mắt cao hơn đầu, quyết định trước hết cho Trần Giảo một cái ra oai phủ đầu,tiếu lí tàng đao mà chèn ép nói: “Ở Hữu tướng phủ, chẳng lẽ Trần thế tử còn lo lắng chiêu đãi không chu toàn sao?”

Câu hỏi này rất có trình độ. Trần Giảo nếu trả lời không phải, thì thừa nhận nàng là cố ý, sẽ ở trong lòng thái tử hạ xuống hình tượng dối trá; Trần Giảo nếu trả lời phải, thì sẽ đắc tội Hữu tướng phủ,mẫu tộc của Thái tử cùng đám người liên quan

Những người khác cũng lạnh lùng nhìn Trần Giảo sẽ đối mặt với vấn đề này như thế nào, âm thầm xem kịch. Ngay cả thái tử đối với tranh đấu gay gắt giữa thuộc hạ coi như không thấy, thản nhiên uống trà cũng hơi liếc mắt, chờ đợi Trần Giảo trả lời.

Thiếu niên tính tình hoạt bát, so với lão thần khéo đưa đẩy, Tạ Tiên Khanh khó tránh khỏi thiên vị khoan dung vài phần. Huống chi vị Trần thế tử này tuổi còn non, nói không chừng nghe không ra cái hố trong lời nói này...

Không ngờ Trần Giảo nghe được lời này, trong lòng vui vẻ. Dưới ánh mắt của mọi người, nàng vẻ mặt nghiêm nghị, chính trực nói: “Mặc dù biết, ta vẫn phải tự tay thăm dò một phen mới có thể giao cho Thái tử. Thái tử điện hạ là thân thể vạn kim, là rường cột quốc gia, là hy vọng của thần tử. Nếu bởi vì việc nhỏ mà làm chậm trễ thân thể, đó là bất hạnh của dân chúng, là tổn thất của xã tắc đó!”

Tất cả mọi người:...

Thái tử uống một ngụm trà, thiếu chút nữa sặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play